Yến hội như trước tiếp tục. Nhạc Du Du cũng không biết mọi người đối với nàng vô cùng kinh ngạc, càng không biết trong ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt nhìn có vài tia nghiền ngẫm.
Trong yến hội cung đình, không ngoài là vui chơi giải trí, sau đó hát hát khiêu khiêu, nói thật là, Nhạc Du Du một chút hứng thú cũng không có, ở đây không có diêu cổn, không có nhạc thịnh hành, chỉ có cây sáo đàn tranh, thổi trúng đạn bì bõm nha, nghe liền muốn ngủ, vì thế, hoàng thượng căn dặn Hạo nhi xong đi đường phải cẩn thận, phải đi sớm về sớm, liền tuyên bố đại gia tùy ý, cái này hợp với ý của Nhạc Du Du, liền đem tất cả tinh lực trong đầu đều nhập vào trước mỹ thực ở giữa đi, ý tưởng của nàng chính là ai cũng không nhìn, ai cũng không phản ứng, ăn xong rồi vội vàng mang theo Hạo nhi ly khai.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nhạc Du Du ăn vui vẻ, không khỏi trong lòng cười không ngừng, đối với vị vương phi này của hắn mà nói, trong cung tất cả đều chỉ có thức ăn có lực hấp dẫn, dù sao hắn cũng là “Đồ ngốc” a, vì thế, hắn đơn giản cũng cùng Nhạc Du Du ăn, hai người còn thường thường vì món nào đó hoặc đùi gà gì đó tranh đoạt một chút, bất quá, Nhạc Du Du đều nhường cho Lãnh Hạo Nguyệt, cuối cùng, Lãnh Hạo Nguyệt cũng sẽ chia ra hai phần, sau đó hai người cùng nhau ăn, còn thường thường muốn Nhạc Du Du thưởng cho một chút…
Nhạc Du Du cũng không phải già mồm cãi láo, vui vẻ thượng thân trên má Lãnh Hạo Nguyệt một chút.
Khiến cho cũng nữ xung quanh đều xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Hoàng hậu Đổng Tuyết Mai nhìn hình tượng hai người vương gia cùng vương phi, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có biểu tình gì chán ghét, trái lại có bao nhiêu điểm ước ao. Mà hoàng thượng Lãnh Húc cũng từ đầu chí cuối đều mỉm cười nhìn bọn họ, ánh mắt kia thuần túy chính là ánh mắt của một phụ thân sủng nịch.
Lãnh Minh Nguyệt kia hai mắt càng trừng lớn nhìn Nhạc Du Du, trên mặt thủy chung là lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, Nhạc Du Du cuối cùng đơn giản ngoắc làm cho nàng tới đây cùng ăn, không nghĩ tới tiểu cô nương thế nhưng thực sự rời đi chỗ ngồi của mình, ngồi xuống bên người Nhạc Du Du.
Cứ như vậy, mọi người càng kinh ngạc hơn, phải biết rằng, Minh Nguyệt công chúa này ai cũng không muốn thân cận, thậm chí ngay cả hoàng hậu bình thường thấy nàng cũng là biểu tình sợ hãi.
Đổng Tuyết Mai càng thêm kinh hỉ, thế nhưng, đồng thời lại có điểm đố kỵ với Nhạc Du Du, thế nào nàng là mẫu thân cũng không sánh bằng một nữ hài tử vừa mới thấy gặp hai lần đâu?
Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng kinh ngạc, thế nhưng, nét mặt như thường lệ, thậm chí còn ăn giấm chua vì Nhạc Du Du bỏ thêm một khối cá gắp Minh Nguyệt mà chưa cho hắn ăn xong…
Lãnh Huyền Nguyệt híp mắt, vừa uống rượu vừa quan sát nữ nhân đối diện, hắn đối với nữ nhân này thật là ngày càng tò mò hứng thú.
Bạch Ngọc Bình nhìn một chút bên người trượng phu, trong lòng rất không có tư vị, trong mắt trượng phu căn bản cũng không có chính mình, nhưng, nàng là người thông minh, vì thế, trên mặt tuyệt nhiên không biểu hiện ra ngoài, nếu không chiếm được yêu, vậy thì bảo trụ vị trí của mình đi, mặc dù có điểm thật đáng buồn, thế nhưng, so với hai bàn tay trắng còn tốt hơn, vì thế, nàng chỉ là cười yếu ớt, sau đó cũng không cần cung nữ hầu hạ phía sau, tự mình chấp bầu rượu, ân cần vì Lãnh Huyền Nguyệt đổ rượu.