Tiểu Phượng Hoàng không cảm giác được chuyện hai người kia ra ngoài lúc hừng đông. Khi y tỉnh lại, xung quanh đã không còn người, Thất Sát và Phá Quân đều đã đi, chỉ còn lại tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, thông thấu mà mát mẻ. Sắc trời đã tối, không biết đã là giờ nào.
Y dùng cánh nhỏ dụi mắt, nhảy vài vòng thì thấy có hai tờ giấy kẹp hai bên bọc hành lý của mình.
Tờ thứ nhất Phá Quân ghi: "Tròn tròn, hôm qua ta phát hiện đầu mối mới, ta và Thất Sát chuẩn bị đi suốt đêm để giải quyết, chúng ta chia binh thành hai đường, ngươi đi tìm Minh tôn, trọng trách này giao cho ngươi. Nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, không được giảm béo, không giảm béo mới là chân ái, nhé."
Tiểu Phượng Hoàng: "?"
Tờ thứ hai Thất Sát viết: "Ta đưa ngươi tiên thảo chua đã quá hạn, không nên ăn."
Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu, hai người kia không biết về lại khi nào, ấy vậy mà lấy hết tất cả tiên thảo chua trong túi y.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa bỏ ý định, lục lọi nửa ngày, quả nhiên không còn sót lại dù chỉ một viên. Trở về hiện tại, y đã trở nên mồ côi một mình trong hang động này, hơn nữa còn không có đồ ăn vặt.
Cục nắm có chút uể oải. Y cầm hai tờ giấy xem lần nữa, sau đó dùng móng đập bẹp, đặt mông ngồi lên, suy tính kế hoạch tiếp theo.
Y một mình lưu lạc thiên nhai hơn trăm năm, luyện một thân bản lĩnh không chết đói không chết rét, biết đường biết ngõ, phản ứng nhanh nhẹn, cuối cùng trở thành cục nắm ưu tú nhất Phạm Thiên. Nhưng vấn đề ở chỗ, y không biết tộc Phượng Hoàng ở núi Đan Hồ là ở chỗ nào. Núi sâu vạn năm rắc rối phức tạp không gì sánh được, y cũng không nắm chắc rằng thần tượng Phượng hoàng Minh tôn của y có bị đám ma nhân bắt không.
Y lầm bầm: "Ta nên theo Vi Kiêm đi đánh nhau."
Y quyết định đợi mưa tạnh, xách túi hành lý lên lưng, chí ít phải xem địa hình xung quanh thế nào đã. Mưa ở Đan Hồ khác với Bắc Thiên, mưa ở Bắc Thiên có kèm theo tuyết, nhưng ở đây lại có phần ấm áp hơn, ngô đồng mọc thành bụi sum xuê, đập vào mắt là từng mảng xanh lục long lanh ngập nước, Tiểu Phượng Hoàng nghĩ đây có thể là cố hương của y, không khỏi xuất thần.
Y nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ ăn hết trái cây hai người kia để lại, sau đó tập thể dục giảm béo. Cửa động được màn mưa bao phủ, cục nắm đứng phía trong nhảy tới nhảy lui, lắc lắc mông nhỏ, tung cánh xòe móng, đang nhảy hăng say thì có tiếng bước chân vọng lại, hướng tới cửa động.
Tiểu Phượng Hoàng cảnh giác dừng lại, giữ nguyên tư thế giơ móng không nhúc nhích, chăm chú lắng nghe.
Tiếng mưa xen lẫn tiếng hít thở, còn có tiếng cười hi hi ha ha, phảng phất như có cái gì mềm mại quét qua tường đá. Trong chớp mắt, Tiểu Phượng Hoàng quyết định thò đầu ra xem, chỉ một đám màu vàng bay đầy trời - bùm một tiếng, đập y ngã chỏng vó.
Tiểu Phượng Hoàng đứng dậy nhìn cái bóng trên mặt đất, ngạc nhiên kêu: "Minh tôn ca ca?"
Ngay sau đó, một nam tử xa lạ đứng trước cửa động, cả người ướt đẫm, thoạt nhìn có chút lười biếng. Hắn ta còn chưa kịp lấy hơi, một ngọn lửa Phượng Hoàng cực nóng phả tới, hắn nhanh chóng lộn mèo một vòng tránh được.
Tập trung nhìn kỹ, trên mặt đất xuất hiện một cục nắm tròn xoe trắng bóc đôi mắt đậu đen, hai cánh chống nạnh, khí thế hung hăng nhìn hắn chăm chăm: "Núi Đan Hồ cấm săn bắt Phượng Hoàng! Con người, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ta không tha thứ cho ngươi!"
Nam tử: "..."
Hắn lau mặt, sau đó nhảy sang một bên tránh ngọn lửa thứ hai. Tiểu Phượng Hoàng hung hăng bay lên, mắt thấy móng nhỏ sẽ đáp ngay lên mặt mình, hắn vội vàng giơ tay hô: "Chờ một chút! Ngươi không biết ta nhưng ta là - anh rể ngươi! Đúng, anh rể! Ngươi kêu ta chị dâu cũng được!"
Tiểu Phượng Hoàng nghi ngờ nhìn hắn.
Nam tử tự vứt vũ khí của mình xuống chứng minh sự trong trắng vô tội, sau đó hướng về nguyên thân của Phượng hoàng Minh tôn đang nằm trên đất, chép miệng: "Ây da, ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải thợ săn Phượng Hoàng, ta là được cái tên Nguyệt Lão kia mời tới giúp một tay. Vốn nhiệm vụ của ta là theo dõi Phá Quân và Thất Sát, nhưng ta thấy tự bọn họ giải quyết vấn đề của mình vô cùng tốt, nên sẵn tiện đường giúp ngươi mang cái con Đại Phượng Hoàng này tới theo. Ngươi yên tâm, y không có việc gì, chỉ là tạm thời ngất đi thôi."
Hắn đi vào sơn động, cởi áo ngoài xuống, xoa mái tóc ướt sũng nước, oán giận nói: "Phượng Hoàng các ngươi đều mập thế sao? Hả? Con Đại Phượng Hoàng này nhìn thì xinh đẹp, cao gầy, khiêng lên rồi mới biết, nặng chết ta... À, quên tự giới thiệu, tên của ta là Bạch Trạch, trước kia là phụ trách viết thánh chỉ cho Phù Lê Đế quân, sau này ăn máng khác sang chỗ Ngọc Đế biên soạn Sơn hải kinh. Hồi thượng cổ ta buôn bán giấy viết, nay về hưu rồi."
Tiểu Phượng Hoàng tò mò nhìn hắn: "Ngươi là tình nhân của Nguyệt Lão ca ca? Vậy ngươi là người nào, ta nghe nói hắn có mười mấy người cũ lận."
Bạch Trạch: "..."
Bạch Trạch bất động thanh sắc, nhéo cổ tay: "Không phải, là ta, tất cả đều là ta. Sau khi về hưu không có chuyện gì làm, tự mình xây dựng bản thể của mình, cùng chính mình đánh bài, làm tiệc trà vân vân, mười mấy người là ta cùng nhau chu du tứ phương, rất vui. Ai biết y cứ như vậy ngốc ngốc chia tay với ta, rồi tìm một người, một người, đều nói là tình yêu mới nhưng đó chẳng phải là biến thân của ta sao, còn tự cho mình kinh nghiệm phong phú, đã cùng với nhiều người nói chuyện yêu đương. Ta còn biện pháp nào khác hả!"
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Y nghe đến ngây người: "Còn có thể như vậy sao?"
Bạch Trạch thưởng thức nhìn y một cái: "Không sai, chính là như vậy. Có gì ăn không? Chết đói mất, tiểu chim ú, chia ta mấy phần trái cây, ngươi xem mập ú ù thế rồi còn ăn."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng sửa lại xưng hô, nói cho Bạch Trạch biết tên mình là "Tròn tròn", nhận được lời khen của Bạch Trạch: "Tên này đẹp, rất hợp hình tượng. Ta ít ra ngoài, biết không nhiều Phượng Hoàng, thời viễn cổ tên Phượng Hoàng chỉ có một chữ mà khó nhớ bỏ xừ... Hồi đó, ta còn nhớ có một Phượng Hoàng có quan hệ rất tốt với Đế quân, tên duy nhất một chữ 炓 (liào: từ này có một bộ hỏa, phù hợp với tên Phượng Hoàng, còn nghĩa thì mình tra không ra nên mình giữ nguyên nhé), là một cái lò lửa di động, ta gặp y nhiều lần lắm mới nhớ nổi tên y đọc thế nào."
Tiểu Phượng Hoàng chăm chỉ hiếu học, liền hỏi: "Đọc thế nào?"
Bạch Trạch liền đọc cho y nghe.
Tiểu Phượng Hoàng ước ao: "Ta vẫn thấy tên Tròn tròn này hơi quê, tên của Phượng Hoàng nghe thật hay, ta phải suy nghĩ lấy cho mình cái tên dễ nghe mới được."
Y chia cho Bạch Trạch mấy quả để ăn, sau đó ngồi xổm bên người Phượng hoàng Minh tôn, lật người y lại rồi chải chuốt lông chim. Y nhìn Phượng hoàng Minh tôn cả người đẫm nước mưa, liền thấy đau lòng: "Minh tôn, ngươi mau tỉnh lại, ta đem theo rất nhiều hạt trúc, ở đây không có hoa bỉ ngạn, thế nhưng có các hoa khác, ta pha trà dưỡng sinh, nấu nước tắm cho ngươi. Chúng ta không theo người khác đánh nhau nữa, ta dẫn ngươi về Bắc Thiên dưỡng bệnh."
Phượng hoàng Minh tôn vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Phượng Hoàng càng khổ sở.
Bạch Trạch ăn như hổ đói, lại tự nhiên như ở nhà mở túi trữ vật của Tiểu Phượng Hoàng, ăn sạch thức ăn còn lại. Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị lên án hành vi đầy xấu hổ của hắn thì thấy Bạch Trạch vừa nhai thức ăn cho chim cao cấp nhất - do Thái thượng lão quân chế biến, nhai luôn đống điểm tâm làm từ hoa cỏ tiên thảo của y, vừa giáo dục y: "Gọi người tỉnh dậy phải có phương pháp, tốt nhất là phải cho y một cái gai, như vậy không được, ta làm mẫu cho ngươi xem."
Bạch Trạch hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: "Đại Phượng Hoàng, ngươi mới nằm có bốn năm ngày, sao mập lên mười ký rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng còn không kịp phản ứng, liền thấy Đại Phượng Hoàng màu vàng kim trước mắt run lên một cái, sau đó mở mắt, nhìn quét một vòng, sau đó khóa mục tiêu trên người Bạch Trạch.
Phượng hoàng Minh tôn tỉnh lại, run run hoảng sợ hỏi: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Bạch Trạch đổ dầu vào lửa, thái độ ghét bỏ không gì sánh được: "Ngươi xem ngươi một chút, không chỉ mập mà còn biến dạng, nếu ngươi mà biến về hình người chắc phải già chục tuổi."
Phượng hoàng Minh tôn chấn hưng tinh thần, quát hắn ngưng lại: "Ngươi câm miệng cho ta, tiểu Tròn tròn, đi theo ta, chúng ta đi tắm."
Nói tắm, kỳ thực là họ đến một hồ nước gần đó, lặn xuống thật sâu rồi đi lên.
Tiểu Phượng Hoàng có hình dạng cục nắm, lặn xuống không được, chỉ cần vô nước là chiếp chiếp ba tiếng nổi lên liền, chỉ có thể nhận mệnh chơi với cánh hoa, vuốt bọt nước. Phượng hoàng Minh tôn tỉ mỉ tắm táp, dùng mỏ dài tỉa lông chim của mình, mắt phượng xinh đẹp hỏi y những chuyện đã xảy ra: "Chuyện của ta có hơi phức tạp, tí nữa về ta kể cho nghe, còn ngươi, mấy hôm nay thế nào? Những người khác dắt ngươi qua đây đâu rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng kể sạch. Phượng hoàng Minh tôn nghe đến việc Phá Quân và Thất Sát bỏ đi cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ khẽ thở dài: "Quả thế...Thôi quên đi, bọn có có cách giải quyết, vậy cũng tốt. Mấy hôm nữa về lại Bắc Thiên, chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi."
Tiểu Phượng Hoàng như nhớ tới chuyện gì, chán nản nói: "Còn nữa bọn họ lấy hết tiên thảo chua của ta, gần đây ta chẳng biết phải ăn cái gì, ăn uống cũng không ngon, chỉ có thể ăn vặt thay cơm."
Phượng hoàng Minh tôn nở nụ cười: "Chứ ngươi không phải lấy cớ giảm béo hả? Hạt trúc còn không đủ cho ngươi ăn sao tiểu Tròn tròn?"
Tiểu Phượng Hoàng rũ cái ót tội nghiệp, thanh minh: "Trước kia ăn ngon lắm, nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới chúng thôi đã thấy quá ngấy, haizz, ta là con chim nhỏ yếu ớt, Minh tôn, ngươi đừng mắng ta mà."
Phượng hoàng Minh tôn không hiểu ra sao: "Kỳ lạ, Phượng Hoàng chúng ta thích ăn hạt trúc là thiên tính khắc sâu vào xương cốt, tại sao ngươi đột nhiên không thích ăn nữa?"
Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Có thể do ta là con chim cút biết phun lửa không? Ta thấy cũng có lý."
Phượng hoàng Minh tôn ném y lên lưng mình, mắng: "Ngốc."
Tiểu Phượng Hoàng nằm lên lưng Phượng hoàng Minh tôn lăn một vòng, sau đó làm tổ ở trên cánh Minh tôn phơi lông. Mưa đã tạnh, ánh mặt trời xuyên thẳng xuống tầng mây mù, vô cùng ấm áp.
Tiểu Phượng Hoàng buồn ngủ, đôi mắt đậu đen nhắm lại, an tường nói: "Minh tôn ca ca, ta buồn ngủ, tuy ta mới thức dậy không lâu, nhưng không biết vì sao lại buồn ngủ nữa, ngươi đừng mắng ta nữa nha, chiếp chiếp thu."
Phượng hoàng Minh tôn ừ cho có lệ. Y vẫn đang xoắn xuýt chuyện vì sao Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên không thích ăn hạt trúc: "Không thích ăn, đây là phạm vi của thiên tính Phượng Hoàng...Tình huống thế này thật giống cái đợt tự nhiên Đế quân đi theo tiểu chim ú nhảy thể dục giảm béo, tuy xác suất cực thấp nhưng nó vẫn xảy ra, nhất định có lý do. Đế quân tập thể dục buổi sáng là vì hắn yêu ngươi, vậy ngươi đột nhiên không thích ăn hạt trúc, chỉ thích tiên thảo chua là vì cái gì?"
Tiểu Phượng Hoàng đã nhắm đôi đậu đen lại, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Phượng hoàng Minh tôn đột nhiên nói: "Ta nghĩ ra rồi, Tròn tròn, ngươi mau đứng lên, nhanh lên, không được ngủ."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ta buồn ngủ lắm, Minh tôn ca ca, ta ngủ rồi, ta không để ý ngươi nữa, ngươi không được mắng ra."
Phượng hoàng Minh tôn quay đầu ngậm Tiểu Phượng Hoàng ném lên bờ. Tiểu Phượng Hoàng tỉnh lại, hoang mang mở mắt, chỉ thấy Phượng hoàng Minh tôn biến về hình người, kéo móng vuốt y lên, dùng tay sờ sờ cái bụng và mông y.
Tiểu Phượng Hoàng tỉnh rụi, y hét lên: "Minh tôn ca ca! Không được sờ mông ta, chỉ có Vi Kiêm được sờ thôi! Ta sinh là chim nhỏ của Vi Kiêm, chết cũng là chim nhỏ nướng của Vi Kiêm, Minh tôn ca ca, ngươi tới trễ một bước, chúng ta đành hẹn kiếp sau..."
Phượng hoàng Minh tôn sờ y xong, cốc y một cái ghét bỏ: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Phượng Hoàng ngượng ngùng: "Không có gì."
Phượng hoàng Minh tôn sờ lông nhung của y, vuốt cái bụng mỡ, hắng giọng một cái, nói: "Tiểu Tròn tròn, có chuyện này ta muốn nói cho ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng mở đôi đậu đen trong suốt nhìn y.