Đám hảo thủ mới của Nộ Giao Bang, sau khi nếm qua thủ đoạn của Lãng Phiên Vân, mới biết y lợi hại vượt quá sức tưởng tượng.
Y ở trong nhà hỏi vọng ra: "Thượng Quan bang chủ, đây là lần cuối ta yêu cầu, bang chủ có chịu nghe ta công khai giải thích ngọn ngành sự việc đêm nay không?" Thượng Quan Ưng không do dự, đáp liền: "Đây là nghiêm lệnh, nếu ngươi không chịu buông vũ khí đầu hàng, ta sẽ trị theo đại tội phản bang. Phàm là bang chúng, đều có thể giết ngươi không sao cả." Thượng Quan Ưng cũng đã ở vào thế cưỡi hổ rồi.
Thanh âm của Lãng Phiên Vân từ trong nhà lại vang lên: "Bang chủ ơi bang chủ, người có đứa con như vậy, thứ cho Lãng Phiên Vân không còn lựa chọn nào khác." Ai nấy đều biết bang chủ mà y gọi, chính là vị tiền nhiệm Thượng Quan Phi.
Thượng Quan Ưng mặt xanh tái, thực sự nổi giận, quyết định dù bất cứ giá nào cũng phải bắt bằng được Lãng Phiên Vân.
Trạch Vũ Thời gắng gượng đứng dậy. Gã căn cơ thâm hậu, lại phong bế huyệt đạo kịp thời, ngăn chặn chất độc từ kiếm lan rộng, vì vậy vừa qua một vòng hành công, đã bức được quá nửa độc tố ra ngoài. Thấy quân tăng viện đổ đến liên tục, gã cũng hơi an lòng. Mấy ngày nay mải lo ứng phó với sự đột kích của Tôn Tín Môn, gã cho tăng cường nhân thủ phòng vệ và ứng biến, không ngờ lại đem dùng để đối phó với tình cảnh này. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Hơn ba trăm quân tinh nhuệ vây lớp lớp quanh căn nhà nhỏ, từ căn nhà nhỏ đến dãy tường cao là đất trống, với thực lực của ngần này nhân thủ, cho dù Lãng Phiên Vân thân pháp lợi hại, trên lưng mọc cánh cũng khó bay qua. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Dưới sự chỉ huy của Trạch Vũ Thời, hơn năm mươi hảo thủ võ công cao cường lần lượt tuồn vào trong sân, chiếm lấy những vị trí có lợi, yên lặng đợi đến giờ huyết chiến.
Ánh lửa bập bùng, sát khí ngùn ngụt.
Bỗng vang tiếng soàn soạt.
Một người từ cửa sổ bay vút ra, hạ vèo xuống giữa sân.
Lập tức thu hút mọi ánh mắt và cử động tại trường.
Đao mâu kiếm búa lăm lăm, hàn quang rùng rùng, nhất tề xông lại.
Hai thanh kiếm, một ngọn búa, trường mâu của Thượng Quan Ưng, cây đao trứ danh của Thích Trường Chinh, không phân trước sau đồng thời đâm vào thân thể người đó, nhưng ai nấy cùng lúc sững sờ, sao có thể thế này được? Đột biến lại phát sinh. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Một tiếng soạt nữa vang lên rất to, Lãng Phiên Vân tay này kẹp bang chủ phu nhân trần truồng như nhộng, tay kia huy động Phúc Vũ Kiếm danh chấn thiên hạ, phá mái nhà lao thẳng lên không, làm ngói vụn xả tung ngập trời.
Khi mọi người còn chưa kịp suy nghĩ xem vừa rồi xảy ra chuyện gì, trên cao đã bạo phát ngàn vạn điểm sáng, những mảnh ngói vỡ theo đó bắn toé ra bốn phía, bật trúng vào đám hảo thủ đang đứng nhung nhúc trên các bờ tường, khiến chúng láo nháo ngã xuống, đuốc tắt hàng loạt, khắp sân khung cảnh náo loạn.
Thì ra Lãng Phiên Vân tận dụng đúng thời khắc lăng không, đã thi triển Phúc Vũ Kiếm đến cực điểm, dùng đầu mũi kiếm gẩy ngói vụn bắn vào địch nhân.
Đuốc ngọn dập ngọn tắt, những ngọn còn lại vì người cầm lảo đảo, nên cũng lập loè bất định.
Khoảnh sân tối thui, không trông thấy được vật gì.
Thượng Quan Ưng, Thích Trường Chinh nhãn lực tinh tường, mà cũng khó phán đoán hành tung quỷ mị của Lãng Phiên Vân.
Khi đuốc được thắp trở lại, đã chẳng còn thấy Lãng Phiên Vân đâu nữa. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Y đã bỏ xa bọn họ, ai nấy cảm thấy hết sức chán nản.
Lúc này họ mới nhận ra người lao khỏi cửa sổ lúc nãy, lại là Tăng Thuật Dư, đại tướng dưới tay Lăng Chiến Thiên, trang phục xộc xệch, mặt mũi xám xịt, chắc trúng độc đã lâu.
Thượng Quan Ưng nét mặt trắng bệch, trầm giọng nói: "Bất luận sống chết, nhất định phải tìm được Lãng Phiên Vân." Từ xa văng vẳng đưa lại tiếng đả đấu huyên náo, phía tây bắc ánh đuốc bừng bừng, sáng rực cả một góc trời. Vệ sỹ võ trang phi thân cưỡi ngựa đầy đường, tình thế vô cùng khẩn trương. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
***
Sở Tố Thu ôm lấy con trai Lệnh Nhi. Nàng kinh hoảng không yên. Lăng Chiến Thiên mới đi có hai ngày, trong bang đã một phen hỗn loạn. Phải chăng Tôn Tín Môn đã cử binh đến xâm phạm? Nhưng suy cho kỹ thì không giống, nếu tấn công từ bên ngoài thì chẳng lý gì sự biến lại phát sinh từ khu nhà ở sâu trong đảo thế này.
Thấp thỏm bất an.
Từ khi biết Lăng Chiến Thiên bị điều đi nơi khác, nàng chưa yên giấc nổi một đêm nào.
Sở Tố Thu lấy trường kiếm ra. Về làm vợ Lăng Chiến Thiên, nàng càng lúc càng ít luyện kiếm, sinh Lệnh Nhi xong thì nàng bỏ hẳn không động tới nữa. Nay Lăng Chiến Thiên đi vắng, cảm giác nguy cơ rình rập mới khiến nàng tìm lại thanh kiếm đã bị xếp xó từ lâu. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Cửa sổ vụt mở toang.
Một người lắc mình vào, đứng sững giữa sảnh.
Sở Tố Thu bật kêu khẽ, một tay ôm con, tay kia vung trường kiếm, phản ứng cũng khá nhạy.
Người đó bình tĩnh nói: "Tố Thu đừng sợ, là ta, Lãng Phiên Vân!" Trái tim Sở Tố Thu đang căng thẳng bỗng dịu xuống. Trên đời nàng chỉ tín nhiệm có hai người là trượng phu và Lãng Phiên Vân, giờ khắc bất thường này trông thấy y, nàng hiểu rằng đã phát sinh chuyện lớn. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lãng Phiên Vân nhìn gương mặt tú mỹ của Sở Tố Thu, thấy mắt nàng long lanh không hề sợ hãi, y buột khen thầm, rồi nói: "Ta không có thời gian giải thích, muội lại đây, chúng ta lập tức phải chạy khỏi Nộ Giao Đảo, nếu không hậu quả khó lường, mau! Đưa Lệnh Nhi cho ta!" Sở Tố Thu tỏ ra quyết đoán, im lặng giao con trai cho Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân vừa cắp lấy Lệnh Nhi, vừa hỏi: "Lệnh Nhi, con sợ không?" Lệnh Nhi sáu tuổi ngây thơ đáp: "Má thường nói bá phụ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, con có gì phải sợ nữa!" Lãng Phiên Vân ngạc nhiên, nhìn sang Sở Tố Thu. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nàng ngượng ngùng, mặt bừng đỏ, đỏ tới tận mang tai.
Lãng Phiên Vân thoáng trầm ngâm, nhưng thời gian phải tranh thủ từng giây từng phút, không cho phép nghĩ ngợi nhiều. Y thấp giọng nói: "Theo ta!" rồi xuyên cửa sổ lao ra.
Lãng Phiên Vân lúc cất lên cao lúc xà thấp đất, lướt qua các dãy nhà, nhằm thẳng hướng Quan Triều Thạch phía nam đảo mà chạy tới.
Sở Tố Thu cảm thấy rất chật vật, năm xưa khinh công là sở trường của nàng, có điều mấy năm nay sớm đã mai một. Mặc dù Lãng Phiên Vân kiềm chế tốc độ, nhưng để bám đuổi được tốc độ ấy cũng đủ khiến nàng thở hổn hển. Tuy nhiên tính cách kiên cường, nàng cắn răng cố gắng chi trì, theo sát Lãng Phiên Vân, lao về phía nam.
Lãng Phiên Vân ngoảnh đầu nhìn Sở Tố Thu, lập tức đánh giá ngay được tình hình. Năm xưa nữ tử mĩ lệ này từng khiến đám thanh niên thần hồn điên đảo, Lãng Phiên Vân cũng là một trong số đó, cuối cùng Sở Tố Thu chọn Lăng Chiến Thiên anh hùng, khiến Lãng Phiên Vân thất vọng mất một thời gian.
Lãng Phiên Vân mỉm cười, thầm nghĩ mình sao thế này, tự dưng hoài niệm những chuyện xưa năm cũ.
Dưới ánh trăng đêm, Sở Tố Thu thấy Lãng Phiên Vân ngoảnh đầu lại, không biết nghĩ gì mà mỉm cười, hàm răng trắng bóc nổi bật trên gương mặt đen xạm của y.
Lãng Phiên Vân nói: "Trước mặt là địch nhân trùng trùng quan toả. Trạch Vũ Thời quả nhiên rất giỏi bố trí người, vừa gặp sự cố khẩn cấp là bộc lộ ngay khả năng ứng biến cao cường, thật bất lợi cho việc đào thoát của chúng ta. Giờ phải thi triển thân pháp nhanh nhất, tận dụng mọi khe hở để thừa cơ tẩu thoát. Muội hãy leo lên lưng ta, để ta có thể vận toàn lực thi triển thân pháp." Sở Tố Thu nhìn qua, gương mặt y kiên định, tuyệt đối không có lấy nửa phần do dự, đúng là tác phong hành sự xưa nay của Lãng Phiên Vân.
Nàng không thốt một tiếng, vâng lời nhảy lên lưng y, đôi tay ôm chặt lấy cần cổ và tấm lưng to rộng rắn chắc.
Hai người nhất thời lặng yên không nói, Lãng Phiên Vân cảm thấy da thịt đầy rung cảm của Sở Tố Thu nhuần nhị áp sát vào lưng mình, y vội dùng ý chí khống chế tư tưởng, xoay hướng suy nghĩ đến việc bố phòng của bên địch.
Lúc này họ chỉ còn cách Quan Triều Thạch phía nam ngạn chừng hai dặm, nhưng đây cũng là đoạn đường bị phong toả gay gắt nhất. Vì toàn bộ cơ sở bố phòng của Nộ Giao Bang đều nhằm đối phó địch nhân từ ngoài biển tiến vào, nên chạy suốt một dải duyên ngạn chỗ nào cũng sắp sẵn trọng binh. Càng lại gần khu bờ biển, càng khó an nhiên vượt qua. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Sở Tố Thu phục trên tấm lưng hùng vĩ của Lãng Phiên Vân, lòng cảm thấy yên ổn. Y hơi khom mình, dồn sức chuẩn bị hành động. Quả nhiên nghe xong một tiếng Cẩn thận nhé, nàng tưởng như đang cưỡi trên lưng một con đại điểu giang cánh đằng không, hai tai tiếng gió vù vù, thoắt cao thoắt thấp, thoắt dừng thoắt tiến, tốc độ nhanh hơn khi nãy không biết là bao nhiêu lần, khiến nàng càng tin rằng Lãng Phiên Vân vừa rồi vì không cách gì thi triển hết khả năng, mới yêu cầu mình để y cõng.
Lãng Phiên Vân bỗng dừng lại.
Từ xa vẳng tới tiếng chó sủa.
Sở Tố Thu biết đã phát sinh vấn đề.
Lãng Phiên Vân hơi ngửa đầu lại, ghé miệng vào tai Sở Tố Thu: "Trước mặt là Quan Triều Thạch, chỉ cần muội xuất hiện trên mỏm đá, tự nhiên sẽ có thuyền nhẹ tới tiếp ứng, nếu ta đoán không nhầm, thuyền nhẹ hiện đang đợi sẵn. Muội xuống thuyền rồi, sẽ được đưa đến một nơi an toàn." Sở Tố Thu nghe ra ngữ khí của y tuyệt không có ý cùng nàng và Lệnh Nhi đào thoát, song thủ bất giác siết lại, níu chặt lấy Lãng Phiên Vân, dịu dàng nói: "Đại ca không đi luôn cùng mẹ con muội sao?" Nghe nàng êm ái gọi đại ca, trái tim Lãng Phiên Vân chợt mềm đi, nhưng rất nhanh, y lấy lại vẻ kiên cường: "Địch nhân trước mặt lực lượng hùng mạnh, lại có ác khuyển tuần đảo, cho dù chúng ta lên được thuyền, cũng khó mà chạy thoát sự truy kích của thuyền tuần tiễu, vì vậy trước mắt ta sẽ xuất hiện để dụ bọn chúng. Khi muội nghe thấy tiếng ta hú, hãy chạy ngay lên Quan Triều Thạch, nhớ đấy!"
Sở Tố Thu biết giờ không phải là lúc dùng dằng nữa. Đối với vị đại ca này, nàng xưa nay vẫn tín phục, thậm chí còn hơn cả trượng phu Chiến Thiên.
Cuối cùng nàng cắn răng gật đầu.
Lãng Phiến Vân nở một nụ cười hài lòng, điềm đạm bảo: "Hãy nhớ, ta là Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân, huống hồ trong tay ta còn đang có một con át chủ bài." Cùng lúc, trong đầu y chợt hiện lên thân thể loã lồ với những đường cong mỹ lệ của Càn Hồng Thanh. Nhưng đồng thời, lưng y cũng cảm nhận được khuôn ngực mềm mại của Sở Tố Thu đang áp sát vào da thịt mình.
Sở Tố Thu trong lòng hoan hỉ, vị đại ca này rốt cục cũng đã khôi phục được cái hào khí năm xưa. Lãng Phiên Vân nghiêng người để nàng tụt xuống.
Sở Tố Thu cảm thấy hơi hẫng, vậy là, trong suốt cả con đường đời dài dằng dặc, nàng và vị đại ca mà xưa nay nàng vẫn tôn sùng này, đã có một khoảng tiếp xúc thân mật nhất.
Lãng Phiên Vân dặn nàng bảo trọng, rồi thân hình tan biến trong bóng đêm mịt mùng.
Không lâu sau một tiếng hú dài vang lên từ phía đông bắc, bên ngoài lập tức hỗn loạn, tiếng chó sủa mỗi lúc một xa.
Sở Tố Thu không dám trù trừ, nàng xốc Lệnh Nhi lên, chạy về phía Quan Triều Thạch.
***
Để phòng ngự địch nhân tấn công theo đường thủy, Nộ Giao Bang ngoài việc đặt vọng gác trên thế núi cao, còn dùng thuyền nhẹ xuyên qua đảo lại tuần phòng trên hồ. Ở những cứ điểm chiến lược quan trọng ven bờ, họ dựng Liễu Vọng Lâu để quan sát tình hình suốt một dải thuỷ vực.
Lần này sự biến từ trong ra, vì vậy bố phòng đều đổi hướng, quay vào giám sát những hoạt động bên trong đảo, phòng ngừa Lãng Phiên Vân đào thoát. Trên Liễu Vọng Lâu có ít nhất bốn đến năm người đang đóng chốt, dưới Liễu Vọng Lâu thắp mười mấy ngọn đèn gió. Một đội bang chúng ước hơn ba mươi người, cầm các thứ lợi khí đủ loại đủ kiểu, dắt theo một cặp cự khuyển, giữ chẹn lấy tín đạo dẫn đến Quan Triều Thạch phía nam ngạn, tinh thần như lâm đại địch.
Thời gian gấp rút, y phải lập tức hành động.
Lãng Phiên Vân náu mình dưới bóng những căn nhà, tăng tốc lướt về Liễu Vọng Lâu, đến nơi cách chừng sáu trượng, cặp cự khuyển đã nhận ra, hướng về phía y trầm trầm sủa "oẳng oẳng".
Mấy chục món lợi khí trong tay đám nhân thủ cùng rung lên. Họ nhất tề ngoảnh lại. Vừa hay nhìn thấy Lãng Phiên Vân như thiên thần hạ giáng, đang băng băng lướt xuống từ giữa khoảng không.
Cặp cự khuyển điên cuồng lao về phía Lãng Phiên Vân, đúng như mong đợi, Phúc Vũ Kiếm nhoáng lên hai lần, khiến chúng bắn lộn ra xa trong vòi máu phun tung toé. Không giết được hai con vật này, Sở Tố Thu không thể thoát được các giác quan linh mẫn của chúng.
Lãng Phiên Vân không hề ngừng bước, lập tức lao vụt vào trong đám nhân thủ hung hãn, Phúc Vũ Kiếm phát xuất điểm điểm ngân quang, đối phương trúng kiếm lần lượt ngã rạp. Y chủ đích đâm vào huyệt vị, hết sức hiểm hóc, kẻ trúng kiếm tuy không bị thương đến mức chí mạng, nhưng cũng phải qua một thời gian ngắn mới hoạt động lại được.
Trên Liễu Vọng Lâu đột ngột vang lên hồi chuông cảnh báo.
Viện thủ thoáng chốc xô đến ào ào.
Tiếng chuông vụt tắt, thì ra Lãng Phiên Vân đã đánh thốc đến Liễu Vọng Lâu, giải quyết được tên đứng canh.
Tranh thủ từng giây phút. Lãng Phiên Vân hú một tràng dài, lao thẳng về hướng đông bắc. Y biết làm như vậy sẽ thu hút được phần lớn sự truy bức của địch nhân, đó chính là mục đích của y.
Lãng Phiên Vân tăng tốc đến đỉnh điểm, gặp những tên dò đuổi trên đường, y đều tấn công nhanh rồi bỏ chạy. Võ công y cao, hành động lại thần tốc, mau chóng khiến địch nhân hỗn loạn rã rời, không còn nắm bắt được nữa.
Thượng Quan Ưng, Thích Trường Chinh, cùng một đám hảo thủ võ nghệ kiệt xuất đứng chắn trên đài cao phía đông ngạn, nơi đây là bến cảng chính của Nộ Giao Đảo, nơi tập kết hàng chục chiếc thuyền lớn nhỏ.
Trạch Vũ Thời mặt mày nhợt nhạt, vai quấn vải trắng.
Thượng Quan Ưng ra lệnh: "Triệu hồi tất cả nhân thủ, phân bố mọi cứ điểm xung yếu ở ven bờ. Đợi ngày mai hãy phái quân tinh nhuệ đi khám xét từng nhà." Mưu chước quả là cao minh.
Bang chúng Nộ Giao Bang lặng im không nói. Lãng Phiên Vân vừa khuấy đảo bọn họ đến nghiêng trời lệch đất, ai nấy ánh mắt đều lộ vẻ u tối.
Họ xưa nay thừa hưởng hổ uy mà thế hệ trước của Nộ Giao Bang để lại, tung hoành đắc ý, cho rằng thế hệ hậu bối của mình là sóng lớp sau đè lớp trước, chưa từng để bất cứ ai vào mắt, sau khi tước bớt thế lực của đám cựu nhân, càng được thể tự cao tự đại.
Đây có thể nói là lần đầu tiên gặp phải cao thủ chân chính, mới phát hiện ra mình đã liên tiếp thất cơ, vô luận là về võ công hay tài trí, đều thua xa Lãng Phiên Vân, làm sao không khiến họ tâm khiếp khí nhược, sự tự tôn và tự tin bị giáng một đòn quá mạnh.
Thượng Quan Ưng còn lo lắng hơn nữa. Chàng xưa nay không coi Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên vào đâu, đến bọn Càn La, Xích Tôn Tín chàng cũng chẳng để vào mắt. Với tâm lý ấy, chàng cho rằng có thể lợi dụng Càn La để giúp mình đối phó Xích Tôn Tín, nhưng hiện giờ va chạm với Lãng Phiên Vân, chàng mới nhận thấy y trí dũng kiêm bị, đến chéo áo của y cũng không thể chạm vào; đáng sợ hơn là mỗi đường đi nước bước của y đều khó nắm bắt, khiến bên chàng mất đi tiên cơ, không thể ứng phó. Lãng Phiên Vân đã lợi hại như vậy, thì Càn La, Xích Tôn Tín còn ai không phải là cáo già thành tinh! Sao có thể kháng cự được bọn họ đây?
Thượng Quan Ưng cố gắng lấy lại tinh thần, tự nhủ nhất định phải đấu đến cùng. Lúc đó một thủ hạ đắc lực khác là Dương Quyền tiến lại nói: "Bang chủ, mấy người bọn Bàng Quá Chi, Tạ Thành Tựu nhất tề thác bệnh không ra mặt, chúng ta làm thế nào đây?" ánh mắt gã lộ vẻ oán hận, phẫn nộ bất bình.
Thượng Quan Ưng thầm nghĩ hiện giờ khó mà đối phó với bọn người cũ này được, họ thác bệnh không ra, tụ thủ bàng quan đã là thượng thượng đại cát rồi.
Chàng nói: "Họ có phe cánh riêng của họ, không xuất thủ tương trợ chúng ta, cũng là chuyện nằm trong dự liệu mà thôi." Thích Trường Chinh đứng bên xen vào: "Vì vậy việc của Lãng Phiên Vân nhất định phải mau chóng giải quyết, sớm kết thúc bọn người cũ này đi, nếu không đêm dài lắm mộng, lại sinh ra những rắc rối khác." Trên đảo có khoảng ba ngàn bang chúng, cựu nhân chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, chừng hai đến ba trăm người, nhưng họ đều là những lão giang hồ thân kinh bách trận, lực lượng không thể xem nhẹ. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Trạch Vũ Thời trong lòng thầm chửi những lời nói thừa thãi của Thích Trường Chinh, việc không nên kéo dài ai muốn kéo dài làm gì. Gã nói: "Bang chủ, Lương Thu Mạt suất lĩnh đại đội hảo thủ đang trên đường quay về đảo. Y mà về tới, thực lực của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, không ngại gì Lãng Phiên Vân nữa." Lương Thu Mạt đóng ở doanh trại phía nam Nộ Giao Đảo, ven bờ Động Đình Hồ, phụ trách việc liên lạc giữa Nộ Giao Đảo và bên ngoài, dưới tay thống lãnh những hảo thủ tinh nhuệ nhất. Thượng Quan Ưng vừa thấy cục thế khó mà khống chế được, đã cho phi cáp truyền thư triệu gã quay về hiệp trợ. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Giờ nghe vậy chàng hơi yên dạ, Trạch Vũ Thời thừa cơ kéo chàng qua một bên nói: "Vị huynh đệ kiểm nghiệm thi thể của Tăng Thuật Dư nói rằng, y chết do trúng một loại kịch độc chưa xác định được..." ngừng một lát, tựa hồ có chút lúng túng khó mở miệng: "Hạ thân y vẫn còn dính đầy tinh dịch, hiển nhiên trước khi chết đã giao hoan với nữ nhân." Thượng Quan Ưng nghiến chặt răng, không nói năng gì, mắt loé hung quang, vừa nộ, vừa hận.
Trạch Vũ Thời nói: "Thuộc hạ đã dặn phải nghiêm thủ bí mật , vì vậy tuyệt sẽ không truyền ra ngoài." Thượng Quan Ưng nói: "Vũ Thời, ngươi làm tốt lắm." Trạch Vũ Thời đáp: "Nếu chúng ta có thể loạn đao banh xác Lãng Phiên Vân, thì tất cả sẽ êm đẹp." Từ xưa đến nay, diệt khẩu luôn là phương pháp bảo mật tốt nhất.
Thượng Quan Ưng gật đầu đồng ý. Trút tất cả những điều nhơ nhớp này lên mình Lãng Phiên Vân, y sẽ không cách nào rửa sạch được nữa.
Nhưng muốn đánh gục Lãng Phiên Vân, nói thì dễ làm sao.
Trên Động Đình Hồ vầng trăng sáng treo cao.
Gió biển hiu hiu đưa tới.
Vạn vật không hề thay đổi, dẫu bên cạnh là sự hiểm ác của con người.