Lão Công Công, người áo xám, Diệp Tố Đông bám sát Chu Nguyên Chương cùng Hàn Bách, mười một cao thủ bảo vệ xung quanh, bước chậm trên đường cái Tần Hoài, hai bên rộn ràng thanh lâu tửu quán san sát, đèn đuốc sáng trưng.
Xe ngựa trên đường nhiều dần lên, bên trong xe ẩn truyền yến lời oanh âm, lộ vẻ là có mỹ giai hành, xuân sắc giấu diếm.
Chu Nguyên Chương hứng thú dạt dào nhìn lướt qua, ngay cả mặt đường có gập ghềnh hay không cũng lưu ý đến.
Tốp siêu cấp ngự vệ này hiển nhiên sớm có hiểu ngầm, mặt ngoài nhìn qua tựa hồ giữa bọn họ không có quan hệ gì, kỳ thực lúc nào cũng án ngữ tại những vị trí then chốt, hợp thành một lưới bảo hộ nghiêm mật.
Hàn Bách lưu tâm nhiều hơn đến rất nhiều cấm vệ cải trang đứng tại các kiến trúc, góc đường cùng trước cửa hàng. Tuy Hàn Bách chỉ phát hiện ra vài người, nhưng hắn cũng sẽ không kì quái nếu cả ngàn cấm vệ quân cùng tràn ra từ bốn phía khi có phát sinh ra sự tình gì.
Chu Nguyên Chương mỉm cười nói: "Từ khi có lời truyền Ưng đao tới Quỷ Vương phủ, các thanh lâu nơi đây sinh ý gia tăng gấp bội, Diệp khanh gia đề nghị cấm nhân vật võ lâm tới kinh, lại bị ta phản đối. Để như vậy không phải rất tốt sao? Có thể kích thích kinh tế phồn vinh. "
Hàn Bách trong lòng khẽ động, nói: "Hoàng thượng biết không? Ưng đao thực sự hiện ở bên trong phủ Quỷ Vương?"
Chu Nguyên Chương hài lòng nhìn hắn, gật gật đầu, nói tránh đi: "Ngươi biết vì sao trong thánh dụ ta lại nói rõ cho dù hai người các ngươi có giống Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực như đúc, cũng không cho phép bất luận kẻ nào hoài nghi thân phận các ngươi không? " Tiếp theo ho khan một tiếng: "Không nên gọi ta là hoàng thượng."
Hàn Bách thầm kêu “nguy hiểm thật”, vừa rồi Chu Nguyên Chương hời hợt nhắc tới Ưng đao, sớm đã nghĩ là hắn biết Ưng đao ở Quỷ Vương phủ, lại lấy việc này tới thử sự trung thành của mình đối với hắn. Nếu như hắn không thản nhiên nói ra sự thật, khả năng sẽ lập tức gặp họa, trong lòng chảy qua một dòng mồ hôi lạnh nói: "Hoàng... Hắc! Có phải chăng nghĩ dù cho có người biết rõ ràng chúng ta chính là Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức?"
Chu Nguyên Chương cười mà không nói.
Lúc này đoạn đường náo nhiệt nhất đã sắp tàn, đèn đuốc khu dân cư phía trước ảm đạm đi nhiều, mọi người đều chuyển hướng ra sông Tần Hoài.
Hàn Bách thấy nơi đến không phải là một thanh lâu trong đó, vô cùng thất vọng.
Hắn nghe kể về phiêu kỹ(gái thanh lâu) rất nhiều, trước đây nhị quản gia Dương Tứ ở Hàn phủ chính là khách quen, mỗi lần đi vui vẻ về, lại sống động kể rõ một phen. Hắn nghe mà tinh thần mê say. Cho nên, lần này tới kinh, sớm hạ quyết tâm phải đến thanh lâu Hồ Thiên Hồ Đế, làm tốt bổ thường mong ước nhiều năm qua. Chỉ hận là sau khi tới đây, chuyện này tiếp chuyện kia, ngay cả cửa thanh lâu đến giờ vẫn chưa bước vào được. Bây giờ Chu Nguyên Chương lại hết lòng vì việc chung, cảm giác thất vọng, có thể nghĩ.
Lúc này, bọn họ đã tới bờ sông Tần Hoài, tại trên đoạn sông đặc biệt rộng này, đậu hơn mười chiếc Thuyền Hoa lớn nhỏ, trong đó có một chiếc chỉ boong tàu đã cao ba tầng, so với cái Thuyền Hoa đứng đầu khác chí ít lớn hơn phân nửa, đèn đuốc huy hoàng, nhưng lại không có thanh âm náo nhiệt của chơi đoán số, đấu rượu, cũng không có tiếng sáo, tiếng đàn như những Thuyền Hoa khác.
Trong nước sông bỗng có người nhô đầu lên, hướng Diệp Tố Đông ra ám hiệu an toàn, rồi lại lặn xuống.
Hàn Bách trong lòng mừng rỡ, quả nhiên mọi người chia nhau đi lên năm chiếc khoái đĩnh (thuyền nhỏ) đậu cạnh bờ, tháo dây buộc thuyền, nhẹ nhàng tự nhiên mà luồn lách giữa các Thuyền Hoa, cuối cùng dừng ở tại cái Thuyền Hoa xa hoa nhất.
Vừa bước lên Thuyền Hoa, một vị tiểu phụ rất có tư sắc, phong vận có thể làm mê mệt hầu hết nam nhân bình thường dẫn theo tám gã quy nô mặc trang phục người hầu tiến lên đón chào.
Thiếu phụ chưa nói đã cười, rất nồng nhiệt hướng Diệp Tố Đông hô: "Cuối cùng Diệp đại nhân cũng tới rồi, các nữ nhi của ta chờ các người đến sốt cả ruột ấy chứ!"
Diệp Tố Đông ha hả cười, giới thiệu Chu Nguyên Chương "Vị này chính là bạn tốt của ta, Trần viên ngoại, Mị Nương nhất định phải dốc lòng hầu hạ, hiểu không?"
Mắt Mị Nương đảo qua trên người Chu Nguyên Chương, mặt mày lập tức rạng rỡ, hùa theo phụ họa, nàng xem người đã hàng nghìn hàng vạn, chỉ liếc mắt liền biết vị này là đại hào khách.
Hàn Bách thấy chỉ là cái bảo bà(tú bà) liền đã duyên dáng chọc người nhiều như thế, tiểu thư khác có thể nghĩ, trong lòng mừng rỡ.
Lúc này, Mị Nương rất hưng phấn nói: "Viên ngoại nhất định là quý nhân nhiều phúc, ngày hôm trước mới có người đưa tới Hương Túy Cư của chúng ta hai tiểu khuê nữ rất ngọt ngào, là hai chị em gái đến từ phương bắc, còn chưa từng chính thức bắt chuyện với khách nhân nào, đêm nay ta đặc biệt phái các nàng tới hầu hạ các vị đại nhân đại gia."
Chu Nguyên Chương thoải mái lạ thường, ha hả cười to nói: "Mị Nương thật am hiểu lòng người, thưởng một đĩnh hoàng kim, mỗi người khác ba lượng bạch ngân."
Lập tức liền có người lo việc ban thưởng.
Mị Nương mặt mày rạng rỡ, thiên ân vạn tạ, ánh mắt rơi xuống trên người Hàn Bách, đôi mắt đẹp sáng lên.
Chu Nguyên Chương cười nói: "Vị này chính là cháu nhỏ của Trần mỗ, Hàn Sương Nguyệt, là cao thủ về “son phấn”(phụ nữ), Mị Nương phải nhanh chọn cái tiểu mỹ nhân bồi hắn, miễn hắn trách Hương Túy Cư của ngươi danh lớn hơn thực." Rồi giới thiệu người áo xám là tùy tùng của hắn.
Hàn Bách cùng Diệp Tố Đông không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Chu Nguyên Chương chọn cái tên đó cho Hàn Bách muốn nói đã biết thân phận của hắn, cũng như nắm rõ sự tình giữa hắn cùng hai nàng Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương. Còn mơ hồ lộ ra ý không có bất mãn việc hắn chiếm được hai vị mỹ nữ này.
Mị Nương nồng nhiệt chen vào giữa Chu Nguyên Chương và Hàn Bách, kéo hai người lên, “ngực’ ở hai bên ngang nhiên áp vào cánh tay hai người, dẫn hai người tiến bước vào trong khoang thuyền, đi lên phòng khách lớn ở tầng ba.
Ngoại trừ Diệp Tố Đông cùng người áo xám, còn lại, kể lão Công Công đều ờ lại trên boong tàu, không có vào theo.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, hết sức xa hoa, đồi diện cửa sổ để một cái bàn tròn lớn, cao hơn các nơi khác, nhìn qua hằn là dùng để biểu diễn các tiết mục ca múa mới làm tiêu khiển.
Tám nha hoàn xinh đẹp đứng ở hai bên cửa phòng, giúp bọn họ cởi bỏ áo khoác.
Bốn góc phòng đều có lư hương gỗ đàn hương đang cháy, trong phòng ấm áp như xuân.
Mị Nương thân thiết mời ba người ngồi xuống, người áo xám lại tự ý ngồi vào một góc, càng hiện ra uy thế của Chu Nguyên Chương.
Khi nàng hầu hạ Hàn Bách ngồi xuống thì tiến sát đến bên Hàn Bách thấp giọng nói "Nếu như công tử không chê, để ta bồi công tử đi."
Hàn Bách mừng rỡ, thừa dịp hai người Chu - Diệp đang bận dùng khăn nóng lau mặt liền nhằm bầu vú đầy đặn của Mị Nương hung hăng nhéo một cái.
Mị Nương lườm hắn một cái, rồi mới xoay người bắt chuyện cùng Chu Nguyên Chương. Hàn Bách trong lòng cuồng khiếu, trời ạ! Nguyên lai Thuyền Hoa hấp dẫn như thế, sau này có cơ hội nhất định phải tới thường hơn, lúc này hắn vui đến quên cả trời đất, nào còn nhớ rõ sự việc không thoải mái vừa mới phát sinh cùng Chu Cao Sí.
Dưới sự an bài của Mị Nương, ba người bọn họ phân tán ngồi ở bốn phía bàn tròn, bên cạnh mỗi người đều có hai cái chỗ trống, làm người ta nghĩ đến trái ôm phải ấp, vui vẻ cùng nữ nhân.
Chu Nguyên Chương cách bàn hướng Hàn Bách cười nói: "Thế chất có thể thoả thích hưởng lạc, không cần tính toán có hay không lấn át phong quang của ta."
Hàn Bách trên thực tế đang lo lắng điểm ấy, vui vẻ nói: "Vậy tiểu chất không khách khí." Thuận tay kéo Mị Nương lại, cười nói: "Mị Nương ngồi ở cạnh đây cho ta, để chúng ta có thể tâm sự một chút đi."
Mị Nương "Ôi A " một tiếng, tràn ngập phong thái mị hoặc cười nói: "Vậy còn gì ngôi thứ, mấy nữ nhi láu lỉnh của ta sẽ oán người muốn chết đó!" Tuy nói ra như thế, nhưng vẫn sai người lập tức thêm một cái ghế vào bên cạnh Hàn Bách, ai cũng có thể nhìn ra nàng đối với Hàn Bách nguyện ý vạn phần:
Nữ hầu như hồ điệp xuyên hoa đi tới đi lui, dâng rượu nóng mỹ điểm, nhất thời như nhập vào một quốc gia mỹ nữ, không còn biết nhân gian.
Khi trên bàn bày đủ danh tửu món ngon thì chỉ còn ba nha hoàn xinh đẹp nhất lưu lại, một bên phục thị.
Bỗng vang lên tiếng dây đàn, một đội nhạc toàn nữ cầm các loại nhạc khí, từ cửa hông đi vào, ngồi ở một góc tinh tế hòa tấu lên, khuôn mặt tươi cười làm ra các loại biểu tình động nhân khác nhau, tiên nhạc phiêu phiêu, âm vận du dương, một mảnh náo nhiệt.
Chu Nguyên Chương cùng Hàn Bách xem thấy thoải mái cười to, không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trái lại Diệp Tố Đông khiếp sợ uy thế của Chu Nguyên Chương, chỉ là phụ họa mà tỏ vẻ tán thưởng, sao cũng không có thể phóng đãng như Hàn Bách.
Mị Nương nằm lệch ở một bên trên người Hàn Bách, cái miệng nhỏ nhắn ghé sát vào bên tai hắn, dịu dàng nói: "Công tử thật là xấu, vừa rồi lại nắn bóp ta trước mặt mọi người."
Hàn Bách trong lòng rung động, nghiêng đầu nhìn qua, thấy nàng mắt khép lại như tơ, nhẫn nhịn không được hôn miệng nàng một cái.
Mị Nương hiện ra thần sắc điên đảo mê say, thân thể mềm nhũn, tựa ở trên người hắn, loại nhân vật hào phóng bất phàm như Hàn Bách, là lần đầu tiên nàng gặp gỡ.
Chu Nguyên Chương thấy được toàn bộ quá trình, bỗng nhiên lâm vào trầm tư, không biết nghĩ đến vấn đề gì.
Cửa hông lại mở, sáu mỹ nữ trang phục lộng lẫy bước chân nhẹ nhàng, vừa múa vừa hát đi tới trước bàn tiệc, diễn xuất ra các loại dáng múa uyển chuyển không gì sánh được, đồng ca:
"Hưu hưu, thả hồi khứ dã, thiên vạn biến dương quan, dã tắc nan lưu. Niệm vũ lăng nhân viễn, yên tỏa tần lâu. Duy hữu lâu tiền lưu thủy, ứng niệm ngã chung nhật ngưng mâu. Ngưng mâu xử, tòng kim hựu thiêm nhất đoạn tân sầu."(dù có trở lại, nghìn vạn lần tắt nắng, cũng khó giữ chân. Nhớ người Vũ Lăng xa, khói tỏa Tần lâu. Chỉ có nước chảy trước lầu, đáp lại lòng ta mong nhớ. Nỗi nhớ mong, nay thêm một đoạn ưu sầu).
Sáu nữ tuổi chưa quá hai mươi, dung mạo đều thuộc loại tốt nhất, vẻ đẹp có thể so cùng nét ôn nhu của bình minh, Hàn Bách trông thấy mà nước miếng chảy ròng, thầm nghĩ, cho dù gác dao ở trên cổ, đêm nay nếu chưa hưởng thụ qua Mị Nương bên cạnh cùng chí ít hai trong sáu nữ, có chết cũng không chịu rời đi.
Chu Nguyên Chương mặc dù không có như Hàn Bách tâm vượn dâng trào, khóe miệng cũng mỉm cười, tâm tình rất tốt.
Sáu nữ hát xong, tại trong âm thanh ba người trầm trồ khen ngợi, như hồ điệp bay vào trong bàn tiệc, ngồi vào các chỗ trống. Nhất thời hương thơm y phục, tóc mai bay lươn, xinh đẹp tỏa khắp bàn tiệc. Giữa những giọng nói mềm mại nũng nịu, Hàn Bách choáng váng như trôi nổi trong sóng, chỉ còn nhớ hai nàng hầu hạ mình gọi là Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi, những cái khác đều đã quên.
Chúng nữ liên tục mời rượu, trêu đùa một phen. Diệp Tố Đông hướng Hàn Bách cười nói: "Công tử thực sự là bảo bối trong lòng nữ nhân, Mị Nương của chúng ta vốn là tài nữ(nữ nhân tài ba) số một số hai Tần Hoài, tại lúc nổi tiếng nhất thì đột nhiên rút lui, đi làm lão bản nương của chiếc Thuyền Hoa hàng đầu Tần Hoài này. Ta còn là lần đầu thấy nàng lấy tấm thân thơm hương chịu cấp khách nhân đó!"
Mị Nương xấu hổ nói: "Đại nhân cười ta, phạt ngươi một chén, ta cũng bồi một chén, tạ ân đại nhân nhiều năm qua chiếu cố."
Chu Nguyên Chương cười nói: "Nếu phạt thì phải phạt toàn thể, uống nào!"
Nâng ly cụng chén xong, mọi người cực vui mà dốc sức uống.
Diệp Tố Đông hướng Mị Nương nháy mắt ra dấu, Mị Nương ngắt đùi Hàn Bách một cái, rồi đứng lên, xin lỗi lui ra ngoài.
Lục Điệp Nhi vốn bị ngăn cách bởi Mị Nương liền dời sát lại, nằm lên người Hàn Bách, lườm hắn một cái nhẹ nhàng nói: "Công tử thật có khả năng cùng lúc ứng phó ba người chúng ta sao. Mị Nương rất nổi danh lợi hại đó nhaa!"
Hồng Điệp Nhi ở bên kia che miệng cười nói: "Thiếp thân mới không lo lắng, chỉ lo mình sẽ bị hắn giết chết ấy chứ!"
Hàn Bách chưa bao giờ chạm qua những mỹ nữ chuyên môn lấy lòng nam nhân này, nghe rõ ràng những lời này, ma tính đại phát, trái ôm phải ấp, hôn lên má hồng mỗi người một cái, rồi hướng Diệp Tố Đông than thở: "Đại nhân nói không sai, thật sự đều là hảo bảo bối ngoan ngoãn a."
Ba nam nhân trên bàn tiệc, Hàn Bách phóng đãng nhất, Diệp Tố Đông vẫn ngồi nghiêm chỉnh, Chu Nguyên Chương cũng chỉ trêu đùa, không có giống như Hàn Bách miệng tay cùng thi nhau hoạt động.
Diệp Tố Đông nghe vậy cười nói: "Công tử còn chưa chân chính lĩnh giáo hai cái mỹ điệp này láu lỉnh đến trình độ nào, nhưng mà đến ngày mai khi rời giường thì chắc chắn biết được đại khái đi."
Chúng nữ dồn dập hờn dỗi không ngừng.
Chu Nguyên Chương, Hàn Bách lập tức nảy ra những suy nghĩ riêng cất tiếng cười vang.
Có cái nam nhân không vui thích dùng ngụ ý dâm loạn ý tứ hàm xúc hai ý nghĩa nói chuyện trêu đùa nữ hài tử mỹ lệ, vừa nói lên lời nói này, khoảng cách giữa Hoàng đế cùng bề tôi liền được kéo gần lại.
Mị Nương lúc này đã quay lại, phía sau có hai nữ hài tử mỹ lệ đi theo, đều không có chút phấn son, nhưng lại không giảm nét thanh lệ, xấu hổ đi tới đứng bên cạnh bàn tiệc. Mị Nương nói: "Bên trái mặc y phục vàng gọi là Tú Vân, nàng này là Mỹ Phương, Trần đại gia nhìn hai cái khuê nữ này xem có thể vào mắt hay không."
Chu Nguyên Chương lập tức hai mắt tỏa sáng, tại trên người hai nàng bắt đầu nhìn ngắm.
Hàn Bách thầm nghĩ nguyên lai hắn chỉ thích xử nữ, thảo nào đối với mỹ kỹ bên cạnh không quá lưu tâm, hừ! Hàn Bách ta chỉ cần là mỹ nữ liền được, bất kể nàng có hay không hoàn bích.
Dù sao cũng không bỏ qua mà trừng lớn con mắt, nhìn hai nàng, ngắm ngía no nê.
Tú Vân, Mỹ Phương tuyệt không quá mười bảy tuổi, thanh xuân toả sáng, không hề có cảm giác nửa phân tàn hoa bại liễu, vóc người đầy đặn thướt tha, da trắng như tuyết, dung nhan xinh xắn thanh tú, quả nhiên là tinh phẩm của đất bắc.
Chu Nguyên Chương nhìn một hồi, rồi hướng Hàn Bách cười nói: "Thế chất chọn trước một nàng."
Hàn Bách còn chưa kịp vui mừng, hai chân trái phải đã bị Hồng - Lục song điệp ngắt mạnh một cái, cố ý "Ôi", hét thảm một tiếng.
Diệp Tố Đông trong lòng chấn động, thầm nghĩ nhất định phải thông tri cho Trang Tiết việc này, Chu Nguyên Chương đối với Hàn Bách thật có biệt đãi. Ngay cả hắn thiên tân vạn khổ an bài hai cái tuyệt sắc xử nữ cũng chịu nhường Hàn Bách một cái, Tây Ninh phái cũng cần điều chỉnh sách lược đối với Hàn Bách đi, người này thực không nên đắc tội.
Hàn Bách nhấc tay đầu hàng nói: "Tiểu tử không dám, hai cái điệp nhi này quản ta rất dữ a!" Tú Vân, Mỹ Phương đồng thời lộ ra vẻ thất vọng. Các nàng sớm có đồng cảm, có thể bồi tiếp cái nam tử trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng, tràn ngập nam tính khí khái mị lực như Hàn Bách, tuyệt đối không phải là sự tình khổ sai.
Chu Nguyên Chương đã quen không ai nghịch lại ý tứ của hắn, lập tức nhướng mày, chưa kịp cất lời, Hàn Bách đã liền reo lên: "Ta lấy ta lấy, đắc tội hai vị mỹ nhân bên cạnh, nhiều nhất chịu khổ một đêm, nhưng làm cho Trần đại gia mất hứng, tiểu chất nhưng phải chịu tội một đời."
Chu Nguyên Chương lắc đầu bật cười nói: "Hảo tiểu tử! Thật là hiểu biết vỗ mông ngựa!"
Hàn Bách nhớ rõ khi Chu Nguyên Chương xem tới Tú Vân thì dụng tâm nhiều hơn một chút, liền nói: "Mỹ Phương tiểu thư nguyện ý bồi tiếp tại hạ không?"
Mỹ Phương vui vẻ xấu hổ gật đầu.
Chu Nguyên Chương thì lộ ra kinh ngạc, tất nhiên là nhìn ra Hàn Bách nhanh nhạy.
Mị Nương cười duyên dẫn hai nàng đi.
Hàn Bách nổi lên cảm giác sống mơ mơ màng màng, lãnh hội đến vì sao Diệp Tố Đông, Trần Lệnh Phương lại như ngựa nhớ chuồng mà quyến luyến quyền vị cùng vinh hoa phú quý, đặc quyền trước mắt cùng hưởng thụ, chính là trong đó một phần nhỏ. Nếu không có tư cách quyền thế như Diệp Tố Đông, người nào lại có thể lệnh những mỹ nhân như hoa như ngọc này nguyện ý nghe lời, cho dù có tiền e rằng cũng không làm được.
Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi hai nàng lập tức quấn quít lấy Hàn Bách ra sức làm nũng, cho đến lúc Hàn Bách đáp ứng mây mưa, hai nàng mới bằng lòng buông tha hắn. Trong lúc dây dưa, đôi tay Hàn Bách tự nhiên nhân cơ hội chiếm hết tiện nghi, khiến cho mặt hai nàng đỏ tới mang tai, hai đôi mắt đẹp thiếu chút nữa chảy ra nước mắt.
Chu Nguyên Chương thỉnh thoảng quan sát Hàn Bách, suy tư, lời nói cũng ít đi.
Cao thủ áo xám kia vẫn tĩnh tọa tại một góc, giống như lão tăng nhập định, đối với tất cả trong phòng nhìn như không thấy. Rất nhanh, ngay cả Hàn Bách trước luôn luôn chú ý cũng đã không còn để ý tới sự tồn tại của hắn.
Lục Điệp Nhi bị tay Hàn Bách ở dưới bàn tác quái khiến cho cả người như nhũn ra, làm nũng nói: "Nếu chàng đêm nay không bồi người ta, thiếp chết cho chàng xem."
Hàn Bách cười tà nói: "Yên tâm đi! Ta đêm nay nhất định muốn ngươi chết cho ta xem."
Hồng Điệp Nhi nằm ở trên người hắn nói: "Còn thiếp thì sao chứ!"
Chu Nguyên Chương cười nói: "Yên tâm đi! Cháu trai này của ta làm người rất công bằng, tuyệt đối không nặng bên này nhẹ bên kia."
Mỹ nữ bên cạnh Chu Nguyên Chương lập tức không bỏ qua nói: "Trần gia nha! Ngay cả cháu trai cũng không bằng a!"
Chu Nguyên Chương còn chưa có cơ hội trả lời, Mị Nương sinh động thướt tha đi đến, kêu lên: "Các nữ nhi láu lỉnh, đi chuẩn bị cho nương nào!"
Chúng nữ cười duyên đứng lên đi ra khỏi phòng.
Hàn Bách mờ mịt hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mị Nương rõ ràng rất thích Hàn Bách, áp sát vào ghế dựa của hắn, vuốt lưng hắn, thần bí mà nói: "Là Trần đại gia phân phó tiết mục đặc biệt, cam đoan công tử vui vẻ."
Hàn Bách ôm vòng eo nàng, hì hì cười nói: "Chỉ cần có nàng ta sẽ vui mừng."
Mị Nương vô cùng vui liếc hắn, nhẹ mắng: "Cái miệng ngọt mê chết người đi."
Chu Nguyên Chương hướng Diệp Tố Đông nháy mắt ra dấu, Diệp Tố Đông vội vàng đứng lên, cũng bảo Mị Nương cùng đi ra ngoài.
Chu Nguyên Chương nói: "Thế chất! Lại đây ngồi đi!"
Hàn Bách trong lòng rùng mình, biết rõ Chu Nguyên Chương tất có sự tình quan trọng nói với hắn, vội ngồi vào bên cạnh hắn.
Lúc này toàn bộ đại sảnh, ngoại trừ hai người bọn họ, liền chỉ có người áo xám tại một góc xa cùng đám nữ nhạc sư ngồi ở một góc khác.
Âm nhạc nổi lên.
Hồng Điệp Nhi sáu nữ chân bước theo điệu múa lại từ cửa hông hiện ra.
Hàn Bách thầm kêu má ơi!
Nguyên lai sáu nữ toàn bộ đã thay y phục, chỉ còn yếm ngực cùng quần nhỏ để che lấp vị trí trọng yếu, ngoài thân khoác lụa mỏng như cánh ve, tay cầm hai cái quạt lông, nhất thời tay phấn chân ngọc, ngực nhô mông tròn, nhỏ bé eo thon, tuyệt diệu đem lộ ra.
Chúng nữ động tác chỉnh tề, dáng vẻ uyển chuyển, quạt lông chợt ẩn chợt hiện, hương diễm mê người đến cực điểm.
Hàn Bách xem mà miệng há hốc, nước miếng chảy ròng, Chu Nguyên Chương áp sát lại thấp giọng nói: "Hàn Bách! Trẫm muốn ngươi làm ba việc."
Hàn Bách chấn động tỉnh lại, bất chấp nghe chúng nữ cất tiếng rên rỉ (âm thanh lúc xxx) cùng ca tiếng ca xướng động nhân, liền nói: "Tiểu thần rửa tai lắng nghe!"
Tại tiếng động lớn của loại cổ nhạc thiên lý, cho dù là linh nhĩ của Phạm Lương Cực, cũng nghe trộm không được tiếng thì thầm của bọn họ.