Đi ra thật xa, Nhạc Du Du bỗng nhiên quay đầu lại, lại phát hiện vừa rồi vài người trong đình bao gồm cả cô gái đẹp kia cũng đã không thấy, không khỏi lắc đầu, chỉ có thể xem như bọn họ xui xẻo, gặp Hạo nhi, đem danh tiếng của bọn họ cướp sạch a.
Không khỏi lại muốn chính mình, mỗi ngày cùng yêu nghiệt kia ở cùng một chỗ, liệu kiếp này có được như ý? Nghĩ tới đây, Nhạc Du Du ủy khuất liền quyện miệng. Chỉ là đến nửa ngày, cũng không có một giọt nước mắt rơi xuống,đành phải hung hăng hừ lạnh một câu “Hoa thành này xem ra phải sửa là ‘thành Háo Sắc’ mới đúng…”
Linh Lung nhìn bộ dạng chủ tử của mình, ngoại trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu.
“Linh Lung, nơi đó có bán kẹo hồ lô.” Nhạc Du Du bỗng nhiên lại phát hiện giống như ở thời hiện đại, trong qua khứ cũng có bán.Thế nhưng do đi hơi mau một chút, liền không khỏi hét lên, cái mông đau quá.
“Phu nhân ngồi nghỉ ở đây một chút đi, nô tỳ qua mua được rồi.” Linh Lung vội vàng kéo nàng lại, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nhạc Du Du gật đầu, ở cổ đại điểm tốt chính là ở chỗ này, muốn đánh cũng không cần chính mình ra tay, chỉ cần nói một tiếng sẽ có người làm, thoải mái a thoải mái.
Linh Lung rất nhanh cầm xiên mứt quả trở về, vừa mới đi được vài bước liền phát hiện không thấy vương phi ngồi ở ven đường, mà ở đầu hẻm bên cạnh có mấy bóng đen xuất hiện, nhất thời nhướng mày, thầm kêu không tốt, một bên gởi thư tín một bên đuổi theo.
Nhạc Du Du đang vui vẻ rạo rực ngồi ở chỗ kia chờ Linh Lung, lại bỗng nhiên sau gáy đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm ngay lập tức mất tri giác cái gì cũng không biết.
Dĩ nhiên là bị người từ phía sau đánh hôn mê.
Nhạc Du Du chậm rãi khôi phục ý thức, khi tỉnh lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hơn nữa toàn thân đau nhức, trong vô thức muốn dùng tay sờ sờ đầu, lại phát hiện cánh tay căn bản là không nhúc nhích được, muốn chửi ầm lên, lại phát hiện trong miệng đang bị nhét vải rách làm cho nàng không nói được.
Nhạc Du Du cảm thấy muốn buồn nôn, miếng vải này mấy trăm năm không được giặt sạch sao?
“Tỉnh?” Một thanh âm quen thuộc truyền tới, sau đó có người đứng ở trước mặt nàng.
Nhạc Du Du mở mắt, là một khuôn mặt rất quen thuộc, không phải là ai khác, chính là người lúc trước muốn nhúng chàm Hạo nhi, Bạch Ngọc Sơn.
“Tỉnh là tốt rồi.” Bạch Ngọc Sơn lấy tay nâng cằm Nhạc Du Du, vẻ mặt như kẻ trộm cười, “Tỉnh rồi thì chơi mới thú vị chứ…”
Nhạc Du Du trong lòng trầm xuống, người này không phải là muốn làm gì mình đấy chứ?
Câu nói kế tiếp của Bạch Ngọc Sơn làm cho Nhạc Du Du triệt để thất vọng đau khổ, chính mình đã đoán đúng. Hắn thật là muốn làm cái gì đó trước sau đó sẽ giết, từ lần trước bị đánh, Bạch Ngọc Sơn giận tỷ tỷ vì đã không đòi lại món nợ này cho hắn, vì thế, ghi hận trong lòng, có câu nói không sợ kẻ trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thươn., Nhạc Du Du cuối cùng là hiểu chân lý câu nói đó.
Bạch Ngọc Sơn mấy ngày nay đã điều tra nàng đi những đâu,không ngờ rằng hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
“Các huynh đệ, vị này là Tấn vương phi.” Bạch Ngọc Sơn cười gian đứng dậy,“Lát nữa sau khi thiếu gia ta hưởng thụ xong, các ngươi cũng thay phiên nhau nếm thử mùi vị này đi…”
“Cảm tạ thiếu gia.” mấy người nam nhân áo đen bên cạnh đều nở nụ cười gian
Nhạc Du Du trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ mình thực sự sẽ bị làm nhục bởi đám cặn bã này?