Phụ Tử Quan Hệ

Chương 30: Yêu em/Yêu anh

Vu Dương đột nhiên bị cưỡng hôn phản ứng đầu tiên không phải là kinh sợ, không phải đột ngột đẩy Vu Phong ra, càng không phải cho đối phương một quyền rồi lại tiêu sái xoay người chạy đi, mà là ngẩn ngơ một lúc chăm chăm mà nhìn Vu Phong gặm cắn đôi môi của cậu, loại cảm giác muốn cắn nuốt cả người cậu này rất giống với trong mơ, Vu Dương chầm chậm nhắm mắt lại cảm nhận sự chiếm giữ của Vu Phong, mà cậu cũng đi theo cảm giác ở trong mơ, hơi hé mở đôi môi, cái lưỡi mạnh mẽ của Vu Phong liền quấn lấy cậu, không để cậu lùi về sau, chỉ để cậu quấn quýt với mình, không có chút ý niệm rút ra.

Đến tận khi Vu Dương sắp thở không ra hơi dùng sức đẩy Vu Phong ra, người sau mới khôi phục bình thường, mới rồi loại ham muốn chiếm hữu cường thế kia thẳng tắp mà bày ra trước mặt Vu Dương, cậu mở lớn hai mắt che miệng mình mình vào Vu Phong, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được loại tâm tư này của Vu Phong, cậu rất sợ.

Vu Phong rủ mắt, anh không dám nhìn biểu tình hiện tại của Vu Dương, là ghê tởm, là chán ghét, hay là khinh bỉ, hoặc là oán hận, chẳng qua khi anh nâng mắt lên, những từ ngữ này không cách nào đặt trên người Vu Dương, Vu Phong từ trong mắt cậu nhìn thấy thương tiếc…

Vu Phong khàn giọng khẽ gọi, “Vu Dương…”

Vu Dương ngơ ngác mà nhìn anh, “Vâng?”

Bất chợt, Vu Phong đem Vu Dương gắt gao ôm ở trong lòng, tàn bạo mà hỏi cậu, “Em vì sao không bỏ đi! Anh vừa rồi như vậy với em, em thế nào có thể không chán ghét!”

Chính Vu Dương cũng hoảng hốt cớ gì lại không chán ghét, trái lại là loại vui sướng thêm với nhảy nhót, trong lòng tựa hồ có tảng đá lớn nặng nề buông xuống, cậu trở tay ôm lấy Vu Phong, nói, “Em từng nói sẽ không rời bỏ anh.”

Nhớ đến chuyện vừa rồi, cậu đem mặt chôn ở cổ Vu Phong, mặt hơi đỏ, nói, “Chuyện, chuyện vừa rồi, em không ghét.”

Đúng vậy, cậu không ghét, ngược lại thích Vu Phong làm như vậy với cậu, rất lâu về trước cậu đã từng nghĩ đến mình cùng Vu Phong hôn môi, nằm mơ cũng muốn, cậu có bao nhiêu lưu luyến Vu Phong chính cậu biết, chỉ là vẫn luôn không dám biểu lộ ra, mà Vu Phong trước nay cũng nhìn không ra có khuynh hướng về phương diện này, cậu cho rằng đoạn tình cảm này sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng, thẳng đến vào trong quan tài.

Cậu mười bốn tuổi, trong mơ nghĩ đến nhiều nhất chính là Vu Phong, mỗi khi người khác hỏi cậu muốn kết giao kiểu bạn gái như thế nào, trong đầu cậu lướt qua đều là hình bóng của Vu Phong, cậu ghét Vu Phong tiếp xúc cùng nữ doanh nhân trên mặt làm ăn, càng ghét những mối làm ăn kia luôn giới thiệu mỹ nữ cho anh làm quen, đồng thời, cũng không thích những cô bạn của bạn gái chú Ninh Hiểu Dũng, luôn dùng ánh mắt loài sói nhìn Vu Phong, cậu ghét những người phụ nữ bên cạnh Vu Phong biết bao, rất ghét, ghét đến độ muốn đá văng bọn họ, ghét đến muốn đem bọn họ xé thành mảnh nhỏ. (thâm tàng bất lộ thụ??? ẻm dã man quá)

Mà hiện tại, cậu còn phải đi rối rắm sao?

Cậu từng nghĩ Vu Phong vừa rồi là nhất thời xúc động, thế nhưng giống sao?

Bất kể lúc nào nơi nào Vu Phong đều là một người đàn ông bình tĩnh, chuyện anh làm luôn sẽ cân nhắc tiền nhân hậu quả, có lẽ hôm nay làm như vậy cũng là chuyện đã đè nén rất lâu, nếu như không phải bị chuyện bố anh đến đây kích thích Vu Phong căn bản không thể nào bộc lộ ra tiếng lòng của mình, có lẽ anh cũng nghĩ giống với Vu Dương, đem bí mật này mang vào trong quan tài, đến khi trên quan tài của anh rắc cát vàng lên, chẳng qua tiền đề là anh phải cùng Vu Dương chôn chung ở cùng một mộ huyệt, linh hồn phải ở bên nhau, cho dù đi uống canh Mạnh Bà cũng phải cùng với nhau, kiếp sau đầu vào một cái thai tốt làm tình lữ, bất kể là nam nữ hay là nam nam, nhưng không phải là quan hệ cha con nữa.

Vào lúc Vu Dương tỉnh táo mà hôn cậu, trước khi sự tình này phát sinh, Vu Phong không hi vọng bọn họ là quan hệ cha con trước giờ chưa từng vui đến như vậy, sự đáp lại của Vu Dương có chút ngoài ý liệu của anh, anh từng nghĩ rất nhiều loại kết quả, mỗi một loại kết quả đều lấy bi kịch làm hồi kết, Vu Dương đáp lại anh, Vu Dương đã tiếp nhận anh?

Tiếp nhận đơn giản như vậy?

Không bài xích không chán ghét không né tránh không bỏ đi?

Đôi môi Vu Phong đang run rẩy, sự hồi đáp của Vu Dương khiến anh toàn thân đều run rẩy, vành mắt nóng lên, chớp mắt xuống đem loại nhiệt độ này chầm chậm tiêu trừ đi.

Cái ôm của Vu Phong với Vu Dương nhìn như bình thường đến vậy, nhưng trên thực tế quan hệ của bọn họ đang phát triển về một phương hướng khác.

Tối hôm ấy, Vu Phong không ôm Vu Dương đi ngủ, chẳng qua bọn họ lại là tay nắm lấy tay sóng đôi vào giấc, hai người nửa đêm trước đều không ngủ, nửa đêm sau Vu Dương tìm được vị trí thư thích trong ngực Vu Phong mới thiếp đi, bọn họ đã có tư thế cố định, căn bản không cần vì sự thay đổi quan hệ của bọn họ mà thay đổi, chỉ là so với sự thân mật trước đây càng thân mật hơn, sự tiếp xúc của hai người có thể càng nới rộng mà thôi.

Sáng sớm, Vu Dương như cũ tỉnh lại trong lòng Vu Phong, Vu Phong theo thói quen mà hôn trán cậu, Vu Dương ôm lấy cổ anh không muốn buông tay, Vu Phong tẩy rửa xong nhéo nhéo khuôn mặt thon gầy của cậu, cười nói, “Hôm nay phải đi học, đừng nằm nướng.”

“Ừm.” Vu Dương nghe lời mà thức dậy.

Đối với sự tình tối qua ai cũng không đề cập lại nữa, Vu Phong không nhắc, Vu Dương cũng không nhắc, chẳng qua trước khi ra ngoài, Vu Dương in lên môi Vu Phong một cái hôn phớt, không đợi Vu Phong phản ứng, Vu Dương liền chạy đi, chuyện này cậu từ sớm về trước đã muốn làm rồi, chính là không có cơ hội, bây giờ, không cần cơ hội, về sau mỗi buổi sáng đều là cơ hội, cậu muốn gắt gao nắm lấy mỗi cơ hội về sau.

Vu Phong sở dĩ không nói, đó là bởi vì qua hai tháng nữa Vu Dương phải thi đại học, đối với sai lầm tối qua của mình bản thân anh phi thường ảo não, chẳng qua khi nhìn bộ dáng tràn đầy năng lượng của đứa nhóc này, lo lắng trong lòng tạm thời buông xuống, sờ sờ đôi môi được hôn qua, anh tựa hồ còn cảm giác được vị sữa bò bên môi cậu, có hơi ngọt.

Chuyện này, vẫn là thuận theo tự nhiên là được.

Thi thử sau một tuần thành tích của Vu Dương giảm sút, Vu Phong lạnh mặt, buổi tối đánh mông cậu nói, “Vu Dương, nguyên nhân thành tích giảm sút là bởi vì anh sao?”

Vu Dương rúc ở hõm vai anh cắn môi dưới đáng thương như vậy mà giương mắt nhìn Vu Phong, trả lời, “Không phải. Chính là gần đây quá cao hứng, ờ, lòng không yên tĩnh lại.”

Dù rằng Vu Phong bây giờ muốn cười trộm, nhưng cũng không thể, vì cuộc thi của Vu Dương, anh chỉ có thể nhịn, cố làm mặt lạnh bảo Vu Dương, “Tháng sau phải thi, em phải tĩnh tâm xuống, bằng không sau đợt thi em chỉ có thể ngủ một mình.”

“Không muốn!”

Vừa nghĩ đến phải ngủ một mình, phản ứng của Vu Dương phi thường mãnh liệt, từ khi cậu theo Vu Phong, cậu đã chưa từng ngủ một mình, trừ ở trong nhà người khác, đây nhất định lại trừ ra, ngược lại chỉ cần ở trong nhà cậu liền cùng ngủ chung với Vu Phong, tuy rằng trong nhà còn có một căn phòng, còn có một cái giường đôi, nhưng đó đều coi là trang trí, Vu Dương đến giờ còn chưa từng sử dụng nó.

Không đâu, nếu như bị người khác biết cậu mười tám tuổi còn ngủ cùng anh trai, sẽ bị cười chết.

“Nếu như không muốn thì ngoan ngoãn tĩnh tâm học tập, qua hai ngày anh đi công tác, em tự mình ở trong nhà cẩn thận chút a.”

“Ưm, anh phải đi công tác ở đâu, bên đó chơi vui không?”

“Năm kia không phải đưa em đi qua Hàng Châu rồi sao? Chẳng qua mùa đông bên đó nghe nói là rất đẹp, em còn nghĩ cái này làm gì, đi nghỉ sớm chút, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Vu Dương ôm cổ Vu Phong nũng nịu nói, “Vậy khi trở về phải mang gấu con và áo ngủ gấu con cho em.”

Đam mê của Vu Dương Vu Phong đời này không thay đổi được, anh hiện tại chỉ có thể nhận mệnh vì Vu Dương làm trâu làm ngựa, hôn hôn mũi cậu nói, “Ừ, trông thấy liền mua cho em.”

Sau đó, Vu Dương nhắm mắt lại rất nhanh liền thiếp đi, bên khóe môi còn cong lên độ cong xinh đẹp, ngón tay Vu Phong khẽ vén ra tóc trước trán cậu, thâm tình in lên một nụ hôn.

Đồ ngốc, cho dù em không nói anh cũng sẽ mang về vì em.

Đây đã là một loại thói quen rồi.

Nhân viên của công ty Vu Phong đều biết, chỉ cần Vu Dương đi công tác bên ngoài nhất định sẽ bảo trợ lý ôm gấu Winnie bự về, anh thế nhưng trước giờ đều không làm những việc này trước mặt nhân viên, sau khi về nhà đó chính là ngoại lệ.

Một tháng sau, cuộc thi đại học cao đẳng tới, thời gian không dài, nhưng cũng khiến rất nhiều phụ huynh lo lắng, nhìn con mình mặt như đưa đám đi ra, đó là đau lòng biết nhường nào.

Ngày hè chói chang, Vu Dương xa xa nhìn về phía người đàn ông ôm một con gấu bông màu vàng đứng ở cổng trường, ăn vận chỉnh tề, cậu bước chân khoan thai đi về phía bên kia, bạn học đằng sau gọi cậu đều không nghe thấy, trong mắt trong tim thật sâu đều chỉ có con người kia, người cậu yêu sâu đậm kia.

Là anh trai cả đời, cũng là người yêu cả đời của cậu.

Bọn họ đồng sinh, bọn họ cộng tử, bọn họ cùng nhau tổ kiến gia đình của mình. (tổ kiến: tổ chức và kiến lập)

Trong nhà không có phụ nữ, trong nhà không có bố mẹ, trong nhà không có con cái, bởi vì Vu Dương chính là con trai của Vu Phong, mà Vu Phong chính là bố của Vu Dương, gia đình này chỉ cần có bọn họ là đủ rồi.

Cuộc thi đại học kết thúc một đêm này, là khó rất khó quên.

Vu Dương quy củ nằm ở trên giường, cậu nhìn cơ bắp cân xứng dưới áo ngủ của Vu Phong, nuốt nuốt nước miếng.

Đàn ông thành thục đều mê người như anh ấy sao?

Khi Vu Phong hôn lên mắt Vu Dương, Vu Dương nửa híp mắt lại, Vu Phong nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, khẽ cười ra tiếng, tiếp đó hai tay thuần thục mà xoa lên hai điểm dưới áo ngủ của cậu, vê nhẹ xoa nhẹ, cúc áo áo ngủ không cài, Vu Phong cúi đầu mút mát tiểu ám viên này, đầu lưỡi đánh vòng ở bên trên.

Vu Dương hai tay túm lấy đệm giường, không biết nên biểu hiện nhu cầu nội tâm mình như thế nào, không đợi cậu lên tiếng, tay của Vu Phong đã dời đến nơi đứng thẳng kia, cái thứ bên dưới rất có tinh thần, đây là Vu Dương trẻ trung, đây là Vu Dương sạch sẽ, Vu Phong cúi đầu xuống đem Tiểu Vu Dương nọ ngậm vào trong miệng.

“Đừng như vậy, rất kỳ quái…”

Vu Dương nhắm mắt muốn kháng cự cảm giác thư thích này, nhưng bởi vì thư thích, cậu chỉ đành không ngừng rên rỉ, không ngừng túm lấy đệm giường, thẳng đến khi Vu Phong dùng sức hút một cái, thứ kia đều bắn lên bả vai trần trụi của Vu Phong. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vu Dương đỏ mặt mở mắt ra, tay chân luống cuống mà rút khăn giấy từ đầu giường lau đi thứ của mình, Vu Phong nắm lấy tay cậu, một khắc đó bọn họ đây đó nhìn vào đối phương, trong mắt họ đều có hình bóng đối phương, Vu Phong cắn lấy môi Vu Dương, đem cậu đè ở trên giường, đem hai đùi cậu tách ra ở hai bên sườn mình, vật cứng của anh để ở mặt sau của Vu Dương, tay vươn xuống gối đầu lấy ra chất bôi trơn, làm khuếch trương cho Vu Dương đang xấu hổ, quá trình này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nơi đó của Vu Phong cơ hồ sắp nổ tung, ngón tay lành lạnh của Vu Dương nắm lấy thứ nóng bỏng đó.

Vu Phong ở bên tai cậu nói, “Đem nó đưa vào.”

Vu Dương cắn đôi môi đỏ bừng, nói, “Em, em không được.”

Vu Phong cười khẽ, không miễn cưỡng cậu, chỉ khiến cậu đem hai đùi tách ra càng rộng, tất thảy của Vu Dương thu hết vào trong đáy mắt anh, rất đẹp, rất tươi non, rất dụ nhân, nhắm chuẩn nơi riêng tư được khuyếch trương kia, Vu Phong chậm rãi đem vật cứng rắn của mình tiến thẳng, Vu Dương cau mày khe khẽ vặn hông, cậu đang tìm tư thế ăn khớp với Vu Phong, cậu trực tiếp quặp chặt eo Vu Phong, hai tay ôm lấy cổ anh, lúc này mới xem như là ăn khớp ban đầu, Vu Phong hiện tại có thể bắt đầu động, vật cứng to lớn nóng bỏng của anh ra ra vào vào ở bên trong, thanh âm lép nhép kia mang theo tình cảm mê ly ngượng ngùng.

Làm đến lần thứ mấy?

Vu Dương lười nhác mà nằm sấp trên người Vu Phong, chẳng muốn động nữa, vật kia còn chiếm lĩnh nơi riêng tư của cậu, thuở nhỏ, cậu liền cứ như vậy cưỡi trên người Vu Phong ngủ, dần dần, cậu theo thói quen nằm trước ngực Vu Phong, thiếp đi, ưm, mệt ghê, nhưng dường như thật thỏa mãn.

Người thỏa mãn không chỉ có Vu Dương, còn có Vu Phong vì vận động lần này làm ra cống hiến to lớn nữa, anh đem thứ kia của mình chậm rãi rút ra từ trong cơ thể Vu Dương, sau đó ôm cậu đến phòng tắm thanh tẩy, lại bôi lên chút thuốc mỡ tiêu sưng đặc biệt mua về, tiếp đó, thu dọn sạch sẽ giường đệm, ôm Vu Dương nằm trên chiếc giường thuộc về bọn họ, ngủ.

Trên nóc tủ quần áo trong phòng đặt gấu con của Vu Dương, nó đang đối diện hai người trên giường mỉm cười, mỉm cười ngọt ngào, rất ấm áp, rất thỏa mãn, rất tự nhiên.

Nụ cười của nó cũng là thuyết minh cho hạnh phúc của họ.

Vu Phong, anh đã không còn ghen tị với gấu con của Vu Dương nữa.

Bởi vì, anh đoạt được toàn bộ của Vu Dương.

Có hiện tại, cũng có tương lai.

Sau nửa đêm, Vu Dương nói mê rằng, “Em yêu anh trai nhất.”

Vu Phong vuốt ve khuôn mặt của cậu, “Anh cũng yêu em.”

Bất kể là quan hệ cha con, hay là quan hệ tình nhân.

Hoàn​