Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 125: Mới chạy hai vòng

Xe còn chưa tắt máy, Lâm Đông đã lao ra từ ghế phó lái, trông thấy Vinh Kha thì càu nhàu: "Biết vậy không đi đón cho rồi! Tên này đúng là điên rồ, lên cầu vượt mà chạy tận 180km/h! ĐM rồi vé phạt chạy quá tốc độ lại đổ lên đầu tôi chứ ai!"

Vinh Kha: "Biết cậu ấy điên rồi mà còn đưa xe cho chạy?"

Lâm Đông rống lên: "Cậu ta đòi thì tôi ngăn được à!?"

Đường Vĩ Sùng cười nói: "Thôi được rồi, lát vào kia cho cậu ta điên thoải mái!"

Tư Trạch ngồi nguyên trong xe, đã kéo phanh tay mà vẫn rồ ga, khiến xe thể thao gầm gào rung bần bật. Nhìn hắn như thế, phần lớn đều vô thức tránh đi một chút, chỉ sợ một giây sau Tư Trạch lại đóng Fast and Furious thì lại phải vạ.

Vinh Kha ghé lại cửa sổ ghế lái, nói với Tư Trạch bên trong: "Cậu đang ở đây mà rồ ga làm gì? Dọa người chắc?"

Chẳng ngờ ngay giây sau, lốp xe cọ xát xuống đường tạo ra một tiếng vang chói tai, rồi nhanh chóng đưa con xe đen vọt lên như tên lửa.

"Cái đệch!!" Vinh Kha hãi hùng hô lên, trơ mắt nhìn Tư Trạch xô đổ cả loạt chóp nón, xông thẳng vào trường đua.

Chứng kiến hành vi "dũng mãnh" của Tư Trạch, nhóm chủ xe xung quanh lập tức kinh ngạc xì xào, sau cũng đồng loạt vào xe nối đuôi ra trận.

"Mẹ, còn chưa mặc đồ chuyên dụng nữa chứ, cậu ta chán sống rồi à!" Đường Vĩ Sùng lập tức cầm điện thoại lên gọi cho nhân viên phụ trách, ra lệnh, "Lập tức mở đèn trường đua! Xe cứu hộ vào vị trí! Cậu ta chạy xong một vòng phải ngăn lại luôn!"

Thích Tự đi theo hội Đường Vĩ Sùng vào đường đua, đã thấy Tư Trạch đang lao vun vút chiếc Porsche đen kia của Lâm Đông, tốc độ như chớp giật.

Hắn cua hết khúc này đến khúc khác, tiếng reo hò ngày một vang dội. Thấy thế, mấy người Đường Vĩ Sùng, Vinh Kha vừa lo lắng cho an toàn của Tư Trạch cũng nhanh chóng gia nhập đội hình cổ vũ, nhiệt huyết sôi trào theo cảm xúc kích động.

Thích Tự không biết bọn họ hào hứng cái gì, hắn nhìn chiếc Porsche đen phóng như mất phanh, cua trái quẹo phải đột ngột mà chỉ cảm thấy Tư Trạch không đâm thì cũng sẽ phi thẳng lên không trung, tan xác cả người lẫn xe ngay giây sau đó.

... Đây rõ ràng không phải tìm vui, mà là tìm chết mới đúng.

Chạy hết một vòng, Tư Trạch rốt cục cũng phát tiết đủ, chậm rãi dừng xe, không hề hấn gì.

Cả hội lao ra như chào đón người hùng thắng trận trở về, tâng bốc: "Đỉnh vãi chưởng! Vừa rồi lên tới tận 250km/h phải không?"

"Người anh em, đã không?? Vừa rồi trông cậu như chuẩn bị bay lên đến nơi ấy!"

Tư Trạch xuống xe, biểu cảm không còn hằn học nóng nảy như ban nãy, nhưng ánh mắt thì vẫn đen kịt.

"Đi thôi đi thôi, lên ngồi một lát nào..." Vinh Kha khoác vai hắn, "Thật tình, hai ngày nay cậu cứ như phát rồ ấy."

Thích Tự đi theo bọn họ ra khán đài dành cho khách VIP, cũng là nơi có tầm nhìn bao quát toàn bộ bãi đua hoàn hảo nhất. Sau khi được Tư Trạch kích nhiệt, nhóm đua chuyên nghiệp cũng lần lượt ra sân, nối đuôi đuổi nhau.

Thích Tự ngồi bên cạnh, nghe thấy Vinh Kha hỏi Tư Trạch: "Vui lên chút nào chưa?"

Tư Trạch: "Tàm tạm..."

Vinh Kha: "Tối qua về thế nào? Không đánh nhau đấy chứ?"

Tư Trạch cười lạnh: "Đánh nhau? Tôi dám chắc? Anh ấy chưa đánh tôi là may."

Khỏi nói, Vinh Kha không thể nào tưởng tượng nổi: "Cậu nói Tống Phổ Tâm kia đánh cậu? Cái người nhìn như gió thổi cũng bay đấy ấy hả? Anh ta đánh thắng cậu?"

Tư Trạch chỉ chỉ mắt phải của mình: "Đừng có nghi ngờ, nhớ tháng trước có nguyên tuần tôi không tụ tập được với các cậu không, cái đợt đấy mắt sưng vù cũng vì bị anh ấy đánh chứ đâu."

"Này..." Vinh Kha quay cả người ra nhìn hắn, "Rốt cục cậu làm sao thế hả? Thật sự bị người ta nắm thóp đến thế?"

Sau vài giây im lặng, không ngờ Tư Trạch cũng ừ một tiếng gần như không để ai nghe thấy, còn nói: "Chịu thôi."

Vinh Kha như muốn rớt cầu mắt ra ngoài vì trừng: "Là sao? Cậu thật sự yêu anh ta rồi?"

"Biết làm sao được? Thấy anh ấy không vui thì lòng như bị kim đâm, mà làm thế nào cũng sai..." Tư Trạch có vẻ đau khổ, "Cậu có hiểu cảm giác đấy chứ?"

Vinh Kha nghe mấy lời này của Tư Trạch mà há hốc miệng như nuốt phải nguyên quả trứng gà, hồi lâu sau mới nói được: "Cậu với anh ta cứ vậy, sau này phải làm sao?"

Tư Trạch thảng thốt nói: "Đến đâu hay đến đó, không 10 năm thì 20 năm, kể cả tim anh ấy có sắt đá cỡ nào, tôi cũng sẽ khiến nó phải rung động..."

Lúc nói những điều này, ánh mắt hắn trống rỗng, ngữ khí cũng nhẹ tênh, dường như không có chút niềm tin nào ở bản thân.

Vinh Kha chưa thấy bộ dạng này của Tư Trạch bao giờ, nhìn hắn chằm chằm nói: "Ý tôi là gia đình cậu ấy! Bảo chơi đùa còn được, chứ cậu muốn nghiêm túc đến với một người đàn ông mà ba cậu cũng kệ à?"

Tư Trạch cười mỉa: "Ba tôi nuôi cả tá tình nhân bên ngoài mà mẹ tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua đấy thôi, đâu phải cậu không biết với những người như chúng ta thì tình yêu đích thực với kết hôn là hai chuyện khác nhau hoàn toàn... Chưa kể, nhà họ Tư sớm muộn gì chẳng là của tôi, tôi nuôi một Tống Phổ Tâm thì đã sao? Chỉ cần không công khai phô trương thì ba tôi có quan tâm khối."

"WTF lại còn "tình yêu đích thực"!?" Vinh Kha thấy như đang nghe kể chuyện huyền huyễn, "Cậu uống lộn thuốc à?"

Thích Tự ngồi cạnh mà trong lòng cũng chấn động không thôi, rõ ràng tối qua nhìn Tư Trạch còn như muốn cắn xé Tống Phổ Tâm cơ mà, sao qua có một đêm đã thông suốt rồi? Hay vừa nãy chạy xe nhanh quá văng cả não ra ngoài, chứ không thì bộ dạng thâm tình bi lụy này là thế nào?

Lúc này Uông Sanh tới, Tư Trạch không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, trông thấy đối phương thì nói: "Uông Sanh, tới đây, anh có chuyện cần cậu đây."

"Hey." Uông Sanh lên tiếng chào lại.

Tư Trạch khoát khoát tay với Vinh Kha: "Cậu qua bên kia đi."

Vinh Kha đành phải nhường chỗ cho người mới, mặt mũi khó hiểu lắc lắc đầu.

Uông Sanh vừa ngồi xuống, Tư Trạch cũng khẽ giọng cất lời: "Thằng em tôi có một công ti game, tháng 7 này chuẩn bị lên sàn, đơn vị bảo lãnh là Chứng khoán Minh Thái, chờ niêm yết xong chúng ta cho nó một chân nhà cái, vẫn cách thức cũ, đẩy giá cổ phiếu lên một chút."

Uông Sanh cau mày nói: "Các công ti game sống dở chết dở của Tiểu Hàng ấy hả?"

Tư Trạch: "Nó không biết điều hành công ti, tìm một thư kí lương năm cả triệu mà chỉ biết nhờ người ta làm bài tập hộ mình, tiền ăn chơi đàn đúm bình thường cũng toàn lấy từ công ti, ra được lợi nhuận mới lạ. Nhưng cho đốt tiền mấy năm nay rồi, không thể để nó chơi chết luôn công ti được, giờ bỏ tiền marketing một tí, niêm yết xong thì bán cho người chủ mới có tiền mà không có não nào đấy thôi."

Uông Sanh nghe vậy nói: "Được rồi, em sẽ về điều chỉnh lại giá để bọn họ chuẩn bị tài chính."

Hai người nói một hồi mới phát hiện ra Thích Tự đang chăm chú theo dõi trường đua ở bbên cạnh, không rõ là có nghe được đối thoại của Tư Trạch với Uông Sanh hay không.

Uông Sanh liếc hắn đầy cảnh giác, Tư Trạch hơi giật mình, sau mới trấn an: "Con trai đối tác mười năm của nhà anh, không sao đâu." Nói đoạn, lại quay sang Thích Tự hỏi, "Thích Tự, theo dõi lâu thế rồi mà không định xuống chạy thử hai vòng à?"

Thích Tự làm bộ bấy giờ mới nghe thấy, khiêm tốn đáp: "Em chưa đua bao giờ, đến xem thôi."

Đường Vĩ Sùng ngồi ngay sau, nghe thế lập tức đứng dậy: "Xem thôi thì sao mà đã được? Đi, xuống dưới để nhân viên lấy thiết bị âm thanh cho cậu, chạy thử cho biết."

Thích Tự vẫn còn do dự.

Tư Trạch lại động viên: "Trước lạ sau quen, sợ gì đâu."

Đường Vĩ Sùng: "Phải đấy, đàn ông con trai đừng có nói không được! Người đẹp đang nhìn kia kìa, nhanh đi thay đồ đi!"

Cả hội nghe vậy thì cười vang, Hạ Hàm cũng phấn khích nhìn hắn, Thích Tự đành phải đứng dậy, đi xuống theo Đường Vĩ Sùng.

Xuống đến nơi, Đường Vĩ Sùng gào lớn: "Lão Hồng đâu rồi? Người anh em này của tôi mới chơi lần đầu, gọi Lão Hồng đến hỗ trợ cậu ấy đi."

Không bao lâu sau, một người đàn ông trạc 40 đi tới, cung kính chào một tiếng "Đường tổng".

Người này là huấn luyện viên trong chính trường đua, nghe bảo Thích Tự mới chơi lần đầu thì cực kì kiên nhẫn chỉ hắn cách mặc đồ đua với găng tay và giày chuyên dụng, trước khi đội mũ còn căn dặn một vài lưu ý, đồng thời trấn an hắn: "Nếu căng thẳng quá thì cậu cứ chạy chậm một chút cũng được, an toàn là trên hết."

Thích Tự thì không sợ đua xe, đàn ông con trai hiếm ai lại không thích mấy hoạt động thi đấu thể thao gay cấn này, chẳng qua nhớ đến trạng thái cuồng loạn vừa rồi của đám người kia, hắn sợ mình cũng sẽ đánh mất kiểm soát vì kích động như thế.

Lão Hồng dẫn hắn đi lựa xe, Thích Tự chọn lấy chiếc McLaren 600LT xong, Lão Hồng cũng vào ngồi cùng, định hướng dẫn một vòng cho hắn làm quen trước.

Chuẩn bị xong xuôi, Thích Tự hít sâu một hơi, hạ phanh tay rồi tiến vào đường đua—đã vào đây thì mọi quy tắc giao thông có thể tạm gác sang một bên.

Đoạn đầu là đường thẳng, Thích Tự thoải mái tăng tốc lên đến 150km/h, khác xa so với tốc độ đi đường rồi mà hai chiếc xe một trắng một đen cạnh hắn vẫn ầm ầm vụt qua, bỏ lại hắn chỉ trong chớp mắt.

Như cảm nhận được ánh mắt của những người trên khán đài, lòng tự trọng thôi thúc hắn lập tức đuổi theo, rà phanh, đổi số, tăng tốc... Chạy một hồi, hắn cũng thật sự bị kích động.

Tốc độ cao quả là có khả năng giải tỏa áp lực, Thích Tự vừa lái vừa nhớ đến những lời vừa rồi của Tư Trạch, nhớ đến những điều Phó Diên Thăng giấu diếm mình, lại nhớ đến khả năng Tư Nguyên sẽ rơi vào khủng hoảng, lí trí và xúc động cứ thế giằng co trong đầu...

180 km/h, 200km/h, 220 km/h... Tốc độ càng lúc càng nhanh, chiếc xe giống như đang chở hắn húc đổ lồng giam, bỏ đi hết thảy phiền muộn và rối lòng!

Lão Hồng vẫn luôn kịp thời nhắc hắn khi nào phải đổi tốc độ hay làm những gì, đồng thời cũng khích lệ cổ vũ hắn suốt cả đường, không khác gì những tiếng "amazing" "wonderful" của mấy hệ thống game... Cảm giác thành tựu và ham muốn hư vinh khiến Thích Tự dần mất đi lí trí. Một vòng, hai vòng, hắn cảm thấy chỉ cần nhanh hơn một chút nữa thôi là có thể cho hai tên phách lối vừa nãy ăn khói rồi.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Phó Diên Thăng!

Bóng hình quen thuộc chỉ vụt qua tầm mắt của hắn trong khoảnh khắc, nhưng cảm nhận ánh mắt như phán xét của đối phương vẫn luôn dõi theo khiến trái tim Thích Tự không khỏi đập loạn.

Hắn cảm giác linh hồn mà mình vừa muốn thả rông chưa gì đã bị xích lại, buộc phải trở về với thể xác lí trí.

Thích Tự vô thức thả lỏng chân ga, giảm tốc độ, cua, vòng, cua, đến khi về lại điểm ban nãy, nhìn ra thì nơi ấy đã chẳng còn ai.

Hắn dừng xe, thở hổn hển, cảm nhận mồ hôi túa ra trên lòng bàn tay.

"Sao không chạy nữa?" Lão Hồng quay sang nhìn hắn, "Cậu chạy tốt lắm, cực kì ổn định."

Thích Tự nắm lấy tay lái, thấp giọng nói: "Vậy là đủ rồi."

Lão Hồng càng tỏ vẻ tán dương: "Chàng trai, năng lực tự chủ của cậu cũng tốt thật, phần lớn người chạy lần đầu chưa phi lên cỏ thì nhất quyết chưa chịu xuống đâu."

Thích Tự: "..."

Lão Hồng cười cười: "Không muốn chạy nữa thì ra thay đồ đi, tôi đỗ xe giúp cho."

Thích Tự cảm ơn một tiếng, xuống xe cởi mũ rồi hoảng hoảng hốt hốt đi về phía phòng nghỉ, không ngờ chưa được mấy bước thì Phó Diên Thăng đã thực sự xuất hiện trước mặt!

Nhân viên theo sau đối phương giải thích: "Cậu Thích, có anh Phó này nói là đến tìm cậu."

Phó Diên Thăng vẫn cầm chìa khóa xe trên tay, nhìn hắn hỏi: "Vừa ra đua à?"

Thích Tự cảm thấy hô hấp ngừng lại, như thể bị người lớn bắt quả tang đang làm chuyện xấu, chột dạ đến không dám nhìn thẳng vào đối phương.

"Mới chạy hai vòng thôi." Hắn nói.

Phó Diên Thăng: "Tôi trông thấy rồi, còn chạy rất nhanh."

****



Thích Tự: "Tôi mới chạy hai vòng thôi Q_Q"

Phó Diên Thăng: "Tối về giường chạy tiếp, ok?"

Thích Tự: "..."

-

A/N: Không muốn tẩy trắng cho Tư Trạch, kết cục vẫn phải vào tù thôi, mọi người đừng thông cảm cho hắn.

-

vtrans by xiandzg

T/N: "Chạy xe" là tiếng lóng chỉ chuyện người lớn bên đó, cho nên mấy chương có nội dung nóng Hi mới hay note là Thầy chạy Lamborghini đưa Cá đi chơi rồi.