Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 8

Editor: Gà

“Dì, con không cam lòng, ngài nhất định phải giúp Hoàn Dung làm chủ!”

Tĩnh phi nhức đầu day day huyệt thái dương. Sáng sớm cháu gái chạy vào Hoàng cung oán trách với bà ta, muốn bà ta giúp làm chủ, nghe vậy bà ta phiền chết đi được, chỉ hy vọng sau khi phát tiết xong nàng ta có thể nhanh chóng rời khỏi.

Nói thật, bà ta rất không muốn đụng vào người của phủ Nội Vụ, hơn nữa đối phương là một trong những người chủ quản của phủ Nội Vụ, nếu Hoàn Dung không có bản lĩnh bắt được người ta, bà ta cũng không muốn lội vũng nước đục này, miễn cho bản thân gặp phiền toái.

“Hoàn Dung, ta thấy hay là con buông tha cho Đôn Hoa đi, hắn nhất định không phải của con, cưỡng cầu cũng vô ích thôi.”

“Dì, tại sao liền cả ngài cũng không ủng hộ con chứ?” Điều này khiến Hoàn Dung cực kỳ tức giận: “Cuối cùng các người đều sợ hắn sao? Hừ, nhưng con không sợ, hắn khiến con không dễ chịu, con cũng không cho hắn tốt hơn, xem ai lợi hại hơn ai!”

“Hoàn Dung, con muốn làm gì? Đợi đã...... Hoàn Dung!”

Không để ý dì ngăn cản, Hoàn Dung căm phẫn rời khỏi cung của Tĩnh phi, trong lòng đã triệt để hận Đôn Hoa hoàn toàn đã không còn yêu thích gì nữa, dù sao đi nữa nàng cũng phải khiến hắn trả giá thật lớn!

“Ta không có được ngươi, ngươi cũng đừng hòng có được cô nương ta, mọi người đều cùng nhau thê thảm đi!”

“Hoàn Dung, muội làm sao vậy?”

“Biểu ca?”

Kỷ Tuần tình cờ đi đến từ phía hành lang bên kia, thấy dáng vẻ nàng ta đằng đằng tức giận, lập tức tiến lại hỏi han: “Hoàn Dung, là ai chọc muội tức giận? Nhìn muội giận đến mặt đều căng cứng hết.”

“Biểu ca, muội không cam lòng!” Ngay lập tức nàng ta nắm lấy ống tay áo hắn bắt đầu kể khổ: “Ta hận Đôn Hoa, hắn chọn Lam Đề mà không chọn ta, dù thế nào ta đều không thể nuốt trôi cơn tức này!”

Vừa nghe đến tên Đôn Hoa, ánh mắt của Kỷ Tuần ảm đạm hẳn. Mỗi khi nàng ta vào cung, nói chuyện với hắn ta ba câu đều tuyệt đối không thoát khỏi Đôn Hoa, khiến hắn ta bất mãn vô cùng, quan trọng nhất, nàng ta thích Đôn Hoa, từ trước đến giờ không hề thay đổi......

Nội tâm chất chứa khổ sở đã lâu sắp tràn đầy, nhưng hắn ta vẫn chỉ có thể cố nén không biểu hiện ra ngoài: “Muội bị hắn từ chối nhiều lần như vậy, còn không muốn buông tay, huynh đây cũng không có biện pháp nào.”

“Không được, muội nhất định phải báo thù, dì không giúp muội, biểu ca huynh nhất định phải giúp muội!”

“Báo thù?” Kỷ Tuần không khỏi bật cười: “Muội thật sự cam lòng sao?”

“Dù sao lòng muội đã quyết, không thể nói có bỏ được hay không.”

Lần này nàng ta tuyệt đối sẽ khiến Đôn Hoa đau đến không muốn sống, hoàn toàn hối hận đã từng nhục nhã nàng ta như vậy, vô luận như thế nào nàng ta đều muốn tranh cơn tức này!

*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******

“Tẩu tử, tẩu đừng lén nói với đại ca do muội dẫn tẩu ra ngoài nha, ca bảo vệ tẩu thật chặt, ngay cả cửa phủ cũng không để tẩu bước ra nửa bước, chỉ sợ sẽ có gì sơ sót, quả thực cẩn thận hơi quá rồi.”

“Dĩ nhiên, tẩu sẽ không lắm lời như vậy, tự tìm phiền toái.”

Đầu xuân đến, tuyết xuân tan dần, nhân dịp thời tiết tốt, Đôn Tiệp dẫn theo Lam Đề xuất phủ hóng mát một chút, nếu không cả ngày lẫn đêm nàng luôn phải ở trong phủ, sợ sắp buồn sinh đến bệnh rồi.

Kể từ sau sự kiện lần kia, thái độ của Hòa Quận Vương phi và Đôn Tiệp đối với Lam Đề thật sự có biến chuyển, từ từ thực sự tiếp nhận nàng là người một nhà, điều này khiến Lam Đề rất vui vẻ, rất hứng phấn, những cử chỉ khó xử trước kia, trở nên tự nhiên thân thiện hẳn.

Đi đến một quán trà náo nhiệt, Đôn Tiệp dẫn Lam Đề lên sương phòng lầu hai uống trà, khoát tay bảo tiểu nhị bưng một phần điểm tâm trong quán trà lên, để tẩu tẩu nhà mình có thể nếm thử một chút, có lẽ có thể giúp nàng nảy sinh linh cảm mới không biết chừng.

Thật ra, nàng ấy và Hòa Quận Vương phi đã thích điểm tâm Lam Đề tự mình làm, ăn thế nào đều không ngán, hiện tại thật tâm bội phục nàng, sẽ không bao giờ cố ý nói lời châm chọc để nàng khó chịu nữa.

“Tẩu tử, thật ra thì...... Lần đầu tiên muội đến quán trà này, điểm tâm ở đây ngon, thật ra do người khác nói cho muội biết.” Nhìn nàng vui vẻ thưởng thức điểm tâm, dường như vô cùng thích những thứ kia, giờ phút này Đôn Tiệp mới dẫn vào chủ đề.

“Ồ? Tại sao người đó nói cho muội biết điều này?”

“Bởi vì tỷ ấy biết tẩu thích, muốn muội dẫn tẩu đến đây nếm thử một chút, xem như muốn bồi tội với tẩu.”

Vừa nghe đến hai từ ‘bồi tội’ này, động tác dùng điểm tâm của Lam Đề lập tức dừng lại, nội tâm hơi động: “Ý của muội là Hoàn Dung cách cách......”

“Đúng đó, tỷ ấy nói cho muội biết, sau khi trở về tỷ đã tự kiểm điểm lại rồi, cảm thấy hối hận đối với chuyện bản thân đã làm, nhưng bây giờ phủ Hòa Quận Vương hoàn toàn không hoan nghênh tỷ ấy, cho nên...... Tỷ ấy hi vọng muội có thể đưa tẩu ra ngoài, tự mình nhận lỗi với tẩu.”

Để điểm tâm xuống, Lam Đề trầm mặc, điều này khiến Đôn Tiệp có chút khẩn trương, không biết nàng suy nghĩ gì: “Tẩu tẩu, tẩu...... có đồng ý gặp tỷ ấy một lần không? Muội thấy tỷ vô cùng có thành ý, cho nên mới đáp ứng giúp tỷ lần này.”

Thật ra nội tâm Lam Đề có chút giãy giụa, không biết có nên gặp tình địch ngày xưa hay không, nhưng thấy Đôn Tiệp cũng vội nói giúp, lòng của nàng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Hoàn Dung cách cách ở đâu, muội kêu nàng ra đi.”

Chờ đến khi Lam Đề chấp thuận, Đôn Tiệp lập tức vui vẻ gật đầu: “Được.”

Đôn Tiệp vừa ra khỏi sương phòng không bao lâu, sau đó dẫn theo Hoàn Dung có chút tiều tụy xuất hiện, khí thế ngạo nghễ vốn có trên người nàng nay đã không còn, điều này khiến Lam Đề vô cùng kinh ngạc, không ngờ nàng ta thay đổi nhiều như vậy.

Ngồi xuống đối diện nàng, câu nói đầu tiên của Hoàn Dung là xin lỗi: “Lam Đề, thật xin lỗi, ta không nên tính toán tỷ như vậy, lúc đó ta thật sự bị ghen tỵ làm cho đầu óc hôn mê, nên mới phải làm ra chuyện tình đáng sợ như vậy, tỷ...... Có thể tha thứ ta không?”

Lời nói của nàng chứa hối hận nồng đậm, khiến Lam Đề không nhịn được lộ vẻ xúc động. Thật ra thì nàng cũng không muốn để thù hận tiếp tục kéo dài như vậy, nếu Hoàn Dung thật sự đã thông suốt, nàng có thể không ngại: “Cô thật lòng hối cải rồi ư?”

Hoàn Dung lập tức gật đầu, chỉ sợ nàng không tin: “Nếu tỷ muốn thấy ta nhìn trời phát thề độc, vậy cũng không sao cả!”

“Đừng làm vậy, ta cũng không phải là không tin cô, vậy cô đối với Đôn Hoa......”

Vừa nhắc đến người yêu, Hoàn Dung ảm đảm hơi cúi đầu: “Ta đã hiểu rõ chàng vĩnh viễn sẽ không thuộc về ta, cho nên...... Ta sẽ thử buông tay chàng......”

“Cô có thể nghĩ như vậy, ta thật sự vô cùng vui mừng thay cô.” Cho đến giờ khắc này, Lam Đề mới nở nụ cười thật sự: “Chuyện này xem như xong, trở về ta sẽ thử nói chuyện với Đôn Hoa một chút, khiến phủ Hòa Quận Vương có thể tiếp nhận cô một lần nữa, hoan nghênh cô đến chơi.”

“Cám ơn, thật sự rất cám ơn tỷ!” Hoàn Dung cảm kích đáp tạ: “Lam Đề, điểm tâm này ăn thật ngon, tỷ không cần khách khí, dù sao bữa nay ta mời, xem như là lễ bồi tội với tỷ.”

“Muội nhờ tẩu tẩu mà hưởng phúc lây, có lộc ăn.” Đôn Tiệp vui vẻ cầm điểm tâm lên ăn: “Đúng rồi Hoàn Dung, trong quán có trà ngon nào, tỷ cũng giúp chúng ta giới thiệu một chút đi.”

“Đương nhiên rồi, ta lập tức gọi tiểu nhị đem lên.”

Cục diện trong lòng cuối cùng cũng tháo gỡ, Lam Đề nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn rất nhiều, ba nữ nhân ríu rít đông nam tây bắc tùy tiện tán gẫu, quả thực không khí vô cùng vui vẻ.

“Đúng rồi!” Hàn huyên đến một nửa, Hoàn Dung đột nhiên nhắc đến: “Lam Đề, tỷ cứ ở trong vương phủ như vậy không được đâu, nên giống như những phúc tấn khác lôi kéo tình cảm, lôi kéo quan hệ, đến lúc đó nếu trượng phu của mình có chuyện gì, có giao thiệp tốt mới có thể giúp một tay đó.”

Sau đó Đôn Tiệp gật đầu: “Ừ, nói vậy cũng đúng.”

Ngược lại Lam Đề không nghĩ đến việc này, lập tức tỏ vẻ có chút luống cuống: “Vậy...... Vậy ta nên làm như thế nào mới được?”

Hoàn Dung lập tức đề nghị: “Như vậy đi, ta biết không ít nương nương trong cung, ta giúp tỷ tiến cử giới thiệu, như thế nào?”

“Thật sự có thể sao?”

“Dĩ nhiên có thể, trạch nhật bất như chàng nhật*, nếu không chúng ta bây giờ lập tức vào cung đi, tỷ cảm thấy được không?”

(*)chọn tới chọn lui không bằng lúc này luôn

“Bây giờ sao?” Vội vàng như vậy?

“Tẩu tẩu vào cung, ta cũng muốn đi theo, ta phải tự mình dẫn tẩu tẩu hoàn hoàn chỉnh chỉnh về phủ mới được, nếu không tuyệt đối sẽ bị đại ca lột xuống một lớp da.”

“Được, Đôn Tiệp cùng đi theo, hiện tại thừa dịp thời gian vẫn còn sớm, chúng ta mau chóng lên đường.”

Lam Đề hoàn toàn không tìm được cơ hội nói chen vào, không thể làm gì khác hơn là cùng các nàng lên đường tiến về phía Tử Cấm thành. Trở lại nơi ở trước kia, nội tâm có loại cảm khái không nói thành lời, vốn nghĩ bản thân sẽ ở đây đợi đến hai mươi lăm tuổi rồi có thể ra cung, không ngờ kể từ khi gặp được Đôn Hoa, cuộc đời của nàng liền xoay theo một phương hướng khác, hoàn toàn không phải là dự liệu nàng có thể đoán trước được.

Ở hành lang phía trước Hoàn Dung giải thích tác dụng của các cung, khiến lần đầu tiên Đôn Tiệp vào cung tò mò theo sát, Lam Đề rơi ở phía sau họ một đoạn ngắn, lần nữa trở về nơi này, trên mặt có nụ cười nhạt hoài niệm.

Nửa đường đi qua một gốc cây cao lớn, mặc dù nhánh cây trơ trụi, lá mới còn chưa dài ra, hoàn toàn khác với ngày trước, nhưng vẫn khiến Lam Đề nhớ lại, chỉ vì nàng và Đôn Hoa gặp nhau dưới tàng cây này, nhờ tiểu Hổ gia làm mối, mới đưa hai người bọn họ đến với nhau.

“Đúng rồi, không biết sau khi ta rời khỏi Hoàng cung, tiểu Hổ gia...... Ưmh?”

Đột nhiên, một bàn tay xa lạ từ phía sau che miệng Lam Đề, khiến nàng không phát ra được âm thanh nào, ngay sau đó nàng lập tức bị người xa lạ phía sau mạnh mẽ kéo vào chỗ tối, ở phía trước Hoàn Dung và Đôn Tiệp hoàn toàn không phát hiện, lập tức đi về phía trước.

Tốc độ người nọ kéo nàng thật nhanh, cho dù nàng giãy giụa như thế nào đều không có tác dụng, tiếp đó đối phương hung hăng đánh vào gáy nàng, đau đến nàng không còn hơi sức phản kháng, lập tức bị người vác lên vai nhanh chóng rời đi.

“Cứu...... Cứu mạng......”

Nàng yếu đuối kêu gọi, đáng tiếc không có bất kỳ ai phát giác, nhưng sau đó một bóng dáng chợt lóe lên, dừng trên hành lang dài, nhìn nàng bị người nhanh chóng mang đi, hai mắt hiện lên thần sắc hoang mang.

“Tiểu...... Hổ Gia......”

Nó không có trả lời nàng, qua không bao lâu lại nhảy xuống hành lang, hoàn toàn biến mất trước mặt Lam Đề, điều này khiến nàng nản lòng thoái chí, không dám tưởng tượng kết quả của mình sẽ như thế nào.

Qua không bao lâu, Lam Đề bị ném vào một chỗ vô cùng rét lạnh, sau đó nàng nghe được âm thanh đóng khóa cửa, sau khi người nọ hoàn thành sứ mạng lập tức nhanh chóng rời đi, động tác gọn gàng, không hề lưu lại dấu vết.

Đợi đến đau đớn trên người thật vất vả mới giảm xuống, Lam Đề mới miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, muốn nhìn rõ ràng nơi này rốt cuộc là đâu.

Trong không gian u ám từng cơn ớn lạnh, dường như chứa rất nhiều thứ, nàng duỗi tay lần mò, lập tức bị sợ thu tay lại, cả lòng bàn tay lạnh lẽo không nguôi.

Là khối băng, nàng cư nhiên bị khóa trong hầm băng ở vụ phủ!

Hốt hoảng đi đến trước cửa, nhưng vô luận nàng đẩy thế nào, cửa chính vẫn bất động như núi, thậm chí không phát ra một chút tiếng vang, tình huống lần này hoàn toàn khác với lần trước bị khóa bên trong căn phòng bỏ hoang, với sức lực của bản thân nàng hoàn toàn không thể trốn thoát được!

“Mở cửa! Mở cửa nhanh đi!”

Nàng liều mạng vỗ vào cánh cửa, nhưng vô ích, hiện tại vừa đến mùa xuân, bên trong Hoàng cung chắc chắn sẽ không dùng đến khối băng, cho nên hầu như không có ai sẽ đi ngang qua hầm băng, huống chi phủ Nội Vụ có đến năm cửa giấu băng, nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân đang bị khóa ở đâu.

Khí lạnh trong hầm vẫn phả vào nàng, qua không bao lâu tay chân nàng đã lạnh lẽo, dần dần không sử dụng được sức, chỉ có thể vô lực ngồi xổm trên mặt đất, đầu gối cong lại, rúc thân thể vào một chỗ, nhưng vẫn không ngăn cản được khí lạnh xâm lấn.

Nếu như nàng thật sự bị đông cứng chết ở đây, có lẽ phải đợi đến mùa hạ, mới có thể được người phát hiện, thật ư? Thê thảm kéo nhẹ đôi môi đông cứng, không ngờ kết quả cuối cùng của bản thân là như thế. “Cứu mạng...... Cứu mạng, Đôn Hoa ——”

Editor: Gà

“Lam Đề?”

Trong phủ Nội Vụ bỗng nhiên tâm thần Đôn Hoa kinh hoảng không yên, Nghi Khâm ở một bên lập tức phát hiện sự khác thường của hắn, tò mò hỏi: “Sao thế?”

“Ta......” Hắn hoang mang lắc đầu: “Hình như ta nghe được âm thanh của Lam Đề.”

“Lam Đề? Ta không thể không nói, ngươi thật sự hãm quá sâu rồi.” Nghi Khâm không nhịn được bật cười: “Gặp phải nàng, ngươi thật đã hoàn toàn thay đổi tính tình rồi, ta không thể không bội phục lực ảnh hưởng của nàng đối với ngươi.”

“Ngươi đang nhân cơ hội nhạo báng ta.” Mặc dù trong lòng lo lắng, Đôn Hoa vẫn cố gắng kéo sự chú ý về: “Ngươi mới vừa nói, tất cả những người trong Ngự Thiện Phòng cùng đến Tị Thử sơn trang đều đã được điều tra kỹ lưỡng, nhưng không hề phát hiện nhân vật hạ độc khả nghi, cho nên người hạ độc có thể là người khác?”

“Không sai, cho nên lúc đầu trên đường Lam Đề từ Ngự Thiện Phòng đến phòng ngươi có lẽ đã gặp được ai đó, người nọ thật sự có thể là hung thủ muốn hại ngươi."

Điều này khiến Đôn Hoa hồi tưởng lại thời điểm ban đầu Lam Đề đến tìm hắn nàng rất tức giận, tựa như mới vừa cùng ai đó tranh cãi, có lẽ thật sự nàng ở trên đường gặp phải người khác, mới có thể khiến người nọ có cơ hội bỏ thuốc trong cháo, muốn mượn dịp hại hắn.

“Trở về ta sẽ hỏi thử, xem rốt cuộc nàng gặp phải người nào trên đường, có lẽ chuyện này có thể tra ra được manh mối.”

“Không sai, có lẽ đáp án đang ở trên người nàng, mặt khác...... Trước ngươi đã từng đề cập đến cảm giác của Kỷ Tuần đối với Lam Đề có chút mâu thuẫn, điều này khiến ta nghĩ đến một chút liên hệ thú vị.”

“Liên hệ gì?”

“Sinh mẫu của Kỷ Tuần là Tĩnh phi, mà Hoàn Dung là cháu gái của Tĩnh phi, chắc hẳn nàng ta biết Kỷ Tuần, thật trùng hợp, Hoàn Dung muốn cướp ngươi, Kỷ Tuần muốn cướp Lam Đề của ngươi, bọn họ đều có sở thích giống nhau vậy sao?”

“Sao?”

Mặc dù Nghi Khâm chỉ nói đùa, không có gì kỳ lạ nhưng khiến Đôn Hoa có cách nghĩ khác, trong lòng nghi hoặc dường như sáng tỏ: “Nghi Khâm, có khi nào, thật ra Kỷ Tuần hắn......”

“Đại ca! Không xong rồi! Đại ca rốt cuộc ca đang ở đâu?”

Đúng lúc này, đột nhiên Đôn Tiệp lỗ mãng xông vào phủ Nội Vụ, khiến Đôn Hoa kinh ngạc nhíu mày: “Đôn Tiệp, làm sao muội có thể vào hoàng cung được?”

“Đại ca, không xong không xong!” Không có tâm tư trả lời câu hỏi này, nàng ấy vội vàng nói: “Không thấy tẩu tử đâu nữa, nên làm sao bây giờ?”

Nàng ấy không biết Lam Đề mất tích khi nào, nhưng lúc nàng ấy phát hiện nàng không đi theo sau bước chân của mình và Hoàn Dung, liền vội vàng quay đầu lại tìm, rốt cuộc không thấy người, điều này khiến nàng ấy vô cùng gấp gáp, chỉ sợ tẩu tử đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vốn nàng ấy muốn nhờ Hoàn Dung giúp một tay, không ngờ thái độ của nàng ta lại đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không quan tâm tẩu tử sống chết ra sao, nàng ấy mới phát giác chuyện này có chút cổ quái, tùy tiện bắt một gã thái giám bảo hắn dẫn đường đến phủ Nội Vụ cầu cứu.

“Muội nói Hoàn Dung dẫn muội và Lam Đề vào cung sao?” Đôn Hoa không nhịn được trách cứ: “Ta không phải nói với các muội đừng qua lại với nàng ta nữa mà, sao các muội không nghe?”

“Muội cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, muội nghĩ rằng Hoàn Dung thật sự rất có thành ý nhận lỗi với tẩu tẩu, ai biết......”

“Thật đáng chết!”

Khó trách trong lòng hắn không yên, thì ra Lam Đề thật sự có chuyện ngoài ý muốn! Hắn vội vàng ra lệnh Tam Hỉ: “Tam Hỉ, lập tức triệu tập thị vệ và thái giám trong cung tìm kiếm hành tung của Lam Đề, càng nhiều người càng tốt!”

“Dạ, bối lặc gia!”

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều khẩn trương, cho dù phái rất nhiều người trong hoàng cung tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức, thời gian cứ thế trôi qua, Đôn Hoa càng ngày càng nôn nóng, chỉ sợ nếu không tìm được người, tình huống của nàng sẽ càng ngày càng nguy hiểm.

Đợi thêm một lúc nữa, hắn cũng đợi không nổi rồi, lao ra khỏi hàng ngũ tìm kiếm, Đôn Tiệp và Tam Hỉ cũng lo lắng theo sát ở phía sau, hy vọng có thể nhanh sớm có tin tức tốt.

Dù sao Lam Đề đã từng làm cung nữ trong cung, như thế nào cũng không thể lạc đường, nếu có tư tâm, trong Hoàng cung này có quá nhiều góc chết có thể giấu người, nếu hắn không có biện pháp tìm người về trước lúc mặt trời chiều ngã về tây, chỉ sợ nàng có thể sẽ lành ít dữ nhiều, sẽ không trở về bên cạnh hắn được nữa rồi!

“Đáng chết! Không được, ta phải tỉnh táo lại, không thể rối loạn trong lúc này......”

Cố gắng đè xuống tâm tình phiền não, Đôn Hoa cố gắng bắt đầu phân tích tình trạng, nếu đây là thủ đoạn của Hoàn Dung, nàng ta sẽ người giấu ở đâu? Căn cứ vào nơi Lam Đề biến mất theo như Đôn Tiệp hình dung, có thể suy đoán được, lần này Hoàn Dung có đồng phạm giúp nàng ta, mới có thể dễ dàng được như ý.

Nàng ta nhất định đã tìm người vô cùng quen thuộc địa hình Hoàng cung hỗ trợ, sẽ là ai đây?!

“Meo meo...... Meo meo ——”

Đột nhiên, tiếng kêu của tiểu Hổ gia từ nơi xa xôi truyền đến, nếu không phải giờ phút này Đôn Hoa đang bình tâm, tuyệt đối không thể nghe được, hắn lập tức men theo tiếng mèo kêu đi về phía trước, trực giác bảo có lẽ sẽ phát hiện được điều gì.

Vội vội vàng vàng tìm được tiểu Hổ gia, chỉ thấy nó đang liều mạng dùng móng vuốt đào một cái hố trước cửa hầm băng, tiếp tục kêu meo meo.

Chỉ có lúc nó đói bụng mới phát ra loại âm thanh uy hiếp này, cho nên hiện tại loại phản ứng này, không lẽ là......

Tim phát lạnh, giờ phút này dự cảm xấu trong nội tâm càng thêm mãnh liệt: “Tam Hỉ, mau trở về mang chìa khóa hầm băng đến đây!”

“Dạ!”

Tam Hỉ hoàn toàn không dám lơi bước chân, không lâu sau lập tức mang theo chìa khóa trở lại từ phủ Nội Vụ, Đôn Hoa mau chóng mở khóa cửa, vừa đẩy cửa ra, tiểu Hổ gia chạy vào hầm băng đầu tiên, thanh âm kêu la lại nổi lên.

“Meo meo ——”

Nóng lòng xông vào hầm băng, trong khoảng thời gian ngắn đôi mắt của Đôn Hoa vẫn chưa thể thích ứng với sự tối tăm bên trong, hắn cố gắng đi theo tiếng meo meo của tiểu Hổ gia, chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn lui ở góc tường không hề nhúc nhích, ngay cả khi tiểu Hổ gia cào y phục của nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, tựa như đã......

“Lam Đề!”

Lòng hắn kinh sợ chạy về phía nàng, vội vàng ngồi xổm người xuống vỗ lên gương mặt lạnh lẽo của nàng, chỉ sợ thật sự sẽ mất đi người mình yêu thương nhất: “Lam Đề, nàng đừng làm ta sợ, mau mở mắt ra nhìn ta!”

Toàn thân nàng không có một chỗ nào ấm áp, tâm của Đôn Hoa dường như cũng bị ném vào hàn băng, gần như đông lạnh: “Lam Đề, ta đến cứu nàng rồi, nàng có nghe ta gọi nàng không?”

Hắn đã đến chậm rồi sao? Hắn đã không thể tiếp tục ở bên người hắn yêu nhất sao? Không, hắn không chấp nhận kết quả như thế, hắn muốn trời cao trả Lam Đề lại cho hắn!

“Lam Đề!”

Đang lúc hắn sắp phát điên, rốt cuộc lông mày và mi của Lam Đề khẽ giật, như muốn mở mắt ra, đã không còn hơi sức nữa rồi, điều này dường như khiến Đôn Hoa lại nhìn thấy một tia sáng rạng đông, vội vàng ôm lấy người lao ra khỏi hầm băng, giọng nói cấp bách không thôi.

“Mau! Nhanh đi kêu thái y đến đây! Ta muốn lò lửa, chăn mền, càng nhiều càng tốt, nhanh đi!”

************

Nhìn người của phủ Nội Vụ một mảnh rối ren, Hoàn Dung có một loại sung sướng thực hiện được quỷ kế, quả thực vui đến đắc ý.

Chỉ cần vừa nghĩ đến giờ phút này nhất định Đôn Hoa đang hốt hoảng tìm kiếm hành tung của thê tử, nàng ta đã cảm thấy đáng đời hắn, đây do hắn không chọn nàng ta nên bị báo ứng!

“Ta muốn ngươi hối hận, hối hận vì đã chọc giận ta, để ngươi mất đi thứ quan trọng nhất, ha ha ha!”

Nàng ta vừa điên cuồng cười to vừa đi trên hành lang, muốn đi gặp người kia, khi nàng đi đến sau tiểu viện vắng vẻ mà hai người hẹn trước, Kỷ Tuần đã sớm ở đó đợi nàng xuất hiện.

“Biểu ca, huynh đối với muội tốt nhất.” Hoàn Dung vui vẻ nói với hắn ta: “Chỉ có huynh chịu giúp muội, đến bây giờ muội mới biết, huynh là người tốt với muội nhất.”

Thấy nụ cười sáng lạn của nàng ta, Kỷ Tuần có chút vui mừng, không quan tâm bản thân bị nàng ta lợi dụng: “Chỉ cần muội vui vẻ là được rồi.”

Trước kia trong mắt hắn ta luôn chỉ có Hoàn Dung, yên lặng thích nàng ta, đáng tiếc trong mắt nàng ta chỉ nhìn thấy Đôn Hoa, khiến tinh thần hắn ta chán nản thật lâu, rốt cuộc không hiểu bản thân không bằng người kia ở chỗ nào.

Nhưng bây giờ vì một Lam Đề, rốt cuộc Hoàn Dung đã trở mặt thành thù với Đôn Hoa rồi, điều này khiến hắn ta vui vẻ không thôi, chỉ cần nàng ta không hề một lòng một dạ với hắn nữa, muốn hắn ta làm gì hắn ta đều nguyện ý, cho dù vì nàng ta khiến tay mình dơ bẩn cũng không sao cả!

“Đúng rồi biểu ca, rốt cuộc huynh phái người giấu nữ nhân kia ở đâu vậy?”

“Huynh giấu nàng ở trong vụ phủ, có thể tìm được nàng hay không, phải xem vận mệnh của Đôn Hoa rồi.”

Hắn cố ý muốn giấu người trong địa bàn của phủ Nội Vụ, nếu Đôn Hoa có thể tìm được nàng còn sống thì thôi, nếu hắn tìm được nàng nhưng nàng đã không còn hơi thở, đó cũng do hắn tự tìm.

Nữ nhân mình yêu cư nhiên chết trong địa bàn của mình, đây là chuyện châm chọc bao nhiêu chứ? Hắn ta muốn hành hạ Đôn Hoa như vậy, để hắn hối hận cả đời, mới có thể thỏa mãn oán khí trong lòng!

Trong khi bọn họ đang bí mật gặp mặt, trò chuyện, tất cả đều bị Nghi Khâm đã âm thầm theo Hoàn Dung đến nghe rất rõ ràng, đôi mắt y không khỏi lạnh xuống, rốt cuộc hôm nay đã biết tất cả mọi chuyện do ai giở trò quỷ.

“Dám động đến người của phủ Nội Vụ chúng ta ư? Hừ, ta sẽ cho ngươi hiểu, chúng ta không phải là người mà các ngươi nên động vào.”