Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 112: Trộm ngọc thâu hương



Chiêu Hà xuôi tay nằm lả ra giường như đã hoàn toàn kiệt sức. Hàn Bách trái lại vẫn còn chưa thỏa mãn, tham lam vùi đầu vào khuôn ngực mỹ nhân căng tròn, tận hưởng từng chút hương trên làn da trắng nõn của nàng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Chiêu Hà khẽ mở mắt cầu xin: “Bách lang, thiếp thực sự không chịu nổi nữa rồi, xin chàng hãy tha cho Chiêu Hà đi!”.



Tinh khí thần trong cơ thể Hàn Bách ngày càng dồi dào sáng suốt, thầm nhủ có lẽ ta phải lấy thêm vài kiều thê. Buổi tân phòng này quả đã chứng minh, âm dương tương giao chi khí lúc nam nữ giao hoan có lợi thế nào đối với Ma chủng.



Dưỡng bổ chi thuật của Ma Môn cũng như Hoan hỷ đại pháp của Tạng Mật, nguyên lý không ngoài việc tận dụng giao hòa âm dương giữa nam và nữ này. Ma chủng trong cơ thể Hàn Bách đã là cảnh giới cao nhất của Ma Môn, tự nhiên sẽ hấp thụ thứ “âm dương chi khí” ấy làm sở hữu của bản thân mà không cần chàng mảy may tu luyện.



Chỉ một chuyện đó đã có thể thấy Đạo tâm Chủng ma đại pháp kỳ dị và thần bí đến mức nào.



Đột nhiên nghĩ đến Lý Xích Mi, Hàn Bách tự nhủ ta quyết không lơ là việc luyện công, chi bằng sang tìm tiếp Nhu Nhu “tu luyện” chẳng phải là lợi cả đôi đường sao?



Nghĩ đến đây, chàng cúi cuống hôn Chiêu Hà rồi nói: “Nàng đã mệt thế thì hãy ngoan ngoãn ở đây ngủ được không?”.



Chiêu Hà mệt mỏi gật đầu, nhắm ngay mắt lại.



Đột nhiên trong đầu Hàn Bách lóe lên một tia táo tợn. Nếu đến phòng Tả Thi lúc này, tỉ ấy sẽ phản ứng ra sao nhỉ?



Chàng lắc mạnh đầu cố gạt bỏ ý nghĩ tà quái ấy. Tả Thi còn cương liệt kín đáo hơn Chiêu Hà, nếu không biết đường khôn khéo, cho dù trong lòng có cam nguyện đến mức nào nàng cũng không thể chấp nhận, thậm chí gây ra hậu quả không lường trước được.



Trước khi mở cửa, Hàn Bách ngoái đầu nhìn lại. Chiêu Hà đã yên ngủ, khóe miệng còn đọng nụ cười thỏa mãn ngọt ngào. Trong lòng chàng chợt dâng lên một niềm kiêu hãnh, cảm nhận bản thân đã thành một nam tử hán đại trượng phu thực thụ, một nam nhân có thể làm cho nữ giới hoàn toàn hạnh phúc.



Chàng nhón chân đẩy nhẹ cửa bước ra, chưa kịp định thần đã bị một bàn tay túm lấy, giọng Phạm Lương Cực lè nhè vang lên: “Tiểu tử! Ngươi định chuồn đi đâu vậy hả?”.




Hàn Bách suỵt khẽ: “Đừng có lớn tiếng như vậy, làm người khác thức giấc đó!”



Mắt liếc vò rượu kẹp dưới nách Phạm Lương Cực, chàng giật mình: “Ông uống hết rượu của Lãng đại hiệp, không sợ huynh ấy trở về treo cái cổ già của ông lên sao?”.



Phạm Lương Cực xua tay vẻ phớt lờ: “Lại đây, ngồi xuống hãy nói!”



Tâm trí Hàn Bách đã sớm bay sang cơ thể Nhu Nhu, song lại không dám “vô ơn” với lão đại đạo đã say mèm này, chỉ còn biết thầm kêu khổ.



Phạm Lương Cực ấn vai chàng ngồi xuống, đoạn ngật ngưỡng đưa vò rượu qua: “Uống mấy ngụm đi! Thấy ngươi hầu hạ Chiêu Hà chu đáo như vậy, đại ca ta cũng nên có phần thưởng!”.



Bàn tay Hàn Bách đang giơ vò rượu lên bỗng dừng phắt lại: “Cái gì? Ông nghe trộm chúng tôi từ nãy đến giờ?”.



Phạm Lương Cực cười hì hì quái đản: “Ngươi xem ta là dâm trùng biến thái chắc? Ta chỉ nghe một lúc, đến khi Chiêu Hà kêu lên tiếng đầu tiên đó ta liền bịt lỗ tai đi ngủ, lúc ngươi giậm chân xuống sàn một cái to như tiếng sấm ấy ta mới bị đánh thức dậy”.



Hàn Bách vừa ngượng ngùng vừa tức đến điên lên, nhưng không biết phải đối phó với lão quỷ này thế nào, chỉ còn cách cố tin lão ta đúng là không phải dâm trùng biến thái, bèn đưa vò rượu lên cẩn thận uống một ngụm nhỏ.



Vị thơm mát dịu từ từ lan tỏa vào từng ngóc ngách tạng phủ, cả linh hồn chàng cũng như muốn lâng lâng bay lên. Hàn Bách rùng mình: “Hảo tuyệt tửu!”.



Phạm Lương Cực gật đầu tán thưởng: “Uống thêm vài ngụm nữa, đảm bảo chuyện xấu xa nào ngươi cũng dám làm!”.



Hàn Bách nâng vò rượu lên uống liền mấy ngụm. Lúc đặt vò xuống, thế giới quanh chàng như đã đổi khác, không còn một mảy may lo lắng ưu tư.



Thì ra uống rượu lại tuyệt vời như vậy!



Phạm Lương Cực lại lè nhè: “Sau khi uống Thanh khê lưu tuyền rồi, những thứ rượu khác đều nhạt hơn nước lã! Ngươi nhất định phải giành được Tả Thi vào tay, để chúng ta sau này còn có rượu ngon mà uống”.



Hàn Bách gật đầu vẻ đồng lõa, bụng thầm thốt lên: “Hảo Thi tỉ à! Đệ nhất định buộc tỉ phải ngoan ngoãn theo đệ, gọi đệ là tướng công, phu quân hay Bách lang gì đó, ở giữa lại xen vào ba tiếng hảo đệ đệ nữa, chà!”.



Phạm Lương Cực chợt chụp lấy vai chàng: “Tiểu Bách, ta thật sự rất cảm kích ngươi!”.



Đã ba phần tỉnh, Hàn Bách được yêu mà sợ, trợn mắt: “Ông cũng biết nói tiếng người hả?”.



Phạm Lương Cực thản nhiên: “Rốt cuộc ta cũng đã nghe thấy tiếng cười của Chiêu Hà, ta thật sự rất cảm kích ngươi đó!”.



Lần này đến lượt Hàn Bách cảm động. Tấm lòng của Phạm Lương Cực đối với Chiêu Hà quả thật phát xuất tự tâm can, tuyệt đối không có nửa lời ngụy tạo. Kể từ lúc lão dẫn chàng đi nhìn trộm Chiêu Hà, đến giờ khắc này, những uẩn khúc trong đó chỉ có hai người hiểu nổi.



Phạm Lương Cực đẩy mạnh vào vai chàng: “Đi đi!”.



Hàn Bách ngạc nhiên: “Đi đâu?”.



Giọng lão trộm già tử tế đến bất ngờ: “Lúc nãy ngươi muốn đi đâu?”.



Khi ấy Hàn Bách mới nghĩ đến Nhu Nhu, bất giác cảm thấy hết sức tức cười, lập tức ha ha cười phá lên.



Phạm Lương Cực sững người, định hỏi vì sao chàng cười. Lời chưa ra miệng, tự nhiên lão cũng lăn ra cười nghiêng ngả.



Người say, cười lên đâu cần một lý do nào?




Hàn Bách vừa cười sặc sụa vừa loạng choạng đứng dậy, men tường đến trước cửa phòng Nhu Nhu, khẽ đẩy cửa nhưng bên trong đã cài then.



Một cái then gỗ sao làm khó được tuyệt đại cao thủ! Hàn Bách khẽ vận nội lực, chiếc then cửa gãy làm đôi. Chàng đẩy của hùng dũng bước vào.



Trên giường trướng màn buông rủ, Nhu Nhu vẫn yên lặng như đang ngủ rất say.



Đôi tai thính nhạy của Hàn Bách chợt phát hiện ra sự lạ, lắng nghe một chút, chàng nhận ra ngay trong màn truyền ra hai hơi thở nhè nhẹ.



Hàn Bách giật thót mình, cơn say lui đi đến quá nửa, thầm nghĩ chẳng lẽ Nhu Nhu lại nhân lúc tân phòng của chàng trốn đi vụng trộm? Vừa nghĩ đến đó chàng lại lập tức gạt đi, Nhu Nhu sao có thể là người như vậy chứ!



Ánh trăng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ rọi vào, dịu dàng chiếu sáng cả nửa gian phòng phía bên đầu giường.



Hàn Bách nhón chân bước lại, tim đập thấp thỏm, tay run run vén màn lên, vừa nhìn đã thốt “Mẹ ơi!” Lần này đúng là trời giúp ta rồi!



Bên cạnh Nhu Nhu, không phải Tả Thi thì còn ai nữa!



Nhu Nhu nằm nghiêng quay mặt vào tường, đôi vai mỹ miều nhẹ lên xuống theo hơi thở. Tả Thi nằm thẳng ngay ngắn, tấm chăn trễ xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần, khiến chàng không thể không nghĩ đến cảnh tượng hấp dẫn tiếp theo.



Dưới ánh trăng thanh, hai mỹ nhân lại càng đẹp đến không thể so sánh.



Nhị nữ này tối qua hẳn cùng nhau tâm sự, chủ đề sợ rằng cũng không có gì khác ngoài Hàn Bách chàng. Hàn Bách trong lòng lâng lâng, ngồi xuống mép giường, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt vô ngần tú lệ của Tả Thi.



Bỗng má Tả Thi chợt ửng hồng, chẳng mấy chốc cả bên thái dương cũng bắt đầu hây hây đỏ. Hàn Bách ngạc nhiên lẩm bẩm: “Thi tỉ thật lạ, cả khi ngủ mặt cũng đỏ, không chừng đang mơ thấy ta trêu chọc tỉ ấy cũng nên!” Đột nhiên chàng nghĩ ra, khẽ cúi đầu nhìn xuống, bàn tay ngọc của Tả Thi bên mép chăn đang run rẩy nắm chặt!.



Hàn Bách sực tỉnh, thì ra vị hảo tỉ tỉ xinh đẹp này đang vờ ngủ!



Chàng mừng rỡ đến muốn nhảy bắn lên, giả mượn tửu ý cúi đầu hôn vào cả hai bên má Tả Thi, khẽ nói: “Thi tỉ, đệ yêu tỉ tỉ, yêu đến phát điên lên được!”.



Tòan thân Tả Thi chợt run bắn, cả lớp chăn dày cũng không giấu được lồng ngực phập phồng đập dữ dội, môi son khẽ mở trong hơi thở mỗi lúc một mạnh, song hai mắt lại vẫn nhắm nghiền.



Niềm kính trọng mong manh đã sớm bị thiêu trụi trong dục hỏa, Hàn Bách thầm nhủ nếu đêm nay không giành được tấm thân Thi tỉ, ngày mai thật không đáng sống tiếp làm người(!)



Đối với chuyện nam hoan nữ ái, chàng đã sớm thành cao nhân lão luyện, bèn cúi hẳn người xuống, vừa mơn trớn vừa mãnh liệt hôn cặp môi hồng đang hé mở, một tay lần vào trong chăn, thỏa ý vuốt ve người nghĩa tỉ xinh đẹp mới nhận chưa đầy ba ngày. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Dưới bàn tay tình nghiệt Ma chủng, cả người Tả Thi mỗi lúc một run lên, cổ họng khẽ cất tiếng rên khe khẽ, nồng nhiệt đáp lại từng nụ hôn của chàng. Nhu Nhu đang nằm nghiêng mặt vào tường, hơi thở cũng chợt trở nên gấp gáp.



Thì ra lúc nãy cả hai đều giả vờ ngủ! Nhu Nhu đương nhiên không e ngại gì Hàn Bách, lúc này vẫn nằm im chẳng qua là để cho chàng mặc sức trộm ngọc thâu hương mà thôi.



Những Bàng Ban, Lý Xích Mi, chuyên sứ đại nhân hay thậm chí cả Lãng Phiên Vân cũng không còn chút nào trong tâm trí Hàn Bách, chàng mặc kệ cả Nhu Nhu bên cạnh, chỉ chìm đắm trên thân thể nõn nà tuyệt thế của Tả Thi.



Tả Thi không ngờ nàng đã gián tiếp lấy dây buộc mình. Nếu không phải vì hũ Thanh khê lưu tuyền ấy, có lẽ gan Hàn Bách vẫn chưa lớn đến độ bất chấp trời đất thế này.



Ngay cả Hàn Bách cũng không biết, chàng đã chính thức kết thúc quá trình từ Đạo nhập Ma!



Đạo tâm chủng ma đại pháp quả thật là pháp công chí cao huyền diệu của Ma Môn. Xích Tôn Tín truyền Ma chủng sang Hàn Bách, đã thành công trong việc biến đổi sức lực và ngoại hình của chàng. Sự kết hợp hai thể xác là điều Xích Tôn Tín có thể khống chế. Lão đã dùng công lực chí thượng và tuyệt học bản thân, mượn mật thuật Ma môn trao truyền hết sinh lực sang cơ thể Hàn Bách, biến chàng thành một nam nhân ngoại mạo thân hình tràn đầy mê lực nam tính.




Nhưng sự kết hợp giữa hai nguyên thần lại là chuyện hoàn toàn khác, cả Xích Tôn Tín cũng không thể khống chế và dự đoán được, chỉ có thể phó thác cho tự nhiên. Vì thế tâm linh Hàn Bách luôn có hai thứ nguyên thần bài xích lẫn nhau, cùng tranh giành quyền khống chế. Nếu không thể dung hòa hai luồng nguyên thần ấy, Hàn Bách sớm muộn sẽ trở thành kẻ điên loạn.



Cuộc hội ngộ với Tần Mộng Dao ngày đó chính là phúc duyên của Hàn Bách, Đạo tâm tĩnh lặng của nàng đã ép được hung tính của Ma chủng xuống. Nhưng nếu Ma chủng bị nén xuống mà không thể phát huy thì mãi mãi Hàn Bách sẽ chỉ dừng lại ở đó, võ công không thể tiến thêm bước nào!



Thật không ngờ, việc Hoa Giải Ngữ lập kế thu hút chân âm trong nguyên dương của chàng đã vô tình khiến cho hai thứ nguyên thần vốn đang bài xích nhau mượn được ái dục làm cầu, bắt đầu hòa hợp làm một. Kể từ lúc đó, có thể nói Hàn Bách chính là Ma chủng, Ma chủng cũng là Hàn Bách, không còn có sự phân biệt khách chủ!



Ma chủng hình thành trong quá trình ái hoan nam nữ, và cũng chỉ có trong hoàn cảnh ấy Ma chủng mới có thể hình thành. Cũng giống như thai nhi trong cơ thể mẹ, phải mượn sự kết nối của dây rốn mới có thể hấp thụ các dưỡng chất mà không ngừng lớn lên.



Trong người Hàn Bách không ngừng xuất hiện những rung động dục tính, thực ra hoàn toàn không phải vì sắc tâm bẩm sinh, mà chính là nhu cầu lớn lên của Ma chủng, giống như sự đòi hỏi của thai nhi đối với cơ thể người mẹ.



Dục vọng càng mãnh liệt, Ma chủng càng trưởng thành. Quá trình này tuyệt nhiên không phải một sớm một chiều mà kết thúc.



Từ Nhu Nhu đến Chiêu Hà, giờ đây là Tả Thi, ba nữ nhân kế tiếp nhau đã cung cấp cho Ma chủng trong cơ thể Hàn Bách thứ ái dục cần thiết nhất, bởi lẽ cả ba người đều yêu chàng sâu sắc, với Hàn Bách vừa có tình lại cũng vừa có dục. Nếu đổi là Hàn Bách trước khi hợp thể với Hoa Giải Ngữ, e rằng ngay cả nửa câu to gan chàng cũng không dám nói ra với Chiêu Hà và Tả Thi, nói gì đến chuyện trêu chọc tán tỉnh, tùy ý xâm phạm thân thể họ.



Cũng bởi bản tính của Ma chủng mà Hàn Bách từ một thiếu niên nhút nhát đã trở thành một lãng tử phong lưu, có sức hấp dẫn đặc biệt đối với nữ giới. Với Ma chủng trong tâm Hàn Bách, bố vân hành vũ cũng quan trọng và tự nhiên chẳng khác gì hô hấp.



Những hưởng ứng mãnh liệt của Chiêu Hà và Nhu Nhu càng kích thích Ma chủng lớn lên, khiến Hàn Bách càng ngày càng đắm chìm trong đó, càng nhạy cảm với chuyện nam hoan nữ ái.



Ma chủng cứ thế mà không ngừng trưởng thành.



Cũng giống như lời Lãng Phiên Vân đã nói, Ma chủng lúc này không còn là nguyên bản ma chủng Xích Tôn Tín truyền vào trong cơ thể chàng nữa, bởi lẽ hạt nhân của Ma chủng lúc này chính là một Hàn Bách hiệp nghĩa thiện lương, vì thế chàng mới có thể giữ mình không bị cuốn vào ma đạo được lâu như vậy. Một ngày nào đó khi nguyên thần của Hàn Bách phát triển trưởng thành đến vô hạn, Ma chủng tự nhiên sẽ biến thành Đạo thai, Đạo thai lúc đó cũng chính là Ma chủng, đó mới là tầng thứ cao nhất của Đạo tâm Chủng ma đại pháp.



Còn với Hàn Bách lúc này, phương cách duy nhất có thể khiến cho Đạo thâm hòa hợp với Ma chủng chính là ái hoan nam nữ, chỉ có đó là dưỡng phần chân chính cho Ma chủng trưởng thành.



Cũng bởi vì vậy mà chàng khao khát có được Tần Mộng Dao, Chiêu Hà và cả Tả Thi. Còn người không hiểu nội tình sẽ chỉ cho rằng Hàn Bách là một lãng tử tham hoa háo sắc!



Từ Đạo nhập Ma, rồi lại từ Ma nhập Đạo đến khi Ma Đạo giao hòa, đó chính là nguyên lý và quá trình của Đạo tâm Chủng ma đại pháp.



Tả Thi nhắm chặt hai mắt, hơi thở hổn hển, không còn giữ được vẻ giả vờ ngủ nữa.



Hàn Bách đứng dậy, tung chăn cởi bỏ xiêm y trên người nàng.



Những ngăn cách giữa hai thân thể dần đần vơi đi, dục vọng lại không ngừng trào lên như thác lũ. Tả Thi thầm kêu lên trong cuồng dại: “Hảo đệ đệ, được rồi! Thi tỉ cam tâm làm thê tử của cậu, cam tâm tình nguyện hiến dâng cho cậu, mặc cậu vô lễ muốn làm gì thì làm!”.



Hai cơ thể tràn ngập sức sống cuối cùng cũng hòa vào nhau làm một. Khóe mắt Tả Thi tự nhiên nhỏ giọt lệ tình mừng tủi, bởi lẽ chính trong khoảnh khắc ấy, nàng biết mọi u uất trong lòng giờ đã qua đi.



Tự đáy lòng mình, nàng cảm thấy sự tri ân với Lãng Phiên Vân. Không có chàng, nàng không thể có niềm hạnh phúc khôn tả đêm nay. Cũng trong nháy mắt ấy, Tả Thi cũng nhận ra nàng thực sự đã yêu Lãng Phiên Vân sâu sắc, tuyệt đối không hề kém tình yêu mà nàng giành cho Hàn Bách.



Vì Lãng Phiên Vân, nàng sẽ toàn tâm toàn ý yêu Hàn Bách, yêu như nàng có thể yêu chàng!