Nghe trộm ở Lâm trạch, Lý Thiên Hữu cũng không phải lần đầu tiên. Lần đó Lâm Bắc Thần bị Lâm Thiên Hoa bắt cóc, Lý Thiên Hữu đã từng leo lên lầu ba nghe trộm một lần nội dung Lâm Chí Viễn nói chuyện cùng Lâm Thiên Hoa. Cho nên lúc này nàng càng có vẻ quen việc dễ làm, nhưng khác với lần trước chính là — hiện tại là ban ngày, mà nàng phải né tránh các loại thiết bị quản chế cường đại của Lâm trạch, khiến nàng có chút khó khăn tìm chỗ che người...
Lý Thiên Hữu chậm rãi bước đi thong thả đến bên sân tường phía nam, nàng tùy ý nhìn mọi nơi một chút, lập tức cúi người xuống cầm lấy một nắm tuyết trong tay, hai tay nắm vào nhau, một quả cầu tuyết chặt chẽ vững vàng liền hiện ra ở trong tay. Sau đó nàng hững hờ đi đến khúc quanh, đột nhiên phát lực, quả cầu tuyết liền nghiêm nghiêm thực thực dán ở trên máy camera theo dõi vị trí cao đối diện. Lý Thiên Hữu ma sát bàn tay ướt lạnh hai lần ở góc áo liền nhanh nhẹn bám khe tường leo lên lầu ba, nàng theo mép tường rộng không tới 1/3 mét dịch chuyển về phía trước vài bước, lết đến góc chết mà camera theo dõi không quét tới thì dừng lại, lúc này trong thư phòng gần đó vừa lúc truyền tới thanh âm trầm thấp của một người..
“Thần Thần, cháu không dự định giải thích một chút với gia gia sao?”
Trong thư phòng truyền đến chính là thanh âm trầm thấp hữu lực của Lâm Chí Viễn, sau khi dứt tiếng, trong phòng liền không có thanh âm. Lý Thiên Hữu ổn định hô hấp, lẳng lặng chờ Lâm Bắc Thần nói chuyện, dường như trôi qua một quãng thời gian thật dài, thanh âm lành lạnh quen thuộc của Lâm Bắc Thần mới truyền ra.
“Cháu không có gì muốn giải thích, tất cả đều giống như gia gia suy nghĩ.”
“Cháu, cháu, cháu muốn tức chết gia gia sao?” Tiếng gầm tức giận run rẩy của Lâm Chí Viễn truyền ra, tiếng gầm qua đi, trong thư phòng ngoại trừ tiếng thở dốc có chút thô của Lâm Chí Viễn, cũng không có bất luận thanh âm nào khác, lại lần nữa lâm vào trong trầm mặc...
Lý Thiên Hữu lỏng ra một tay, nàng dùng một tay bám tại trên tường, hoạt động ngón tay có chút đông lạnh cứng ngắc. Nghe xong đối thoại ngắn gọn của hai người trong thư phòng, nàng nhiều ít cũng có thể đoán được chút, như nàng nghĩ, Lâm Chí Viễn biết chuyện tình của hai người. Thế nhưng, nàng nghĩ không rõ Lâm Chí Viễn đến tột cùng làm thế nào biết quan hệ giữa nàng và Lâm Bắc Thần???
Giữa lúc Lý Thiên Hữu suy đoán, trong thư phòng thanh âm của Lâm Chí Viễn lại truyền ra, không hổ là đại gia trưởng Lâm gia, thời gian không lâu đã điều chỉnh tốt tâm tình rồi...
“Thần Thần, gia gia biết cháu bởi vì chuyện của Tử Long, khiến cháu thương tâm. Gia gia cũng thấy tiểu nha đầu đó rất tốt, còn nhiều lần đã cứu mạng cháu. Thế nhưng, hai người các cháu chung quy đều là nữ nhân, hai nữ nhân làm sao có thể cùng nhau đi tới? Cháu có biết loại hành vi này của các cháu là nghịch luân thường trái đạo lý không?? Cháu sẽ không sợ người ngoài nhìn chế nhạo???”
Lâm Chí Viễn nói mấy câu này không có phập phồng, mà lời nói ra từ trong miệng ông, đều chữ chữ đập vào trong lòng Lý Thiên Hữu, lúc này tất cả đều cực kỳ minh bạch, đây là Lâm Bắc Thần đang một mình đối mặt người nhà cường liệt phản đối, mà nàng Lý Thiên Hữu không chỉ không cùng cô đứng chung một chỗ, ngược lại châm chọc lén lút trốn ở ngoài cửa sổ nghe trộm...
Bạn cũng sẽ thích
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) by vientucmo
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...
By vientucmo
52.1K 2.3K
Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)
Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ
Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.
Trạng thái: Editing
Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.
Nguồn QT: BachHopTT
*Ợ
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng by EvNguyen
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng
By EvNguyen
59.5K 3.4K
Nghiêm chỉnh viên chức cùng nữ thần thủ trưởng
Một nữ tử yêu nghiệt làm cách nào hòa tan đại băng sơn
2cp 2 phong cách.
Thể loại: bách hợp, hiện đại, 1x1, ông trời tác hợp cho nó ngọt văn
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ) by ziney7612
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ)
By ziney7612
36K 3.2K
Tên tác phẩm: Ái Tình (Quy Đồ)
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Thể loại: Đô thị tình duyên, sủng, ngọt, giới giải trí, kiếp trước kiếp này, 1×1, HE
Dịch giả: QT
Editor: Lạc Thủy Vô Tâm
---------------------------
P/s: MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI EDIT...MÌNH CHỈ LÀ NGƯỜI POST THUI NHÉ....CHÚ Ý GIÙM MÌNH...CẢM ƠN
[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến - Hiểu Bạo by daodinhluyen
[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến...
By daodinhluyen
7.3K 467
Tên truyện: Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến
Tác giả: Hiểu Bạo
Thể loại: Bách hợp, huyết tộc, tương ái tương sát, HE
Tình trạng: Hoàn
Edit: MineIsMyLife,
Tốc độ: lết, đang làm bt lớn + cbi thi giữa kỳ.... ^^ các bạn thông cảm ha:“
Truyện post song song cùng với BGT
[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit] by esleytran
[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit]
By esleytran
10.4K 1K
Đây là một đoạn chuyện xưa bắt đầu từ khi một tiểu hồ ly vô cùng yêu nghiệt gặp được một nữ tử nữ phẫn nam trang trong ngôi miếu đổ nát
[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ là Thường Hoan Hỉ - Tả Tả Khán by TT31KK
[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ...
By TT31KK
16.6K 769
Duyên phận a, nếu không có từ này, chắc có lẽ cậu vẫn là Thư Triển Nhan, và tôi vẫn sẽ
là Thường Hoan Hỉ.
Ở cạnh nhau a, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô
nhóc sao?
Hiểu nhau a, chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương nhiều hơn bất cứ
người nào sao?
Tình yêu a, chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát từ những lúc ta không ngờ tới sao?
Vậy thì còn gì giữa chúng ta không chứng minh chúng ta là người yêu của nhau hả, dì
của tôi?
[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc by ShiroInu6
[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh...
By ShiroInu6
43.9K 3.6K
Tác phẩm: Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc
Tên gốc: 六年的等待----我们迎来了幸福
Tác giả: Cầm gian đích luật động (琴间的律动)
Editor: shiroinu980, M.C
Giới thiệu: Bộ này là thực văn, tác giả kể về câu chuyện của chính cô ấy, gặp được Yen và những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tình yêu giữa họ thật sự rất rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến mình cảm thấy dường như không hề có một chút tỳ vết nào, họ yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng, trao nhau cả trái tim mình. Tình tiết truyện nhẹ nhàng như một bản hòa tấu giữa tiếng đàn du dương trầm bổng của dương cầm và vĩ cầm. Vì là truyện có thực nên tất nhiên họ sẽ phải trải qua nhiều sóng gió để có thể cập được bến bờ hạnh phúc cùng nhau, nhưng sẽ không có xô máu chó nào hất vào mặt bạn nên cứ an tâm nhảy hố nhé!
Chú ý: Truyện này là cái hố không đáy, tác giả vẫn còn viết tiếp về cuộc sống của 2 người, đã viết từ 2012-nay rồi, nghĩa là mình không thể edit hoàn được bộ này. Vậy nên đừng ai đợi hoàn nha, nhảy hố thì nhảy luôn nha:v
“Thần Thần, nghe gia gia nói, để nàng đi thôi. Không nói cái khác, chỉ cần một cái xuất thân này, các cháu căn bản cũng không phải người cùng một con đường. Cháu đường đường là người nối nghiệp Lâm thị của ông, là một người có thân phận có địa vị. Mà nàng thì sao? Chẳng qua chỉ là một người nghèo kiết hủ lậu, một kẻ tham gia quân ngũ có thể có tiền đồ chỗ nào? Sau này lấy cái gì trải qua sinh hoạt với cháu?”
“Cháu không để ý, cháu thích chính là con người nàng, không có quan hệ với công việc nàng làm. Gia gia, ông cũng biết nàng đã cứu cháu rất nhiều lần, không có nàng, cháu gái ông sớm cũng đã chết... đoạn thời gian này cùng nàng ở một chỗ, cháu cảm thấy rất hạnh phúc, xin gia gia tác thành!!!” Trong thư phòng truyền ra thanh âm không có chút gợn sóng của Lâm Bắc Thần. Ngoài cửa sổ, Lý Thiên Hữu hầu như đỏ viền mắt, lòng nàng đột nhiên rất đau, nàng tăng thêm chút lực tay, ngón tay phiếm trắng gắt gao bám khe tường, mới ổn thân thể không cho ngã xuống...
Trong thư phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng “quang quang”, tiếp đó liền truyền ra thanh âm Lâm Chí Viễn tức giận đến hầu như thay đổi giọng.
“Cháu - đứa bé này tại sao cứ không nghe lời như thế? Mặc kệ cháu đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần ta sống một ngày, thì tuyệt đối sẽ không cho hai nữ nhân các cháu cùng một chỗ. Gia gia nói cho cháu, gánh nặng nối dõi tông đường của Lâm gia hiện tại thì rơi vào trên một mình cháu, ta nghĩ cháu hẳn phải biết bản thân nên làm thế nào...”
Trong thư phòng ——
Lâm Chí Viễn nhìn Lâm Bắc Thần vẫn đứng vững trước mặt, trên mặt không một chút biểu tình, không khỏi đau đầu lên. Ông hiểu rất rõ cháu gái được ông nuôi lớn từ nhỏ này, ông vô lực ném gậy chống trong tay. Bởi vì tâm tình quá mức kích động, ông nỗ lực miệng lớn thở hổn hển, đoạn thời gian này Lâm gia vẫn không ngừng xảy ra chuyện, mà mấy ngày trước Lâm Bắc Thần lại ly kỳ mất tích hơn nữa nước ngoài truyền đến tin Lâm Bắc Hạo qua đời, một luồng hỏa lên đầu khiến thân thể ông vốn là tuổi tác đã cao bắt đầu xuất hiện các loại cảm giác không khỏe...
Hóa ra, trước khi Lâm Bắc Thần còn chưa đi Lâm Giang, Lâm trạch nhận được tin dữ nước ngoài truyền đến, trong một hồi xung đột giữa thế lực đen, năm ấy 25 tuổi Lâm Bắc Hạo bị đâm mấy đao không được chữa trị mà bỏ mình, đó là đàn ông duy nhất Lâm gia, người mà Lâm Chí Viễn không tiếc bất cứ giá nào mới bảo vệ được, cứ như vậy bởi vì tính cách phóng đãng ngang ngạnh của chính mình mà chết tha hương nước người. Tiếp sau đó là Lâm Bắc Thần đột nhiên mất tích, hai chuyện tính gộp lại, làm cho Lâm Chí Viễn suýt nữa ngã xuống cùng đi theo cháu trai...
“Hạo Hạo không còn, mấy ngày hôm trước ở California, nó tham dự một hồi hắc đạo xung đột bị người đâm chết. Nhị thúc cháu không chịu nổi nỗi đau mất con nên ra mặt giải quyết vấn đề cũng bị hình cảnh quốc tế bắt được, nó rất nhanh sẽ bị trục xuất về nước. Thần Thần, gia gia già rồi, không trải qua nổi dằn vặt nữa... Đây là mệnh của hai cha con nó, ông cũng không dự định lại phí sức lực gì nữa, chính nó tạo nghiệt cũng phải chính nó đi trả... Thần Thần, gia gia không muốn bức cháu, gia gia cũng muốn cháu có thể hạnh phúc, thế nhưng cháu không thể vì hạnh phúc của bản thân, làm cho Lâm gia ta đoạn tử tuyệt tôn...” Lâm Chí Viễn uể oải tựa ở trên ghế, ông không hề tức giận nói xong một đoạn này, quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sắc bén sâu sắc túng quẫn hiện ra lệ quang...
Lâm Bắc Thần cả kinh, “Không còn?” Người đệ đệ luôn luôn toàn thân dáng vẻ lưu manh đã chết? Đầu Lâm Bắc Thần đột nhiên trống rỗng, tuy rằng Lâm Thiên Hoa hại ba ba cô sau đó lại tới hại cô, đối với một người mất hết nhân tính như vậy có thể có kết quả như thế lẽ ra cô nên cao hứng, thế nhưng, nhưng khi cô trông thấy khóe mắt gia gia rơi lệ, trong lòng vẫn là khó chịu. Đột nhiên cô cảm thấy gia gia rất đáng thương, một lão nhân, cháu trai duy nhất đã chết. Mà hai người con của ông một người cũng sắp chết, người còn lại vĩnh viễn ngồi ở trên xe đẩy. Còn có cô, cháu gái duy nhất của gia gia, nếu như cô lại đi lên một con đường như vậy, như vậy Lâm gia của cô, thực sự sẽ không người nối nghiệp...
Trong thư phòng lần thứ hai lâm vào trầm mặc, Lý Thiên Hữu ngoài cửa sổ cũng sững sờ ở nơi đó. Nàng như là đột nhiên bị người gõ vào đầu một gậy, cả người hoàn toàn ngốc đi, trong lúc hoảng hốt nàng thiếu chút nữa không tóm chặt ngã xuống từ lầu ba...
Lúc này bầu trời lại bắt đầu mênh mông bay lên hoa tuyết, Lý Thiên Hữu bị gió lạnh thổi vào áo, giật mình một cái trở lại hiện thực. Nàng ở trong lòng cười khổ một tiếng, lời nói của Lâm gia gia chính là rất rõ ràng, đây là ông dùng đời kế tiếp tới bức Lâm Bắc Thần rời khỏi mình. Mà một mực chỉ là một đứa nhỏ, Lý Thiên Hữu cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không làm nên chuyện gì... Tiếp tục nghe nữa còn có cái ý nghĩa gì? Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu liền lặng lẽ lui trở lại, nàng bám theo vách tường lạnh lẽo trở về mặt đất. Đón gió tuyết, chân giẫm nát tuyết trên mặt đất phát sinh âm hưởng “lộp bộp, lộp bộp”, mà lời nói của Lâm Chí Viễn một mực chiếu lại trong đầu Lý Thiên Hữu, làm cho nàng ngay cả chỗ trống tự hỏi cũng không có, “Tiền đồ?” “Nối dõi tông đường?” Khi tình yêu giữa hai người xuất hiện trở ngại của hiện thực, trận tuyến của Lý Thiên Hữu lại lần nữa rối loạn toàn bộ. Nàng thậm chí muốn nhảy ra ngoài từ sân tường cao cao của Lâm gia, chạy đi ra ngoài, cũng không muốn lại quay về nữa, như Lâm gia gia nói, một người đến cả làm binh cũng không nổi như nàng, lấy cái gì xứng với Lâm Bắc Thần??....
Lý Thiên Hữu như con gà trống thất bại run rẩy trở về khách phòng mấy ngày nay vẫn ở, trên tủ đầu giường đặt vật phẩm duy nhất thuộc về nàng — một bộ mê thải tác chiến phục. Lý Thiên Hữu giũ ra tác chiến phục, bằng phẳng mặc ở trên người mình, sau đó nàng liền nằm ngửa ở trên giường lớn, chờ Lâm Bắc Thần nói chuyện xong, chờ cô trở lại. Bản thân nàng quyết định, lần này mặc kệ Lâm Bắc Thần có đi cùng mình không, nàng cũng phải rời khỏi Lâm trạch, nàng cần thời gian và không gian tự mình hảo hảo suy nghĩ một chút...
Lâm Bắc Thần sợ thân thể gia gia chịu không nổi, không dám tiếp tục cứng đối cứng cùng lão gia tử cố chấp. Cô thấy cảm xúc của gia gia quá kích động, mềm mại nói vài câu trấn an lão nhân một hồi mới rời khỏi thư phòng...
Xuống lầu hai, Lâm Bắc Thần vô cùng muốn thấy Lý Thiên Hữu, vừa nãy lời nói của gia gia tại bên tai, gia gia không có sai, mà bản thân cô cũng không có sai. Thế nhưng thực sự phải để Lâm gia không người nối nghiệp, e rằng cô sẽ hổ thẹn trong lòng cả đời... 1
Trở lại phòng mình, Lâm Bắc Thần không thấy Lý Thiên Hữu, trong lòng cô có chút khó chịu, mau chóng đi tới khách phòng Lý Thiên Hữu ở, đẩy ra cửa phòng, đã thấy Lý Thiên Hữu toàn thân quần áo chỉnh tề nằm ở trên giường đờ ra nhìn trần nhà...
Cô thả nhẹ bước chân đi tới trước giường, rất tự nhiên nằm ở bên người Lý Thiên Hữu, một tay ôm thân hình gầy gò rõ rệt của Lý Thiên Hữu, gối đầu lên cánh tay của nàng, cũng không nói chuyện...
“Lát nữa em đi thăm Thiên Kiêu, ngày mai phải về bộ đội, buổi tối sẽ không trở lại đây...” Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần tiến đến, nàng nghiêng người ôm thân thể Lâm Bắc Thần, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Ừ, chị đi cùng em.”
Lý Thiên Hữu cảm thấy có chút yêu thương đối với Lâm Bắc Thần thân cận như vậy, Lâm Bắc Thần căn bản không phải cái loại phụ nữ chim nhỏ nép vào người, luôn luôn lấy cao ngạo tự xưng như cô hiếm thấy biểu hiện ra yếu thế. Lúc này cô lại chủ động vùi tại trong lòng mình, bộ dạng rầu rĩ không vui đó, thực sự làm cho Lý Thiên Hữu cảm thấy đau lòng. Tay nàng mềm nhẹ vuốt tóc dài nhu thuận của Lâm Bắc Thần, muốn dùng động tác dịu dàng truyền ra quan tâm của nàng...
Hai người dựa vào nhau lẳng lặng nằm một hồi, Lý Thiên Hữu thu hồi cánh tay ngồi dậy từ trên giường, nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần vẫn như trước nằm ở trên giường, như là làm một cái quyết định rất lớn, ngữ khí nghiêm túc nói rằng: “Bắc Thần, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều để hai người chúng ta cùng nhau đối mặt đi...”
Lâm Bắc Thần nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lý Thiên Hữu, khẽ gật đầu, cô biết trong lòng đứa bé nhỏ hơn cô vài tuổi này vẫn rất yêu cô. Người mà Lâm Bắc Thần cô coi trọng cũng nhất định là một người đáng giá để cô yêu, dưới tình huống cô không có bất luận biểu tình gì, Lý Thiên Hữu sẽ nhìn ra cô không vui, mà nguyên nhân cô không nói nàng cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, cứ như vậy dùng một câu “Hai người cùng nhau đối mặt.” Tới thuyết minh lòng của nàng, nói hứa hẹn của nàng...
Lâm Bắc Thần trở về phòng thay quần áo bổ trang, Lý Thiên Hữu ngồi ở trên sô pha dưới lầu chờ cô. Trong lúc này Lâm Chí Viễn vẫn không có lại xuất hiện, ban đầu Lý Thiên Hữu muốn đi tìm Lâm gia gia nói chuyện, nàng suy nghĩ rất lâu vẫn là cảm thấy thời cơ chưa tới, hiện tại điều kiện của nàng quá xấu, nàng ngoại trừ chỉ có trái tim yêu Lâm Bắc Thần đến chết không đổi, cũng lại tìm không ra nửa điểm có thể thuyết phục Lâm gia gia đồng ý hai người cùng một chỗ...
Lý Thiên Hữu lái xe của Lâm Bắc Thần, dần dần lái ra khỏi phạm vi Lâm trạch. Trái tim nàng mới rốt cục thực sự hạ xuống, mấy ngày nay tại Lâm trạch, bầu không khí kỳ quái đó gần như ép nàng không thở nổi...
Lý Thiên Hữu chăm chú lái xe lúc này mặc một thân mê thải tác chiến phục, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai bằng bông mùa đông, bên ngoài tác chiến phục bao phủ một bộ quần áo lông hơi dài cùng màu với Lâm Bắc Thần. Mấy ngày nay ở Lâm trạch tu dưỡng, Lâm Bắc Thần gọi tới nhà tạo mẫu tóc của cô, một lần nữa tu bổ lại cái đầu “kiểu chó gặm” của Lý Thiên Hữu, bởi vì vốn là tóc không dài, còn thiếu rất nhiều thịt, nhà tạo mẫu tóc chỉ có cắt cho nàng một đầu hình cầu rất ngắn, điều này làm cho Lý Thiên Hữu vốn là thanh tú càng tăng thêm một chút cảm giác soái khí...
Xe vẫn lái về phía trường học của Lý Thiên Kiêu, giữa đường bởi vì Lâm Bắc Thần nhận được một cú điện thoại mà phải thay đổi tuyến đường. Không có biện pháp, Lý Thiên Hữu chỉ có trước tiên đưa Lâm Bắc Thần về công ty đi làm, mà một mình nàng lái xe của Lâm Bắc Thần đi gặp em gái. Mùa đông đường phố rất tiêu điều, Lý Thiên Hữu tắt gió ấm trong xe, hạ xuống chút cửa sổ xe để gió lạnh từng chút từng chút tràn vào bên trong xe, hiện tại nàng cần tỉnh táo lại, trước mắt có quá nhiều sự tình chờ nàng đi giải quyết, mà tương lai thì còn có quá nhiều trắc trở cần nàng đi đối mặt...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua không canh, hiện tại bổ thượng...
Chết tiệt viết viết lại đến muộn, đám đại đại, ta hoa hoa đây...