Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 50: Đạo vương bảo tàng



Phủ Vũ Xương, sau ngọ.



Hậu hoa viên yên tĩnh trong biệt phủ Trần Lệnh Phương, ba bóng người lướt qua, nhanh như chớp chìm khuất vào đám hòn non bộ dày như nêm.



Dẫn đầu là Phạm Lương Cực, đến trước một hòn non bộ trong số đó, lão dừng lại, đưa tay ra thành thục ấn vào một vòng tròn dưới chân, tiếp đến vận nội công, dùng lực nhấc lên một tảng đá nặng chừng trăm cân, để lộ một thạch môn có thể chui được một thân người.



Phạm Lương Cực đắc ý quay đầu nhìn Hàn Bách và Nhu Nhu phía sau lưng, nói: “Đây là một trong ba mươi sáu mật tàng trải khắp thiên hạ của ta, mới đào ba tháng trước”. Tiếp đó lại dỏng tai lên lắng nghe, khẽ nói: “Có người đến, mau vào đi!”. Nói rồi nhanh như chớp chui vào thạch môn, còn quay đầu lại dặn dò: “Nhớ đóng cửa lại!”.



Hàn Bách thầm nghĩ, huyệt động này nhất định là khi Phạm Lương Cực theo dõi Chiêu Hà, không có việc gì làm nên mới đào ra.



Nhu Nhu đến bên cạnh Hàn Bách, giọng hứng thú khẽ hỏi: “Công tử có định vào không?”.



Hàn Bách cũng rất muốn xem lão trộm già được gọi là Thiên hạ đạo vương này rốt cuộc giấu những gì ở trong, nên nhanh chóng gật đầu đồng ý.



Hai người lần lượt chui vào trong, Hàn Bách đi sau lấy một phiến đá lớn bịt kín cửa hang.



Nhu Nhu bò đi rất nhanh, phía trước liên tiếp vọng đến tiếng hai chân nàng chạm vào nền đất. Hàn Bách không khỏi kinh ngạc, thì ra mỹ nhân yểu điệu này thân thủ cũng chẳng phải vừa.



Một chốc, hai người đến một không gian khác, thuận chiều tụt xuống sâu hơn.



Hàn Bách gần như rơi vào một huyệt khẩu, vội đảo mắt nhìn xung quanh. Làm sao lại gọi là có bảo tàng nơi đây? Chỉ là một không gian rộng chừng hơn mười thước vuông, không một chút dấu vết đào bới, mà chỉ giống như một huyệt động tự nhiên dưới đám hòn non bộ.



Ánh mặt trời xuyên qua khe đá, chiếu xuống từng vệt nắng li ti, không gian thoáng đãng, không mảy may cảm thấy ngạt thở.



Phạm Lương Cực vẻ kỳ quái, trợn tròn mắt nhìn Nhu Nhu: “Tiểu nử tử khinh công khá lắm, vì sao lúc nào cũng muốn người ta ôm theo như vậy, không biết tự đi à?”.



Nhu Nhu mặt ửng đỏ, cúi đầu lí nhí: “Công tử muốn ôm Nhu Nhu thì Nhu Nhu để cho công tử ôm!”.



Phạm Lương Cực hèm lên một tiếng, trừng mắt nhìn Hàn Bách: “Tên tiểu tử nhà ngươi lại biết cách đục nước béo cò, mượn gió đẩy thuyền đấy nhỉ”.



Hàn Bách gãi đầu: “Tôi làm sao biết được cô ấy có thể đi nhanh như vậy?” rồi lảng sang chuyện khác: “Cái hang chuột này chính là một trong ba mươi sáu mật tàng mà ông nói đó sao?”.




Phạm Lương Cực không bận tâm, cười khểnh: “Đã bảo ngươi là tên tiểu tử vô tri mà! Sau này trước khi nói bừa cái gì, tốt nhất là nên động não một chút. Nếu bảo bối của Phạm Lương Cực ta mà giấu ở cái động quỷ này, sớm muộn một ngày nào đó lão Trần Lệnh Phương khốn kiếp ấy thấy đám non bộ kia không thuận mắt mà dọn đi chỗ khác, như thế đồ của ta chẳng phải mất sạch hay sao?”. Vừa nói vừa đưa tay đẩy ngang một phiến đá trong hang.



Nhìn bộ dạng dụng lực của lão, hẳn phiến đá này còn nặng hơn cả phiến đá ngoài cửa kia.



Phiến đá từ từ dịch chuyển, lộ ra một thông đạo nối dài xuống dưới. Nhu Nhu thốt lên: “Lại có cả bậc đá nữa, thật không tin được!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phạm Lương Cực đắc ý: “Nếu là thợ đấu thông thường, cho dù là mười người cùng làm, muốn hoàn thành một mật thất như thế này chí ít cũng phải mất cả trăm ngày công. Lão Phạm ta chỉ chưa đến một tháng đã đào xong. Nào, mời vào!”.



Hàn Bách nổi tính hiếu kỳ, đang định khoa chân bước vào, nào ngờ Phạm Lương Cực không chút khách khí đưa tay ngáng ngay trước ngực chàng, giọng lạnh lùng: “Câu Mời vào của ta đâu phải là nói với ngươi!”.



Hàn Bách trêu đùa với lão đã quen, cũng không chút cảm thấy mếch lòng, liền cười hì hì rồi tránh sang một bên.



Nhu Nhu chậm rãi bước đến cửa vào, giọng có vẻ lo lắng: “Bên trong liệu có không khí không?”. Nàng không có công lực cao như Phạm Lương Cực và Hàn Bách, cảm thấy ngần ngại cũng là lẽ đương nhiên.



Phạm Lương Cực hẳn cũng đã tính đến những thắc mắc của Nhu Nhu, giọng thao thao bất tuyệt khoe khoang: “Nhu Nhu cô nương không cần phải lo lắng, mật tàng của ta cũng là nơi ta ẩn thân, thiết bị thông khí tốt còn phải nói...“.



Hàn Bách rùng mình, chợt túm lấy tay áo Phạm Lương Cực: “Lão Phạm! Nếu chúng ta trốn trong cái ổ tặc của ông chín ngày, dù tên Phương Dạ Vũ có tài thông thiên triệt địa cũng đừng hòng tìm thấy được chúng ta!”.



Phạm Lương Cực đảo hai mắt, vẻ bực dọc: “Vậy mười ngày sau ngươi có định đến kho binh khí Hàn gia để quyết đấu với Phương Dạ Vũ hay không?”.



Hàn Bách gật đầu: “Đương nhiên là đi, Hàn Bách ta lẽ nào lại sợ hắn?”.



Phạm Lương Cực được thể: “Đương nhiên là không sợ! Hàn Bách đại hiệp của chúng ta nếu như sợ người thì chẳng phải là đại hiệp nữa rồi. Vậy xin hỏi đại hiệp một câu, nếu trên đường đi đến chiến trường, Phương Dạ Vũ bố trí người đối phó cản đường ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”.



Hàn Bách gãi đầu theo thói quen, ấp úng: “Việc này à? Việc này...“, rồi như thể tìm được lối thoát, nói: “Vậy chi bằng chúng ta ẩn nấp ở đây một thời gian, chẳng phải là được sao?”.



Phạm Lương Cực chiếm thế thượng phong, được thể khua môi múa mép: “Hóa ra ngươi muốn làm con chuột đào hang, thật chẳng xứng ở cùng với một đạo vương đầu đội trời chân đạp đất như ta, sau này cũng đừng tự xưng là đại hiệp nữa. Chiêu Hà xem ra cũng không thích hợp gả cho một đại hiệp bú mẹ, biết rõ nàng ta gặp nạn mà vẫn khoanh tay đứng nhìn như ngươi rồi”.



Mỹ nhân đang sùng bái chàng như thiên thần giáng thế ở bên mà lại bị lão tử quỷ này châm chọc như vậy, Hàn Bách hỏi còn mặt mũi nào nữa, bèn quay phắt người lại, giọng giận dữ: “Vậy thì bây giờ ta sẽ nghênh ngang ra ngoài đường, xem bọn Phương Dạ Vũ, Mạc Ý Nhàn làm gì được ta!”.



Nhu Nhu hốt hoảng: “Công tử...!”.



Phạm Lương Cực cười hùng hục, đi đến choàng lên vai chàng: “Tiểu Bách của ta, vì sao sau khi làm đại hiệp rồi bụng dạ lại hẹp hòi như vậy, đùa một tí cũng không được sao, lại muốn chui ra tìm cái chết thế?”.



Hàn Bách đương nhiên không phải muốn đi tìm cái chết, thừa cơ đứng lại, hùng hổ: “Lẩn trốn cũng không được, đi ra cũng không được, rốt cuộc ông muốn tôi phải thế nào?”.



Phạm Lương Cực vẫn vẻ tươi cười, song lại không chút nhượng bộ: “Sao đầu óc ngươi chẳng sáng ra chút nào vâỵ, làm sao có thể tiếp tục làm đại hiệp được?”.



Hàn Bách thật không ngờ chỉ một câu tự xưng “đại hiệp” của mình lại bị lão tặc này châm chọc suốt ngày như vậy. Vốn cũng là người thông minh lanh trí, chàng nghĩ một hồi rồi nói; “Tôi đổi tên đi cũng không có vấn đề gì, nhưng xem ra ông cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải đổi tên rồi, như thế vấn đề càng nghiêm trọng hơn nữa đấy!”.



Phạm Lương Cực ngạc nhiên: “Đổi thành cái gì?”.



Hàn Bách vòng tay ôm lấy đôi vai gầy đét của Phạm Lương Cực, cười hì hì: “Ông chẳng phải là Độc hành đạo gì đó sao? Nhưng tôi thấy thực ra ông thích nhất là ồn ào, chi bằng đổi thành Song hành đạo, Chúng hành đạo, Đa hành đạo hoặc là Ồn ào lai vãng đạo đi, như thế hợp với ông hơn!”.



Phạm Lương Cực nhất thời không biết nói gì, nghĩ thầm: tên tiểu tử này nói không phải là sai, nhưng lỗi cũng không phải ở mình, mà tên tiểu tử trước mặt mới là cội nguồn của tội họa. Kể từ sau khi gặp hắn, bản thân mình đúng là bắt đầu sợ cô đơn rồi!



Hàn Bách thấy Phạm Lương Cực lúng túng, trong lòng được an ủi chút ít, lại càng tỏ rõ phong thái của đại hiệp, an ủi: “Nhưng ông cũng đừng tự trách mình làm gì, người già rồi, tư tưởng cũng trưởng thành theo, tự nhiên sẽ vất bỏ được những thói xấu trước kia!”. Không để cho Phạm Lương Cực có cơ hội phản kích, chàng nhìn sang Nhu Nhu đang bịt miệng cười, nói: “Nào! Nhu Nhu, chúng ta xuống dưới, xem Ồn ào vãng lai đạo giấu gì trong này nào!”. Nói rồi bước xuống trước, đỡ Nhu Nhu lần theo bậc đá. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trong mật thất quả nhiên không khí thoáng đãng, song do từ chỗ sáng đi vào chỗ tối, nhất thời ngay cả dạ nhãn của Hàn Bách cũng không thể nhìn thấy thứ gì.



“Xoạch!”.



Lửa được châm lên, thắp sáng một ngọn đèn dầu treo trên bờ tường.



Trong phòng trở nên sáng trưng, Hàn Bách và Nhu Nhu đều ngây người ra.



Nếu như cái họ nhìn thấy là toàn những ngọc ngà châu báu đầy phòng thì cũng không thể kinh ngạc như bây giờ, bởi lẽ Phạm Lương Cực thân là Đại đạo chi vương, những cái trộm về đương nhiên sẽ không thể là những thứ rẻ tiền rồi.



Trong phòng hóa ra lại trống rỗng, chỉ thấy ở góc có một tấm gỗ dùng đá kê lên, bên trên có đặt hơn mười cái hộp gỗ trơn, mười mấy cuộn da cừu và một chiếc hộp cẩm hình chữ nhật, cũng không biết phía trên viết hay vẽ cái gì.




Có vẻ đáng giá nhất là một chiếc hòm lớn đặt bên cạnh bàn, xem ra bên trong hẳn là châu báu quý giá!



Phạm Lương Cực không chút để ý đến vẻ thất vọng của hai người, đi đến bên cạnh chiếc bàn gỗ, dương dương tự đắc nói; “Các người đoán xem bên trong là những gì?”



Không đợi hai người phản ứng, Phạm Lương Cực tự mở nắp hòm, thì ra bên trong toàn là quần áo linh tinh.



Hàn Bách và Nhu Nhu đưa mắt nhìn nhau, thế này đâu gọi là chân tàng bảo khố?



Phạm Lương Cực thấy đã giễu cợt được hai người, trong lòng cảm thấy rất đỗi sung sướng, cố ý làm ra vẻ thần bí, nói: “Nếu các người muốn xem danh họa ngọc mã, châu báu kỳ nghệ, những mật tàng khác của ta nhiều vô kể, nhưng đều không thể quý giá và hữu dụng bằng những đồ vật ở trong phòng này, chí ít thì trong hoàn cảnh trước mắt cũng là như vậy”. Rồi tiện tay cầm chiếc hộp cẩm lên, đưa cho Hàn Bách.



Hàn Bách thấy trong lời nói của Phạm Lương Cực có ẩn ý, nhận lấy hộp cẩm.



Vừa mới đọc qua, toàn thân đã rung lên, thiếu chút nữa thì làm rơi cả chiếc hộp xuống đất.



Chàng đưa đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi nhìn sang Phạm Lương Cực.



Phạm Lương Cực khoanh tay trước ngực, vẻ rất hài lòng với những phản ứng mạnh mẽ của Hàn Bách.



Nhu Nhu ở cùng với hai người một già một trẻ này một thời gian, cũng đã nhiễm không khí không câu nệ gò ép của họ, bèn lại gần Hàn Bách, ghé sát đầu qua nhìn, chỉ thấy bên trên hộp cẩm viết “Ngự bút Đại Minh Hoàng Đế gửi Cao Ly Quốc Vương”, bất giác “A!” lên một tiếng.



Hóa ra là văn điệp qua lại giữa Hoàng Đế Đại Minh và Quốc Vương Cao Ly, không biết làm thế nào lại ở trong mật thất này!



Hàn Bách xuất thân kẻ hầu người hạ, chớ nói đến Hoàng Đế lão tử, chỉ cần là Vương công tôn phủ đã cảm thấy cao không thể với tới rồi. Bây giờ ngay cả bút tích của Hoàng Đế cũng đã ở trên tay, cố gắng nuốt ực một cái, giọng lẩy bẩy: “Tôi có thể xem... xem không?”.



Trong mắt Phạm Lương Cực lộ rõ vẻ đắc ý, nói: “Ta cứ tưởng ngươi là tên ngốc không biết chữ, lâu như vậy rồi mà còn không mở ra xem!”.



Hàn Bách tự tin mở nắp hộp cẩm, thầm nghĩ, may mà mình từ nhỏ đã theo hai vị thiếu gia họ Hàn đọc sách viết chữ. Tuy đã chịu đủ mọi tức giận của nhị thiếu gia Hàn Hy Vũ, song những cái học được cũng không ít hơn hai thiếu gia chính thức bái sư là mấy.



Phạm Lương Cực ở bên cạnh lẩm bẩm: “Chu Nguyên Chương xuất thân thế nào chứ, ta mới không tin hắn ta lại tự viết được những chữ đẹp như vậy, chín phần chín là người bên cạnh viết thay, lại còn dám nói ngự bút cái đầu tổ tông nhà hắn!”.



Hàn Bách đã quen coi những lời khinh miệt đại nghịch bất đạo của Phạm Lương Cực đối với Hoàng Đế như gió thoảng bên tai, bèn thò tay vào trong hộp lấy ra bức Ngự thư được bọc rất trang trọng trong lụa đoạn quý giá.



Nhu Nhu đỡ lấy chiếc hộp cẩm, rồi lại cầm lấy tấm lụa đoạn mà Hàn Bách gỡ ra, để cho chàng rảnh tay đọc kỹ.



Vừa liếc mắt, Hàn Bách đã thầm kêu trời, chữ thì có thể nhận ra được sáu bảy phần, thế nhưng rõ ràng là những chữ thường ngày vẫn dùng, ghép với nhau lại biến thành một bài văn câu cú uyên thâm, xem mãi cũng không thể hiểu ra được hàm nghĩa trong đó.



Phạm Lương Cực chằm chằm nhìn chàng, nhếch mép khẽ cười khểnh.



Hàn Bách biết tình hình đã thậm cấp chí nguy, nhất định là bị tử lão quỷ này cố tình làm nhục rồi. Sự không hiểu này tuy bề ngoài chẳng có liên quan gì đến việc làm hay không làm đại hiệp, nhưng làm sao tránh khỏi bị lão châm biếm một trận đây?



Phạm Lương Cực dịu dàng: “Trên đó viết gì vậy?”.



Hàn Bách chăm chú nhìn Phạm Lương Cực, khẽ rùng mình một cái, ngượng nghịu chìa bức Ngự thư ra, hỏi: “Ông có thể đọc được không?”.



Phạm Lương Cực cũng ngây người ra, dang tay gượng cười: “Cũng giống như ngươi thôi!”.



Hai người cùng trừng mắt nhìn nhau, rồi chợt chỉ vào đối phương, cười phá lên, cười chảy cả nước mắt.



Nhu Nhu cũng ôm bụng cười.



Mấy năm rồi nàng chưa từng vui vẻ như bây giờ, chợt thấy tất cả những khổ nạn ngày xưa, những nguy hiểm trước mắt đã bay lên chín tầng mây.



Nàng đỡ lấy bức Ngự thư từ tay Hàn Bách đang cười đến độ quỳ cả xuống đất, chăm chú đọc.



Gian mật phòng bỗng trở nên yên tĩnh, hai nam nhân đứng yên chờ đợi lời giảng giải từ mỹ nữ kiều diễm. Dưới ánh đèn, vẻ chuyên tâm của Nhu Nhu như mang một thần thái thoát tục khó tả.



Nhu Nhu khẽ mỉm cười, cuộn bức thư lại, nhìn sang hai người, thấy bộ dạng ngây ngây chờ đợi của cả hai, không nhịn được bật cười khúc khích, gật đầu ý nói là nàng đã hiểu được.



Hai nam nhân lập tức vỗ tay ầm lên.



Nhu Nhu nói: “Đây là bức thư do Hoàng đế Đại Minh gửi cho Quốc Vương Cao Ly, mở đầu là chúc mừng vì người Mông đã rút về Mạc Bắc, Cao Ly có thể dựng lại Quốc gia. Sau đó hy vọng hai nước từ nay về sau thiết lập quan hệ tông phiên, cũng đề cập đến việc Cao Ly sản xuất nhân sâm, yêu cầu Cao Ly cứ ba năm thì tiến cống một lần...”.




Phạm Lương Cực vỗ đùi đánh chát: “Vậy thì đúng rồi, đây là đoàn tiến cống do Quốc vương Cao Ly phái tới. Tạ trời tạ đất, lần này Chiêu Hà được cứu rồi, chúng ta cũng được cứu rồi!”.



Hàn Bách và Nhu Nhu nhìn nhau, thật không hiểu những huyền cơ trong lời Phạm Lương Cực.



Phạm Lương Cực phấn khích, nói một mạch: “Ba tháng trước, ta vì có chuyện nên đến vùng Tháp Mộc Lỗ Vệ, biên giới giữa Kiến Châu và Sơn Đông, vừa khéo chứng kiến bọn mã tặc chặn đường cướp một đoàn người ngựa. Lũ ác tặc này thủ đoạn tàn bạo, toàn bộ năm mươi bảy mạng người trong đoàn bị chúng giết hết. Ta nổi giận đuổi theo, một ngày một đêm thì đuổi kịp bọn cướp, cũng giết chúng không sót một tên, đoạt lại những thứ này từ tay chúng”.



Nhu Nhu thương cảm: “Những người Cao Ly này thật là bất hạnh!”.



Hàn Bách chau mày: “Cả một đoàn sứ tiết hơn năm mươi người mà chỉ có chừng này đồ thôi sao?”.



Phạm Lương Cực bực dọc: “Ngươi nghĩ ta có một trăm đôi tay chắc?”. Rồi quay sang Nhu Nhu, giọng cung kính: “Nhu Nhu cô nương so với những đại hiệp gì đó quả là cao minh hơn nhiều, xem mãi những văn kiện địa đồ da cừu phỏng có ích gì. Chữ Cao Ly đa phần đều là chữ Hán, cô đã có thể hiểu được bức Ngự thư còn thâm sâu hơn cả những mật tác trong tàng kinh các của Thiếu Lâm tự, chuyện ta định làm sau này nhất định chẳng có gì khó nữa”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Nhu Nhu hốt hoảng nhìn sang Hàn Bách, thấy chàng không để ý đến chuyện Phạm Lương Cực cố tình bảo nàng cao hơn “đại hiệp gì đó”, mới cúi đầu thở nhẹ.



Vẻ phục tùng ấy thật khiến cho đá cũng phải động lòng!



Phạm Lương Cực nhìn đến ngây người ra, lẩm bẩm: “Nếu có một ngày Thanh muội của ta cũng ngoan ngoãn như vậy thì hay biết mấy!”.



Hàn Bách chau mày: “Tử lão quỷ, rốt cuộc là ông định giở trò gì vậy?”.



Phạm Lương Cực nhảy tót lên, chỉ vào ngực Hàn Bách, nói: “Ngươi chính là Sứ tiết đến từ Cao Ly, ta là nam tùy tùng thân cận, Nhu Nhu là nữ tùy tùng của ngươi!” Nói rồi nhảy đến chỗ mười mấy cái hộp, nói: “Những thứ này đều là nhân sâm tiến cống Chu Nguyên Chương. Kia là quần áo của chúng ta và những văn kiện không biết là viết hay vẽ cái gì đó, hiểu chưa?”.



Hàn Bách sắc mặt đại biến: “Cái gì? ông định mạo nhận là đoàn tiến cống Cao Ly, đi... đi gặp Chu... Chu Nguyên Chương?”.



Phạm Lương Cực mỉm cười: “Không phải là ta, mà là ngươi, ta chỉ là ở bên cạnh giúp sức thôi, nhưng sự giúp đỡ của ta là rất lớn đó. Chỉ cần sử dụng một hai mật tàng của ta là có thể biến ngươi trở thành người giàu có nhất thiên hạ rồi, bảo đảm đám tham quan ô lại tham tiền như mệnh ở Kinh thành sẽ rồng rắn xếp hàng mà xin kết bạn với ngươi!”.



Hàn Bách vẫn run rẩy: “Vậy thì có tác dụng gì, huống hồ tôi lại không hề biết về những lễ tiết gì đó, cố đóng cũng không được!”.



Phạm Lương Cực hùng hồn: “Lợi nhiều lắm, có điều bây giờ ta không thể tiết lộ cho ngươi biết được, ha ha! Dù Phương Dạ Vũ có thông minh cỡ nào cũng tuyệt đối không thể ngờ chúng ta lắc mình một cái đã biến thành đặc sứ Cao Ly sang tiến cống rồi!”.



Tim Hàn Bách đập lên thình thịch.



Nếu để tránh khỏi Phương Dạ Vũ thì cách này quả là một diệu kế!



Chỉ e lộng giả thành chân, đi gặp Chu Nguyên Chương, vậy mới gay hơn! Cùng lúc đó chàng cũng ngầm đoán, kế sách này của Phạm Lương Cực nhất định còn là để cứu Chiêu Hà.



Phạm Lương Cực khoa tay múa chân: “Có tiền có thể khiến quỷ xui ma, ta đảm bảo có cách huấn luyện ngươi thành tài”.



Hàn Bách hỏi: “Vậy còn Thanh muội của ông sẽ ra sao?”.



Phạm Lương Cực cười ha hả: “Đã bảo ngươi mù tịt cách đối phó phụ nữ mà, nhất định phải vừa lỏng vừa chặt, muốn bắt phải thả trước. Bây giờ Thanh muội nói không muốn ta tìm nàng, ta sẽ không tìm trong một thời gian. Đợi khi Thanh muội nhớ ta, ta lại xuất hiện, đảm bảo Thanh muội...ha ha...”.



Hàn Bách nhìn vẻ mặt say sưa của lão ta, nghiến răng nói: “Ông không sợ người của Phương Dạ Vũ đối phó với Vân Thanh sao?”.



Phạm Lương Cực thản nhiên: “Thứ nhất, Thanh muội sẽ trở về nhắc nhở người trong Bát phái đề cao cảnh giác. Thứ hai, ngày nào Phương Dạ Vũ chưa thể hoàn toàn thống nhất Hắc đạo thì ngày đó sẽ chưa tấn công Bạch đạo Bát phái, chuyện này ta rất có lòng tin!”



Hàn Bách luôn miệng kêu trời.



Sắp phải làm sứ tiết Cao Ly mà nửa chữ Cao Ly chàng cũng không biết!