Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 163: Vấn quân tá chủng (tìm chàng mượn giống)



Ngoại ô Thường Đức phủ, tại cánh rừng trên đỉnh núi, một khối lớn doanh trại được dựng tạm lên, bên trong doanh trại, Thượng Quan Ưng, Lăng Chiến Thiên, Càn Hồng Thanh được mọi người an ủi.



Riêng Càn La và Lăng Chiến Thiên đã là cao thủ đương thời cả đời trải qua chiến đấu không ngừng, biểu tình tỉnh táo tinh minh hơn hẳn.



Lăng Chiến Thiên nghe nói thương vong bang chúng gần ngàn, trầm mặc một hồi phẫn hận nói:



-Trong vòng ba tháng, nếu chúng ta không thu hồi Nộ Giao đảo, sau này còn mặt mũi nào gặp lại các huynh đệ đã hy sinh.



Càn La nghiêm nghị nói:



-Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, bất quá nhiệm vụ trước mắt là làm thế nào ứng phó Phương Dạ Vũ ở kinh sư đang âm mưu triển khai lật đổ nhà Minh. Ai ! nếu là ngày xưa, Càn mỗ chỉ lo sợ Chu Nguyên Chương không mau chết, thiên hạ bất loạn. Nghĩ không ra hôm nay lại tìm cách bảo tồn Minh thất, thế sự khó lường không có gì biết trước.



Địch Vũ Thời nói:



-Hiện tại Phương Dạ Vũ thực lực dần dần hé lộ. Ngõa Lạt, Hoa Thứ Tử Mô nam bắc lưỡng phương cùng với Sắc Mục quân đều có cao thủ hiện thân, giờ chỉ còn thiếu Nữ Chân tộc, mà cho dù người Nữ Chân không phái cao thủ trợ giúp Phương Dạ Vũ, với thực lực hiện có cũng khiến chúng ta phi thường đau đầu.



Càn Hồng Thanh ngồi giữa Thương Quan Ưng và Thích Trường Chinh ghe vậy hướng Trường Chinh thấp giọng hỏi:



-Nhu Tinh là người Nữ Chân phải không?



Thích Trường Chinh bất đắc dĩ bi thống gật đầu. Nguyên bổn hắn ý định vì nàng quyết tâm báo thù, nhưng vì tình thế thay đổi khiến hắn đành phải gac sang một bên, có thể tưởng trong lòng hắn khổ sở thế nào.



Thượng Quan Ưng sắc mặt còn chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơi nhiều, lên tiếng nói:



-Ta có một đề nghị, muốn thỉnh Càn mang Trường Chinh đi kinh sư một chuyến. Giải trừ uy hiếp từ người Mông.



Càn La gật đầu ói:



-Càn mỗ đang có ý này, bất quá hiện tại Nộ Giao Bang đang sanh tử quan đầu, ta lưu lại Kiệt lão cùng một cánh quân giao cho các ngươi sai sử. Nếu có thể đoạt lại Nộ Giao đảo, cho dù thên hạ lạon cục tái khởi, cũn có tiền vốn mà bình loạn.



Thượng Quan Ưng cũng không chối từ, có vẻ rối rích cảm kích tạ ơn.



Càn La nói tiếp:



-Ta cần phái người âm thầm triệu tập thuộc hạ cũ không chịu đầu hàng, thêm huynh đệ Tà Dị môn đi tới cứ điểm của Nộ Giao bang ở Động Đình hồ, bù lại lực lượng tổn hại.



Trịnh Quang Nhan người thay mặt Tà Dị môn chủ, cũng nói mấy câu khiêm nhượng.



Thích Trường Chinh nghĩ tới có thể tới kinh sư gặp được Hàn Tuệ Chỉ, đương nhiên vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới Hàn Bích Thúy và Hồng Tụ trong lòng mâu thuẫn muốn chết, không nhịn được thở dài, khiến mọi người tập trung nhìn hắn.



Càn La trìu mến nhìn hắn nói:



-Trường Chinh yên tâm, Hồng Tụ đang cùng Bích Thúy hội hợp, đã sai người báo bọn họ yên tâm chờ. Đợi giải quyết tốt chuyện ở kinh sư rồi ngươi liền cùng bọn họ gặp lại.



Trong lòng lại nghĩ chuyến này đi thật sự hung hiểm, ngay cả chính hắn cũng không đủ tự tinh còn sống trở về.



Địch Vũ Thời tiếp lời:



-Hàn chưởng môn hiên tại đang toàn lực trọng chấn Thanh Đan phái, Trường Chinh không cần để ý nhiều.



Thích Trường Chinh giải khai tâm sự, dứt khoát nói:



-Hảo! vậy để ta cùng nghĩa phụ lập tức đi khinh sư, cùng Phương Dạ Vũ một trận tử chiến.



Lăng Chiến Thiên thần sắc ngưng trọng đối Càn La nói:



-Càn huynh không biết đã hay chưa, Lãng đại ca đã đến kinh sư, tuên bố sẽ không cho phép Phương Dạ Vũ hoành hành bá đạo, dưới tình thế này Bàng Ban chắc sẽ bị ép xuống núi, sớm cùng đại ca hai phương tử chiến một trận.



Mọi người đồng thời biến sắc.



Bàng Ban sáu mươi năm qua vẫn luôn ngất ngưỡng ngồi trên đệ nhất cao thủ bảo tọa, uy vọng đã khắc sâu cùng tâm ý mọi người, nhưng từ khi luyện thành Chủng Ma Đại Pháp, liền không nhìn chuyện giang hồ, không thèm quan tâm chuyện hắc bạch lưỡng đạo đấu tranh, ngoại trừ việc cùng Lãng Phiên Vân một trận quyết chiến, chuyện khác không hề nhúng tay.



Nhưng mà, nếu Lãng Phiên Vân thành công tru sát Phương Dạ Vũ, hắn có thể ngồi yên không lý đến sao? Chuyện như vậy tuyệt đối không thể không để ý rồi.



Trừ phi Lãng Phiên Vân tụ thủ bàng quan, vậy cũng không có chuyện gì để nói.



Giả như Bàng Ban muốn ngăn Lãng Phiên Vân tự thân xuất thủ đối phó đám người Lý Xích Mị, Hồng Nhật Pháp Vương, hắn không khả năng tại Ma Sư cung xa như vậy lao tao cái gì, hoặc là chuyện đã xảy ra rồi, bó tay không biện pháp mới vội vàng chạy tới.



Cho nên Lăng Chiếu Thiên trong câu nói có ý chỉ ra Bàng Ban đang trên đường đi kinh sư, có khi đã tới kinh sư rồi. Tình hình như vậy, đối với Minh thất càng thêm bất lợi.




Xem ra ngoại trừ Lãng Phiên Vân, còn ai có biện pháp gì?



Tất cả mọi người cảm giác tay chân lạnh như băng.



Địch Vũ Thời nói:



-Vậy Càn lão cùng Trường Chinh nên lập tức chạy tới kinh sư, tìm đại thúc thương lượng đối sách.



Lăng Chiến Thiên nhìn Càn Hồng Thanh đang cúi đầu im lặng, ôn hòa nói:



-Hồng Thanh không nên tự trách, theo chúng ta trở về thôi.



Càn Hồng Thanh thân thể mềm mại run lên, nhìn Lăng Chiến Thiên, lại nhìn Thượng Quan Ưng.



Trừ Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên là nguyên lão đức cao vọng trọng, lời hắn nói ra đại biểu Nộ Giao bang lần nữa tiếp nhận Càn Hồng Thanh.



Càn La ho nhẹ một tiếp, dưới tình huống này không thể không tỏ thái độ gật đầu nói:



-Hồng Thanh, thanh xuân tươi đẹp, nếu Phong huynh trên trời có linh thiêng biết ngươi không biết tiến thoái như vầy, sợ rằng nhắm mắt không yên.



Thượng Quan Ưng thân thủ bước qua, nắm chặc đôi tay nàng, không nói gì.



Thích Trường Chinh tiến đến nói bên tai:



-Coi như lão Thích cầu Thanh tỷ đi !



Càn Hồng Thanh thân thể mềm nhũn, dựa vào Thượng Quan Ưng, má ngọc chạm vai hắn đôi mắt xin đẹp nhắm lại bình tĩnh nói:



-Hồng Thanh không còn tư cách làm bang chủ phu nhân, bang chủ nếu đồng ý thu nhận, Hồng Thanh chỉ làm một danh thị thiếp là đủ, tương lai chỉ cần một tòa am nhỏ, không cầu gì hơn.



Hư Dạ Nguyệt hoan thiên hỉ địa, không có truy hỏi chuyện Tần Mộng Dao, kéo tay Hàn Bách hướng tiểu lâu, khuê phòng đi tới.



Hàn Bách làm gì có tâm tình tốt như vậy.



Lý Xích Mị vừa xuất hiện, làm cho kinh sư trở nên ba đào dậy sóng, Đại Minh hiện tại như mặt trời ban trưa có sụp đổ hay không, chỉ sợ Hư Nhược Vô một thân tinh thông thuật số cũng không cách nào khẳng định.



Với lại, mọi người chịu toàn lực giúp Chu Nguyên Chương sao?



Giúp hắn đến tột cùng là họa hay phúc?



Không ai nói được.



Giả như tình hình không phiền toái hiểm ác như vậy, chính mình trái ấp Hư Dạ Nguyệt, phải ôm Tần Mộng Dao, đầu gối Trang Thanh Sương, miệng hôn ba vị đắc ý tỷ tỷ, thật sự là cỡ nào yêu thích đây?



Đi tới cửa sau tiểu lâu, đang muốn len lén vô phòng cùng Hư Dạ Nguyệt tiếp tục đêm xuân, một tiểu nha hoàn mở cửa đi ra, nơm nớp lo sợ nói:



-Tiểu thư !



Không nhịn được lén nhìn tiểu thư nhà nàng phong thái và trang phục chưa thấy bao giờ. Hư Dạ Nguyệt không nhịn được nói:



-Nếu lại có xú nam tử làm phiền ngươi, nói ta tới làm thịt hắn !



Tiểu nha hoàn liếc Hàn Bách một chút, như muốn nói luôn cả vị công tử này cũng bị mắng sao, sau mới nói:



-Là thất phu nhân muốn tìm Chuyên Sứ kim Đông Các Đại Học Sĩ Phác đại nhân.



Hư Dạ Nguyệt che miệng hướng Hàn Bách cười nói:



-Danh đầu vừa dài vừa bốc mùi.



Lại đề phòng nói:



-Nàng tìm Chuyên Sứ đại nhân làm gì?



Tiếu nha hoàn sợ hãi nói:



-Tiểu tỳ không dám hỏi.



Hàn bách thấy tiểu nha hoàn thanh tú, phi thường xinh xắn đáng yêu, không nhịn được nói:



-Tỷ tỷ tên gọi là gì ?



Tiểu nha hoàn lập tức mặt đỏ tới mang tai. Không biết làm sao.



Hư Dạ Nguyệt lườm hắn một cái, tức giận nói:



-Cái gì tỷ tỷ, nàng gọi Thúy Bích, là thiếp thân nha hoàn của Nguyệt nhi, công phu là một tay Nguyệt nhi dạy hết.



Hàn Bách rất muốn hỏi, không biết có bao gồm công phu trên giường hay chưa, dĩ nhiên không dám ra lời. Đợi Hàn Bách kêu Thúy Bích tỷ xong, Hư Dạ Nguyệt cho nàng lui xuống, lôi Hàn Bách vào gian tiểu thính, phân chủ khách ngồi xuống, cầu xin:



- Không đi gặp nàng được không ?



Hàn Bách thật sự đau đầu.



Ngày trước hắn buộc miệng hứa cho nàng một hài tử, cũng là thân bất do kỷ, do một phần ling giác của Xích Tôn Tính còn xót lại thao túng hắn.



Mà thật ra chính mình cũng không thể bỏ qua tâm nguyện của hắn được.



Huống chi thất phu nhân phong vận mê người, vừa lại thử nghiệm trên người nàng cách thức làm thế nào cho nữ nhân mang thai.



Hắc ! Một khi đã tìm được lý do vịnh cớ, Hàn Bách quay sang vỗ vỗ trên đùi nói:



-Nữ chủ nhân, đến đây mà ngồi hưởng thụ mấy câu tình thoại bên tai đi.(Chắc giống như “thổi lỗ tai he he)



Hư Dạ Nguyệt thản nhiên cười :



- Không cho mở quần áo đâu, cái này mặc vào cực khổ lắm.



Vừa cười cười vừa đem thân thể mềm mại chui vào lòng ái lang, ngồi hẳn lên đùi hắn. Tối qua đã nếm qua hương vị trái cấm, nàng rất chờ mong kẻ bại hoại này tiếp tục hung hãn làm ác, hái đóa hoa tâm đang phóng lớn trong lòng.



Hàn Bách yêu thích mị dáng phóng đãng phong lưu này của nàng, liền xuất thủ ..., đồng thời khổ tư tính toán tìm cách chuồn đi tìm thất phu nhân, hắc tâm vừa hiện, nhìn qua cửa lập tức hoảng sợ kinh hô:



-Thất phu nhân.



Hư Dạ Nguyệt vừa giận vừa xấu hổ, đẩy đôi bàn tay đang "làm việc" trên bộ ngực ra, vịnh đứng lên, cả người ỉu xìu vô lực chỉ còn cách vịnh vai Hàn Bách lấy thế.



Thất phu nhân khuôn mặt xin xắn bình tĩnh vô ba, hướng Hư Dạ Nguyệt từ từ nói:



-Nguyệt nhi, có thể cho thất nương mượn Hàn Bách của ngươi một hồi được không ?



*******



Phương Dạ Vũ ngồi ngữa đầu nhìn đình viên phía sau Quỷ Vương phủ phía nam thụ lâm trên Thanh Lương sơn, nhìn Lý Xích Mị cười nói:



-Hàn Bách chỉ là con cờ của Chu Nguyên Chương, chúng ta cũng có quân cờ, chỉ là ngồi nhìn coi hắn so với chúng ta ai biết được nước kế tiếp ai đi hay hơn.



Hoa Tiên Ngũ Liên Đan từ vườn hoa ra tới hậu viên. Tới thạch đình chổ hai người ngồi xuống cười nói:



-Càng lúc càng náo nhiệt, nhận được tin tức Tố Thiện, nàng đã hoàn thành mục tiêu hiện đang đi đường thủy tới.



Lý Xích Mị nói:



- Hồng Nhật thương thế có tốt hơn không ?



Ngũ Liên Đan lắc đầu thở dài:



- Thân Vô Thải Phượng Song Phi Dực, phi khiếm của Tần Mộng Dao thật lợi hại, làm Hồng Nhật ăn đòn đau.



Phương Dạ Vũ thần sắc biến đổi, nhớ tới Tần Mộng Dao.



Một đóa U Lan phải chăng vì vậy mà héo rũ ?



Vận mệnh vì sao đem bọn họ trở thành đối lập ?



Lý Xích Mị tự nghĩ:



-Nhìn thái độ Hàn Bách mà đoán, không lẽ Tần Mộng Dao lợi hại tới mức có thể phản tự nhiên, làm cho thân thể đã đứt hết tâm mạch trọng sanh ? Việc này xem ra không ổn, tạm thời dấu diếm Phương Dạ Vũ, tìm Ngũ Liên Đan thương lượng một chút.




Ngũ Liên Đan phá tan không khí trầm mặc:



- Có gặp được Hư Dạ Nguyệt ?



Lý Xích Mị tức giận trừng hắn một cái cười nói:



- Tên sắc quỷ nhà ngươi tối qua giả trang Tiết Minh Ngọc lâm hạnh qua năm nhà khuê nữ còn chưa đủ sao? Tiểu mỹ nhân này là của ta, không cho phép ngươi chạm tới.



Ngũ Liên Đan ngạc nhiên, nhìn chăm chú Lý Xích Mị nói:



-Nếu lão đại hồi phục sắc tâm không chịu cô độc, thật sự đàng mừng. Hô ! Đêm nay rãnh rổi tìm Trang Thanh Sương, nói không chừng lại bị tên Hàn Bách đáng chém ngàn đao này phổng tay trên.



Lý Xích Mị không lạnh không nhạt cười nói:



-Chúc cho vận khí của ngươi so với Lam Ngọc tốt hơn, hắn mời Đông Dương cao thủ cướp Liên Tú Tú tưởng rằng nắm chắc chín phần hơn, lại ngặp ngay Lãng Phiên Vân, trên thiên hạ có ai xui xẻo như vậy đây ?



Ngũ Liên Đan lạnh nhạt cười, không đáp.



Phương Dạ Vũ bình tĩnh nói:



-Vừa gặp qua sư huynh, hắn cảnh cáo không được khinh thường Chu Nguyên Chương, người này mưu thâm kế cao, tàn nhẫn đa nghi. Phúc vũ kiếm của Lãng Phiên Vân có khi không lại hại bằng.



Lý Xích Mị mị tiếu nói:



-Hắn nghĩ ta mới biết Chu Nguyên Chương lấn đầu?



Phương Dạ Vũ nói:



-Sư huynh nói việc Hàn Bách được phong làm Đông Các Đại Học Sĩ, do hắn nghĩ cho đại cục nên không so đo. Mà cho tới bây giờ, sư huynh cũng không rõ vì sao Chu Nguyên Chương hay tin Lãng Phiên Vân đã tới kinh sư vẫn yên lặng không cho người đối phó. So với Quỷ Vương, Chu Nguyên Chương lại càng cao thâm khó lường.



Lý Xích Mị vẫn như cũ thản nhiên lạnh lùng, thầm nghĩ Phương Dạ Vũ lộ vẻ xúc động dĩ nhiên do Tần Mộng Dao, nàng cũng như Ngôn Tĩnh Am hai mươi năm trước, họa căn thật lớn. Mĩm cười nói:



- Chưa người nào lớn gan so với Chu Nguyên Chương, nếu không hắn cũng không có chút kiên kỵ bốc đồng đem tiểu Minh Vương ngạnh sanh sanh đem giết. Lúc đầu mọi người đều tưởng rằng hắn đã phạm sai lầm to lớn, cho tới khi hắn đoạt được thiên hạ mới chịu cho là đúng. Vô độc bất trượng phu, còn ai có thể so với Chu Nguyên Chương tàn nhẫn vô tình.



Ngũ Liên Đan hoài nghi nói:



- Quyền lực tiền tài có thể ăn mòn dũng khí cùng đấu chi con người, Chu Nguyên Chương có còn như trước cái thế kiêu hùng hay không rất khó nói. Bất quá anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái này là chân lý thiên cổ, ngay cả Bàng lão cũng không ngoại lệ, bị Ngông Tĩnh Am lừa gạt mà mất thiên hạ.Chu Nguyên Chương làm sao may mắn thoát khỏi, hiện tại đại Minh cũng đi vào vết xe đổ.



Lý Xích Mị nói:



-Hiện tại mọi sự sẵn sàng, chỉ thiếu "kim thương đan", kế hoạch chúng ta thiên y vô phùng, không nghĩ ra Tiết Minh Ngọc so với truyền thuyết còn lợi hại hơn, có thể mang độc thương bỏ chạy xem ra có vấn đề.



Ngũ Liên Đan nhớ tới Trần quý phi, không nhịn được nuốt nước miếng một cái nói:



- Không lẽ Ngọc Chân động tình nhi nữ ? Nhưng nghĩ lại cũng không giống, chỉ nhìn nàng không bỏ họ chồng là biết nàng căm hận Tiết Minh Ngọc như thế nào rồi.



Phương Dạ Vũ nói:



-Việc này nói thêm vô ích, nếu không có kim thương đan, vậy tìm cách khác. Tóm lại không thể để cho Chu Nguyên Chương sống qua tam thiên thọ kỳ.



*******



Quỷ Vương phủ thật là cho người ta líu lưỡi. Vào phủ rồi vô luận chạy thế nào cũng không đi tới cuối.



Hàn Bách cùng đi với thất phu nhân, Vu Phủ Vân ngọc dung như nước mi vũ ẩn hiện một loại u oán phong vận mê người, hai người sóng vai trên thạch lộ, đi xuyên qua lâm viên.



Xuyên qua một phiến mai lâm, đột nhiên tuyết rơi, bông tuyết lớn khoản nắm tay rơi trên người cả hai.



Hàn Bách kéo tay áo thất phu nhân, làm nàng dừng lại, nhẹ nhàng vì nàng khởi động đấu bồng, bảo vệ tóc cùng cái cổ trắng ngần. Thất phu nhân nhãn quan trầm xuống, dáng vẻ nhu thuận làm Hàn Bách tim đập thình thịch.



Vừa khỏi mai lâm, bày ra trước mắt là một dòng sơn tuyền dẩn vào một cái tiểu hồ nhân tạo. Bờ hồ rải rác ngọc lan, sơn tùng. Phía nam hồ một tòa kiến trúc đơn độc nền đá ngói đỏ, bóng đổ lên mặt hồ, hòa với tuyết rơi đầy trời nhìn như tiên cảnh. Trên hồ mỏng manh một cái tiểu đĩnh, làm cho lòng người cảm thấy thanh bình, an nhàn.



Thất phu nhân mang hắn đi lên thạch kiều bắt ngang hồ, đi đến tâm đình ở giữa hồ, Hành Bách thấy tiểu đình có bốn cây cột, mỗi cột khắc ba chữ lần lượt là "Xuân nghi hoa", "Hạ nghi phong", "Thu nghi nguyệt", "Đông nghi tuyết". Hắn nhịn không được than thở:



- Bốn câu này ý cảnh thật đẹp.



Thầm nghĩ thu nguyệt đông tuyết là rất thích hợp hình dung Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương, thất phu nhân có thể là xuân hoa, nhưng mà Tần Mông Dao siêu trần thoát tục, có vẻ tứ cảnh xuân hạ thu đông cũng so sánh không tới.



Thất phu nhân ngừng lại, chậm rãi quay người, nhìn hắn thật sâu.



Hàn Bách thấy nàng như vậy tâm thần run lên, tay vịn vai nàng ôn nhu nói:



- Phu nhân hiện tại nghĩ ta là Hàn Bách hay là Xích lão ?



Thất phu nhân mờ mịt lắc đầu, không nói gì, đôi mắt đẹp ẩn chứa the lương.



Bên ngoài tuyết bay đầy trời, một mảnh mờ mịt trắng xóa, làm tiên cảnh mơi đây càng thêm tinh khiết.



Hàn Bách cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hồng mềm mại, vừa buôn ra nói:



- Cho dù ngươi ban cho hai ba cái tát, nhưng có thể thưởng đến môi thơm cũng đáng giá.



Thất phu nhân ngữ khí bình tĩnh khiến người khác tâm hàn nói:



- Hàn Bách ngươi nhớ cho kỹ, Phủ Vân không yêu thương gì ngươi, chỉ nhờ ngươi ban cho một tiểu hài tử. Nếu ngươi đối với ta có tâm quỷ, Phủ Vân nhất định không bỏ qua ngươi. Sự việc xong xuôi, không được tiếp tục dây dưa.



Hàn Bách cảm thấy không vui, lấy tay khỏi vai nàng, chán nản ngồi lên lan can, đưa tay hứng lấy bông tuyết bên ngoài. Bông tuyết vừa rơi vào tay hắn, đông lại thành nước đá.



Thất Phu nhân thở dài, đến bên cạnh hắn, chân ngọc ép bên sườn, tay ấn lên vai hắn, người hơi cúi quan sát thần sắc, ông nhu nói:



- Ngươi chỉ là một hài tử nên rất dể bị tồn thương. Phủ Vân đã chai sạn rồi, bị người khác thương tổn hay thương hại cũng không biết.



Hàn Bách duỗi tay ôm lấy vòng eo mềm mại, cười nói:



- Nói thật, ta Hàn Bách tuy háo sắc, nhưng hiện tại ta phát hiện lên giường với một người không yêu mình hơi khó, cho dù đó là mỹ nữ.



Thất phu nhân không hề tức giận, vui vẻ ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn cười nói:



- Phủ Vân thật cao hứng khi biết tên sắc quỷ nhà ngươi không phải đói quá cái gì cũng ăn, nhân gia đối với ngươi cũng đâu phải vô tình, nếu không nhân gia làm sao đồng ý cho ngươi đại biểu Xích lang chiếm thân thể ta. Chỉ là trải qua nhiều năm, trái tim đã sớm trở nên lạnh lùng rồi. Đồng thời cũng do sợ hãi nhân tình, chỉ mong kết quả "tình một đêm" có thể... Ưh! Mang hài tử của ngươi cùng Xích lang , tìm một nơi dưỡng dục hài tử, thỏa mãn tâm nguyện và thiên chức làm mẹ.



Hàn Bách không biết nên khóc hay nên cười, lúc trước buộc miệng muốn đưu cho nàng đứa con cũng không nghĩ sâu xa, bây giờ nghĩ lại không biết giải quyết làm sao mới tốt, thở dài nói:



- Muốn sinh hài tử đâu phải một lần là được, không lẽ phu nhân định cùng ta dây dưa tới khi nào có hài tử mới dứt ? Như vậy không phải là ta chiếm nhiều tiện nghi sao ?



Thất phu nhân lộ vẻ thẹn thùng, hôn phới qua môi hắn thẹn thùng nói:



- Không có cách khác, bất quá ta biết bản thân không có quá kháng cự ngươi, còn có cảm giác hưởng thụ thân mật.



Sau đó rút hẳn vào lòng hắn, khuôn mặt dán chặt bên má trái hắn ôn nhu nói:



- Trong lúc cái kia...hôn! Phủ Vân cảm giác ngươi so với Xích lang còn tốt hơn, chỉ là trái tim ta cũng khó lay chuyển. Nói vậy, Hàn Bách ngươi có thể thoải mái hơn không ?



Hàn Bách hồ đồ đứng dậy, bất quá tâm tình khá hơn một chút. Nhuyễn ngọc ôn hương, sắc tâm lại nổi, quan sát thấy bốn bề vắng lặng, ho một tiếng nói:



- Bắt đầu được chưa ?



Vu Phủ Vân vô hạn phong tình liếc hắn một cái, nắm tay hắn lôi đi đến khuê phòng, thần sắc có chút buồn bả, kiên quyết. Im lặng không nói câu nào, cá tính có chút đáng yêu.



Đi xuyên qua bông tuyết, hai người cùng đi vào tiền sảnh được bố trí thanh nhã gọn gàng.



Thất phu nhân tim đập "thình thịch", Hàn Bách nghe được cũng cảm thấy kích thích vô cùng. Nói nhỏ bên tai nàng :



- Sau này nếu có hài tử thì lấy họ gì ?



Thất phu nhân không hề suy nghĩ nói ngay:



- Đương nhiên không lấy họ Xích rồi, hắn không có tư cách làm cha. Một là họ Hàn không thì theo họ Phủ Vân, nhân gia vẫn chưa quyết định.



Hàn Bách bây giờ trở nên do dự, mỹ nữ này thèm con hóa cuồng, nếu mình không vượt qua được cửa ải khó khăn của bản thân, không lẽ phải tìm cách chứng minh là ngoài ý muốn chiếm nàng đại tiện nghi sao. Nghĩ tới đây liền kéo thất phu nhân tiến vào cấm địa khuê phòng thơm ngát.



Chuyên tới nước này, không khí tự nhiên có chút xấu hổ, hai người đồng thời ngồi ở mép giường tay chân luống cuống, giống như không biết làm gì bây giờ.



Hàn Bách trước giờ đưa nữ nhân lên giường đều là hai người tâm đầu ý hợp, thuận tình thuận ý. Chỉ là lần này tình cảm khó phân thiệt giả, tâm lý không khỏi không thoải mái nên khó động thủ.



Hai người ngồi im một lúc, thất phu nhân cuối cùng không nhịn được nói:



- Nhanh một chút, Nguyệt nhi cho ta mượn ngươi một lát để hỏi về chuyên Xích Tôn Tín, nếu nàng không kiên nhẫn đi tìm ngươi, mọi người đều khó xử.




Hàn Bách cười khổ nói:



- Phu nhân mặc dù xin đẹp mê người, nhưng mà ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình, khiến ta không dể dàng vô lễ.



Thất phu nhân gượng gạo nặn ra trên mặt một nụ cười tươi, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn ôn nhu nói:



- Tiểu Vân sẽ cố gắn chiều lòng ngươi. Tới đây, thoát y phục giúp tiểi Vân được không ? Coi như nhân gia khẩn cầu ngươi được đi.



Hàn Bách thở dài nói:



- Phu nhân hiện tại là rất bình tĩnh, lý trí. Không có một chút tình cảm chân thật, nếu ta cứ như vậy mà tiến hành, dường như có chút ...



Thất phu nhân giận nói:



- Ngươi có phải đàn ông không, Tôn Tín vì sao không truyền cho ngươi là hóa thân của hắn phong cách cuồn dã thô bạo đây ? Mỗi lần hắn đến với nhân gia, không để ý là nhân gia nguyện ý hay không, mạnh mẽ làm tới.



Lại sân kín thở dài, lộ vẽ hồi tưởng rất động lòng người, nhẹ nhàng nói:



- Nhưng mà sau mỗi lần như vậy, Phủ Vân đều bị hắn chinh phục, từ khi lần đầu tiên đã như vậy, Phủ Vân vô phương kháng cự hắn. Ngươi và hắn đều là thân mang ma chủng, mà tính theo kế thừa năng lực, không hiểu sao ngươi lại sợ đều sợ đuôi.



Hàn Bách giờ mới biết phương thức Xích Tôn Tích đối phó nàng, nhưng lại không có khả năng thực hiện hành vi bạo lực, càng thêm mất tự nhiên. Lại nghĩ mình chưa chắc làm cho nàng mang thai được, đang có chút hưng phấn bổng dưng tiêu tan mất tích.



Trong lòng hắn bổng hiểu ra, ma chủng trong cơ thể mặc dù trong lúc giao hoan với Hoa Giải Ngữ, có tràn đầy dục hỏa, nhưng thật ra bản chất đã vượt ra ngoài tình dục thông thường. Cho nên nếu không có gì hấp dẩn, hoặc trong lòng có vướng mắc thì giống như hiện tại, đối diện thất phu nhân tràn ngập thành thục nữ tính, tươi đẹp hấp dẫn phong tình như vậy, cũng không hề có chút nào động tâm.



Càng suy nghĩ thấu đáo, đương nhiên hắn lại càng không có hứng thú có hành động gì.



Thất phu nhân vô cùng kinh ngạc, nàng vẫn cho rằng, Hành Bách là một gã lãng tử phong lưu chuyên môn đi lường gạt nữ nhân. Chính mình đồng ý cùng hắn giao hoan, tuy có chút cảm tình nhưng mà vì bao nhiêu năm thành kiến đè nặng, đối với bất kỳ nam nhân nào, nàn cũng khinh bỉ, căm hận. Nàng làm chuyện này toàn bộ là vì muốn khỏa lấp chổ trống do hài tử đã chết, chỉ dựa vào thiên chức nữ nhân với lại chút ít dư tình với Xích Tôn Tín, không thể làm nàng lay động một chút xuân tình. Chỉ mong việc này qua mau một chút, khi đã thụ thai rồi, không thèm nhìn mặt hắn nữa.



Tâm tình đương nhiên khó nói, nhưng mà thấy Hàn Bách như vậy lại khiền nàng đối với hắn thêm phần hảo cảm, hai tay ôm vai hắn ôn nhu nói:



- Muốn cho nhân gia hài tử chính là ngươi nói nha, bây giờ có phải là bắt nhân gia chủ động mới chịu, Phủ Vân vẫn là nữ nhân đàng hoàn đứng đắn, ngươi muốn làm người ta vì thẹn mà chết sao ?



Hán Bách nghiến răng, cố không nhìn gương mặt xin đẹp u buồn nói:



- Như vầy đi, ngươi không cần giả bộ nịnh nọt ta, để ta tùy ý dùng thủ đoạn kích tình, khi nào ngươi không giữ mình được nữa thì chúng ta hợp thể giao hoan. Ta Hàn Bách, không muốn con chúng ta được sinh ra là sản phẩm trong lúc giao hoan vô tình vô nghĩa mà sinh ra.



Dừng lại một chút nói tiếp:



- Ngươi lúc nào động tình ta tự khắc có cách biết rõ.



Thất phu nhân buồn bả cười nói:



- Trời ạ! Hàn Bách, hiện giờ nhân gia không thể nào đem ngươi nghĩ thành Xích Tôn Tín a, hắn làm gì có loại suy nghĩ dài dòng như ngươi vậy.



Hàn Bách thở dài gãi đầu, đột nhiên rung động tinh thần kêu lên:



- Có cách !



Móc trong lòng ra quyển sách " Mười tám thế chinh phục mỹ nhân" (nguyên bản là "mỹ nhân bí hí thập bát liên lý"), đắc ý giơ lên nói:



- Có thứ tốt cho ngươi tham khảo !



Thất phu nhân tiếu mặt đỏ gắt gỏng:



- Đồ hư, muốn người ta coi xuân họa !



Tuy nói vậy nhưng tâm lý lại bớt đi một phần căng thẳng.



Hàn Bách nhìn nàng hai má đỏ ửng, tâm tình cũng tốt hơn nói:



- Cái này không phải tầm thường như Xuân Cung Đồ, mà là tác phẩm nghệ thuật thuộc hàng cực phẩm, coi xong rồi hãy ý kiến nha !



Thất phu nhân vẫn còn đỏ mặt, có phần hấp dẩn



Hàn Bách mang ma chủng có tính chất đặc biệt biến ảo khó lường, nhìn nàng mê người như vậy, ma tính dần dần dẩn phát, đem cuốn sách để trên đùi nàng mở ra nói:



- Nào ! Chúng ta cùng coi đi.



Thất phu nhân trống ngực đập mạnh hơn, khu vực nổi đỏ đã lan khỏi mang tay, xuống tới gáy ngọc, quay đầu chổ khác không chịu nhìn.



Hàn Bách sắc tâm nổi lên, áp dụng chiêu thức củ mèm hàng ngày đối phó với mấy vị tỷ tỷ, cười nói:



- Thật ra cái này không phải xuân cung đồ, thất phu nhân nhìn là biết.



Thất phu nhân nghe vậy không nhịn được ghé mắt liếc một chút, ngạc nhiên nói:



- Quả nhiên không phải Xuân Cung Đồ. Ức ! Vẽ đẹp quá .



Hàn Bách trong lòng cười thầm, lật trang khác, qua trang thứ năm, thất phu nhân hai tai đỏ như xuất máu, đè tay hắn không cho lật nữa, sẳng giọng:



- Bại hoại đáng chết ! Gạt người ta.



Nếu đổi người khác, cho dù nàng xem hết cuốn sách đương nhiên cũng không hề động tình như bây giờ, nhưng là tâm lý hiện tại đã muốn cùng hắn hộp thể giao hoan, dù sao trong lòng đã không có đề phòng, cho nên mới dể dàng để cho xuân tâm khơi dậy.



Hàn Bách nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, áp sát khuôn mặt nàng, tiếp tục lật tới.



- Hôn người tốt một cái coi ! Nghe lời tiếp tục coi đi, mấy bức tranh này là tư thế đẹp nhất đó, cái này là tinh hoa từ thượng cổ lưu lại, chúng ta không giống bọn người kia trên miệng nói ra toàn nhữ lời dối trá đạo mạo. Coi một chút có chết ai đâu.



Thất phu nhân đôi mắt xinh đẹp không rời bức họa trước mắt, lửa dục bị áp chế nhiều năm dũng mãnh lan tràn.



Hàn Bách lòn tay dưới vai, trực tiếp hoạt nháo trên bộ ngực nàng không hề kiêng nể, từ lòng bàn tay cho tới đầu ngón tay, truyền vào cơ thể nàng một luồng lửa nhiệt, làm nàng bị kích thích run rẩy cả người.



Thất phu nhân khẻ rên "Ưm.mm" , nhìn thẳng Hàn Bách, mắt đẹp tràn đầy dục hỏa, đã tới lúc không kềm giữ được bản thân.



Hàn Bách thừa cơ chớp lấy môi hồng, hưởng thụ nụ hôn cuồng nhiệt đầy tình ý.



Sau đó, Hàn Bách thấp giọng nói:



- Phu nhân có trách ta khơi lại tâm tình của nàng không ?



Thất phu nhân chui hẳn vào lòng hắn, lắc đầu nói:



- Không hề ! Phủ Vân ngược lại rất cảm kích ngươi, khiến cho người ta trong lòng như trở lại thời thanh xuân, hận không thể ngay tức khắc để cho ngươi đối với ta vô lễ làm càn.



Hàn Bách ôm nàng để xuống giường, đè lên người, bắt đầu ngông nghênh kích thích đủ mọi vị trí mẫn cảm của nữ nhân, bên ngoài vang lên tiếng của Hư Dạ Nguyệt kêu lớn:



- Thất nương, nói chuyện với Hán Bách xong chưa.



Hàn Bách sợ tới mức rút nhanh hai tay đang xoa bóp nhũ phong đồng thời đang cởi áo, nhảy dựng lên, nói:



- Nói chuyện xong rồi, vào đi !



Thất phu nhân cũng vội vàng bò dậy, nhéo lưng hắn một cái. Trong cái liếc xéo hắn mang theo ái hận trộn lẩn cùng ra khỏi phòng.



Lúc này tuyết cũng ngừng rơi.