Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 89: Cha Con Gặp Gỡ (3)

Trong căn phòng lớn ở lầu bảy của Lâu Giang Các.

Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng ngồi đu chân ở ghế sô pha của gian ngoài, trước bàn phóng mấy dĩa điểm tâm và ăn vặt, hai con thú sủng ngồi trong lòng hai đứa bé, híp mắt hưởng thụ đón nhận sự phục vụ từ chủ nhân nhà mình.

Thấy người lớn đều tập trung ở gian trong, Mạc Vân Long mới hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc thì thầm với muội muội:

“Tiểu Hồng, muội có phát hiện hay không? Vị thúc thúc đeo mặt nạ kia, nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất kì quái.”

Mạc Du Hồng phồng má nhai xong một khối bánh hoa quế, híp mắt nói:

“Là có một chút quái quái, nhưng Hàn thúc thúc nói thúc ấy sẽ không hại chúng ta, nên chúng ta không cần phải sợ.”

Mạc Vân Long vỗ trán, nghiến răng nghiến lợi:

“Muội đó! Thật là ngây thơ quá đi! Có khi bị người ta đem bán, muội còn chưa biết nữa kìa. Cái tật ham ăn nữa, đến chỗ lạ cũng không biết thu liễm một chút!”

Mạc Du Hồng ngay lập tức chu mỏ cãi lại, trợn trắng mắt:

“Làm ơn! Trước khi ăn muội đã kiểm tra rồi, không có độc! Chẳng phải ca ca cũng ăn hay sao? Suốt ngày chỉ biết mắng muội thôi!”

Mạc Vân Long phiết đầu, bĩu môi phản bác:

“Cãi không lại muội, cô nương lí sự à!”

“Mà quên nữa, chúng ta chạy vội như vậy, lỡ mẫu thân trở về tìm kiếm không thấy chúng ta, chắc chắn sẽ lo lắng lắm!” Mạc Du Hồng lảng sang chuyện khác, nói.

Mạc Vân Long hừ hừ một tiếng, liếc mắt:

“Yên tâm! Ta không có gặp soái ca là quên trời quên đất như muội, trước khi đến đây, ta đã để lại manh mối ở dọc đường rồi, mẫu thân có thể dựa theo đó mà tìm được chúng ta.”

“Ca ca, huynh thật thông minh!” Mạc Du Hồng giơ ngón tay cái, ngọt ngào nói.

“Chứ sao! Hỏi Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đi, chúng nó đều công nhận hết đấy!” Mạc Vân Long vuốt vuốt tóc mái, đắc ý nói.

Tiểu Bạch, Tiểu Hắc bớt thời gian đồng loạt vung đuôi, cho tiểu chủ nhân điểm một cái tán.

Hai huynh muội ngồi ăn vặt đùa giỡn, hi hi ha ha chọc ghẹo sủng vật, cả hai đều không hay biết, phía sau có một đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn.

Đế Mặc Thần tựa cửa, ngón trỏ hơi nắm hờ, bất quy tắc miết lên thành cửa, ánh mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ, trong đáy mắt tràn đầy yêu thương cùng tán thưởng.

Thật không hổ là con của hắn, cho dù đến nơi xa lạ vẫn giữ được sự bình tĩnh và cảnh giác, hơn nữa còn biết để lại manh mối cho người nhà đi tìm.

Nói như vậy, thì không bao lâu nữa “nàng” sẽ tới đây?

Hắn khẽ đưa tay vuốt đầu lông mày, có chút phiền muộn thở dài.

“Đại ca, tình huống của A Hoa như thế nào rồi?” Đế Thanh Hàn từ phòng trong đi ra, thấy ca ca mình đứng tựa cửa thì nhanh nhẹn đi lại, đứng cùng lúc với người sau, hỏi.

“Độc tuy rằng chí mạng, nhưng đã được xử lý kịp thời, nên chỉ cần điều dưỡng năm ngày vài bữa là có thể khỏi hẳn. Bất quá, ta nhớ rõ trình độ của đệ gà mờ lắm, trước khi đến đây có ghé y quán nào sao?” Đế Mặc Thần nhìn Đế Thanh Hàn với ánh mắt ý vị thâm trường.

Ôm ngực trúng một mũi tên, Đế Thanh Hàn giận dỗi nói:

“Đại ca, lâu ngày không gặp, huynh có thể bớt tổn hại lại không?”

Đế Mặc Thần nghiêng người cười khẽ, nhướng mắt trêu chọc:

“Đương nhiên là không rồi! Đệ đệ yêu quý của ta!”

Đế Thanh Hàn buồn bực trong vài giây, thở dài nói:

“Mục tiêu của những ẩn vệ kia là hai đứa nhỏ, bọn họ bố trí thiên la địa võng khắp nơi, chúng ta làm gì có thời gian để tìm y quán chứ. Độc của A Hoa, là do Tiểu Hồng không biết dùng cách gì mà rút ra một phần đó!”

Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt của Đế Thanh Hàn nhìn qua Mạc Du Hồng, giọng nói xen lẫn tự hào.

Trong mắt của Đế Mặc Thần phụt ra một đạo ánh sáng mãnh liệt, thấp thấp cười khẽ:

“Xác thật đây là con ta không lầm rồi!”

Cũng chỉ có huyết mạch Đế gia, mới sinh ra được đứa trẻ ưu tú như thế, loại thiên phú này nếu được bồi dưỡng kĩ càng, khẳng định là vượt qua hắn.

Bất quá, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, thì Đế Thanh Hàn đã giội cho hắn một gáo nước lạnh, vui sướng khi người gặp họa nói:

“Đại ca, chuyện của huynh và đại tẩu rốt cuộc là thế nào? Theo mấy ngày nay quan sát cùng thử, đệ phát hiện không chỉ đại tẩu mà cả hai đứa nhỏ mỗi khi nhắc đến huynh, thái độ đều rất bài xích. Huynh không phải bỏ rơi người ta đi?”

Đế Mặc Thần liếc mắt sâu thẳm, hỏi ngược lại:

“Đệ cảm thấy, ta là loại người không có trách nhiệm đó sao?”

Chống lại ánh mắt tử thần của người nào đó, Đế Thanh Hàn chỉ có thể nén cười, hoàn toàn không sợ chết nói:

“Thế mà đệ nghe đại tẩu nói, huynh chỉ biết gieo giống, còn lại thì mặc kệ biến mất xác, cái này không phải thiếu trách nhiệm thì là gì?”

“...”

Sau vài phút trầm ngâm tự hỏi, Đế Mặc Thần mới ngập ngừng hỏi:

“Nàng... thật nói như vậy?” Hiện tại hắn có chút không xác định được, Nguyệt Vô Song này có phải là Nguyệt Vô Song của năm đó hay không nữa.

Đế Thanh Hàn vỗ vai người đối diện, tiếp tục nhảy nhót trước mặt quan công, e sợ thiên hạ không loạn mà cười nhạo:

“Đại ca! Huynh cũng có hôm nay! Truy thê lộ dài lâu à... cố gắng lên... nỗ lực bù đắp đi... đệ tin tưởng huynh mà.”

“Biến đi!” Đế Mặc Thần trừng mắt, giơ chân đạp một phát tên muốn ăn đòn nào đó.

“Được được, đệ biến đây, nhưng mà đệ biết rất nhiều sở thích của đại tẩu và cháu trai cháu gái, nếu mà huynh không cần đệ hỗ trợ thì cũng được thôi...” Đế Thanh Hàn làm bộ xoay người, phất phất tay, lúc lắc cái đầu với bộ dạng bất cần, nói đến câu cuối hắn còn thực da mà kéo dài âm tiết.

“Lăn lại đây!” Đế Mặc Thần một tay xách lấy cổ áo, lôi kéo người nào đó trở về.

Đế Thanh Hàn không khỏi mếu máo:

“Đại ca, đây là thái độ khi có việc cầu người của huynh sao?”

Đế Mặc Thần cười như không cười, híp mắt:

“Biết những gì thì mau nói ra hết cho ta. Đừng tưởng đệ chọc họa đào hoa là ta không tra đến. Nếu ta tâm tình tốt, ta còn có thể hỗ trợ chặt đứt, còn nếu không thì đệ lăn về Nam Yên Quốc làm phò mã, hưởng vinh hoa phú quý đi.”

Đế Thanh Hàn nhanh chóng đánh lên tinh thần, một trăm tám mươi độ đại biến, ánh mắt sáng rực, nếu lúc này có cái đuôi khẳng định sẽ ngoe nguẩy như chú cún, chân chó nói:

“Đại ca, huynh yên tâm! Đệ nhất định sẽ làm quân sư đắc lực, giúp huynh đón đại tẩu và các cháu hoành tráng trở về dinh thự.”

“Đừng lại da! Nói rõ ràng đi! Nàng rốt cuộc đắc tội người nào? Tại sao lại có sát thủ đến truy bắt bọn nhỏ?” Đế Mặc Thần nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống, đằng đằng sát khí.

Đế Thanh Hàn cũng chính sắc mặt lên, xoa cằm suy tư rồi nói:

“Hiện tại nghĩ tới nghĩ lui, đệ mới cảm thấy mọi chuyện xảy ra vài ngày nay như là có dự mưu sẵn, mục đích như là dời đi người bên cạnh để có thể bắt được bọn nhỏ vậy. Đại tẩu cũng là một tháng trước mới về đến Thiên Nguyệt Thành, nếu nói hãm hại ngáng chân thì cũng chỉ có vài vị: Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Thanh Loan, Liễu Như Tâm, à... không ngoại trừ hoàng tử Bắc Dạ quốc Lục Nghị.”

Đế Thanh Hàn cũng là đột nhiên nhớ đến tình cảnh giữa phố ngày ấy mới nhớ đến Lục Nghị.

“Sao lại có liên quan đến hoàng tử Bắc Dạ quốc nữa?” Đế Mặc Thần nhíu mày, khó hiểu hỏi.

Đế Thanh Hàn chỉ phải kể lại tình huống ngày ấy một cách rõ ràng, cuối cùng còn nói thêm:

“Chỉ sợ Lục Nghị chưa từ bỏ tâm tư, muốn cướp về Lôi Thú nên dùng cách điệu hổ ly sơn này.”

Đế Mặc Thần âm thầm suy nghĩ, sau đó lắc đầu, khàn khàn nói:

“Đây là địa bàn của Thiên Nguyệt quốc, hắn không có khả năng, cũng không đủ nhân lực làm hết các việc đó. Kích động Ma Điện, thay đổi thời gian luyện đan đại tái, hơn nữa ra lệnh truy nã đào phạm trộm quốc khố. Đệ thử nghĩ xem, ai có đủ quyền uy để làm những việc này?”

Đế Thanh Hàn bỗng chốc trợn tròn mắt, lắp bắp kinh hãi:

“Chẳng lẽ là... nhưng sao có thể được chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà?”

Đế Mặc Thần phát ra một tiếng cười lạnh, âm trầm nói:

“A Nguyệt đã điều tra ra, nhóm người truy đuổi Nguyệt Vô Song của bảy năm về trước, chính là Nguyệt Ảnh Vệ. Một người có thể táng tận thiên lương giết con mình một lần, thì ngại gì giết thêm lần thứ hai nếu đứa con này không có giá trị lợi dụng?”

Đế Thanh Hàn hít hà một hơi, cảm giác lồng ngực như muốn nổ mạnh, tam quan trong phút chốc nghiêng trời lệch đất, hắn chỉ biết há hốc mồm, nói không ra một lời.

Cùng lúc đó, Giang Nguyệt và Phong hộ pháp từ trong đi ra, Đế Mặc Thần liền dặn dò từng người:

“A Nguyệt, ngươi đến Nguyệt Lâu xử lý đi, việc này chỉ sợ có sự nhúng tay của nữ đế. Chúng ta tổn thất bao nhiêu thì làm cho nàng ta nhổ lại gấp bội. Để xem xem, quốc khố đã mất hết, trong tay nàng ta còn bao nhiêu lạn bài.”

“Còn A Phong, ngươi gấp rút đi điều người, tìm kiếm tung tích của Mạc Túc, nếu có việc hỗ trợ thì hãy ra mặt, còn không thì đừng xuất hiện.”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay!” Giang Nguyệt và Phong hộ pháp lĩnh mệnh, gục đầu đáp, rồi mỗi người đi một hướng.

Đế Thanh Hàn mẫn cảm phát hiện ra xưng hô của đại ca có chút gì đó khác thường, lúc nhắc đến chuyện của bảy năm trước thì hắn gọi là Nguyệt Vô Song, còn khi nói đến hiện tại thì hắn rõ ràng gọi là Mạc Túc.

Bất quá, Đế Thanh Hàn mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi ra tiếng.

“Hiện tại bên ngoài không an toàn, đệ và bọn nhỏ đều ở lại đây đi. Đợi khi nào sóng yên biển lặng thì tính tiếp.” Đế Mặc Thần nhìn hai đứa nhỏ tựa đầu vào ghế sô pha mà ngủ, có lẽ là chạy một ngày mệt mỏi rồi nên cũng buông bỏ phòng bị.

Ánh mắt hơi nhu hòa xuống, hắn dặn dò đệ đệ một câu rồi sải bước lại ghế, động tác nhẹ nhàng muốn bế lên một trong hai đứa.

Bất quá, một đôi sủng vật trắng đen lại sửng cồ lên, ánh mắt đầy hung ác và cảnh giác nhìn hắn, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ.

Đế Mặc Thần nhướng mày nhìn hai con sủng vật, đáy lòng hơi cười.

Một con Cửu Mệnh Li Miêu, một con Lôi Thú, “nàng” chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt quá đi!

“Yên tâm! Ta không hại tiểu chủ nhân của các ngươi, chỉ muốn bế bọn họ vào phòng ngủ thôi. Ngủ ngoài này dễ dàng cảm lạnh.”

Hai con sủng vật nghe thế, tuy rằng có chút do dự, nhưng không ai chịu di dời bước chân, càng không cho Đế Mặc Thần tiến gần nửa bước.

Ngay lúc Đế Mặc Thần khó xử không biết phải làm sao, thì Đế Thanh Hàn đi theo sau lưng tiến lên, nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu mèo đen, trấn an:

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Hắn là đại ca của ta, cũng là phụ thân của Tiểu Long, Tiểu Hồng. Nên chắc chắn sẽ không hại bọn họ đâu.”

Tiểu Bạch nghe vậy thì hơi buông lỏng, nhưng Tiểu Hắc sớm đi theo ba vị chủ nhân lâu ngày, nên cũng biết rõ ràng, lúc này không khỏi trừng mắt, kinh ngạc nhìn Đế Mặc thần.

Đây là phụ thân của tiểu chủ nhân ác ma? Thiệt hay chơi vậy?

Nhìn khá là nguy hiểm, không phải là tên buôn người nào giả dạng đi?

“Gừ!” Tiểu Hắc nhìn về Đế Thanh Hàn, nhe răng trợn mắt.

Nam nhân dối trá, ngươi cũng dám lừa bản tiểu miêu!?

Đế Thanh Hàn gãi đầu, không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng phát huy miệng lưỡi của mình:

“Tiểu Hắc, ngươi đừng khẩn trương! Hắn thật là phụ thân của bọn nhỏ. Ta không có lừa mèo.”

“Meo meo!” Tiểu Hắc vẫn không buông lỏng phòng tuyến, liên tục xù lông trợn mắt.

Bản miêu mới không tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi. Phụ thân của tiểu chủ nhân chết mất xác từ đời nào rồi, sao có thể xuất hiện ngay lúc này được.

Mắt thấy nói muốn gãy lưỡi mà vẫn không có tác dụng, Đế Thanh Hàn không khỏi mếu máo nhìn về Đế Mặc Thần, ánh mắt sợ sệt:

“Nếu không... đại ca huynh hi sinh cởi mặt nạ ra một chút được không? Con mèo đen này bướng bỉnh quá, đưa bằng chứng cho nó coi đi!”

Nếu hắn không có lầm, thì người nhìn thấy dung mạo thật của đại ca đều đã đi đánh cầu lông với ngài Diêm hết rồi.

Cũng không biết Địa phủ có chỗ cho mèo đánh cầu lông hay không nữa? Mà nếu có thì mèo cầm vợt kiểu nào ta?

Tiểu Hắc bất giác cảm thấy cổ gáy lạnh sưu sưu, phảng phất có tử thần nhìn chăm chú vào đó, chỉ đợi lột trụi lông của nó đi thôi.

Má ơi! Ánh mắt của người nam nhân này đáng sợ quá! I như của nữ la sát lúc trừng phạt nó khi nó làm chuyện sai trái vậy.

Ngay lúc Tiểu Hắc muốn bỏ cuộc trước dâm uy đáng sợ, thì Đế Mặc Thần bỗng chốc đưa tay lên, gỡ xuống cái mặt nạ bằng kim sắc, trưng ra một trương dung mạo khiến cho nhân thần công phẫn, hắn nhếch môi cười khẽ:

“Thế này đã đủ chứng minh, ta là phụ thân của bọn họ chưa?”

Trong ánh mắt ngơ ngác của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Đế Mặc Thần nhanh chóng đột phá phòng tuyến, hai huynh đệ cùng lúc ôm hai đứa nhỏ rồi vọt vào phòng.

“Meo!” Tiểu Hắc phục hồi tinh thần lại, bỗng chốc thét chói tai ra tiếng, khóe miệng dính một giọt chất lỏng đáng nghi.

[Má ơi! Người gì mà đẹp trai quá vậy! Chết mất, trái tim tôi chết mất!]

Tiểu Bạch thật sự là nhìn không được nữa, vểnh đuôi đi qua, cho nó một ánh mắt khinh bỉ, dội một gáo nước lạnh.

[Tiểu Hắc, ngươi đừng quên, ngươi là công, không phải mẫu à nha!]

Tiểu Hắc ỉu xìu xuống, căm tức nói:

[Tiểu Bạch, ngươi không biết cái gì gọi là tình thú à?]

Tiểu Bạch trợn trắng mắt, vọng lại một câu:

[Ta không quen biết ngươi, làm ơn tránh ra dùm!]