Bạch Ngọc Bình tim đập nhanh theo thời gian trôi qua, nói thật, đối với nam nhân chính mình đã hầu hạ hai năm, nàng có nhiều cảm giác sợ hãi đối với hắn. Hắn tàn bạo thủ đoạn, nàng đã thấy nhiều lắm.
Bây giờ, Lãnh Huyền Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn nàng không nói một lời, làm cho nàng cơ hồ hít thở không thông.
Rốt cuộc, Lãnh Huyền Nguyệt đứng lên, bước một bước đã đi tới, sau đó khom lưng, tay giơ lên nâng cằm Bạch Ngọc Bình.
“Nhớ kỹ, vị trí thái tử phi này nếu muốn an tọa, hoặc là nói trắng ra là muốn ngồi vững, nhớ, gây ít chuyện thị phi đi” Lãnh Huyền Nguyệt từng câu từng chữ nói, hàn quang trong con ngươi kia làm cho Bạch Ngọc Bình chỉ cảm thấy lạnh từ đỉnh đầu tới gang bàn chân, “Nghe thấy được không?” Sau đó dùng sức vung tay một cái, Bạch Ngọc Bình đã bị hung hăng ném tới trên mặt đất.
“Nô tì đã hiểu.” Bạch ngọc Bình không ngốc, nàng biết thủ đoạn của hắn, vậy chuyện xảy ra của Bạch Ngọc Sơn hắn cũng rõ ràng, như vậy, nếu như che giấu cho đệ mình cái gì, mà chính mình còn cố ý yêu cầu báo thù, nói không chừng lại tự tạo tai ương cho chính mình, mà nàng cũng không có khả năng vì Bạch Ngọc Sơn mà tạo thêm nguy hiểm cho mình, tình cảm của bọn họ còn chưa tốt đến mức đó, không khỏi có điểm hối hận cho sự lỗ mãng của mình.
“Biết là tốt rồi.” Lãnh Huyền Nguyệt sắc mặt hòa hoãn đi xuống, “Đi nói cho Bạch Ngọc Sơn, trước khi bản cung đăng cơ, hắn tốt nhất làm bản cung chướng mắt, bằng không, cũng không phải chỉ có đơn giản thương ở chân như vậy …” Nói xong, phất tay áo ly khai khỏi gian phòng. Hắn hiện tại mặc dù là thái tử, dù sao vị thế vẫn chưa nắm chắc, nếu như ở phía sau lộng khởi kêu ca, những cái được không thể bù đắp được cái mất.
Chuyện tình xảy ra ở “Thực là trời”, hắn đã biết ngay từ đầu.
Bạch Ngọc Bình ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, nàng thực sự hối hận vì lúc trước mình có thể thắng mười mấy nữ nhân ở trong phủ thái tử được tuyển chọn là thái tử phi, ngoại trừ bởi vì phụ thân là nguyên lão, ở trong triều giao thiệp cực lớn, càng là bởi vì mình ít lời ít ngữ, biểu hiện không cam lòng không đố kị, tuy rằng trên thực tế không phải như vậy, nàng nhìn đám nữ tử vào phủ kỳ thực đố kỵ muốn chết.
Bạch Ngọc Bình không khỏi hung hăng nắm chặt nắm tay, nàng muốn làm hoàng hậu, nàng không thể bỏ dở nửa chừng, nàng càng rõ ràng, nếu như hôm nay Lãnh Huyền Nguyệt một chưởng đập chết lời của nàng, nói không chừng ngày mai sẽ có người thay thế vị trí thái tử phi này, mà phụ thân phỏng chừng cũng không nói cái gì đi, dù sao, ở trong mắt bọn họ, quyền lực so với bất kỳ vật gì đều tốt hơn, bao gồm thân tình, ái tình…
Trong thư phòng của phủ Thái tử
Lãnh Huyền Nguyệt qua lại chậm rãi bước những bước chân đi thong thả, bốn năm trước, chính mình dùng kế đoạt ngôi vị thái tử, thế nhưng, hắn đối với Lãnh Hạo Nguyệt vẫn thủy chung không có biện pháp an lòng, mặc dù mình đã thả người ở Tấn vương phủ, mấy năm nay cũng không phát hiện được kẽ hở gì, thế nhưng, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, thời điểm trước khi đăng cơ, hắn ai cũng không tin, không, phải nói, hắn cho tới bây giờ sẽ không quá tin ai.
Nhạc Du Du? Lãnh Huyền Nguyệt trong miệng nhịn không được nhẹ nhàng nói mấy lần, khóe miệng quyến rũ ra vẻ tiếu ý, đây rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Lại cam nguyện gả cho một đồ ngốc? Không khỏi sờ soạng con mắt trái của mình một chút, hắn đối với nàng càng lúc càng hứng thú.
Tấn vương phủ.
Nhạc Du Du đang ở phơi nắng trong sân, lại bỗng nhiên hắt xì hơi hai cái.
“Thật là, ai mắng ta vậy.” Nhạc Du Du xoa xoa mũi, “Cũng không biết là kẻ vương bát quỷ tôn tử mắng lão nương đây, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống a…”
Trong phủ thái tử Lãnh Huyền Nguyệt mà cũng đánh hai cái hắt xì, không khỏi lẩm bẩm: hay là cảm lạnh a…