Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 67: Nam nhân y phục rực rỡ

Edit: gau5555

Beta: Bella Ngân

Cửa động dọa người trong phòng nhảy lên.

“Ai?” Thủ hạ Bạch Ngọc Sơn liền xông ra ngoài, đem người nọ vây ở giữa, “Thật to gan…”

Lúc này, từ trên mặt đất một người chậm rì rì bò lên, một thân y phục đủ mọi màu sắc thật là đáng chú ý, chỉ thấy hắn hết sức bất mãn phủi bụi bặm ở trên y phục, sau đó lại sửa sang tóc một chút, vẻ mặt tức giận: “Các ngươi muốn la ó cái gì? Muốn lên thì lên nhanh đi, không thì biến đi, nét mực này, thật là…” Nữ nhân này lạc thanh lạc khí không lí do làm cho hắn ở trong bụi hoa nổi lên một tầng da gà.

Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.

“Không biết bổn đại gia tối hôm qua mệt đến sắp chết sao? Ngủ một giấc cũng không được thanh nhàn…” Tối hôm qua phong lưu khoái hoạt, nam nhân y phục rực rỡ nói, mắt phượng hẹp dài quét mọi người một chút, sau đó rơi vào trên mặt Nhạc Du Du, trong miệng tấm tắc hai tiếng, sau đó lại lắc đầu: “Sắc chỉ có thế này thôi sao? Còn học người khác làm nũng? A… Chịu không nổi…” Nói xong lấy tay vuốt phẳng cánh tay của mình một chút, lại hướng về phía Bạch Ngọc Sơn lắc đầu, “Thật không có mắt nhìn, nữ nhân này, cho không cũng không thèm…”

Nhạc Du Du lúc này rất tức giận, nàng chọc phải người nào sao? Chính mình tuy rằng không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng có thể coi là con gái rượu đi? Thế mà từ lúc đến nơi này, cái gì gọi là lực hấp dẫn cũng biến đâu mất? Không khỏi nổi giận: “Ngươi người chết yểu, cô nãi nãi ta chọc giận ngươi lúc nào? Ta nhìn thế nào mà không có tư sắc?”

“Hét? Lại còn hét rất lớn a.” Nam tử y phục rực rỡ vừa nghe xong, cũng không tức giận trái lại lại vui vẻ, “Ngươi nói cho ta biết, chỗ nào của ngươi có tư sắc? Nhiều lắm thì chỉ có thể nhìn ra là một nữ nhân đã…”

“Lão nương ta muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, so với ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ mạnh hơn nhiều…” Nhạc Du Du kêu lớn lên, “Còn có, ta là có tâm hồn đẹp, tâm hồn đẹp, ngươi thì biết cái gì!” Thực sự là tức chết thôi, những người này chỉ nhìn tổng thể bên ngoài? Thực sự là nông cạn, tục tằng! Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Hạo nhi của nàng là tốt nhất, lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã nói nàng đẹp…

Nghĩ đến Hạo nhi, Nhạc Du Du không lòng lại cảm thấy khổ sở, không biết chính mình còn có thể hay không gặp lại tiểu tử ngốc kia, cũng không biết vạn nhất mình bị người này giết, Hạo nhi có nhớ tới mình hay không…

Bạch Ngọc Sơn cùng thủ hạ nhìn hai người một lời ta ngươi một lời, tựa hồ không để hắn vào trong mắt, cũng không khỏi nổi giận, thế nhưng, lại không biết nam nhân  y phục rực rỡ này lai lịch như thế nào, vì thế, còn chưa dám tuỳ tiện ra tay, đành phải ôm quyền nói: “Hi vọng huynh đài không nhúng tay, cái này là ân oán giữa chúng ta…”

“Tại sao ta phải nghe lời của ngươi” Nam nhân y phục rực rỡ vừa nghe thấy thế hai tròng mắt bỗng nhiên mở trừng, “Vốn là với nữ nhân này không có ý nghĩa gì, thế nhưng nghe ngươi vừa nói, ta lại có ý tứ, vì thế, các ngươi nên đi đi, nữ nhân này thuộc về ta…” Nói xong, bản thân tự đi tới trước mặt Nhạc Du Du, bóp má của nàng một chút, “Ân, làn da này còn được, Bổn đại gia đêm nay sẽ dùng tạm đi…”

Nhạc Du Du sửng sốt, nam nhân này cảm giác sao không giống như là người tốt?

“Muốn chết.” Bạch Ngọc Sơn vừa nghe xong sắc mặt nhất thời trầm xuống, sau đó vung tay lên, “Vậy đừng trách bổn đại gia không khách khí, lên.”

Những người áo đen kia vừa nghe, lập tức liền vây lại, nhưng, nam nhân y phục rực rỡ kia căn bản là không nhìn ở trong mắt, trái phải quơ quơ, thậm chí Nhạc Du Du còn không nhìn thấy hắn ra tay thì, đã có người ngã xuống đất khóc thét.

Bạch Ngọc Sơn vừa nhìn đã biết gặp phải cao thủ, không dám chậm trễ, lấy ra một cây đao, liền hướng Nhạc Du Du đâm tới, hắn không thể để cho nàng sống, bằng không, thì mình chỉ có con đường chết…