Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 26: Tà linh lệ nhược hải



Hàn Bách nằm phục tại góc tường, hô hấp dường như đứt đoạn, tinh khí của Ma chủng bị tản mạn trong thân thể một lần nữa lại từ từ tích tụ lại, tựa như đồng hồ cát từ từ nhỏ xuống, nếu quả chân khí có thể kết tụ lại được lần này, y có thể hồi phục sức lực, nhỏm dậy để đối phó với tên Phạm Lương Cực đáng ghét kia.



Chỉ có điều lòng tự tin của chàng đã lung lay khá nhiều.



Chàng vốn nghĩ rằng nhân lúc Phạm Lương Cực không kịp đề phòng dùng toàn lực tấn công trước, nhưng cuối cùng vẫn dẫn tới cục diện lưỡng bại câu thương, chứng kiến công phu của tên cao thủ Hắc bảng này, thực sự vượt xa công phu của bản thân, theo đó mà nói, Bàng Ban càng cao siêu không tưởng tượng nổi.



Có ai ngờ rằng trong lúc nằm một bên vận chân khí chuyển động trong cơ thể, dùng toàn lực trị thương, Phạm Lương Cực trong lòng cũng kinh hãi chấn động, việc này đối với lão vốn chưa hề xảy ra lần nào.



Phạm Lương Cực từ nhỏ đã là kỳ tài, bằng vào thuật thần thâu thiên hạ vô song cùng với thuật đào tường khoét vách, lão đã xem qua vô số bí điển võ thuật của thiên hạ, hiểu rõ từng môn từng phái, các hắc bảng cao thủ không có gì qua mặt được, nhưng lần này cùng Hàn Bách giao thủ mấy lần, chợt phát giác võ công đối phương quỷ dị biến hoá, thật không kém gì mình, trong lòng cảm thấy thất vọng thế nào, không cần nói cũng biết được.



Trong căn phòng hoang tàng, không khí cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy được.



Tất cả như chìm vào bóng đêm trước khi trời sáng, đột nhiên bên ngoài khu vườn bỏ hoang của căn phòng vang lên tiếng sột soạt.



Bên trong phòng Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, nhân vì mọi thứ xung quanh đều yên ắng, chỉ cần có tiếng y phục sột soạt hay một tiếng lá rơi chạm đất, cũng có thể làm cho hai người chú ý lắng nghe.



Cao thủ như vậy, không biết là kẻ nào? Tiếng gió nổi lên.



Mặc dù công lực đã bị hao tổn chút ít, nhưng bọn họ cũng nhận ra được đã có cao thủ hiếm gặp tiến nhập vào trong viện.



Phạm Lương Cực dán tai xuống mặt đất lạnh như băng, thi triển thuật “Thâu môn đạo thính”, thu vào tai mọi âm thanh của hai người đứng ở bên ngoài viện phát ra, trong lòng lấy làm kỳ quái tự hỏi: hai người này võ công chỉ kém một chút so với ta là Hắc bảng cao thủ, hẳn phải là bá chủ một phương, nhưng tại sao lại đến gặp mặt nhau mà không đem theo một tên tùy tùng nào, hơn nữa lại giấu giấu giếm giếm, chẳng lẽ lại tính giành bát cơm của Thâu Vương ta hay sao? Hàn Bách lại kinh dị theo một cách khác!



Không biết vì sao, khi cao thủ đầu tiên xuất hiện bên trong viện, trong lòng chợt có một luồng sát cơ trầm trọng không duyên không cớ bỗng cường liệt nổi lên khiến y đau đớn đến mức muốn khóc thét, nguyên là Ma chủng trong thân thể y, có thể nói là chính “nó” đã nhận ra người đứng ở bên ngoài, tưởng chừng giống như lần Hàn Bách bị Cận Băng Vân chôn sâu xuống đất, Ma chủng trong thân thể y đã cảm nhận ra được kẻ đứng trên mặt đất chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ “Ma Sư” Bàng Ban.



Người vừa tới trầm giọng nói: “Bốc môn chủ quả nhiên là người thủ tín, thời gian cực kỳ chính xác, đúng là chỉ còn ba khắc nữa là trời sáng”.



Bốc môn chủ nói: “Tông huynh xin chào, lần này ước định bí mật tương kiến, không biết là có việc gì quan trọng vậy”.



“Bốc môn chủ” ba tiếng vừa rơi vào tai, Phạm Lương Cực giật bắn mình, Hàn Bách cũng toàn thân rung động.



Bọn họ đều nhận ra người vừa đến, chính là sư đệ của Đạo Phách Xích Tôn Tín, “Nhân Lang” Bốc Địch.



Hàn Bách trong lòng hoảng hốt, không có gì lạ là Ma chủng lại phản ứng kịch liệt như vậy, nếu có thể tự mình sử dụng được linh lực này của Ma chủng, võ công có thể tăng tiến thập bội, dễ dàng vượt qua được lão quỷ chết toi trong Hắc bảng đang nằm bên cạnh.



Bốc Dịch nói tiếp: “Tông huynh không cần nhìn ngó xung quanh như vậy, ta vừa tới trước đây, đã thi triển ngay thuật Thiên thị địa thính, bảo đảm xung quanh không có kẻ nào”.



Phạm Lương Cực trong lòng cực kỳ hoan hỉ, Bốc Dịch lớn giọng khoác lác như vậy, cho dù kẻ khác muốn kiểm chứng lại, cũng không tiện hành động, bởi làm như vậy chẳng khác nào không tin tưởng chút nào vào thuật Thiên thị địa thính của Bốc Dịch.



Nam tử họ Tông nói: “Tông Việt tôi hẹn môn chủ đến gặp mặt, vì muốn thông báo cho người một tin tức trọng yếu”.



Bốc Dịch không lộ ra chút nào gấp gáp, thản nhiên nói: “Bốc mỗ lần này đến đây, là do Tiểu Ma Sư toàn quyền chỉ thị, Tông huynh có đề nghị gì, cứ tự nhiên nói ra, chỉ cần có lợi cho Bốc mỗ, chuyện lớn bằng trời ta cũng có thể đảm đương được”.



Phạm Lương Cực cùng Hàn Bách hai người ngớ ra, Tông Việt chẳng phải là là kẻ tay chân thân cận thứ hai của Lệ Nhược Hải trong Tà Di Môn hay sao, sao lại ước hẹn cùng với Bốc Dịch tới chỗ này!



Trừ phi hắn đang có ý định bội phản lại Lệ Nhược Hải!




Tông Việt trầm giọng nói: “Chính mắt ta nhìn thấy môn chủ Lệ Nhược Hải cùng với phản đồ bổn môn là Phong Hành Liệt bí mật gặp mặt, nhân vì bổn nhân chuyên phụ trách đường đào tẩu, nói như vậy Bốc môn chủ có minh bạch không?”.



Ngọn lửa trong lòng Hàn Bách liền đó không thể khống chế nổi lại cháy lên ngùn ngụt lên, điểm chân khí nhờ Ma chủng ngưng tụ lại bị hóa tán sạch. Y gần đây đã gặp được ba người - Lãng Phiên Vân, Quảng Độ đại sư cùng Phong Hành Liệt, những người này đều gây cho y cảm giác thân thiết và cảm tình.



Ban đầu y định sau khi thoát được tên Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực này, sẽ bất chấp tất cả, đi kiếm Nhân Lang Bốc Địch là đại cừu gia của Xích Tôn Tín, nhưng bây giờ nghe thấy cuộc nói chuyện của Tông, Bốc hai người, sự lựa chọn đầu tiên là đi cứu viện cho Phong Hành Liệt.



Phản ứng của y lập tức rơi vào tai của Phạm Lương Cực đang nằm trên mặt đất thi hành thuật “Đạo thính”, đôi mắt hồ ly giảo hoạt của hắn lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên đã nghĩ ra một chủ ý quỷ quyệt mới.



Bốc Dịch nghe đến danh tự của Phong Hành Liệt, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, tỏ rõ nội tâm hết sức khẩn trương, nếu y không phải vừa nghe thấy Lệ Nhược Hải đang cùng Phong Hành Liệt ở chung một chỗ, chỉ sợ lập tức phải chạy ngay đến đó để bắt người lập công.



Tông Việt nói tiếp: “Tông mỗ sẽ bố trí khoái mã cho bọn họ đào tẩu theo tuyến Nghênh Phong giản phía đông Vũ Xương, nếu Bốc môn chủ có thể cùng nhau phối hợp, Phong Hành Liệt có thể dễ dàng tóm lấy trong tay”. Bốc Dịch trong lòng thầm nghĩ Lệ Nhược Hải đã nhúng tay vào việc này, chỉ sợ phải do chính Ma Sư Bàng Ban đích thân xuất thủ mới có thể đương cự nổi, chỉ có điều Tông Việt nói như vậy, nhưng hắn là kẻ thực dụng phi thường, nói ngay: “Tông huynh chịu giúp đỡ như vậy, có yêu cầu gì, xin cứ tự nhiên nói ra”.



Tông Việt cung kính đáp: “Chim khôn chọn cây lành mà đậu, Lệ Nhược Hải không biết thời thế, Tông mỗ sau lại có thể cùng y ngồi trên chiếc thuyền vỡ đó chứ, chỉ hy vọng có thể theo chân Bốc Môn chủ, vì Ma sư mà hành sự, vậy là đã đầy đủ lắm rồi”.



Nghe nói đến đây, một già một trẻ bên trong phòng không nhịn được phải thầm khen ngợi sự khéo léo của Tông Việt, nếu quả gã nhất định xin một chỗ dưới trướng Phương Dạ Vũ, tất sẽ gây ra tâm lý nghi kỵ nơi Bốc Dịch, huống hồ công việc này chưa chắc được thành tựu, nhưng bây giờ gã đưa ra lời yêu cầu thấp đến mức không thể thấp hơn, làm cho Bốc Dịch coi gã như là thủ hạ thân tín, mà cực lực tiến dẫn, cuối cùng sẽ đạt được ích lợi không phải nhỏ.



Bốc Dịch nói: “Hay lắm, ý nguyện của ngươi, Bốc mỗ sẽ đáp ứng, sự việc không thể chậm trễ, ta lập tức cùng ngươi đến gặp Tiểu Ma Sư, để sắp xếp mọi việc”.



Một làn gió vụt qua.



Sự yên tĩnh ban đầu của khu vườn hoang đã được khôi phục trở lại.



Hàn Bách nhảy vọt lên, hai mắt lấp lánh thần quan, chẳng những nội thương lúc trước đã hoàn toàn bình phục, công lực còn tiến thêm một tầng, trong lòng cực kỳ cao hứng, hiểu biết đối với Ma chủng trong cơ thể càng tăng thêm.



Phạm Lương Cực nằm phục trên mặt đất, không có chút động tĩnh nào, tựa như là chết rồi.



Hàn Bách nhe răng cười, thầm nói: “Lão quỷ này cuối cùng cũng chết rồi”. Ánh mắt chuyển sang Tam Bát kích đang đặt trên bàn, thầm nghĩ cây kích này không thể nào để mất được, nếu không làm sao có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người trước mặt Phương Dạ Vũ.



Thân hình chợt động, chuyển mình tới trước án, tay vươn ra chộp lấy cán kích. Mắt nhìn thấy tay đã chạm vào cán kích.



Soạt!



Tam Bát Kích rời khỏi bàn bay lên, cùng lúc đó Phạm Lương Cực lướt qua như một luồng khói, dừng lại trước cửa, Tam Bát Kích đã nằm trong tay của lão, cất tiếng cười quái dị: “Vật mà bổn nhân đã trộm được, làm sao có thể dễ dàng quay trở lại tay của người khác chứ”.



Hàn Bách bây giờ mới phát hiện ra đối phương dùng một sợi Hắc tuyến cột lấy trên chuôi kích, chỉ cần kéo một cái là lấy được, không khỏi tự mắng thầm mình sơ suất, không nghĩ ra rằng Phạm Lương Cực vốn là vua ăn trộm, đây chỉ là một tiểu xảo nho nhỏ chẳng khác gì trò đùa đối với lão.



Lại nghĩ đến việc còn phải đối phó trực diện với lão, không khỏi cảm thấy nhức đầu muốn chết, việc cứu Phong Hành Liệt không thể nào chậm trễ được, giận dữ quát lớn: “Trả lại đây!”.



Phạm Lương Cực bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, chỉ cần động đậy là ta sẽ chạy đi ngay, bảo đảm ngươi sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ta nữa”.



Hàn Bách vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi lại: “Phạm Lương Cực ngươi thân là cao thủ Hắc bảng, sao lại có thể hành động vô lại như vậy?”.



Phạm Lương Cực không để ý tới lời châm chọc của chàng, nhơn nhơn cười đáp: “Lại đây! Chúng ta hãy bàn thảo điều kiện, chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta chẳng những có thể trả lại cây sắt mục nát vô dụng này cho ngươi, còn có thể giúp ngươi cứu được Phong Hành Liệt nữa”.



Hàn Bách giật mình hỏi: “Làm sao ngươi biết ta cần phải đi cứu Phong Hành Liệt?”. Phạm Lương Cực ra giọng kẻ cả trả lời: “Có gì là khó đâu, bất cứ cử chỉ hành động gì của ngươi cũng không thể lọt ra khỏi pháp nhãn của ta”.



Hàn Bách nói: “Ngươi thực sự muốn giúp ta cứu Phong Hành Liệt sao? Ngươi không sợ gặp phải Bàng Ban sao?”.



Phạm Lương Cực cười giảo hoạt nói: “Có Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Lệ Nhược Hải ở đó, Bàng Ban làm gì có thời gian để đón tiếp ta, còn người khác à? Phạm Lương Cực ta chẳng để tâm đến”.



Hàn Bách ý nghĩ xoay chuyển, nếu quả Phạm Lương Cực thực sự muốn ra tay giúp đỡ, lực lượng của mình sẽ ít nhất cũng gia tăng gấp bội, nhưng nếu lão có ý phá rối, bản thân chắc chắn sẽ gặp phải hung hiểm, tính toán lợi hại một hồi, thở dài nói: “Nói ra điều kiện của ngươi đi”. Giọng nói đầy vẻ thê lương cam chịu.



Phạm Lương Cực thấy chàng ngoan ngoãn vâng lời, cực kỳ cao hứng, nhưng lão là người tính toán thâm sâu, biết rằng nếu đối phương chỉ miễn cưỡng chịu khuất phục, cuối cùng khi đạt được thành quả, có thể sẽ không được vừa ý, hơn nữa còn có khả năng bị phản lại nữa, do đó liền nói: “Ngươi không cần tỏ vẻ chán nản như vậy, ta ngay lập tức giao cho ngươi một việc, bảo đảm không có nam nhân nào nghĩ đây là một việc khó khăn và không có giá trị, hơn nữa dựa vào hiệp nghị của chúng ta, phải cứu được Phong Hành Liệt rồi mới tính toán, như vậy có phải là công bình không?”.



Hàn Bách lòng tò mò nổi lên, nói: “Ngươi vốn ít nói chuyện với người khác, nhưng mỗi lần nói thì lại lôi thôi dông dài, nói cả nửa ngày vẫn chưa đi vào vấn đề chính, phải biết cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ dù chỉ nửa khắc”.



Phạm Lương Cực không tỏ ra chút nào giận dữ, cười hi hi nói: “Điều kiện rất là đơn giản, chỉ cần ngươi từ tay lão Tần Lệnh Phương hôi thối đó, cứu Chiêu Hà ra ngoài, làm cho nàng yêu thương ngươi rồi cưới nàng ta làm thiếp”. Nói đoạn nháy nháy mắt, thần bí nói tiếp: “Nàng ta là một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, cầm kỳ thi họa không có món gì là không tinh thâm, đặc biệt là tài năng phục thị nam nhân. Hà, không cần nói ngươi cũng hiểu được ý tứ của ta chứ!“.



Hàn Bách nghe đến đây miệng há hốc, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”



Rầm!



Một cú đánh sấm sét làm chấn động từng sợi kinh mạch của y, miệng muốn gào thét mà không thốt nên lời.



Rầm!



Trong lúc mơ hồ, Phong Hành Liệt cảm thấy như mình đang va phải thân trên của một người nào đó.



Người đó nói: “Ngốc tử! Không chịu giữ lấy một điểm sáng ở linh đài, ngươi thật sự muốn chết hay sao?”.



Không ngờ Lệ Nhược Hải bằng thân pháp tuyệt thế, bay người cản về phía sau của y, đứng đợi y bay tới.



Từ thân thể của Lệ Nhược Hải phát xuất ra một dòng chân khí cực kỳ âm hàn, từng bước xâm nhập bao vây lấy luồng kình khí cương mãnh trước đó, luồng kình khí này đang lan rộng ra, không ngờ lại bị thu hẹp lại.



Phong Hành Liệt trong lòng gào thét nói: “Sư phụ, sao người lại phải hao phí chân nguyên để cứu một tên phản đồ như con”.



Luồng chân khí này, theo ngón tay trỏ đâm thẳng vào mi tâm xâm nhập vào, phảng phất như kinh mạch toàn thân bên trong rối loạn tựa như thủy triều dâng lên hạ xuống, cực kỳ rối loạn, sau đó mở ra một đường riêng, theo trăm sông ngàn suối đổ vào bên trong, theo đốc mạch ở sau lưng, hướng thẳng tới huyệt khí hải ở phía dưới đan điền.



Cùng trong thời gian đó Lệ Nhược Hải ném chàng lên trên không, ngón giữa hai tay tả hữu điểm thẳng vào huyệt dũng tuyền ở gan bàn chân của chàng, chân khí tự như mạng lưới nhện di chuyển từ chân, tập trung vào đan điền.



Bùng!



Phong Hành Liệt đầu óc chấn động mạnh, toàn thân mất đi cảm giác, chỉ cảm thấy hư thoát vô lực, biết rằng Lệ Nhược Hải đã dùng độc môn thủ pháp, hồi phục lại nội lực đã mất đi của mình, không dám xem thường, nếu không sẽ hại người hại mình, lập tức nhanh chóng thu nhiếp tâm thần, bảo trì một điểm sáng ở linh đài. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian.



Phong Hành Liệt kêu lớn một tiếng, phun ra một ngụm huyết lớn, tựa như cá chết nằm trên mặt đất, không biết còn sống hay là đã chết.



Lệ Nhược Hải đứng thẳng người bất động, nét mặt anh tuấn vẫn y nguyên như trước nhưng đã đỏ hồng lên, phải mất một thời gian khá dài mới có thể khôi phục lại màu trắng nhợt như trước.




Lúc đó tên thủ hạ Tiếu lý tàng đao Thương Lương, một trong tứ đại hộ pháp chạy ngay tới, khom mình nói: “Tông phó môn chủ truyền tin tức lại, đường Nghênh Phong giản thông suốt không có gì trở ngại, thỉnh môn chủ lập tức thượng lộ”.



Lệ Nhược Hải bình tĩnh nói: “Đã chuẩn bị bao nhiêu nhân thủ?”.



Thương Lương nói: “Tứ đại hộ pháp, thất đại ổ chủ cùng với hảo thủ trong bang tổng cộng là bốn trăm lẻ tám người, toàn bộ đều sẵn sàng chờ đợi, chỉ cần môn chủ ra lệnh một tiếng”. Giọng nó lộ ra vẻ kiên quyết tráng sĩ ra đi không tính đến ngày quay trở lại.



Lệ Nhược Hải nói: “Đường dài mới biết sức ngựa, lúc loạn mới biết được lòng người, các ngươi tốt lắm! Đúng là rất tốt!”.



Thương Lương chau mày, gã đã lão luyện giang hồ nhưng chưa hề nghe Lệ Nhược Hải nói những câu như vậy, chỉ có điều gã đối với vị môn chủ anh hùng cái thế này trong lòng tôn kính úy kỵ, không dám mở lời hỏi lại, chỉ đứng yên không nói tiếng nào.



Lệ Nhược Hải nói: “Hay lắm, ngươi phải lắng nghe cho rõ từng câu từng chữ của ta”. Soạt!



Một lệnh phù Song Quyển Vân Trụ độc nhất của Tà Dị môn, rơi xuống mặt đất. Thương Lương vội vã quỳ xuống.



Thanh âm của Lệ Nhược Hải truyền lại: “Lập tức cầm lệnh phù này truyền lệnh của ta, từ giây phút này trở đi, Tà Dị Môn toàn bộ giải tán, quy ẩn sơn lâm, trừ phi nghe được tin tức của bổn nhân Lệ Nhược Hải tái hiện trong giang hồ, nếu không Tà Dị Môn sẽ không còn nữa”.



Thương Lương cực kỳ kinh hãi nói: “Môn chủ!”.



Lệ Nhược Hải nói: “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết”. Chỉ vào Phong Hành Liệt đang nằm dài trên mặt đất trầm giọng nói: “Hai mươi lăm năm trước, Lệ Nhược Hải ta có thể cứu được tên súc sinh này từ tay Thập Chỉ Dã Lang, ngày nay cũng có thể đơn thân độc mã, cứu tên súc sinh này từ tay của Ma sư Bàng Ban, Bàng Ban ơi Bàng Ban, ta phải cho ngươi biết ngoài Lãng Phiên Vân ra, cũng còn có người hoàn toàn không sợ trở thành địch thủ của ngươi”.



Thương Lương run giọng nói: “Tông phó môn chủ sao có thể làm ra chuyện như vậy! “. Lệ Nhược Hải lạnh lùng nói: “Từ nay về sau đừng nhắc lại tên phản đồ đó trước mặt ta”.



o0o



Bàng Ban ngồi trên đôn đá ở bên trong đình ở hoa viên, chuyên tâm đọc quyển trúc phổ cũ kỹ đã ngả vàng. Làm bạn với y chỉ có tiếng gió thổi lá khô rào rạt ở bên ngoài, cùng với tiếng nước chảy róc rách trong dòng suối nhỏ có cây cầu bắc ngang trước đình.



Phương Dạ Vũ yên lặng tiến đến sau lưng y, cầm cái giỏ trúc mà Lãng Phiên Vân chuyển đến đặt ở sau lưng Bàng Ban.



Bàng Ban ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trúc phổ, bình hòa nói: “Quay lại đây!”. Phương Dạ Vũ khom mình nói: “Chiến thư đã đưa đến tận tay của Lãng Phiên Vân, nhưng trước khi kể lại chi tiết, Dạ Vũ có chuyện cấp bách cần bẩm báo”.



Bàng Ban nói: “Nói đi!”.



Phương Dạ Vũ bẩm: “Hành tung của Phong Hành Liệt đã bị phát hiện”.



Bàng Ban tưởng như chuyện vừa nghe không có chút nào quan hệ với mình, lãnh đạm hỏi lại: “Tin tức từ đâu chuyển đến?”.



Phương Dạ Vũ đáp: “Chính là từ Tông Việt của Tà Dị Môn, người này muốn đầu nhập chúng ta, nên đã tiết lộ nơi Lệ Nhược Hải lui tới, chuẩn bị lúc đó dẫn Phong Hành Liệt trốn đi”.



Bàng Ban khẽ huơ huơ trúc phổ, cười nhạt nói: “Trúc phổ này do chính tay đại gia Ngô Trấn đời trước vẽ ra, ngươi hãy nhìn nét bút tinh tế của ông ta xem, một chiếc lá tre đón gió chịu mưa thật sống động, đó là quan hệ giữa tinh thần và vật chất, người khác nhìn không ra là trúc động? Gió động? Thực ra chính là do ý của chính mình động, người này quả thật đã đạt tới đỉnh cao nhất trong họa đạo. Không dư một phân, không thiếu một điểm, ngược lại không đủ, tất cả sẽ không đạt tới vẻ đẹp hoàn mỹ”.



Phương Dạ Vũ ngẫm nghĩ lời nói của y một hồi lâu, đột nhiên toàn thân chấn động, lập tức quỳ xuống, khấu đầu hai lần rồi ngẩng lên nói: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm”.



Bàng Ban nói: “Xứng đáng là đồ nhi của ta, phải hiểu rằng hữu tích khả tầm (có dấu vết thì tìm được), điều đó quá tầm thường, chỉ có vô tích khả tầm (tuy không có dấu vết nhưng cũng tìm được), cũng giống như nét bút sơ sài của Ngô Trấn, thật làm cho người nhìn vào không biết là do trúc động, gió động hay là ý động? Đúng là đạt đến cực điểm trong vũ đạo”.



Phương Dạ Vũ hỏi lại: “Da Vũ mỗi hành động cử chỉ, đều biểu hiện ra ngoài, dĩ nhiên là hữu tích khả tầm, nhưng không rõ làm sao mà có thể đạt đến cảnh giới vô tích khả tầm?”.



Bàng Ban ngẩng đầu nhìn trời cười dài một tiếng nói: “Thiên hạ chỉ từ một chữ ‘nhất’ sinh ra, chữ ‘nhất’ ấy làm sao nói được là có dấu vết gì, nhưng nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, chẳng phải là từ vô tích biến thành hữu tích hay sao, cũng như Tam Bát Kích của ngươi chưa rút ra, đó chính là vô tích, nhưng khi Tam Bát Kích rút ra rồi, thì đã trở thành hữu tích, ngươi đã minh bạch chưa?”.



Phương Dạ Vũ nói: “Đạo lý này đồ nhi minh bạch, nhưng Tam Bát Kích cuối cùng cũng không thể không xuất thủ, nhưng một khi xuất thủ lại để lại dấu vết, vậy chẳng phải sẽ không thể thông đến cảnh giới vô tích hay sao?”.



Bàng Ban cười nhẹ nói: “Do nhất mà đến, theo nhất mà đi, lai vô tung, khứ vô tích, ai biết được giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Cũng như nét bút này vậy!”. Vươn ngón tay ra thuận theo hình chiếc lá trong bức trúc phổ trên tay, phẩy qua phẩy lại, ngón tay dừng lại, chính xác vào điểm cuối cùng của chiếc lá, không dư một phân, không thiếu một phân. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phương Dạ Vũ toàn thân chấn động, cảm kích khấu đầu tạ ơn: “Đồ nhi đã hiểu rồi! Đồ nhi đã hiểu rồi!”.



Bàng Ban nói: “Đừng làm mất mặt Tam Bát Kích đang đeo do ta tặng ngươi, đó chính là hảo khí của sư phụ ngày xưa khi xuất đạo đã hành tẩu giang hồ”.



Phương Dạ Vũ khẽ vuốt ve Tam Bát Kích đeo ở sau lưng, thầm nhủ Phương Dạ Vũ ta nhất định sẽ tiếp tục danh tiếng của Tam Bát Kích này, lập tức nói: “Đa tạ sư phụ giáo huấn”.



Bàng Ban hạ trúc phổ xuống, thẳng mình đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới lan can bên đình, cúi đầu chăm chú quan sát chuỗi giọt nước trong suốt bám trên lá sen ở trong hồ sen bên ngoài đình, long lanh phản chiếu ánh sang của nắng chiều tà, nói: “Ngươi đã gặp qua Lệ Nhược Hải chưa?”.



Phương Dạ Vũ biết rõ Bàng Ban không nói lời thừa, lời đã nói ra tất có nguyên nhân, bởi vì không có ai không biết nguyên nhân Bàng Ban đột nhiên nói đến việc của Lệ Nhược Hải, trong lòng hấp tấp, lắc đầu nói: “Chưa gặp! Nhưng có lần đệ tử đã phái người thâm nhập điều tra, thông qua tập quán đi lại ăn uống của y, phát hiện người này đúng là một người chân chính say mê võ đạo, sư phụ đối với việc này có ý kiến gì không?”.



Bàng Ban nói: “Cách ngươi phân tích việc này không sai điểm nào, hai mươi năm trước lúc Lệ Nhược Hải vừa mới xuất đạo, đã một lần gặp gỡ ta, lúc đó ta biết được kẻ này ngoài việc say mê võ đạo, y hoàn toàn kkhông quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác”.



Phương Dạ Vũ nói: “Dung mạo khí phách của y dư sức làm khuynh đảo bất cứ nữ nhân nào, không ngờ trong bốn mưới tám năm ròng rã không hề động đến nữ sắc, có thể biết được ý chí của người này cực kỳ kiên định, cho dù dùng nước của tam giang ngũ hồ, cũng không thể làm lay động được y”.



Bàng Ban nói: “Thiên hạ này ngoại trừ ta và Lãng Phiên Vân, không có một người thứ ba nào có thể thắng được Lệ Nhược Hải”.



Phương Dạ Vũ giật mình kinh hãi, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?”.



Gã tuy đánh giá Lệ Nhược Hải rất cao, nhưng không ngờ được Bàng Ban đối với Lệ Nhược Hải lại coi trọng như vậy, đúng là tình huống không ngờ đến. Nên biết rằng ở trong Hắc bảng, từ trước đến này, người được kính phục nhất đương nhiên là kiếm thủ lừng danh thiên hạ Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân, theo sau y là Đạo Phách Xích Tôn Tính, hay là Độc thủ Càn La thanh thế lừng lẫy, Lệ Nhược Hải chỉ được xếp vào hạng trung bình trong bảng mà thôi.



Bàng Ban nói: “Hai mươi năm trước ta nhìn ra trong mắt của Lệ Nhược Hải những gì y định làm trong hiện tại, hai mươi năm qua y thu mình ẩn dật, thâm tàng bất lộ, dĩ nhiên thanh danh không bằng Lãng Phiên Vân, Xích Tôn Tín, Càn La, thậm chí còn không bằng Đàm Ứng Thủ và Mạc Ý Gian, kỳ thật y lặng lẽ trau dồi, cho đến giờ phút này, chỉ có ta mới có thể xứng là đối thủ của y”.



Phương Dạ Vũ chau mày nói: “Vậy Tông Việt chẳng qua chỉ là một con rối bị giật dây sao?”.



Bàng Ban nói: “Hắc bảng thập đại cao thủ ai lại để cho kẻ hậu bối qua mặt như vậy, Lệ Nhược Hải nếu để cho tên tiểu tử Tông Việt miệng còn hôi sữa phản bội, y chẳng còn là Lệ Nhược Hải nữa”.



Phương Dạ Vũ nói: “Nếu như vậy đệ tử phải thay đổi an bài, chắc rằng Lệ Nhược Hải sẽ không thể phái người chở Phong Hành Liệt chạy trốn được”.



Bàng Ban cười nói: “Ngươi lại đánh giá Lệ Nhược Hải quá thấp rồi, người này là anh hùng cái thế, tự phụ bình sinh, khiêu chiến công khai với ta thế này, sao lại có thể có hành vi lén lén lút lút, Dạ Vũ ngươi có thể yên tâm, ngươi này nhất định đơn thân độc mã, một mình đem Phong Hành Liệt đột phá trùng vây”.



Phương Dạ Vũ nói: “Sư phụ có chỉ thị gì không?”.



Bàng Ban lạnh lùng nói: “Ngươi bố trí thiên la địa võng, tầng tầng lớp lớp hiểm trở, chỉ nhằm mục đích tấn công giết chết người này, nhưng nếu y có thể thoát khỏi trùng vi, ta sẽ đến hội ngộ với Liễu Nguyên Bách Kích của Lệ Nhược Hải”. Sau đó ánh mắt tinh quang sáng rực, nói tiếp: “Đến đây, hãy để ta nhìn qua đại lễ của Lãng Phiên Vân gửi tới”.



o0o



Hàn Bách theo sát sau lưng Phạm Lương Cực, đột nhiên chạy đến một lối rẽ, nhảy lên trên mái ngói, nhảy qua tường đi tiếp, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiều tà, thần không hay quỷ không biết đi xuyên qua.




Lúc ban đầu Hàn Bách dùng hết sức mình, nhưng cũng không thể theo sát được Phạm Lương Cực, làm Phạm Lương Cực nộ khí trùng trùng không thèm chờ chàng nữa, nhưng sau đó ít lâu, Hàn Bách theo sau Phạm Lương Cực nhận ra thân pháp và cách di chuyển, nhận ra những điểm cốt yếu của khinh công, chẳng hạn như Phạm Lương Cực khi từ một tòa lầu cao bay xuống, không phải là nhảy ngay xuống, mà đầu xuống dưới chân hướng lên trên tạo thành một đường cong, tựa như chim yến lướt xuống, khi còn cách mặt đất khoảng ba bốn thước thì thân mình lại hướng lên, phóng mình bay đi tiếp.



Lĩnh ngộ được như vậy làm cho tốc độ của chàng tăng gấp bội, cuối cùng Phạm Lương Cực cũng phải quay đầu lại nhìn chàng một cách kinh dị.



Bây giờ Phạm Lương Cực đã đến một cái giếng của một nhà dân.



Hàn Bách ngơ ngác nhìn xuống, không hiểu tại sao lão quỷ chết bầm này lại dẫn mình đến đây, có liên quan gì đến việc cứu viện Phong Hành Liệt? Phạm Lương Cực mở nắp đậy miệng giếng, trầm giọng quát: “Xuống đây!”. Rồi tự mình nhảy xuống.



Hàn Bách nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Phạm Lương Cực đã nhảy xuống được phân nửa chiều sâu của giếng, thân hình biến mất không nhìn thấy được nữa, không khỏi trong lòng đắn đo, bởi vì trong không gian nhỏ bé của giếng nước, Phạm Lương Cực nếu như bí mật ám toán chàng, cơ hội thành công cũng được đến chín phần mười.



Nhưng nghĩ tới chuyện Phạm Lương Cực nếu quả có tâm phản trắc, dĩ nhiên đã không đồng ý giao Tam Bát Kích lại cho mình, bởi vì loại vũ khí này quả thật rất đáng sợ và thuận lợi khi cận chiến.



Phạm Lương Cực ngẩng đầu lên, không nhẫn nại được bực mình nói: “Nếu không đi xuống, nhớ phải che miệng giếng lại cẩn thận”.



Hàn Bách cắn chặt răng, nhảy xuống, đến chỗ Phạm Lương Cực biến mất, chỉ thấy một lỗ hổng tối om, vội vàng tiến vào, trong không gian chật hẹp chỉ ngửi thấy mùi bùn đất nồng nặc, làm cho người ta khó chịu phi thường, nhưng nếu so với hai lần chàng đã bị chôn trong lòng đất mà nói, ngược lại lại có cảm giác thân thiết khó nói được thành lời.



Chỉ nghe thanh âm của Phạm Lương Cực truyền lại: “Ráng chịu một chút, cái động này là ta tự tay đào lấy, không tính đến việc đón tiếp đại nhân vật như ngươi, đến đây mau”.



Hàn Bách đi tới phía trước, được khoảng hơn hai mươi trượng, vẫn chưa có vẻ gì là sắp kết thúc, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, tên Phạm Lương Cực này đúng là nhất thế cao thủ về việc đào đường hầm, không có gì lạ là lão có thể trở thành đại tông sư của bọn trộm trong thiên hạ.



Tiếng nước chảy truyền lại.



Thân hình của Hàn Bách đột nhiên nhẹ bỗng, mất đà ngã chúi đầu xuống, rơi xuống một nơi nước cao tới đầu gối, một mùi ẩm mốc nồng nặc trong không gian chật hẹp, làm cho lồng ngực nghẹt lại, hô hấp khó khăn.



Phạm Lương Cực đứng ở một nơi nào đó trong bóng tối cất tiếng gọi: “Tới đây nhanh lên!”.



Hàn Bách đuổi sát đến nơi.



Trước mặt một luồng ánh sáng chiếu tới, chỉ thấy Phạm Lương Cực thân thể với phần vai và cánh tay treo trong quầng sáng phía trước, chiếu tới từ nơi lão thò đầu ra.



Hàn Bách thầm giật mình, nguyên lại đây vốn là một đường cống dẫn lên cao, phía trên là mặt đất, chỉ không biết Phạm Lương Cực đang nhìn cái gì khi chàng đến bên cạnh lão, tên cao thủ Hắc bảng xưng danh Độc Hành Đạo nhảy lùi vào bên trong vũng nước, gọi: “Ngươi nhìn lên phía trên xem xem!”.



Hàn Bách hoài nghi liếc nhìn Phạm Lương Cực, trong lòng thầm nghĩ ta vươn đầu ra ngoài nhìn, ngươi không biết lại bảo ta làm này làm nọ gì nữa!



Phạm Lương Cực già lão thành tinh, lúc đó không biết trong lòng đang nghĩ tới việc gì, phá lên cười nói: “An tâm đi! Nếu ta có lòng không tốt đối với ngươi, thì để ta sẽ vĩnh viễn không thu phục được tiểu nương tử Liễu Vân Thanh”. Lời thề này đối với lão mà nói là cực kỳ nghiêm trọng lắm rồi.



Hàn Bách lại nghiến răng, hai tai bấu lấy thành của hang động, phóng người leo lên.



Thứ đầu tiên đập vào mắt là trước cửa động đầy ngập tạp vật rác rưởi, nhưng phía sau đối diện với cửa chính của một tòa nhà lớn, sơn son thếp vàng, khí thế phi thường, tường cao ngất chỉ thấy ngọn cây vươn lên, có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên trong hào hoa khí phái đến mức độ nào. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Chỉ nghe tiếng của Phạm Lương Cực truyền lại: “Nhìn bề ngoài, đây là tòa nhà công quán to lớn, sự thật đây là nơi do Bàng Ban bố trí tại hành cung Vũ Xương, hà, Bàng Ban có thể che mắt người khác, nhưng làm sao có thể che giấu được ta là chuyên gia ăn trộm chứ”.



Hàn Bách ngẩng đầu nhìn lên kêu khẽ: “Ồ, cửa đã mở ra rồi, có hơn mười mấy người đang cưỡi ngựa phóng ra!”.



Phạm Lương Cực đắc ý cười nói: “Bàng Ban cực kỳ tự phụ, do đó mọi hành động đều quang minh chính đại, chẳng che giấu tí gì, nhưng để theo gót bọn họ thì lại không phải là chuyện dễ dàng gì!”.



Hàn Bách lấy làm lạ nói: “Không che giấu tí gì, sao truy theo bọn họ lai khó khăn vậy?”.



Phạm Lương Cực nói: “Phương Dạ Vũ người này cực kỳ tài trí, đặc biệt thiện nghệ việc bố trí chống lại trinh sát, nếu đổi ngược lại là ta, nếu vội vã đến gần những người bố trí bí mật, nhất định sẽ bị những người được y bố trí bên ngoài phát hiện, nếu ngươi cứ như vậy đuổi theo bọn họ, bảo đảm không thể vượt qua được bọn ám tiêu được y bố trí chung quanh đây, ngươi làm sao mà lại nghĩ mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy được chứ”.



Hàn Bách toàn thân chấn động kêu lên: “Phương Dạ Vũ đã ra rồi kìa!”.



Phạm Lương Cực lần đầu tiên sắc mặt lộ vẻ khẩn trương, khẽ quát: “Bên cạnh y còn có ai nữa không?”.



Hàn Bách nói: “Bên cạnh y có trên mười người...”.



Phạm Lương Cực vội vàng hỏi tiếp: “Hơn mười người đó có hình dạng gì đặc biệt?”.



Hàn Bách đột nhiên ngậm miệng không nói nữa.



Phạm Lương Cực vô cùng ngạc nhiên, cũng không phát ra âm thanh gì.



Một hồi sau, Hàn Bách nhảy xuống vũng nước, thuận tay che lại lỗ hổng, vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là bị người ta phát hiện ra rồi, may mắn là ta biết kịp thời nhắm mắt lại”.



Phạm Lương Cực hỏi: “Ai lại cao minh như vậy, không ngờ lại có thể phát sinh cảm ứng đối với mục quang của ngươi?”.



Trong bóng tối Hàn Bách thấp giọng nói: “Không phải là một người, có đến ba người không phân trước sau cùng lúc cảm nhận được ta đang quan sát bọn họ, một là Phương Dạ Vũ, người thứ hai là một trong hai người nam tử trung niên anh tuấn tóc bạc trắng, một người là một thiếu phụ vận hồng y cực kỳ kiều diễm”.



Phạm Lương Cực toàn thân chấn động, kêu lên: “Không ổn rồi! Theo ta chạy mau!”. Dẫn đầu chạy về đầu kia của cống.



Hàn Bách vội vã theo gót.



Một già một trẻ, nhanh chóng chạy trốn.