Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 149: Đạo tràng tây ninh



Sau khi đi được một đoạn, tuỳ tùng của Diệp Tố Đông dần rẽ sang ngõ khác, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Tố Đông cùng với Hàn Bách hai người thúc ngựa bước đi.



Càng rời xa sông Tân Hoài, người đi đường ngày càng thưa dần, ánh đèn ảm đạm, cả con đường dài nhuốm vẻ thê lương.



Ngoảnh đầu nhìn những ánh đèn rực rỡ ở bên kia song Tần Hoài khiến Hàn Bách có cảm giác nuối tiếc, chưa đến chỗ xem náo nhiệt đã sinh lòng hối hận. Hiện tại lại muốn thay đổi chủ ý sao? Như vậy thật không có ý tứ.



Tương lai còn phía trước, sao có thể chỉ vì một Hư Dạ Nguyệt mà buồn rầu đây?



Ài! Lại nhớ đến nàng ta rồi.



Nàng thật sự rất đẹp, lại láu lỉnh đáng yêu.



Đang mải suy nghĩ, Diệp Tố Đông nói: “Chuyên sứ đại nhân, con đường này tuy hiện tại tối tăm vắng lặng nhưng ban ngày thì náo nhiệt không biết bao nhiêu mà kể."



Hàn Bách tỉnh lại, dụng tâm đánh giá. Lữ quán, phạn điếm, tửu lâu mọc san sát hai bên. Kiến trúc hai bên đường được dựng theo kiểu mái ngói gác lên kết cấu gỗ, từ ba đến năm gian thậm chí là bảy, tám gian. Hàng theo hàng, bề rộng chỉ chiếm một đến hai gian, xem ra không gian ở bên trong lại càng rộng rãi.



Đi hết con đường là một tòa đại môn lâu, cổng vào là tam quan hai tầng, cửa chính có tay nắm bằng đồng, tạo thành điểm nhấn cuối đường. Bên trong môn lâu đèn đuốc sáng bừng, như lạc vào một thế giới khác.



Diệp Tố Đông mỉm cười nói: “Tòa môn lâu này được dựng ngay từ buổi đầu lập phái tây Ninh, là nơi bước vào đạo tràng, cũng là nơi nhân sĩ giang hồ đên kinh sư không thể không đến ghé thăm.” Câu cuối cùng còn ẩn chứa ngạo ý.



Hàn Bách thấy đã đến nơi mà tùy tùng của Diệp Tố Đông vẫn chưa thấy tên nào quay lại, nhịn không được hỏi: “Không biết quý thuộc hạ của ngài đã đi đâu?” Diệp Tố Đông thuận miệng đáp: “Nếu cả đại đội nhân mã chúng ta kéo đến đạo tràng vậy thì ai cũng biết mục đích của chúng ta đến đây là gì, sẽ đả thảo kinh xà. Không bằng sai bọn chúng canh giữ những nơi trọng yếu, nghe thấy động tĩnh có thể ngăn chặn, còn hơn là cứ túm tụm lại một chỗ.”



Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào cổng.



Những đệ tử giữ cửa trong trang phục màu xanh, trước ngực có thêu một con bạch long cung kính hướng về Diệp Tố Đông thi lễ.



Qua môn lâu là một cái quảng trường đỗ đầy xe ngựa, Hàn Bách thấy thế ngạc nhiên nói: “Sao có nhiều người đến như vậy, cho dù Tiết Minh Ngọc là giả hay thật cũng sớm bị dọa mà chạy mất.”



Một tòa tam tiến bát hợp viện nguy nga tráng lệ được dựng lên sừng sũng trong quảng trường, đối diện thẳng với trục môn lâu. Trước sảnh vào có treo một tấm biển lớn, trên đó có ghi bốn chữ “Đạo Tràng Tây Ninh”, phía bên dưới có ghi dòng chữ “Đại Minh hoàng đế ngự thư” cùng ngự ấn. Phía sau đạo tràng toàn là những cây cổ thụ rậm rạp, khí thế ngất trời.



Hàn Bách thầm nghĩ lão Phạm từng nói Chu Nguyên Chương là một người thô thiển không am hiểu thư pháp, chẳng lẽ mấy thứ này do ông ta viết sao? Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.




Bên trong đạo tràng ẩn ẩn truyền đến thanh âm thổ khí dương thanh.



Diệp Tố Đông nói: “Đại nhân nghe thấy không, lúc này là khóa học buổi chiều ở đạo tràng. Mỗi ngày tất cả đệ tử đều phải tập trung ở đạo tràng để nghe giảng phương pháp luyện võ, đó là một thông lệ có từ rất lâu . Khà khà! Muốn trở thành đệ tử của đạo tràng chúng ta cũng không phải dễ dàng, mỗi năm đều có chiêu mộ thêm đệ tử, sau khi học nghệ thành tài thì do vi tướng thay Hoàng thượng tinh tuyển từ trong đám đệ tử để gia nhập vào Cấm Vệ quân. Cho nên những đệ tử được tuyển chọn, ngoài tư chất và nhân phẩm ra, quan trọng nhất là gia thế trong sạch.”



Lúc này có đệ tử đi lên nghênh đón, dắt ngựa cho bọn họ, thần thái e dè sợ sệt, cung cung kính kính.



Hai người xuống ngựa, đi về phía đạo tràng.



Diệp Tố Đông khoe: “Phía sau đạo tràng là “Vạn Hoa Viên”, là một địa phương vô cùng nổi danh ở chốn kinh sư. Gồm ba mươi tám ao sen lớn nhỏ, hai mươi ngọn giả sơn, đình đài lầu gác đều ẩn hiện giữa chốn núi rừng, có cầu vắt ngang qua suối, nước chảy róc rách làm say lòng người. Tòa “Hướng Dương lâu” mà Thanh Sương cự ngụ nằm ở phía bắc trong khu vườn, bốn bề đều trồng loại hoa hướng dương mà nó yêu thích. Những thanh niên ở kinh thành cùng những kẻ ngồi lê đôi mách đặt cho tiểu lâu của Thanh Sương cái biệt danh là “Kim ốc tàng Sương”.Ha ha! Cái tên mỹ miều này cũng là do bọn họ tự nghĩ ra. Bất quá khi những bông hoa hoa dướng hương vàng nở rộ thì cả mặt đất như biến thành một vùng hoàng kim.



Hàn Bách nghe mà trong lòng ngứa ngáy, dẹp Hư Dạ Nguyệt sang một bên, hỏi thăm dò: “Vậy bây giờ chúng ta có phải lập tức đến đó bảo vệ nàng hay không?”



Diệp Tố Đông trong lòng cười thầm, nói: “Chuyên sứ muốn gặp Thanh Sương chất nữ, vậy không phải dễ dàng hay sao. Nàng mỗi tối đều đến đạo tràng, đừng xem nàng niên kỷ còn nhỏ nhưng làm đại sư tỷ của rất nhiều người đó.” Vừa nói xong, hai người đã bước vào đại môn của đạo tràng.



Hàn Bách khẽ giật mình.



Trước mặt là một quảng trường nhỏ hơn so với quảng trường bên ngoài. Một con đường rải đá nối liền từ cổng chính đến Luyển võ thính ở phía đối diện. Hai bên đường bày trí rất nhiều bồn cảnh. Mà điều khiến hắn kinh dị nhất là ở không gian trống trải bên đường có ít nhất ba, bốn trăm người đang quỳ, thần thái cung kính hướng ba, bốn trăm cặp mắt về luyện võ thính đèn đuốc sáng bừng. Lúc bọn hắn đi qua thì không có nửa cái đầu nào quay lại nhìn, thần thái nghiêm túc, chăm chú vô cùng.



Diệp Tố Đông thấp giọng quay sang nói: “Đây đều là những đệ tử muốn nhập môn, phải quỳ đủ mười ngày để tỏ rõ thành ý mới có tư cách được chọn. Cửa này nhìn vậy nhưng cũng không hề dễ dàng. Thường nói: “Không thuộc Kinh thư thì đừng mong làm quan”, đương nhiên muốn được chọn thì trước tiên phải nếm chút khổ rồi.”



Đi hết con đường rải đá, hai người bước lên bậc đá dẫn lên luyện võ đài. Hơn mười đệ tử giữ cửa hướng bọn hắn thi lễ.



Hàn Bách thầm cảm thấy quy củ ở Tây Ninh phái thật sự dọa người, có điều có Chu Nguyên Chương ở sau chống lưng như vậy cũng khó trách.



Bước lên bậc cao nhất, toàn bộ hình thế của luyện võ thính rõ ràng lọt trong tầm mắt.



Luyện võ thính chia làm hai phần bên trong và bên ngoài, trên mặt đất trải đầy những chiếc thảm được tết lại bằng cỏ khô.



Phía bên ngoài chỉ chiếm một phần mười diện tích của toàn thính, ngồi đầy đệ tử, chăm chú nhìn về không gian rộng rãi phía bên trong có thể chứa cả trăm người cùng hươ đao muốn gậy cùng một lúc. Bên trong luyện võ thính rộng rãi chẳng kém gì Phụng Thiên điện những đệ tử mặc y phục thêu viền vàng chia nhau ngồi thành tám hàng, đều tập trung ở phía gần cửa để chừa ra một khoảng không gian lớn phía bên trong.



Hai tên đệ tử lúc này đang đao qua kiếm lại, so tài vẫn chưa phân thắng bại.



Hai bên đại sảnh mỗi bên bày hai mươi chiếc ghế, người được ngồi ở đó rõ ràng ở trong phái phải có thân phân cực cao.



Sau lưng những người ngồi trên ghế là hơn mấy chục tên đệ tử, đang chăm chú theo dõi hai người đang luyện võ ở giữa sân.



Đối diện với đại môn là khán đài một tầng, trên đó chỉ bày biện mười hai chiếc ghế. Sau lưng là chiếc bình phong mười sáu tấm xếp thành hình chữ Hồ, trên mỗi tấm đều là những bức tranh phong cảnh sơn thủy hữu tình, càng cho thấy thân phận tôn quý của những người được ngồi trên khán đài.



Lúc này có ba người đang ngồi ở vị trí quan trọng nhất này. Trong đó có một vị nho sinh trung niên tướng mạo đường đường, hai mắt như điện thấy hai người vừa bước vào liền gật đầu chào hỏi, kêu bọn hắn đi qua, không chút nào xa cách, khiến người ta sinh ra hảo cảm.



Bên phải hắn là một lão giả tóc dài trắng xóa, một chân đặt hẳn lên ghế, đôi ưng nhãn chăm chú theo dõi hai tên đệ tử đang tỉ thí. Tư thế ngồi như vậy đáng lẽ rất khó coi nhưng kỳ lạ là bộ dạng lão ta ngồi như vậy vừa rất đẹp mắt lại mang vẻ tự nhiên khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.



Người còn lại là một nam tử tuổi chưa quá ba mươi, ngồi tại chiếc ghế bên trái ngoài cùng phía đông, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tràn đầy anh khí. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã được ngồi cùng hàng với nguyên lão của Tây Ninh phái, không cần nói cũng biết thân phận của hắn thật không tầm thường, chỉ không biết là thần thánh phương nào?



Diệp Tố Đông dẫn Hàn Bách xuyên qua lối đi giữa đám đệ tử, vòng sau lưng đám đệ tử đang đứng đằng sau hàng ghế bên phải đi đến chỗ đám người nho sinh trung niên kia đang ngồi, giải thích: “Những đệ tử được người tiến cử so với những đệ tử bình thường thì cao hơn một bậc, nhưng đó chỉ là lúc mới vào, còn chưa nhập thất, chỉ có những đệ tử được sư phó cho phép mới có thể bước vào luyện võ thính.



Hàn Bách thầm nghĩ chỉ xem vào phái của ông cấp bậc rõ ràng như thế cũng đủ biết hẳn phải có rất nhiều quy củ. Thời khắc này hắn đâu có rảnh nghe mấy chuyện đó, chỉ lo đảo mắt tứ phía tìm kiếm phương tung của Trang Thanh Sương.



Trong đạo tràng âm thịnh dương suy, trong gần sáu trăm người chỉ có mấy chục nữ tử, hầu hết đều ngũ quan đoan chính nhưng không có ai xinh đẹp được như đẳng cấp của Trang Thanh Sương, đang thầm cảm thấy thất vọng thì đã cùng Diệp Tố Đông bước lên đến khán đài cao cao tại thượng ở trước mặt.



Vị nho sinh trung niên đứng dậy chào hỏi, thân hình cao lớn không thua Hàn, Diệp hai người, mang khí thế của Tông chủ một phái.



Hàn Bách tinh mắt, thấy tay phải người đó mất đi ngón út, vội vàng bước lên chắp tay chào hỏi: “Cao Ly Phác Văn Chính, ra mắt Trang Tiết Tông chủ!” Chưởng môn Tây Ninh phái “Cửu Tiết Phiêu Hương” Trang Tiết cười nói: “Phác đại nhân là cao thủ Thiếu Lâm ngoại vực, cũng xem như là người nhà, không cần phải khách khí.”



Lão già râu trắng vẫn không thèm nhìn về phía bọn hắn, nhưng âm thanh già nua lại vang lên: “Tố Đông ngươi không phải dẫn đại nhân đi dạo sao? Vì sao lại đến đây?”



Hàn Bách không chút xấu hổ, cười đáp: “Trong lòng tiểu sứ biết Sa Công đang đợi nên cố bỏ hết mọi chuyện sang một bên, đến để thỉnh an!” Sa Thiên Phóng hướng hai tên đệ tử giữa sân hét lớn: “Dừng tay!” Hai tên đệ tử lập tức thu chiêu lùi về phía sau.



Sa Thiên Phóng nhíu đôi bạch mi, hờ hững nói: “Hai tên các ngươi mau cút về nhà cho ta, luyện thêm mười ngày mười tám thức khởi thủ rồi mới được quay lại đạo tràng. Công phu cơ bản còn chưa luyện đến nơi đến chốn có ra sân tỉ thí cũng chỉ mất mặt thôi.”




Hai người khấu đầu xong rồi nhanh chóng lui xuống.



Trong ngoài gần sáu trăm người im phăng phắc, cả một chút thanh âm cũng không phát ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Hàn Bách đang đứng trên khán đài.



Sa Thiên Phóng lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi nhãn châu trong hốc mắt sâu hoắm lấp lánh tinh quang, nhìn về phía Hàn Bách nói: “Đại nhân ở Cao Ly đã từng nghe qua danh tự của lão phu sao?”



Hàn Bách thấy lão ra vẻ trưởng bối, không khỏi nhớ đến Phạm Lương Cực, cố làm ra vẻ kinh ngạc đáp: “Sao lại chưa từng nghe qua, ở kinh thành Cao Ly chúng tôi cũng có một cái đạo tràng, mỗi tháng đều tiến hành tụ hội. Khi nhắc đến chuyện võ lâm Trung Nguyên, mỗi lần đều thấy có người nhắc đến cái tên Sa Thiên Phóng ở trong đó.”



Trong mắt Sa Thiên Phóng thoáng lộ ra thần sắc vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không có biểu tình gì, ngữ khí đã ôn hòa đi rất nhiếu, quay sang nói với Diệp Tố Đông: “Còn không mời Chuyên sứ đại nhân ngồi. Hắc! Đợi lát nữa mong đại nhân biểu diễn một ít tuyệt kỹ võ thuật của quý quốc cho chúng ta được mở rộng tầm mắt?”



Hàn Bách thầm kêu khổ, hắn làm sao biết tuyệt học Cao Ly hình dạng ra sao, nếu biểu diễn chỉ e là có kẻ hiểu biết sơ sơ về võ học Cao Ly hỏi hắn dăm ba câu thì cam đoan tại đây trước hàng trăm cặp mắt hắn không lộ cái xấu ra thì không xong, lại còn khiến cho Diệp Tố Đông sinh lòng hoài nghi nữa chứ. Nghĩ thế trong lòng không khỏi hối hận vừa nãy nhất thời cao hứng nói bừa.



Trang Tiết vô cùng có khí độ, mời hắn ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, cùng Diệp Tố Đông đem hắn kẹp ở giữa, cũng cấp đủ cho hắn mặt mũi.



Tiếng chuông vang lên, một cặp đệ tử khác cầm kiếm đi ra tỉ thí.



Hàn Bách thấy võ công bọn họ cũng bình bình, lại không thấy bóng dáng Trang Thanh Sương, trong lòng buồn bực, đôi lần đưa mắt liếc qua gã thanh niên tuấn tú đang ngồi một mình một góc khán đài.



Người này trừ lúc hắn vừa mới lên khán đài thì khẽ gật đầu mấy cái xem như chào hỏi ra, còn lại cứ nhíu mày trầm tư, không để ý đến những người khác xung quanh làm hắn không nhịn được mà nảy sinh hiếu kỳ.



Diệp Tố Đông đi theo hầu hạ Chu Nguyên Chương, vô cùng hiểu rõ pháp môn “nhìn mặt đoán tâm trạng” liền nghiêng đầu qua thấp giọng nói: “Đại nhân không nên thấy kỳ quái, hắn là con trưởng của Yến Vương tên là Chu Cao Sí. Bọn ta đều gọi hắn là Tiểu Yến Vương, văn võ toàn tài, là một nhân vật phi thường.”



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Ra là Tiểu Vương gia, sao không giới thiệu để tiểu sứ vấn an?”



Diệp Tố Đông bèn đáp: “Tiểu Yến Vương này bị ảnh hưởng bởi phụ thân hắn, không thích lễ nghi rườm rà, càng tùy tiện càng tốt!" Hàn Bách “A” lên một tiếng kinh ngạc, rồi gật gù đáp: “Nghĩ không ra con người hắn lại háo võ như vậy. Thật hiếm có!”



Diệp Tố Đông mỉm cười nói: “Hắn đương nhiên là háo võ, nhưng mấy tên đệ tử bản lãnh mèo cào thế này làm sao hợp nhãn. Hắn đến đây là vì có mục đích khác.”



Hàn Bách đang muốn hỏi thêm, chợt thấy Tiểu Yến Vương tinh thần đại chấn, đứng lên khỏi ghế.



Hàn Bách theo ánh mắt của hắn nhìn về phía thiên môn. “A” một tiếng há hốc mồm, suýt chút nữa chảy cả nước miếng.



oOo



Thượng Quan Ưng cùng Lăng Chiến Thiên thấy người đẩy cửa lao ra chính là Càn Hồng Thanh, đại xuất ngoại ý, nhất thời sửng sốt không nói nên lời.



Hai người Thượng Quan Ưng và Lăng Chiến Thiến trước cuộc chiến ở Nộ Giao đảo đã nhận được tin Phong Hàn chiến tử. Trận chiến ở Hoa giới khiến danh tiếng Chân phu nhân nổi như cồn chỉ trong một đêm, nhưng không biết được Càn Hồng Thanh cũng tham dự trong đó.



Thích Trường Chinh đã từng đáp ứng với Càn Hồng Thanh không đem chuyện nàng cùng Phong Hàn ẩn cư chốn điền viên báo cáo cho Thượng Quan Ưng nên trong thư Thích Trường Chinh cũng không đề cập tới chuyện này.



Càn Hồng Thanh đỡ lấy Thượng Quan Ưng, ôn nhu cởi áo ngoài cho hắn, thấm vết máu đen nơi chỗ bị thương trên cánh tay, thê lương nói: “Nhất định là do ả Chân phu nhân đó gây nên rồi. Ai có khả năng đả thương chàng trước mắt Lăng phó tòa chứ?”



Thượng Quan Ưng trong lòng nhớ tới chuyện trước đây, thật muốn thưởng cho nàng một tát, nhưng nhìn vẻ mặt thê lương của nàng lại phát ra thứ ánh sáng thần thánh, những lời cay độc chẳng thể thốt nên, chỉ phẫn uất nói: “Nếu không phải thấy ngươi từ am ni cô đi ra thì ta đã sớm rút kiếm đâm chết ngươi rồi, cút vào trong đi!”



Càn Hồng Thanh khẽ mỉm cười thấp giọng nói: “Nếu chàng thật sự muốn giết Hồng Thanh thì thiếp nhất định sẽ rất cảm kích chàng."



Mùi hương trên thân thể nàng bay vào mũi khiến trong lòng Thương Quan Ưng không khỏi mơ hồ.



Vì sao ta lại không đẩy ả ra?



Vừa mới tái hôn chưa lâu, cớ sao có vẻ như ta không kháng cự được bộ dáng yếu đuối của ả?



Ta không phải vẫn hận ả thấu xương đó sao?



Nhưng ả đã thật sự thay đổi: hơn nữa thay đổi rất nhiều, trở nên thanh đạm tự nhiên không chịu bất kỳ điều gì ước thúc.Tựa như một ngọn cỏ đón gió nhảy múa trược tự nhiên.



Thượng Quan Ưng chán nản nỏi: “Ta bây giờ là kẻ bại trận, không có tâm tình để so đo với nàng, xin Càn tiểu thư hãy quay trở về, hi vọng từ nay về sau nàng có thể sống những tháng ngày an nhàn tĩnh tại.” Tiếp đó miễn cưỡng từ trong lòng nàng đứng lên.



Lăng Chiến Thiên vỗ vai Thương Quan Ưng, hét lớn: “Bang chủ, chậm đã!” Quay về phía Càn Hồng Thanh lúc này bị nước mưa làm cho ướt sũng, lộ ra những đường cong mỹ lệ hỏi: “Vừa rồi vì sao Càn tiểu thư vừa nhìn đã biết là do Chân phu nhân hạ thủ?”



Càn Hồng Thanh bình tĩnh đáp: “Phong Hàn cũng bị chết y như vậy, ta sao có thể không biết đây?”




Lăng Chiến Thiên cùng Thượng Quan Ưng đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu sau khi Phong Hàn được sự ủy thác của Lãng Phiên Vân đem Càn Hồng Thanh rời khỏi Nộ Giao đảo, từ đó hai người cùng sống chung một chỗ.



Lăng Chiến Thiên cũng không còn hứng thú hỏi lại chuyện cũ, nói: “Ưng nhi mau vào trong đi! Người cần phải lau khô thân thể băng bó vết thương, những chuyện đó Hồng Thanh cũng có thể giúp đỡ. Cái chết của Phong Hàn để đổi lấy mạng của Trường Chinh, ân oán gì cũng xem như xóa sạch!”



Thượng Quan Ưng chỉ biết cười khổ, nghe lời tiến vào trong am.



oOo



Lãng Phiên Vân lúc này đang ngồi trên lan can đá của Lạc Hoa kiều, mải mê ngắm dòng sông thơ mộng phản chiếu ánh đền rực rỡ hai bên bờ.



Trong lòng lại nhớ đến cái ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.



Ngay khi Kỷ Tích Tích đưa ra điều kiện nếu đoán được hai chuyện trong lòng nàng muốn hỏi thì sẽ gả cho mình, Lãng Phiên Vân ngỡ ngàng hỏi: “Vậy không phải rõ ràng tiểu thư muốn gả cho ta, nếu không sao lại dùng chuyện dễ dàng như vậy để làm khó ta?”



Kỷ Tích Tích vui vẻ đáp: “Nếu người khác có lòng tự tin lớn như vậy nhất định sẽ khiến Tích Tích sinh phản cảm, nhưng Lãng Phiên Vân chàng lại có thứ khí độ dứt khoát mau lẹ khiến người ta phải tò mò. Vậy chàng mau đoán đi!” Tiếp đó khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Cho dù là sai, Tích Tích cũng sẽ không phủ nhận để rồi gả cho chàng. ÀI! Tiểu nữ sao có thể để tuột mất cơ hội bỏ đi tất cả mọi chuyện mà cao chạy xa bay đây?”



Lãng Phiên Vân thư thả ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: ‘Hai vấn đề của tiểu thư không ngoài “người này là ai?” và ”hắn đang nghĩ cái gì?” đúng không?”



Kỷ Tích Tích đầu tiên tròn mắt ngạc nhiên, tiếp theo bật cười thanh âm như chiếc chuông nhỏ, nhẹ nhàng bước tới ngồi lên đùi hắn, như nửa mừng nửa hờn dỗi đáp: “Chàng chơi ăn gian!” Nàng trách cũng không phải không có lý do.



Nàng muốn Lãng Phiên Vân đoán chính xác, tỉ mỉ chuyện trong lòng nàng đang nghĩ, tỉ như nàng vì sao lại có hứng thú với chàng, còn mời chàng lên thuyền đại loại như thế.



Nhưng là hai điều mà Lãng Phiên Vân đoán nghiễm nhiên đã bao hàm hết tất cả. Điều đó khiến Kỷ Tích Tích trong lòng không phục nhưng tình bất tự cấm lại ngồi trong lòng hắn làm nũng, đã cho thấy rõ ràng nàng vừa gặp đã yêu, đem phương tâm của mình trao cho hắn.



Lãng Phiên Vân giang tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngửi mùi hương trên người nàng tỏa ra, hưởng thụ cảm giác tiêu hồn hai cặp đùi tiếp xúc nhau khiến người say tâm túy, bình tĩnh nói: “Lãng Phiên Vân ta từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gian trá, nhưng hôm nay là lần đầu tiên phá lệ, đều nhờ tiểu thư ban tặng.” Kỷ Tích Tích nghe xong như được tiếp thêm can đảm, hôn lên má hắn một cái, chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu không chịu thua nói: “Vậy Tích Tích không phải đã mang trọng tội rồi sao, buộc chàng phải phá giới.”



Tay Lãng Phiên Vân càng ôm chặt lấy nàng. Kỷ Tích Tích khẽ thốt lên, ngã vào trong lòng hắn.



Tình yêu tràn ngập cõi lòng, Lãng Phiên Vân nhẹ nhàng ngâm khẽ:



“Tịch dương tây hạ kỷ thì hồi



vô khả nại hà hoa lạc khứ,



tự tằng tương thức yến quy lai.



Tiểu thư thấy Lãng mỗ ngắm cánh hoa rơi mà sinh lòng hiếu kỳ, ta có nói không sai chứ?”



Kỷ Tích Tích vui sướng hai tay ôm lấy chiếc cổ thô tráng của Lãng Phiên Vân, nhẹ nhàng nói: “Phiên Vân đích thực là nhân vật anh hùng. Thắng mà không kiêu, người như thế sao Tích Tích có thể không xiêu lòng cho đặng? Bất quá chàng cũng quá hạ thấp bản thân, chỉ nhìn khí phách bất khả nhất thế của chàng lúc đứng trên cầu, trong lòngTích Tích không thể không xao xuyến, nên mới muốn biết chàng là ai?” Tiếp đó lại mỉm cười nói: “Hai vấn đề này xem như chàng đều xuất sắc vượt qua.”



Lãng Phiên Vân tâm thần rúng động, ôm chầm lấy nàng, hôn lên môi nàng. Khuôn mặt Kỷ Tích Tích đỏ bừng, hơi thở nóng rực rời khỏi Lãng Phiên Vân, ôn nhu nói: “Lúc đó Tích Tích nghĩ, thế gian lại có nhân vật như thế, Tích Tích sao có thể dễ dàng bỏ qua. Chỉ còn cách bỏ đi lòng tự tôn, mặt dày mời Phiên Vân lên thuyền. Không ngờ chỉ vì một ý niệm đó đã quyết định đại sự cả đời. Đó chẳng phải là duyên phận thì là cái gì?



Lãng Phiên Vân yêu thương nhìn vị tài nữ mặt đỏ như áng mây chiều, than thở: “Có thể được tiểu thư yêu mến, Lãng Phiên Vân chẳng biết phải nói gì, Lãng mỗ rõ ràng không thể đoán chính xác được tâm ý tiểu thư thế nhưng lại được tiểu thư rộng rãi bỏ qua, Lãng mổ chỉ muốn gào khóc một trận để bày tỏ sự cảm kích trong tận đáy lòng.”



Khuôn mặt Kỷ Tích Tích càng hồng, than thở: “Tích Tích không phải rõ ràng biểu minh tình bất tự cấm sao, còn muốn nói rõ ra như thế, chẳng lẽ muốn người ta đem trái tim mình ra cho chàng xem hay sao?”Cúi đầu mỉm cười nói: “Người ta sớm đã có chủ ý, cho dù chàng có đoán sai thế nào đi nữa cũng mặt dày mà nói chàng đoán trúng để gả cho chàng. AI mà biết được con người chàng lại càng biết chơi gian, hại cho người ta uổng công lo lắng.” Nói xong đưa mắt liếc hắn một cái.



Lãng Phiên Vân ôm người ngọc, trong lòng nổi lên tình yêu vô hạn, mỹ nữ thông minh lanh lợi nhường này cuối cùng lại cho mình gặp được.



Kỷ Tích Tích thấp giọng nói: “Chúng ta phải lập tức nhân đêm tối rời khỏi kinh thành nếu không sẽ gặp rất nhiều phiền toái đó.”