Tiếng nhạc du dương réo rắt liên hồi, những âm luật êm dịu kỳ dị mang theo tác dụng thôi miên tiến vào thính giác của Đông Phương Phượng. Khiến cho thần sắc của nàng bớt thống khổ và tường hòa trở lại. Nàng thôi ôm đầu và rũ mắt nằm trở lại giường, ngủ say.
Mạc Túc thu hồi sáo trúc, ánh mắt ngưng trọng nhìn nữ nhân tiều tụy trên giường.
“Chủ tử, thật là trùng tộc à?” Mạc Cửu khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm nhiễm một tia chán ghét hỏi.
“Ừ! Hơn nữa còn là song dị trùng. Mẫu trùng ở trong não của Đông Phương Phượng khá lâu, hấp thu quá nhiều sinh cơ, đã phát triển đến trưởng thành kỳ.”
“Rốt cuộc là người nào độc ác như vậy chứ?” Cả hai người Mạc Nhất, Mạc Cửu đều nhịn không được hút một ngụm khí lạnh. Bọn họ là chiến sĩ từng đối kháng qua trùng tộc, cho nên biết đám sâu bọ kia là đáng sợ cỡ nào. Chúng nó ở bên ngoài đã khó đối phó rồi, huống chi là ký sinh vào não của túc chủ.
Một trăm người bị ký sinh, thì chỉ có mỏng manh cơ hội cứu về được một người, hơn nữa còn sẽ để lại di chứng về sau, trí nhớ giảm xuống, thường xuyên sinh ra ảo giác thác loạn.
Đông Phương Phượng rốt cuộc đắc tội người nào, thế nhưng ra tay bằng bút tích lớn như vậy?
“Tình huống có chút phức tạp, ngươi truyền tin cho Mạc Vân, bảo nàng đến đây một chuyến đi.” Mạc Túc xoa xoa mi tâm, có chút sầu khổ mà nói.
Dùng sáo trúc an ổn con đại trùng kia chỉ là kế sách tạm thời, thuật thôi miên qua mỗi lần sử dụng thì tác dụng sẽ càng giảm xuống, cũng giống như thuốc tây vậy, uống ít có tác dụng, nhưng uống nhiều quá sẽ sinh ra lờn thuốc.
Muốn tiêu diệt tận gốc trùng tộc đã ký sinh vào người, chỉ có dùng dao sắc chặt đay rối, không thể để nó có cảnh giác và xoay người. Nếu không hậu quả khôn lường.
Đồng thời, Mạc Túc âm thầm nghĩ mà sợ, may mắn hai đứa nhỏ nhà mình không có tò mò mà đi tìm hiểu đến tận cùng, nếu không gặp gỡ con mẫu trùng kia, chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
“Chúng ta thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao!?” Mạc Nhất không yên lòng hỏi, bản năng kháng cự khiến cho hắn lại không muốn dây dưa với trùng tộc. Hơn ba trăm năm vào sinh ra tử, bưng không biết bao nhiêu cái hang ổ của đám sâu bọ kia, hiện tại nghĩ lại hắn đều phải ghê tởm đến muốn phun ra.
“Tuy rằng chúng ta trọng sinh rồi, nhưng dòng máu quân nhân thấm vào trong linh hồn khiến ta không thể nào trơ mắt nhìn Trùng Tộc lại hại chết người vô tội. Hơn nữa trong chuyện này còn liên lụy rất lớn, không chừng còn sẽ dính đến chúng ta. Thà rằng chủ động đi tìm hiểu, còn hơn là bị động chờ nó tiến đến.”
Kỳ thật, trong lòng Mạc Túc là có trực giác, nàng cảm thấy chuyện này cùng mình không thoát được quan hệ, cho dù nàng có trốn tránh nhất thời, nó cũng sẽ tìm đến vào một ngày không xa.
Mạc Nhất, Mạc Cửu bị nói động, không lại can ngăn nữa, nhưng hai người lại phiền não một chuyện khác.
“A Nhất, ngươi truyền tin cho A Vân đi!” Mạc Cửu vuốt mũi, đùn đẩy nói.
“Sao lại không phải là ngươi truyền, nhân mạch của ngươi bên này rộng rãi hơn ta?” Mạc Nhất hừ lạnh một tiếng, liếc xéo hắn.
“Ha hả, ta truyền? Ngươi nghĩ nữ nhân hung dữ như sư tử kia sẽ đọc thư do ta gửi về sao? Chỉ sợ nàng vừa thấy tên ta, liền phải nghiến răng nghiến lợi sẽ nát thư tín rồi.” Mạc Cửu chỉ vào mặt mình, cười chột dạ.
Mạc Nhất không khỏi khinh bỉ hắn:
“Sao cái lúc chọc nàng tức điên lên, không thấy ngươi có tự mình hiểu lấy như vậy nhỉ? Các ngươi thật là một đôi oan gia, sớm muộn gì cũng về chung nhà.”
Mạc Cửu hoảng sợ xua tay, ráo riết phủ nhận:
“Đừng đừng đừng! Đừng gán ghép ta với chỉ cọp mẹ kia. Nếu bắt ta phải về chung nhà với nàng, ta thà tự sát còn hơn.”
“Nếu để nàng nghe thấy lời này của ngươi, khẳng định lại là một hồi đại chiến không hồi kết.” Mạc Nhất buồn cười nói.
“Được rồi, đừng đùa nữa! Mời bọn họ vào đây nói chuyện đi.” Mạc Túc chấn chỉnh thần sắc, chỉ tay ngoài cửa ra hiệu.
Mạc Cửu bĩu môi nhìn Mạc Nhất một cái, xoay người ra ngoài mời Đông Phương Thắng Hà, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão vào.
Trong lúc đó, hai đứa nhỏ cũng đã điều tức xong, tuy rằng sắc mặt còn hơi trắng bệch nhưng đã có thể hoạt động tự nhiên. Mỗi đứa bế lên sủng vật của mình, nhu thuận ngồi ở bên người Mạc Túc.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mấy tiếng bước chân dồn dập tiến vào, sau đó là âm thanh căng thẳng đầy lo lắng của Đông Phương Hạo Hiên:
“Mạc cô nương, mẫu thân ta như thế nào?”
Đông Phương Thắng Hà cùng hai vị trưởng lão tuy không ra tiếng, nhưng biểu tình đầy nôn nóng và gấp gáp.
Mạc Túc cũng không thừa nước đục mà thả câu, thanh âm lạnh buốt nói:
“Phượng đại tiểu thư không có trúng độc...”
Cả hai ông cháu nhịn không được thở phào một hơi, nhưng biểu tình lại giấu không được mất mát.
Nếu không phải bị hạ độc, vậy thì là tu luyện thật sự ra vấn đề. Chẳng lẽ, con gái/mẫu thân cả đời này cũng không thể tỉnh táo trở lại sao?
Đây là suy nghĩ của hai ông cháu.
“... nhưng mà, nàng lại trúng cổ!” Mạc Túc kết thúc vế sau của câu nói, biểu tình nặng nề trầm xuống.
Ở tinh tế, những con sâu kia gọi là trùng tộc, nhưng ở nơi này, điển tịch trong truyền thuyết ghi lại, còn không phải là “cổ thuật” hay sao?
Vốn dĩ đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe lời này, trái tim của hai ông cháu lại một hơi nhắc lên.
“Trúng cổ???” Đông Phương Thắng Hà nheo lại mắt, hơi thở có chút hỗn loạn.
Danh từ này đối với Đông Phương Hạo Hiên mà nói còn hơi mới mẻ, nhưng đối với những lão già đời như Đông Phương Thắng Hà, hay hai vị trưởng lão đều không xa lạ gì. Tuy rằng không có chân chính gặp qua, nhưng bọn họ đều nghe đồn đãi về cổ thuật.
Dưỡng cổ, nuôi dược nhân, yểm bùa chú, đều thuộc về Vu sư một mạch. Mà bọn họ lại tương đối thần bí, hầu như đều không xuất thế.
Đông Phương Phượng vậy mà cùng Vu thuật có liên quan!?
“Mạc cô nương, ngươi xác thật nàng là trúng cổ sao?” Nhị trưởng lão sắc mặt khó coi, không thể tiếp nhận nổi sự thật này.
Ở Huyền Nguyệt đại lục này, Vu Sư hầu như là không có, Đông Phương Phượng sao lại trúng chiêu được?
Thấy bọn họ ai cũng không tin, Mạc Túc khẽ nhíu mày giải thích:
“Ta dùng tinh thần lực tra xét qua toàn bộ cơ thể của Phượng đại tiểu thư, sau đó phát hiện có một con mẫu trùng trưởng thành kỳ ký sinh ở não vực của nàng đã nhiều năm. Nó đã coi não vực thành địa bàn của mình, tàn sát bừa bãi, hấp thu linh hồn và sinh khí của nàng. Cho nên Phượng đại tiểu thư mới nhớ nhớ quên quên, ký ức càng ngày càng sa sút. Nếu để nó tiếp tục hấp thu, thì e là nàng không thể chịu đựng lâu nữa đâu.”
Mấy người đồng thời hút một ngụm khí lạnh, Đông Phương Thắng Hà phút chốc già đi mấy tuổi, chập choạng lùi về phía sau, lẩm bẩm:
“Ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì? Thế nhưng con gái ta phải chịu đựng những khổ sở đau đớn này?”
Đông Phương Hạo Hiên thở dốc một hơi, kìm lấy bả vai của ông ngoại ngăn cản hắn bị sốc quá mà té ngã, ánh mắt hơi trầm xuống, gấp gáp hỏi Mạc Túc:
“Mạc cô nương, có cách nào tiêu diệt nó hay không?”
“Đúng đúng! Mạc cô nương, cầu ngươi cứu con gái ta, cho dù ngươi bắt lão phu làm trâu làm ngựa cả đời, lão phu cũng không có nửa lời oán thán.” Đông Phương Thắng Hà phục hồi tinh thần lại, ánh mắt phát sáng nhìn Mạc Túc, nàng chính là cây rơm cứu mạng hiện tại duy nhất của hắn.
Nàng có thể nhìn ra nữ nhi trúng cổ, ắt hẳn cũng sẽ có cách phá giải đi?
“Mạc cô nương, lúc trước lão phu xác thật là có khinh thường ngươi, Nhưng hiện tại ta tâm phục khẩu phục, mong ngươi giúp chúng ta cứu mạng của Đại tiểu thư đi.” Nhị trưởng lão cũng cởi bỏ sở hữu kiêu ngạo, giọng nói mềm nhũn.
Đông Phương Phượng là đứa trẻ do hắn dạy dỗ trông nom từ nhỏ đến lớn, tuy rằng giận nàng ngu muội cố chấp, lựa chọn ý trung nhân sai lầm, nhưng nếu trơ mắt nhìn nàng thống khổ chết không minh bạch, hắn lại không làm được.
Mạc Túc đưa mắt nhìn qua bốn người này, bọn họ thân cư địa vị cao, thế nhưng vì người thân lại có thể từ bỏ kiêu ngạo, cúi đầu cầu xin nàng. Đông Phương Phượng có những người thân như thế này, thật sự là quá hạnh phúc.
“Đông Phương gia chủ, ta cần ngài làm trâu làm ngựa để làm gì chứ? Chuyện của Phượng đại tiểu thư ta sẽ tận lực làm hết mình. Lúc nãy ta đã thổi một khúc thôi miên, an ổn con mẫu trùng kia. Bất quá mẫu trùng là bị người từ xa khống chế, hơn nữa còn là một đôi song dị trùng. Nếu mẫu trùng bên này có dị động, thì bên còn lại cũng sẽ chịu đồng dạng thống khổ, kinh động tới người khống chế. Cho nên ta cũng không dám ra tay quá tuyệt, sợ bứt dây động rừng.” Mạc Túc nhìn Đông Phương Thắng Hà, ngưng trọng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đông Phương Thắng Hà nắm chặt nắm tay, lo lắng hỏi.
“Ta có quen một người y sư, người kia đối với hóa giải cổ trùng có chút thông thạo. Ta sẽ truyền tin cho nàng, bảo nàng gấp rút tới đây. Bất quá đoạn thời gian này, ngài nhất định phải liên tục bồi bổ dưỡng chất cho Phượng đại tiểu thư, chống được ngày nào thì hay ngày ấy.” Mạc Túc lại nói.
Hai ông cháu và hai trưởng lão thở phào một hơi, có cách là tốt rồi.
“Mạc cô nương cứ yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không gián đoạn bồi bổ dưỡng chất.”
Trong lòng hắn hạ quyết tâm, vì cứu con gái, cho dù là táng gia bại sản, thương gân động cốt, hắn cũng phải đua một phen.
“Còn nữa, một đôi dị trùng này có điểm đặc biệt, đó là chỉ có tác dụng với đối phương khi bị hạ. Mẫu trùng, công trùng có thể cảm ứng với nhau, nhưng không thể đến gần, nếu không sẽ cắn nuốt và tuyệt sát lẫn nhau. Ngài có thể dựa vào điểm manh mối này mà tìm người bị hạ công trùng. Nói không chừng sẽ bắt được kẻ phá rối phía sau, nếu có thể tìm ra cách phá giải sớm thì càng tốt hơn.” Mạc Túc híp mắt, nêu ra ý nghĩ của mình.
Kỳ thật, từ khi phát hiện một đôi song trùng này, thì trong lòng nàng đã có mơ hồ suy đoán. Công mẫu song trùng, đồng loạt hạ xuống, chỉ có thể là một nam một nữ.
Hai người bị hạ, chỉ có thể cách xa nhau, nếu ngoan cố đến gần, thì một trong hai người phải tuyệt mạng.
“Dám cả gan hại con gái ta, nếu để ta tìm được, nhất định đem hắn bầm thây vạn đoạn.” Đông Phương Thắng Hà vỗ nắm đấm vào tường, tức giận nói.
Mà Đông Phương Hạo Hiên thì lại nhớ đến cái gì, rũ mắt suy tư.
Chẳng lẽ là... người kia!?
Bất quá, Đông Phương Hạo Hiên cũng không nói ra vào lúc này, bằng vào cảm quan của ông ngoại và hai vị trưởng lão đối với người kia hận đến xương tủy, thì sao có thể nghe vào lời của hắn.