Hàn Bách nhẹ nhàng đóng cửa, ngắm nhìn Chiêu Hà đang ngượng ngùng chuẩn bị giường đệm cho buổi tân phòng, cũng mượn cớ đó để tránh phải bốn mắt nhìn nhau với chàng.
Thân thể thon thả uốn lượn của Chiêu Hà quả là vô cùng gợi cảm. Trước đây mỗi lần nhìn đến chàng đã khó kìm nổi cảm giác ham muốn, không ngờ giờ đây chủ nhân của thân hình ấy đã danh chính ngôn thuận thuộc về chàng, để chàng có thể mặc sức sở hữu!
Cảm giác hạnh phúc tràn ngập tâm trí Hàn Bách, chỉ thiếu chút nữa là chàng hát váng lên.
Chiêu Hà đã chuẩn bị xong giường đệm, khép nép ngồi bên mép giường, quay lưng lại. Hàn Bách hồi hộp bước đến phía sau Chiêu Hà, cũng bắt chước nàng ngồi xuống mép giường, hai bàn tay to bản đặt lên đôi vai thon của mỹ nhân. Một cảm giác mềm mại vô tả truyền vào bàn tay chàng, mùi thơm trên cơ thể nàng sớm đã làm chàng choáng váng như say.
Đôi vai Chiêu Hà khẽ run lên, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Khi nãy đi xuống, Phạm tiên sinh nói thầm gì với chàng vậy?”.
Phạm Lương Cực lúc đó đã bảo Hàn Bách đêm nay nhất định phải gạo sống nấu thành cơm, cho Trần Lệnh Phương có hối cũng không kịp nữa. Tuy nhiên mấy lời đó Hàn Bách không thể để lộ ra, bèn cười xòa: “Ông ấy muốn ta bảo nàng gọi ông ta là đại ca!”.
Chiêu Hà chợt xen vào: “Bọn chàng không cảm thấy lừa dối người khác là không đúng sao?”.
Câu hỏi chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt Hàn Bách, dội sạch mọi hưng phấn tình ái trong người. Cảm giác oan ức chợt dâng lên, Hàn Bách nghĩ bụng ta chỉ muốn tốt cho nàng, vậy mà lại bị chính nàng bảo là “lừa dối”, “nghĩa cử” vĩ đại của ta và lão Phạm kia sao có thể bị hiểu nhầm thế được! Hít sâu một hơi, chàng đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn lác đác ở Nam Khang phủ phía xa, nhạt giọng: “Vì nàng, ta giết người phóng hỏa cũng được, huống hồ chỉ là lừa người!”.
Chiêu Hà ngẩng khuôn mặt diễm lệ lên, chợt cười khúc khích: “Tướng công sao lại là hạng người giết người phóng hỏa được, nhưng lừa dối thì lúc nào cũng sẵn sàng đó. Nếu không Chiêu Hà làm sao có thể bị chàng dùng quỷ kế mà gạt vào đây?”.
Hàn Bách nghe nàng gọi mình là tướng công, mừng rỡ quay phắt người lại, đầu óc tự nhiên linh hoạt khác thường, nheo mắt: “Nàng thích bị ta lừa không?”
Ánh mắt hai người gặp nhau, thoáng chốc như sắt gặp nam châm, dính chặt vào không thể dứt ra được.
Nhãn thần Chiêu Hà ánh lên vẻ mê muội, run run gật đầu: “Thích!” Hàn Bách nghe mà ngọt lịm trong lòng, liền quỳ xuống trước mặt nàng, ngẩng mặt lên dịu dàng: “Nương tử, hãy gọi ba tiếng tướng công ta nghe xem nào!”
Chiêu Hà xấu hổ lắc đầu mấy cái, cuối cùng cũng cắn môi nói nhỏ: “Tướng công, tướng công, tướng công!” Hàn Bách hân hoan định nắm lấy tay ngọc Chiêu Hà, bỗng dừng lại thành khẩn: “Ta không muốn chạm vào nàng nhanh như vậy! Ta phải ngắm nàng, nói với nàng cho đủ trước đã rồi mới từ từ từng tấc một chạm đến nàng, không để sót một chỗ nào!”.
Chiêu Hà ngẩng lên nhìn gã thanh niên anh vĩ đang quỳ trước mặt, chỉ cảm thấy toàn thân mỗi lúc một bừng bừng như lửa đốt. Mãi cho đến lúc này nàng mới hiểu thế nào là vị ngọt của yêu đương. Chỉ cần được làm nữ nhân của gã nam tử phong lưu trước mặt đây, cho dù hắn dùng thủ đoạn gì để có được mình, nàng cũng không hề băn khoăn lo nghĩ.
Chiêu Hà mãn nguyện đứng dậy, kéo Hàn Bách cùng đứng lên theo, dịu dàng: “Tướng công, thiếp cởi áo cho chàng nhé, muộn rồi!”.
Hàn Bách mỉm cười: “Muộn thì sao? Hôm nay ta sẽ tuyệt đối không để nàng ngủ, tướng công nàng sẽ làm cho nàng vui vẻ cả đêm!”.
Mặt Chiêu Hà đỏ như say, tay ngọc run run không sao cởi được mấy khuy áo trên tay Hàn Bách. Kể từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa có lời đường mật nam nhân nào lại làm cho nàng ý loạn tình mê như thế. Cho dù Hàn Bách có sàm ngôn thế nào, từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của chàng đều dường như đến tự chân tâm, khiến nữ nhân nghe mà sinh lòng tin tưởng.
Nàng lườm Hàn Bách một cái đến cháy má: “Tướng công không cho thiếp ngủ, Chiêu Hà đành ngồi cả đêm không ngủ vậy!”.
Sức chịu đựng của Hàn Bách cuối cùng cũng vỡ tan, dang hai tay gần như thô bạo ghì nàng vào lòng.
Hai bàn tay đang cởi áo cho Hàn Bách bị kẹp giữa ngực hai người. Chiêu Hà hưm lên mấy tiếng, nũng nịu nói với Hàn Bách chỉ cách mặt nàng chưa đầy ba thốn: “Chàng nhìn vẫn chưa đủ mà!”.
Nụ cười Hàn Bách bắt đầu xen vẻ tà ý: “Lần này nàng không còn tay để ngăn ta hôn nàng nữa rồi!”.
Chiêu Hà khom người rút hai bàn tay trước ngực ra quàng chặt vào cổ Hàn Bách, tình tứ: “Vậy chàng thử đi xem nào!” Đoạn càng áp sát vào người chàng, đôi môi chín mọng tự động dâng lên, không còn một chút gì e dè sợ sệt!
Hai thân thể thanh xuân quấn chặt lấy nhau, lửa tình hừng hực như nham thạch phun trào, cả căn phòng cũng trở nên nóng bức.
Đầu óc Hàn Bách chợt sáng ra minh mẫn trong nụ hôn dài bất tận, toàn thân mỗi lúc một nhẹ tênh thư thái. Từng đồ vật trong phòng đều trở nên rõ ràng dưới mắt chàng, thậm chí chàng còn nhìn thấu cả những chân ý thần bí phía sau những đồ vật ấy.
Chiêu Hà nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, môi vẫn gắn lấy môi chàng như không muốn rời. Trong đầu Hàn Bách chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ dị, cô nàng này đã không thể rời xa mình, hoàn toàn trong tầm khống chế của mình, mình muốn nàng được vui vẻ, nàng sẽ vui vẻ; muốn nàng đau khổ, nàng sẽ phải chịu đủ mọi dày vò. Nghĩ đến đây, lòng chàng lại thấy thương cảm, rời khỏi cặp môi son, thì thầm: “Ta lấy cả hai thân phận chuyên sứ đại nhân và Hàn Bách bảo đảm, ta sẽ làm nàng hạnh phúc cả đời!”.
Chiêu Hà rùng mình mở mắt, ánh mắt tràn ngập cảm động dịu dàng: “Phải thêm một thân phận nữa thiếp mới tin chàng!”.
Hàn Bách ngạc nhiên: “Ta còn có thân phận nào nữa sao?”.
Chiêu Hà xấu hổ gật đầu: “Đương nhiên có, chính là hảo phu quân của Chiêu Hà thiếp mà!”.
Niềm vui điên cuồng tràn ngập trong tim Hàn Bách. Cảm giác tinh minh rõ ràng lúc nãy lại càng mãnh liệt hơn, mỗi một phần nhỏ trên cơ thể Chiêu Hà, mỗi suy nghĩ, mỗi lời nói tiếng cười đều lọt vào linh trí của chàng.
Đến giờ Hàn Bách mới hiểu hàm ý thực sự trong những lời của Lãng Phiên Vân khi trước.
Một trong những phương pháp tu luyện Ma chủng chính là mượn nam hoan nữ ái.
Chỉ khi cơ thể đạt đến cảnh giới mãnh liệt đến quên mình như thế, Lư đỉnh mới cảm nhận và tiếp xúc được với Ma chủng, còn về việc làm thế nào để hòa với Ma chủng thành một thể thống nhất thì thiên hạ này không ai giúp được ngoại trừ chính chàng.
Chiêu Hà lại định tiếp tục cởi áo cho Hàn Bách, nhưng chàng đã đưa tay ngăn lại, chiếu ánh mắt thèm khát như hổ đói rình mồi nhìn nàng: “Nương tử, để tướng công hầu hạ nàng!”.
Ai là nữ nhân mà không hiểu ý tứ của từ “hầu hạ” mà nam nhân nói ra lúc đó. Cơ thể Chiêu Hà nhũn ra, ngã vào lòng gã trai đã chiếm được cả trái tim và thân xác nàng.
Đất trời như đang quay cuồng, ngập tràn hy vọng và sức sống. Hạnh phúc lấp đầy con tim vốn cô đơn bao năm nay của Chiêu Hà. Đêm nay là lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự khao khát bị một nam nhân xâm phạm, chiếm đoạt!
Hàn Bách khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp đang đỏ như hoa của Chiêu Hà, âu yếm: “Ta vẫn chưa nhìn đủ, chưa nói đủ, nhưng lại muốn vừa yêu nàng vừa từ từ ngắm nhìn và trò chuyện với nàng...”.
o0o
Rất lâu sau Phong Hành Liệt mới từ biệt Cốc Tư Tiên rời khỏi hậu hoa viên. Bạch Tố Hương vẫn đợi bên ngoài, lại dẫn hắn trở về khách quán.
Bạch Tố Hương chợt nói khẽ: “Thiến Liên được người như công tử sủng ái, tỉ tỉ như tôi rất mừng cho nó. Nếu không có huynh bên cạnh, tôi e rằng nó sẽ dùng mạng cản trở hôn lễ của tiểu thư...”.
Phong Hành Liệt giật thót mình, run giọng: “Vậy bây giờ có ai trông nom cô ấy không?”.
Bạch Tố Hương vẻ tâm đắc liếc hắn, gật đầu: “Yên tâm đi, Đàm tẩu đang ở cùng tiểu Liên, công tử không phải lo như vậy!”.
Phong Hành Liệt bề ngoài anh tuấn đĩnh đạc, bề trong văn tài võ lược, mặt nào cũng đều hơn người. Từ khi xuất đạo đến nay, kiều nữ giang hồ nảy sinh tình ý với hắn nhiều không kể xiết, có điều con người Phong Hành Liệt cao ngạo tự phụ, những người tư chất thường thường tuyệt đối không bao giờ để trong mắt, cho đến khi gặp Cấn Băng Vân tuyệt sắc mới bị sa vào lưới tình không dứt ra được.
Thậm chí một Cốc Thiến Liên kiều diễm đáng yêu như vậy cũng phải trải qua đủ mọi cung bậc thời gian mới dần dần mở được cánh cửa vào trái tim hắn.
Bạch Tố Hương tuy tư dung xuất chúng, song vẫn chưa thể làm Phong Hành Liệt động lòng. Nếu nàng không phải là hảo tỉ muội với Cốc Thiến Liên, có lẽ sớm đã thấy khó mà rút, nhưng yêu người yêu cả đường đi, giờ đây một câu vô tình cũng không thể nói, chỉ còn cách giữ im lặng.
Hai người khi ấy đã đến trước khách quán.
Bạch Tố Hương chợt dừng lại, giơ đèn lồng soi mấy bụi hoa bên đường, chỉ tay: “Hành Liệt, huynh xem này!”.
Dưới ánh đèn mờ, Phong Hành Liệt nhìn thấy mấy cây hương lan mọc ra từ bụi hoa, cánh màu tím đẹp rực rỡ.
Bạch Tố Hương cất giọng dịu dàng: “Những bông hoa nhỏ màu tím này tên gọi là Hương khâm. Nữ nhân dùng hoa ấy cài trên mái tóc, mỗi ngày chỉ cần một hai giọt nước, mười ngày nửa tháng cũng vẫn tươi nguyên, hương thơm lại thanh tao ngan ngát. Hương khâm là danh hoa của tệ phủ, những nơi khác đều không đâu có, huynh có thấy mùi hương không?”.
Phong Hành Liệt sớm đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, bèn gật đầu tán thưởng: “Thơm lắm!” Vừa dứt lời hắn cảm thấy ngay không ổn.
Bạch Tố Hương rõ ràng là đang khéo léo bày tỏ tình yêu với mình, bởi tên của nàng vừa khéo có một chữ “Hương”, “Hương khâm” chẳng phải là hàm chỉ Bạch Tố Hương đó sao?
Bạch Tố Hương cúi đầu vẻ e thẹn: “Hành Liệt, huynh có cần hái hai đóa tặng cho người yêu trong lòng không?”.
Nàng không nói một đóa mà là hai đóa, rõ ràng đã gộp cả mình và Cốc Thiến Liên vào trong đó.
Phong Hành Liệt biết rõ, thời điểm quan trọng này hắn không thể hàm hồ được, chỉ còn cách dùng ẩn ý đáp lại: “Hoa ngắt xuống rồi cũng sẽ có ngày khô héo, chi bằng cứ để đó đợi ánh nắng mặt trời, chẳng phải là càng tốt hơn sao?”.
Bạch Tố Hương ngọc dung sầm xuống: “Hoa nếu như không được người yêu hoa thưởng thức, chẳng phải thơm đẹp đến đâu cũng thành vô vị hay sao? Trấn Bắc tiên sinh nói với chúng tôi, Hương khâm thơm như vậy là để dẫn dụ ong mật, cho chúng đến khai hoa hút nhị, phát tán phấn hoa khắp nơi, có như thế hoa mới sinh sôi được”.
Phong Hành Liệt nghe mà sững người, không ngờ nàng lại thẳng thắn đến vậy.
Dưới ánh đèn lồng, thân hình cao dong dỏng của Bạch Tố Hương như mang một vẻ diễm lệ thần bí nào đó không thể diễn tả bằng lời, thật có vài phần khí chất phiêu dịu như tiên của Cấn Băng Vân.
Hắn chỉ còn biết thở dài một tiếng trong lòng, toan hái một đóa Hương khâm cài lên tóc Bạch Tố Hương cho nàng hài lòng, nhưng lại biết cử chỉ ấy nhất định gây ra tình nghiệt. Bản thân hắn vẫn chưa có ý định nạp thiếp, sống chết ngày mai không hề hay biết, sao có thể tàn nhẫn mà gây thêm một mối oan tình? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bạch Tố Hương không ngờ đã tự đưa tay ngọc ngắt một đóa Hương khâm dịu dàng cài lên ngực áo hắn, cất giọng bình tĩnh: “Hành Liệt, có thơm không?”.
Phong Hành Liệt muốn từ chối mà không được, chỉ còn cách gượng cười khổ sở: “Thơm lắm!” Khứu giác hắn từ lâu đã không chỉ có mùi thơm của Hương Khâm, mà còn cả mùi thơm dìu dịu toát ra từ cơ thể nàng!
Bạch Tố Hương oán trách liếc Phong Hành Liệt: “Đi thôi, đừng để cho người ta chờ sốt ruột!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
o0o
Cốc Tư Tiên ngồi trong tiểu đình, ngọc tiêu cầm hờ hững trên tay, vẻ suy tư trong mắt không ngừng thay đổi, lúc mê mẩn chìm đắm, khi lại như ưu phiền bất đắc dĩ.
Hình ảnh Lãng Phiên Vân cứ trở đi trở lại trong tâm trí nàng.
Lãng Phiên Vân liệu có đến kịp ngày mai?
Không kịp thì cũng vậy thôi! Trái tim nàng dù sao cũng đã chết, chỉ cần chàng còn nhớ đến nàng, ngày mai thân thể có về với cát bụi cũng đã là an ủi.
Tâm trạng tủi phận dâng ngập trong tim Cốc Tư Tiên. Cả Song Tu Phủ, cả đại nghiệp phục quốc với nàng lúc này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa. Nàng biết vì ai nàng lại trở nên yếu mềm như thế, nhưng cũng chỉ cần người đó gật đầu, sức sống và nghị lực sẽ lập tức quay trở lại với nàng.
Vì sao trời sinh ra nàng lại khổ mệnh như vậy chứ? Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Cốc Tư Tiên đã biết mình không may mắn được vui cười, không có duyên kết thành phu thê với người mình yêu.
Thành Kháng là một chàng trai tốt bụng thuần phác, sẵn sàng đổ đến giọt máu cuối cùng vì nàng. Nhưng Cốc Tư Tiên biết, vĩnh viễn trái tim nàng sẽ không hướng về Thành Kháng. Hữu dục vô tình, đó chính là lý do nàng lựa chọn hắn ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt sinh cảm ứng: “Thành công tử, có phải công tử đến rồi?”.
Tiếng của Thành Kháng từ mé con đường nhỏ cạnh tiểu đình vang lên: “Công chúa, ta đã đến!”.
Ngữ khí của hắn mang một vẻ cương quyết hiếm có, Cốc Tư Tiên trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thành Kháng ung dung bước lên tiểu đình, đôi mắt trước đây ngay cả nhìn trộm nàng cũng không dám, giờ lại hiên ngang chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Cốc Tư Tiên dịu dàng: “Công tử ngồi đi, Tư Tiên cũng đang muốn nói chuyện với công tử!”.
Thành Kháng lắc đầu: “Không cần, ta chỉ muốn nói với Công chúa vài câu thôi!”.
Cốc Tư Tiên nhìn lên ánh mắt kỳ lạ của hắn, gật đầu: “Công tử cứ nói, đừng nên giấu trong lòng!”.
Thành Kháng cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt long lanh diễm tuyệt của nàng, cúi đầu cất giọng khó nhọc: “Công chúa, ta muốn đi!”.
Cốc Tư Tiên vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hôn nhân là chuyện giữa ta và công tử, vì sao phải để ý đến ý nghĩ của người khác chứ?”.
Thành Kháng chợt lắc đầu đau khổ: “Thành Kháng thật không có chút nào xứng với Công chúa!”.
Cốc Tư Tiên dịu giọng: “Công tử sao lại nghĩ như vậy? Nếu công tử không xứng, Tư Tiên đâu chọn công tử làm hôn phu? Một ngày nào đó luyện thành Song Tu tâm pháp, trở nên tuyệt đại cao thủ võ lâm, công tử sẽ thấy những ý nghĩ bây giờ thật là buồn cười...”.
Thành Kháng chợt ngẩng phắt lên, những đường gân trên trán hằn rõ như sắp kiệt sức: “Ta không xứng! Mỗi lần trước mặt Công chúa ta đều có cảm giác ấy, ta...”.
Cốc Tư Tiên chầm chậm đứng dậy đi đến trước mặt Thành Kháng, đưa bàn tay ngọc chặn lên miệng hắn, ánh mắt đầy vẻ cảm thương, ôn nhu cất tiếng: “Công tử đã quá cả nghĩ rồi, hãy hôn ta đi...!” Khi những ngón tay trắng muốt của nàng rời ra, ba hồn bảy vía gã trai đã chẳng còn lấy một nửa phần tỉnh táo. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Khuôn mặt tuyệt đẹp ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhắm lại, vừa khuyến khích vừa cam chịu chờ đợi.
Thành Kháng ngập ngừng định ôm Cốc Tư Tiên vào lòng, đột nhiên lại buông tay lùi về sau mấy bước, miệng lắp bắp trong tiếng thở hổn hển: “Công chúa... Công chúa là nữ thần trong lòng ta, ta... ta không thể nào làm được...!”.
Cốc Tư Tiên mở mắt, lắc nhẹ đầu than thở: “Cứ ngủ đi một giấc, sau ngày mai công tử đã là tướng công của Tư Tiên rồi! Tư Tiên cũng không còn là nữ thần cao cao tại thượng nữa, mà đã thành thê tử đồng sàng cộng chẩn của công tử”.
Thành Kháng khó nhọc nuốt khan, chợt bật ra hấp tấp: “Nhưng ta biết người mà Công chúa yêu là Lãng Phiên Vân, chứ không phải Thành Kháng ta...”.
Cốc Tư Tiên giật bắn mình ngạc nhiên: “Công tử vì sao lại có ý nghĩ như vậy?”.
Giọng Thành Kháng chợt trở nên bình tĩnh không ngờ: “Bộ ấm chén Công chúa pha trà cho Lãng đại hiệp vẫn để trên đầu giường Công chúa! Ta... ta cũng không có ý gì! Thành Kháng và Lãng đại hiệp căn bản không thể so sánh, hơn nữa người ta kính trọng nhất cũng là Lãng đại hiệp, sao có thể tranh Công chúa với huynh ấy chứ?”.
Hai mắt Cốc Tư Tiên thoáng vẻ thê lương tan nát, khẽ lắc đầu than: “Lãng Phiên Vân sao lại tranh giành ta với công tử? Thôi công tử hãy về nghỉ đi, ngày mai sẽ rất bận bịu đó”.
Thành Kháng ngập ngừng định nói lại thôi, chỉ khẽ gật đầu từ biệt rồi rời đi, dáng vẻ kiên quyết đến lạ thường.
Còn lại một mình, Song Tu Công chúa lại đắm trong u sầu phiền não. Chuyện ẩn mật này rốt cuộc là ai đã nói cho Thành Kháng biết? Không thể nào là Cốc Thiến Liên, bởi tiểu tinh linh ấy không hề biết quan hệ giữa mình và Lãng Phiên Vân.
Chẳng lẽ lại là Bạch Tố Hương?