Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 12: Chủng ma đại pháp



Dưới vách đá cao ngất là dòng Trường Giang, giống như một con rồng đang giận dữ trở mình, nhe nanh múa vuốt, tạo ra sóng lớn ầm ầm, liên miên vô tận, cuồn cuộn chảy về Đông. Dòng nước ở khúc sông này đột nhiên bị hai mỏm đá nhô ra thu hẹp lại, chịu sự ngăn trở của những tảng đá ngầm lởm chởm dưới đáy sông, không cam lòng khuất phục, ra sức uốn lượn luồn lách, tạo nên một dòng xoáy dữ dội như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ, cực kỳ hung hiểm.



Phong Hành Liệt đứng trên vách đá cao ngất, cúi nhìn xuống dòng nước xiết đã khiến bao người phải thở dài cảm khái ở ba mươi trượng bên dưới. Thế nhưng trong lòng gã lúc này chẳng tìm thấy chút hào tình tráng chí nào, chỉ nghĩ mình là anh hùng, tự phụ bình sinh, ngày trước phản lại Tà Di Môn, đại phá Tà Di Môn Thập Tam Dạ Kỵ dưới ánh trăng, sau đó lại cưới được mỹ nữ tuyệt sắc có lai lịch thần bí là Cận Băng Vân, trở thành một tài năng mới quật khởi trong võ lâm, được liệt vào mười đại danh nhân trong Hắc Bảng chống đối lại với bạch đạo, chẳng ngờ bây giờ cũng phải về quê cày ruộng như vậy. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Băng Vân!



Tại sao mọi thứ lại trở thành như vậy? Không ai hiểu được tấm chân tình khắc cốt ghi tâm của gã đối với Băng Vân. Nàng như một đám mây rực rỡ phiêu hốt, đột nhiên chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của gã, biến nó thành một nơi đào nguyên mỹ lệ, ngọn lửa ái tình rực cháy, làm tan chảy con tim tưởng chừng đã trở thành băng giá dưới sự đào luyện khắc nghiệt của Tà Di Môn.



Nói cười dịu dàng, ánh mắt tha thiết, làm lay động toàn bộ trái tim y. Nhưng mười ngày trước nàng đã không từ mà biệt.



Vận hạn không chỉ dừng lại ở đó.



Sau khi Băng Vân ra đi, lòng gã vô cùng đau xót, một chuyện cực kỳ đáng sợ đột nhiên xuất hiện. Trong một lần ngồi nhập định, trong một tình huống vốn không thể nào xảy ra, không một dấu hiệu nào báo trước, gã đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma, sau khi hồi tỉnh, công lực chỉ còn lại chưa đầy ba phần.



Trời cao. Mây trắng lững lờ trôi. Nước sông gầm thét giận dữ. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt thở dài một tiếng, đi đến sát mép vách đá, dự định kết liễu tính mạng mình.



Một tiếng đằng hắng lạnh lẽo từ sau lưng gã truyền tới. Phong Hành Liệt lỗ tai như ù đi, ngạc nhiên quay đầu.



Một trước hai sau, tổng cộng là ba nam tử, đang đứng ở ngoài ba trượng, chính giữa phía trước là một người ăn mặc hoa lệ, thân hình khôi vĩ, nhìn qua đã biết là thủ lĩnh, hai người còn lại y phục một trắng một đen, tuy làm cho người ta có cảm giác quái dị phi thường nhưng rõ ràng là thân phận nô bộc.



Người đó ăn mặc hoa lệ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, gương mặt vừa tà quái vừa tuấn tú, điểm gây ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác là làn da - nó trong suốt đến độ nhìn xuyên qua được, lộng lẫy rực rỡ chói mắt, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bờ vai vạm vỡ hơn người thường, sống mũi cao và thẳng, hai mắt thần thái cao ngạo, lấp lánh hàn quang, ẩn chứa mỵ lực yêu tà, chỉ nhìn qua một lần suốt đời cũng không thể quên, khí độ cao thâm mạt trắc, khiến người đối diện không khỏi tim đập chân run. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt hít sâu một hơi, nhân vật như vậy, lần đầu tiên gã được gặp.



Người này y hệt như ma vương giáng thế, bộ y phục hoa lệ sặc sỡ trên người không dính chút bụi trần, bên ngoài khoác áo choàng màu bạc dài chấm đất, ngang eo là dải thắt lưng rộng ba tấc, trên gắn đầy bảo thạch, lấp lánh sáng rực dưới ánh dương quang, chỉ chiếc thắt lưng này thôi đã có giá trị liên thành.




Phong Hành Liệt đột nhiên nhớ ra trên giang hồ thực sự tồn tại một nhân vật thần thoại như vậy, toàn thân đột nhiên lạnh băng.



Trong mắt người này tràn đầy hàn ý, ngẩng đầu cười dài, âm thanh vọng lại từ vách đá như sấm động.



Tiếng cười đột ngột dừng lại, y lạnh lùng cất tiếng: “Huynh chịu khổ nhiều rồi”. Phong Hành Liệt ngạc nhiên đứng đó, không hiểu gì.



Đối phương tiếp tục nói: “Phong huynh có đại ân với ta, xin nhận một lạy của Bàng Ban này”.



Vừa nghe hai tiếng “Bàng Ban”, Phong Hành Liệt tuy đã đoán ra, nhưng không nhịn được cũng phải kinh hãi run rẩy.



Bàng Ban đang chuẩn bị quỳ xuống lạy.



Phong Hành Liệt không dám nhận lễ của ma quân này, tự hỏi mình không biết đã làm chuyện tốt lành gì cho y, do đó tránh qua một bên, nhưng vừa định nhấc chân, một luồng kình khí kỳ dị đã chặn gã lại. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Bàng Ban cúi xuống, hoàn tất nghi lễ.



Phong Hành Liệt thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, hiểu là đối phương đã thu hồi kình khí, cách cưỡng ép người khác thụ lễ như vậy thật là hiếm có trên đời. Gã không kìm được trầm giọng nói: “Tiền bối vô địch thiên hạ, Phong Hành Liệt chỉ là vô danh tiểu tốt, có tài đức gì mà có thể gia ân cho tiền bối?”.



Bàng Ban đã hồi phục thần thái lãnh đạm, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua người Phong Hành Liệt.



Nhãn quang của y sắc bén như chim ưng, Phong Hành Liệt tự thấy y phục của mình dường như không còn có tác dụng che đậy nữa, thân thể trong ngoài như hoàn toàn lõa lồ trước sự quan sát của y, gã biết đó là bí truyền “Quan Nhân Sát Vật Thuật” của Ma môn, đã thất truyền đã lâu, không ngờ tên ma quân này lại luyện được.



Bàng Ban từ từ chắp tay sau lưng, ung dung lướt qua Phong Hành Liệt, đến sát bờ vách đá cao ngất mới quay mình lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào lưng của Phong Hành Liệt.



Thanh âm nhu hòa của Bàng Ban từ sau lưng vang lên bên tai Phong Hành Liệt: “Phong huynh đã có đại ân với ta, ta đã quỳ xuống bái tạ, bây giờ mới tính toán tới đại cừu giữa hai chúng ta”.



Phong Hành Liệt ngạc nhiên quay người, nhận thấy ánh mắt tràn đầy cừu hận, nói: “Tiền bối!”.



Bàng Ban cắt ngang lời y: “Đừng nói nhảm nhí nữa, Băng Vân là nữ nhân của Bàng mỗ, ngươi đã lấy trinh tiết của nàng, tất nhiên phải là tử địch của ta, thật tiếc là ngươi chết đến nơi, vẫn còn mơ mơ hồ hồ, như bị bịt mắt bưng tai, khả tiếu, khả tiếu”.



Y tuy nói là đáng cười, nhưng trên mặt không hề có chút tiếu ý nào.



Phong Hành Liệt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Cận Băng Vân lai lịch thần bí, mặc dù là phu quân nhưng gã cũng không thể nhận ra được nửa điểm võ công của nàng thuộc về gia phái nào. Bàng Ban nói vậy, bên trong đương nhiên có bí mật không thể tiết lộ cho người khác.



Bàng Ban chậm rãi đi về chỗ cũ.



Phong Hành Liệt không thể tin được vào mắt mình, một mặt gã nhìn thấy rõ ràng từng động tác nhấc chân lên hạ chân xuống của Bàng Ban, nhưng cảm quan thời gian lại nói với gã rằng, những cử động tưởng như chậm rãi ung dung kia, tất cả đều được hoàn thành trong thời gian một cái chớp mắt, sự đối lập giữa cực chậm và cực nhanh trong cùng một lúc đột nhiên lại xuất hiện trên người của Bàng Ban, khiến gã không khỏi đại kinh thất sắc.



Bàng Ban đi đến vị trí cũ, quay đầu lại cười: “Băng Vân đích thực là trời sinh tuyệt sắc, cực phẩm của nhân gian, làm cho ta mấy ngày trước mê mẩn tâm thần, gần như quên hẳn đi cừu hận đối với huynh, Phong huynh, huynh và ta đều được hưởng phúc tề thiên”.



“Ầm!”. Ngọn lửa bi phẫn nổi lên, Phong Hành Liệt toàn thân chấn động, hai mắt đỏ ngầu, cho dù lai lịch của Băng Vân là thế nào, ái thê chịu nhục, làm sao có thể để yên được.



Bàng Ban nhìn Phong Hành Liệt vừa tức giận vừa đau buồn thì lộ ra vẻ khoái trá, vẫy tay cười nói: “Phong huynh lấy tư cách gì mà kích động chứ, nếu không phải Bàng mỗ ta vì tu luyện thần công, nhờ nhân duyên xảo hợp, Phong huynh làm sao mà có được may mắn này, đi trước ta một bước, trở thành người đầu tiên của nàng?”.



Y nhìn chằm chằm vào Phong Hành Liệt nói tiếp: “Đương nhiên, cái giá phải trả này cũng thật là cao. Phong huynh hữu hạnh cũng là bất hạnh, đã làm viên đá lót đường giúp cho Bàng mỗ tu luyện đại pháp, nếu không nhờ việc Băng Vân thành thân với huynh làm cho ta sinh ra căm hận thấu xương, Bàng mỗ làm sao mà vượt qua cửa ải Ma môn - điều từ cổ kim chưa ai làm được. Đáng cười là bọn người Ma môn ta từ xưa vốn lắm nhân tài, không thiếu gì kẻ có trí tuệ thông thiên, toàn bộ đều bế môn nghiền ngẫm, không biết cầu viện pháp môn ở bên ngoài, tất cả đều ngậm hờn mà chết, thật là đáng buồn”.



Gió núi thổi tung mái tóc dài sau lưng của Bàng Ban, tạo thành hình dạng tà dị, phía sau là hai tên nô bộc hắc bạch, sắc mặt lãnh đạm, nhìn chẳng có một điểm cảm tình nhân tính nào. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt ra sức trấn áp tình cảm xao động trong lòng, gã vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, đối diện với áp lực, tự nhiên phát sinh ý chí phản kháng, trí não bắt đầu hoạt động.



Gã trầm giọng nói: “Tiền bối trí tuệ hơn người, lời nói bao hàm huyền cơ, thứ cho ta tịnh không minh bạch”.



Bàng Ban sắc mặt lạnh lùng nói: “Minh bạch hay không, cũng chẳng có gì là quan trọng, trong trò đùa này, Bàng mỗ phá lệ để Phong huynh sống nốt kiếp sống tàn này, đối với Bàng mỗ mà nói, đó đã là ân điển lớn nhất cho huynh rồi”.



Phong Hành Liệt không nổi nóng, ngược lại còn cười nói: “Bàng huynh nói hay lắm, các hạ ban cho cách dễ dàng như vậy, xin hãy nói rõ điều kiện ra đi”.




Gã xưng hô với Bàng Ban, từ “tiền bối” chuyển thành “huynh”, chỉ rõ ý nguyện quyết tâm kháng cự bằng được.



Bàng Ban không lộ ra chút suy nghĩ nào, lạnh lùng nói: “Phong huynh quả nhiên bất phàm, có thể nói năng tự tin như vậy trước mặt bổn nhân, xứng đáng là bậc anh hùng, lần này Bàng mỗ đến đây, thực sự có một việc cần thỉnh giáo, nếu được giải đáp thực lòng, sẽ sẵn sàng nhường lại cho Phong huynh”.



Nói đến đây, hai mắt tinh quang sáng rực, lạnh lẽo nói: “Nếu không ta sống một ngày, sẽ bảo trì mạng sống của ngươi một ngày, chỉ muốn cho ngươi phải nếm trải mọi thảm sự trong thiên hạ”.



Phong Hành Liệt cười ha ha, vui vẻ nói: “Như vậy Phong mỗ xin rửa tai lắng nghe”.



Cho đến lúc này, biết được Bàng Ban có việc cầu đến mình, gã bắt đầu tính toán giành thế chủ động.



Bàng Ban sắc sảo thâm trầm, không hề nổi giận, kiêu ngạo nói: “Võ đạo của ta, hơn trăm năm trước là nhất mạch của Ma Tôn Mông Xích Hành, chuyên giảng về đạo tinh thần chế ngự vật chất, bổn nhân hai mươi năm trước đã trở thành người đứng đầu Ma môn, trong thiên hạ khó tìm được kẻ nào có thể đấu được trăm hiệp, để lên được tầng cao hơn trong võ đạo, từ ma nhập đạo, cố gắng tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp chưa ai có thể luyện thành”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt trong lòng chấn động, Bàng Ban trên giang hồ là nhân vật không ai dám đụng chạm, địa vị đã cao lại có lai lịch xuất thân huyền bí. Đến bây giờ gã mới biết được y là người kế thừa của Mông Xích Hành, kẻ một trăm năm trước đã là lão sư của Hoàng đế Mông Cổ Hốt Tất Liệt, đồng thời được tề danh cùng với hai nhân vật đã là đại địa du tiên thời bấy giờ là Vô Thượng Tông Sư Lệnh Đông Lai và Đại hiệp Ưng Tương Liệt.



Bàng Ban nói: “Chủng Ma Đại Pháp này, như tên gọi của nó, quá trình quan trọng cần thiết nhất, cần phải tìm một người thiên tư trác tuyệt, là kẻ sĩ chính nghĩa có thiện tâm kiên định, dùng làm Lô đỉnh luyện công“.



Nói đến đây, nhìn Phong Hành Liệt từ đầu đến chân, cười tiếp: “Phải nói là Phong huynh đạo tâm trong suốt thanh khiết, chính là Lô đỉnh thượng phẩm nghìn năm khó gặp, còn về chi tiết luyện công thế nào, không cần nhắc tới cũng được, việc tu luyện này, buộc phải tiến vào tận bên trong tâm linh của đối phương, trải qua vô số biến dị, gieo rắc Ma chủng, từ không đến có, đại pháp mới bắt đầu có thành tựu”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt ngây dại đứng đó, việc tên ma vương này vừa nói, đúng là đều chưa từng nghe đến, vậy hỏi trong thiên hạ còn có ai đủ năng lực đối kháng lại?



Bàng Ban tiếp tục nói: “Tâm linh của con người tuy có phân cao thấp, rộng hẹp khác nhau, nhưng tổng lại đều mênh mông khôn dò, phong quang vô hạn, giống như trong thiên nhiên có rất nhiều cảnh tượng, lúc thì trời quang mây tạnh, nhật nguyệt sáng ngời, lúc thì mây đen mưa lớn, sấm chớp ầm ầm, thất tình lục dục, biến chuyển khó lường. Tu luyện đại pháp này, chẳng khác gì đi thuyền nhỏ giữa biển lớn, một khắc không lưu ý, chịu gió tình sóng dục của Lô đỉnh tấn công cuồng nộ, thuyền tan người nát, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới vạn kiếp bất phục, hình thần bị hủy diệt, do vậy từ xưa đến nay, những người đi trước tuy không thiếu nhân tài kiệt xuất, phàm tu luyện đạo pháp này, đều có kết quả thất bại mệnh vong”.



Trên vách đá cao một trận cuồng phong nổi lên, mây đen kéo tới, tựa như nghe Bàng Ban thuật lại Ma môn đại pháp, thần kêu quỷ khốc.



Bàng Ban kiêu ngạo nói: “Bàng mỗ bất tài, tình cờ nghĩ ra phương pháp dĩ tình chế tình, trước tiên bổn nhân chung tình với một nữ nhân, đợi rễ tình ăn sâu, xảo diệu an bài nàng thành thê tử của huynh, kích động lòng căm hận điên cuồng đối với Phong huynh, khi ta tiềm nhập vào tâm linh của Phong huynh, nương theo con thuyền giữa biển động, dùng sự căm hận đó làm kim chỉ nam, luôn luôn như vậy, trong ba năm nay trải qua vô số khó khăn hiểm trở, đến khi ta hạ lệnh cho Băng Vân rời khỏi huynh, tâm linh huynh lộ ra một kẽ hở, cho ta có cơ hội gieo rắc Ma chủng, tu thành đại pháp, trở thành đệ nhất nhân trong Ma môn từ xưa đến nay”.



Từ xa chớp loáng lên, tiếng sấm rì rầm, tựa như cảm ứng với tai kiếp sắp xảy ra cho nhân thế.



Phong Hành Liệt chỉ thấy trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể hoạt động như bình thường, thở dài nói: “Bàng huynh thần công đã hoàn thành, đã có thể tùy ý tung hoành thiên hạ, tự tung tự tác, không biết còn việc gì phải hỏi ta?”.



Bàng Ban nói: “Đó là vì sao Phong huynh vẫn có thể sống tốt đẹp như vậy”. Phong Hành Liệt ngạc nhiên nói: “Vậy có gì là quan hệ?”.



Bàng Ban ngẩng đầu nhìn trời, ngần ngừ một hồi, rồi mới nói: “Chủng Ma Đại Pháp này, mỗi đời chỉ truyền cho một người, nhưng chỉ giới hạn ở truyền khẩu, không hề viết thành văn tự, theo Chủng Ma Quyết ghi lại, một khi gieo rắc ma chủng, thân hình của Lô đỉnh, tất tinh khô huyết kiệt mà chết, nhưng bây giờ Phong huynh chỉ bị suy giảm công lực, do vậy bên trong nhất định phải có nguyên do”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phong Hành Liệt không tự chủ được phải rùng mình, chết như vậy, thật sự ai cũng phải chấn động thất kinh. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Bàng Ban cười lạnh nói: “Kỳ thật ngay từ sớm khi ta thi triển tinh thần đại pháp, tiến sâu vào bên trong đạo tâm của Phong huynh, đã cảm thấy Phong huynh ngoài công lực bản thân tinh thuần, còn có tiềm tàng một lực lượng kỳ dị, thứ lực lượng này khác hẳn với nội kình trong người của Phong huynh, hiển nhiên trong một tình hình đặc biệt, đã có ngoại nhân đưa vào bên trong người của Phong huynh, do đó vào lúc chân khí hộ thể bổn thân của Phong huynh bị sụp đổ, đột nhiên nổi lên, đã cứu một mạng cho Phong huynh, hà, cũng làm cho đại pháp của ta không thể thành công trọn vẹn, biện pháp bổ cứu duy nhất, là phải tìm ra người này, hy vọng Phong huynh cho biết”.



Phong Hành Liệt trong óc thoáng hiện ra hình ảnh của người này, trầm giọng nói: “Bàng huynh sao lại nghĩ là Phong Hành Liệt có thể bán đứng bằng hữu, nhất là người đã có đại ân cứu mạng ta?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Bàng Ban cười lạnh một tiếng nói: “Bàng mỗ lần này đích thân tới đây, chẳng lẽ ngươi có quyền tác chủ hay sao?”.



Ánh mắt hai người biến thành sắc nhọn lăng lệ, gườm gườm nhìn nhau. m thanh gào thét của Trường Giang ầm ầm vang lên dưới vách đá. Thiên địa biến sắc, cơn bão đang đến gần.



Bàng Ban nhãn thần lấp lánh tinh quan, sánh với sấm chớp đầy trời, làm canh nhiếp hồn phách nhân tâm.



Cao thủ tà đạo không thuộc thế gian này, cùng với nhân vật bạch đạo tuổi trẻ xuất sắc nhất này, quan hệ phức tạp kỳ dị, người ngoài có suy nghĩ đến nát đầu, cũng không thể hiểu được ân oán phức tạp giữa bọn họ. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Phong Hành Liệt trên mặt đột nhiên lộ ra nét cười quỷ dị kỳ quái, nói: “Mỗi việc trên thiên hạ đều do Bàng huynh tác chủ, chẳng phải là không công bình hay sao, ví dụ như Băng Vân, huynh trước tiên mất đi cơ hội đoạt lấy trinh tiết của nàng, hiện tại đã mất đi trái tim của nàng, tuy đã đoạt được thân xác của nàng nhưng cũng đâu có tác dụng gì?”.



Sắc mặt Bàng Ban không có chút biểu tình, làm người ta không hiểu được lời nói này có tác động tới hắn hay không.



Đối với Phong Hành Liệt mà nói, câu nói này chính là một hòn đá bắn được hai con chim, phải biết là tâm trí cùng với võ công của tên ma vương này, cùng với lòng căm hận khắc cốt ghi tâm, đã được y bồi dưỡng nhiều năm, thâm căn cố đế, do đó lành làm gáo, vỡ làm muôi, Phong Hành Liệt chủ yếu kích động lửa ghen tỵ trong lòng y, nhân lúc y thịnh nộ mà thừa nước đục thả câu, chính là đạo lý tìm đường sống giữa chỗ chết.



Hơn nữa, gã cố ý chỉ rõ trái tim của Băng Vân không hề hướng về Bàng Ban, giả như Bàng Ban vì thế mà đại nộ, thì sẽ chứng minh được Băng Vân vẫn còn hết lòng yêu gã, việc nàng rời khỏi chỉ vì bị bức bách, nếu không thì câu nói này sẽ có tác dụng ngược lại, chỉ đem lại sự nhục nhã mà thôi.




Nếu biết được Băng Vân vẫn hết lòng hết dạ yêu Phong Hành Liệt, nếu có thể tìm đường sống trong chỗ chết, gã sẽ không cố kỵ chần chừ gì, nhất định phải cứu lại ái thê bằng được.



Trong lúc gã đang khẩn trương chờ đợi phản ứng của Bàng Ban, một bóng người nhoáng lên, Bàng Ban đã lấn vào trong vòng mười thước.



Phong Hành Liệt chưa kịp vui mừng, một lực lượng vô hình cực lớn, áp thẳng tới, làm hô hấp của gã như dừng lại.



Bàng Ban tóc đen trên đầu xõa tung, nhãn thần như hai ngọn đèn cháy sáng rực, trong lúc thịnh nộ đã nhất thời mất đi lý trí.



Phong Hành Liệt xảo kế hữu hiệu, nhưng đồng thời cũng rơi vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh, nhưng gã há sao lại không thể thoát hiểm chứ? Công lực của gã tuy đã mất đi tới bảy phần, nhưng phản ứng vẫn không tệ, Bàng Ban vừa tiến đến gần, gã lập tức thối lui, ai ngờ phía sau lưng cũng có một luồng đại lực xông tới, giống như có hai Bàng Ban cùng lúc giáp kích trước sau. Một cú đánh thị uy của Ma quân, bao hàm hai loại lực lượng chính phản vừa đẩy vừa kéo, bí kỹ của Ma giáo, đúng thật là kinh người.



Phong Hành Liệt chỉ còn biết tận dụng ba thành lực đạo còn lại, song quyền đánh ra.



Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị



Ma sư Bàng Ban thản nhiên mỉm cười, song chưởng hóa thành trảo, nắm chặt lấy song quyền, nếu nắm lấy được song quyền của gã, quyền đầu của Phong Hành Liệt không còn đốt xương nào là lành lặn.



Nhìn thấy hai cánh tay dài của Bàng Ban nhất định sẽ nắm lấy được quyền đầu, Phong Hành Liệt không ngờ lại thực hiện một hành động chẳng khác nào tự sát.



Gã thu quyền quay người, từ mặt đối mặt biến thành lưng hướng về ma trảo của Bàng Ban, nhìn thấy một cao thủ trong lúc quyết chiến lại thi triển thân pháp tự sát như vậy, ngay cả Bàng Ban cơ biến phi thường, vẫn phải hơi sững lại một chút.



Bấy giờ song trảo của Bàng Ban chỉ còn cách lưng của Phong Hành Liệt một tấc, nếu vẫn giữ nguyên như vậy, khẳng định lưng của Phong Hành Liệt sẽ xuất hiện hai vết trảo lớn, thậm chí cả phủ tạng cũng bị lôi ra, theo sự tức giận phẫn nộ của đối phương.



Bàng Ban rốt cuộc vẫn là Bàng Ban, động tác dị thường của Phong Hành Liệt, làm cho thần kinh đang bị ngọn lửa ghen tỵ thiêu đốt của y bất chợt giật mình, Bàng Ban đâu phải hạng tầm thường, y hiểu rõ nếu giết chết Phong Hành Liệt, sự tình y muốn biết cũng sẽ vĩnh viễn không có đáp án, để hiểu thêm về ma đạo, y bất chấp mọi thủ đoạn, nếu không từ đầu đã không cố ý đem lòng yêu thương Cận Băng Vân, sau đó đưa nàng đi làm vợ người khác, cố gắng miễn cưỡng chịu đựng sự hờn giận ghen tuông khắc cốt ghi tâm.



Khoảng cách một tấc cũng đủ để vị ma sư oai chấn thiên hạ này dừng cương trước vực, bằng vào tốc độ người bình thường không thể tưởng tượng được, thực hiện rất nhiều động tác và biến hóa.



Bàng Ban ngón tay vươn ra, từ trảo hóa thành chưởng, đồng thời thu hồi chín thành ma công.



Song chưởng áp sát vào lưng của Phong Hành Liệt. Bàng Ban la thầm không ổn, thân hình phát động.



Phong Hành Liệt đã vừa phóng ra khoảng không ở ngoài vách đá.



Bàng Ban không thấy dùng động tác gì, nhưng đã đuổi ngay tới sát vách đá, một tay vươn ra nắm lấy Phong Hành Liệt.



Không ngờ Phong Hành Liệt đảo người một cái, tăng tốc độ phóng tới, soạt một tiếng, Bàng Ban đã xé rách một chéo áo, bất lực nhìn theo thân hình to lớn của Phong Hành Liệt từ từ nhỏ dần, biến thành một điểm nhỏ xíu, chìm vào dòng nước, vô số bọt nước bắn lên tung toé trong không trung.



Sông nước mênh mông, cuồn cuộn chảy về Đông, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.



Bàng Ban đứng trên vách đá, thần sắc nghiêm trọng lạ thường, nhìn xuống dòng nước cuộn chảy phía dưới, trầm giọng nói: “Hai người các ngươi lập tức truy tìm hắn, bất luận dùng thủ đoạn nào, nhất định cũng phải bắt hắn quay về đây, nếu không Chủng Ma Đại Pháp của ta sẽ không hoàn toàn thành công, không thể đạt tới Thiên Nhân Chi Giới“. Hai tên tùy tòng hắc bạch sau lưng y quỳ xuống khấu đầu ba cái, không nói tiếng nào, nhanhchóng rời đi, chỉ còn một mình Bàng Ban ở lại.



Bàng Ban ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cười dài một tiếng.



“Rầm”- Một tiếng sét xé rách bầu trời kinh thiên động địa vang lên kề sau ánh chớp, cơn mưa rào rào đổ xuống như trút nước.



Vị Ma sư tiền vô cổ nhân này gầm lên cuồng nộ: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”. Cơn ác mộng của giang hồ, cuối cùng cũng do y mang đến.