Thích Tự đọc xong, tay run run nhắn tin kháng nghị cho Phó Diên Thăng, không đồng ý công nhận hiệu lực của những điều khoản bổ sung kia.
Tự: "Mấy cái điều khoản bổ sung kia là thế nào vậy? Sao chuyện ấy mà cũng viết vào hợp đồng?"
F1S: "Tất nhiên phải viết vào rồi, đấy là lợi ích chủ yếu mà tôi được hưởng mà. Bộ cậu tưởng tôi đồng ý theo cậu là vì mức lương 500,000NDT một năm à?"
Tự: "Nhưng anh cũng đâu cần viết đến chi tiết như thế!"
F1S: "Hôm qua chính cậu đã đồng ý là tôi có thể còn gì, đàm phán hợp đồng chính là đàm phán hợp đồng, nghĩa vụ và lợi ích của đôi bên phải được làm rõ là đúng rồi, cậu đừng có định ăn gian đấy."
Thích Tự không khỏi phát điên, hôm qua hắn có hứa mình với Phó Diên Thăng sẽ giúp nhau mấy lần một tuần à?
Đương nhiên hắn cũng không dám lôi từng hạng mục ra vặn vẹo Phó Diên Thăng, chỉ đành nói: "Vậy anh xóa cái hạng mục sau này đi."
F1S: "Cậu bảo tôi xóa, ý là chắc chắn sẽ không thực hiện đúng không?"
Tự: "Tôi đã nói là để sau này rồi bàn mà?"
F1S: "Thì tôi cũng viết là "Sau này" đấy thôi? Tôi có định ra thời hạn cụ thể gì cho "sau này" đâu, cậu cũng nói là không cho tôi miễn cưỡng mình rồi còn lấn cấn cái gì nữa? Chẳng nhẽ tôi lại còn nhảy bổ lên người cậu được chắc?"
Thích Tự: "...!"
FẮC! Sao người này có thể nói chuyện đồi trụy như vậy!
Thích Tự cảm giác từ lúc không nhịn được mà hôn mình đến giờ, thái độ của Phó Diên Thăng càng ngày càng lưu manh, uổng công trước kia hắn còn tưởng đối phương chính nhân quân tử thế nào... Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong mà...
Nhưng Phó Diên Thăng tỏ ra vô cùng kiên định với những điều khoản này, giống như nếu Thích Tự không chịu kí điều khoản bổ sung thì mình cũng sẽ không kí hợp đồng nữa.
Thích Tự ảo não nói: "Để tôi xem lại một chút."
Phó Diên Thăng cũng không vội, đáp lại một câu: "Ừ, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, đừng có mơ mơ hồ hồ đã kí rồi sau này lại chống chế, nhớ đọc cả mục xử lí vi phạm hợp đồng đi đấy."
Thích Tự: "..."
Mục xử lí vi phạm hợp đồng trong <điều khoản="" bổ="" sung=""> có ghi—nếu Thích Tự không làm được những việc này, Phó Diên Thăng cũng có thể giấu diếm bí mật, thậm chí là không đảm bảo đầy đủ nghĩa vụ đã cam kết trong hợp đồng chính.
Đối mặt với nước đi này, Thích Tự quả thực đã bị "chiếu tướng" cho hết đường lui.
Thích Tự buông điện thoại xuống, thái dương giật giật không ngừng.
Thẳng thắn mà nói, dĩ nhiên là hắn cũng mong được làm với Phó Diên Thăng chút chuyện nho nhỏ giống như các cặp tình nhân khác—dù sao hắn cũng thích đối phương.
Nhưng tất cả những chuyện mà hắn từng nghĩ đến đều rất đơn thuần, như là cùng nấu cơm, xem phim, cùng đi tập thể dục, đi concert.
Không thì cũng là hắn ở nhà kéo violin cho Phó Diên Thăng nghe, hai người nhìn nhau trìu mến xong thì thuận tiện hôn một chút... Đấy đã là cảnh tưởng lãng mạn nhất hắn có thể nghĩ đến rồi.
Vậy mà điều khoản bổ sung Phó Diên Thăng gửi tới cứ thế biến phim yêu đương thanh xuân trong đầu Thích Tự thành phim con heo khẩu vị nặng, khiến hắn nhất thời không thể nào tiếp thu nổi.
Thích Tự đứng ngồi không yên nguyên một buổi chiều, đến tối về khách sạn mới lên ipad tìm về các loại tương tác với tư thế kì kì quái quái mà Phó Diên Thăng nhắc đến.
Lại nói, tuy có em trai Thích Phong là gay, nhưng quả thật Thích Tự không hề biết cụ thể gay với gay làm chuyện kia như thế nào.
Lên tìm về gay, kết quả đầu tiên chính là định nghĩa về công-thụ.
Thích Tự xem hết một lượt rồi ngẫm nghĩ, từ trong vô thức đã cảm thấy hình như Thầy Phó công hơn mình...?
Dù gì so về tuổi tác, Phó Diên Thăng cũng lớn hơn, kinh nghiệm phong phú hơn, so về hình thể, Phó Diên Thăng lại còn nhỉnh hơn hắn một chút.
Chẳng trách hắn ghẹo Lăng Khả thì không hề thấy áp lực, trong khi đối đầu với Thầy Phó lúc nào cũng có cảm giác bị áp chế rất căng thẳng...
Thích Tự có chút không cam tâm, lại đọc tiếp.
PopSci còn bảo, phân định công thụ không dựa vào hình thể hay chiều cao, cũng không dựa vào nhìn ai man hơn, mà chủ yếu là khí thế và ý nguyện của người trong cuộc.
(*PopSci: popular science—khoa học phổ cập, nói chung là diễn giải sao cho người thường cũng hiểu được)
Căn cứ vào cảm nhận khi ở chung, Thích Tự cũng thấy Phó Diên Thăng là người dẫn dắt và khống chế nhiều hơn một chút, mà mạnh hơn hắn từ bên trong như thế, hẳn là sẽ không chịu thỏa hiệp.
Nhưng nói như vậy, chẳng phải quan hệ của hai người cũng sẽ chuyển biến theo khí thế mà song phương toát ra à?
Nếu sau này hắn toát ra khí thế mạnh hơn, Thầy Phó cũng có thể là thụ phải không?
Kết hợp với những chi tiết trong điều khoản bổ sung, Thích Tự thử đổi góc nhìn, tưởng tượng Phó Diên Thăng thành một bà xã dục cầu bất mãn, lúc nào cũng cần ông xã cổ vũ hôn hôn mới vui nổi, tuy còn chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng vì hạnh phúc của bà xã nên ông xã là hắn cũng vô cùng cố gắng...
Thích Tự hít sâu một hơi, kiên định tìm thêm không biết bao nhiêu là tư liệu, vừa tiếp thu kiến thức mới, vừa tái cơ cấu lại tam quan.
... Má, thì ra đồng giới với nhau còn làm được nhiều trò như vậy?
... XX trong điều khoản bổ sung là thế này à?
... Hự, cái này, Thầy Phó... có chịu nổi không?
Một tiếng trôi qua, Thích Tự buông ipad xuống với ánh mắt phức tạp, vọt vào phòng tắm dội nước lạnh, sau lại nốc thêm một bình nước đá nữa mới làm dịu đi được đầu óc đang phừng phừng của mình.
Đúng lúc này, Phó Diên Thăng gửi tin nhắn Wechat cho hắn.
F1S: "Đang bận à?"
Thích Tự thấy mặt lại dần nóng lên, đáp: "Không."
Một giây sau, màn hình sáng lên báo cuộc gọi đến từ đối phương.
Thích Tự vội vàng bắt máy.
"Thấy hợp đồng thế nào?" Người ở đầu kia hỏi.
Thích Tự: "... Vẫn đang xem."
Phó Diên Thăng: "Còn chỗ nào không hiểu? Để tôi giải thích cho, hoặc là cùng nhau thảo luận cũng được, xem có thể giúp cậu lí giải nghi vấn gì không."
Thích Tự: "..."
Thảo luận cái gì? Thảo luận tính hợp lí của mấy cái tư thế kia à???
Thích Tự nghe cái điệu bộ ngả ngớn này là biết Phó Diên Thăng lại đang đùa giỡn mình!
Nhưng nghĩ tới quyết tâm vừa rồi, Thích Tự thử ngẫm lại với góc nhìn của công, nói ra nghi vấn của mình: "Tôi thấy cái hạng mục sau này... anh yêu cầu nhiều thế rồi sau này có chịu được không?"
Phó Diên Thăng: "???"
Thích Tự: "Nghe nói lần đầu tiên đau lắm đấy, anh có kinh nghiệm thực tế chưa?"
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự: "Anh cũng không có à?"
Giọng nói của Phó Diên Thăng trầm đi, nghiêm túc giải thích: "Chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu, tôi sẽ cố hết sức để cậu được thoải mái, trên hợp đồng có viết rõ rồi đấy. Nhưng mà ai cũng thế thôi, lần đầu tiên chưa chắc đã đúng ngay, dần dần rồi mới khá lên được."
Thích Tự: "..."
Mới nghe đối phương nói mấy câu, Thích Tự đã có cảm giác mình không tiếp chiêu nổi, lập tức lảng sang chuyện khác: "Tôi vốn định mời ba tôi làm nhân chứng đại diện, nhưng anh viết điều khoản bổ sung rõ ràng như thế thì sao đưa ra được?"
Phó Diên Thăng: "Thì cậu đưa hợp đồng chính thức thôi, cái ông ấy quan tâm cũng chỉ là những gì tôi có thể làm cho cậu trong hai năm tới kia mà. Còn điều kiện thân thể là cậu tự hứa hẹn với tôi, tự cậu quyết định là được rồi."
Thích Tự: "..."
Thích Tự: "Để tôi suy nghĩ thêm đã."
Phó Diên Thăng: "Được rồi, cứ suy nghĩ đi, có vấn đề gì thì nhắn tôi."
Nói chuyện thêm một lát, Phó Diên Thăng cũng chúc hắn ngủ ngon.
Thích Tự cúp điện thoại, không nhịn nổi lo lắng, nhỡ về sau không đè nổi Thầy Phó thì làm sao?
Dù sao hiện tại hắn cũng chưa thể nào chấp nhận được chuyện này.
*
10h tối, Lăng Khả đang ở nhà Thích Phong thu dọn đồ đạc cùng người kia.
Hắn vừa kết thúc kì thực tập mấy hôm trước, mà có vẻ Thích Phong cũng không cần đi làm hộ anh trai nữa, vì vậy hai người cứ thế quyết định xách ba lô lên và đi một chuyến trước khi vào năm học mới.
Bọn họ đặt vé sáng mai bay, cho nên Thích Phong gọi hắn đến để cùng xuất phát từ đây luôn cho tiện. Lăng Khả cơm nước xong xuôi rồi mới qua, thế mà hóa ra tên kia vẫn chưa chuẩn bị tí hành lí nào!
Lúc này, Thích Phong đang chạy loạn khắp phòng tìm đồ dưới sự thúc giục và giám sát của Lăng Khả. Bỗng nhiên, điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn Wechat mới.
"Lăng Khả, xem giúp tôi là ai gửi thế!" Thích Phong đang bận tối mắt nói
Lăng Khả mò được điện thoại của hắn ở dưới chăn, mở ra xem: "Anh cậu, hỏi cậu đang làm gì."
Thích Phong cáu kỉnh nói: "Sao lại là anh hai, ảnh mà tìm tôi là đảm bảo không có chuyện gì tốt đẹp rồi, cậu trả lời giúp tôi cái."
Lăng Khả ờ một tiếng rồi cầm điện thoại của Thích Phong lên nhắn lại.
Phong: "Đang thu dọn hành lí."
Tự: "Chuẩn bị đi chơi xa với Lăng Khả à? Đi đâu đấy?"
Phong: "Ừm, đến Nội Mông Cổ."
Tự: "Hỏi em chuyện này."
Phong: "Chuyện gì?"
Tự: "Em với Lăng Khả ai công ai thụ?"
Lăng Khả: "..."
Trong phòng khách sạn Holiday, Thích Tự ôm điện thoại dựa vào đầu giường, đợi gần một phút không thấy trả lời, mới nhíu mày gửi thêm một dấu "?".
Phong: "Lăng Khả là công."
Thích Tự sửng sốt, thậm chí là kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì dù Thích Phong to cao hơn Lăng Khả một chút, PopSci cũng bảo rồi—phân định công thụ không dựa vào hình thể, mà dựa vào tính cách.
Trong khi Thích Phong thì thích mè nheo, Lăng Khả lại lạnh lùng cun ngầu như thế... Phong thụ Khả công cũng không quá khó hiểu.
Đúng lúc này, bên kia lại nhắn tới một tin: "Anh cũng đừng có mà xem thường thụ, làm thụ thoải mái lắm đó, chỉ việc nằm ra cho người ta hầu hạ thôi!"
Thích Tự: "..."
Từ: "Ờ, biết rồi, hai đứa đi chơi vui."
Trong căn biệt thự cách đó mấy chục km, Thích Phong ngẩng lên từ nùi quần áo: "Anh tôi bảo gì thế?"
Lăng Khả xóa đi mấy tin nhắn mấu chốt, đẩy kính rồi bình tĩnh nói: "Cũng không có gì, hỏi chúng ta đi đâu chơi thôi, tôi trả lời giúp cậu rồi."
Thích Phong: "Ò."
Trong lúc ấy, Thích Tự vẫn đang tựa đầu giường ngẫm lại về câu nói của đối phương, một lời "chỉ việc nằm ra cho người ta hầu hạ" của em trai đã thực sự đả động được hắn.
Hắn vốn dĩ đã không thể tưởng tượng Thầy Phó thành dạng bà xã gì đó, nhưng nếu đổi thành Phó Diên Thăng chủ động khiến hắn thoải mái, Thích Tự đột nhiên cảm thấy dễ tiếp nhận hơn nhiều.
... Đến Thích Phong còn có thể, hẳn là mình cũng có thể đi?
Hôm sau, Thích Tự bèn gửi hợp đồng chính mà Phó Diên Thăng mô phỏng cho Thích Nguyên Thành, cũng báo ba biết là Thầy Phó đã đồng ý sang Mĩ kèm cặp hắn trong hai năm tới.
Chiều ấy, giám đốc Tần đi công tác về, trực tiếp đến phong tìm Thích Tự: "Thích Tự, chú nghe bảo hôm trước Trương Kiệm có nhờ kí phương án xử lí hàng tồn kho nhưng cháu không kí à?"
"Vâng, cháu không hiểu rõ về nội dung này lắm, nên không dám tùy tiện kí trước khi có ý kiến của chú..." Thích Tự đứng dậy, khiêm tốn nói, "Nghe thư kí Trương nói là cần gấp lắm, cháu có làm chậm trễ việc gì quan trọng không ạ?"
Giám đốc Tần cười ha hả nói: "Không sao đâu, mấy cậu ấy đã làm theo chỉ thị miệng của chú rồi."
Thích Tự thừa cơ nói: "Khéo quá, cháu cũng đang muốn nhờ chú giải thích một chút về phương án xử lí hàng tồn của công ti mình. Nghe thư kí Trương bảo, hình như trước giờ đều là chú kí duyệt. Cháu có thể xem qua những tài liệu ấy không ạ?"
Giám đốc Tần gật đầu: "Được chứ, để lát chú bảo thư kí Trình tìm cho."
Chưa đầy nửa tiếng sau, Trình Lệ Quân đã mang những tài liệu từng được phê duyệt đến. Thích Tự lướt qua một lần, đặc biệt chú ý vào các sơ hở mà Cố Sóc nhắc tới, mới phát hiện ra những văn kiện này và cái mà Ngô Song chụp lại rõ ràng có điểm khác nhau!
****
Lăng Khả: "Anh hai, ai bảo trước kia anh ghẹo em, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muahahaha~ Anh rể, để em trai đây giúp anh một tay~~~ *đẩy kính*"
-
vtrans by xiandzg
T/N: Hãy trân trọng 7🍁, đứa nhỏ sống giữa một bầy phúc hắc thế này mà vẫn giữ được tâm hồn ngốc bạch ngọt chong xáng thiện lương ˊ_>ˋđiều>