Phù Thiên Ký

Chương 122: Thật độc ác

"Không".

Vương Chi gạt tay Ni Na ra, quyết đoán cự tuyệt.

Bị từ chối một cách phũ phàng, Ni Na không khỏi bất mãn:

"Tại sao? Ngươi sợ ta lấy của ngươi à?".

Đáp lại nàng là giọng thành thật của Vương Chi:

"Không phải. Ta chỉ là không thích cho ngươi xem thôi".

Không thích?

Gương mặt Ni Na nhất thời đanh lại:

"Vương Chi, ta hỏi lần cuối, rốt cuộc là ngươi có cho hay không?".

Thái độ với ta?

Vương Chi nhất quyết: "Ta không cho đấy. Ngươi làm gì được ta?".

Ni Na chẳng nói gì, thay vì nói thì lần này nàng hành động. Nhân lúc Vương Chi còn chưa kịp phòng bị, nhanh như cắt, nàng đưa tay giật lấy túi linh thú.

"Soạt!".

Mắt thấy túi linh thú của mình hiện đã nằm gọn trong tay Ni Na, Vương Chi không khỏi bực tức:

"Ni Na! Ngươi làm gì vậy?!".

"Ta muốn xem Tuyết Linh Xà lột xác". - Ni Na hồi đáp, mắt chẳng buồn nhìn lên.

Nhìn thái độ tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra của nàng, sự bực bội của Vương Chi liền tăng gấp bội:

"Nhưng mà ta không có cho ngươi xem!".

"Ta biết. Vậy nên ta mới giật lấy đây này".

"Ni Na ngươi... ngươi...".

Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Vương Chi cũng thốt ra một câu trọn vẹn:

"Hừ! Đồ mặt dày!".

Gần như tức thì, túi linh thú trong tay Ni Na bay thẳng vào mặt Vương Chi.

Thế là một tiếng va chạm vang lên. Tuy rằng không vang dội gì mấy nhưng đích thị là nó có vang đấy.

"Lấy đồ của ta lại còn dám đánh ta, đồ Dưa hấu chết tiệt...".

Trong lòng thầm mắng, Vương Chi nhìn Ni Na bằng đôi mắt đằng đằng sát khí, đang định phát tác thì nàng bỗng nói:

"Ta không có cố ý, là tại nó muốn cắn ta".

Nó?

Theo hướng tay nàng, Vương Chi ngoáy đầu nhìn lại thì thấy đó là một chiếc túi màu đen. Đích thị là túi linh thú của hắn. Tuy nhiên, thứ làm hắn chú ý không phải túi linh thú mà là con vật ở bên cạnh nó. Thân mình dài dài, cái đầu dẹp dẹp, toàn thân thuần một màu trắng... Đây chẳng phải tiểu Tuyết Linh Xà thì ai?

"Khè khè...".

Phát giác cái nhìn của Vương Chi, tiểu Tuyết Linh Xà lập tức bò lại gần, kế đó thì trườn lên người hắn...

Trườn... trườn...

... trườn... trườn...

"Soạt" một cái, trước ánh mắt kinh dị của Ni Na, Vương Chi đem cổ tiểu Tuyết Linh Xà nắm lên.

"Khè khè...".

Mặc kệ thái độ không mấy tình nguyện của tiểu Tuyết Linh Xà, Vương Chi bắt đầu kiểm tra cơ thể nó. Sau khi lật qua lật lại, lật tới lật lui một hồi, đến lúc tiểu Tuyết Linh Xà choáng váng nằm bất động thì rốt cuộc hắn cũng chịu ngừng tay.

"Quái lạ thật. Tại sao ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào hết vậy. Vẫn nhỏ xíu xiu như vậy...".

Càng nhìn con vật trong tay mình, tâm tình Vương Chi lại càng phiền muộn. Từ ngày nó đi theo hắn tới giờ, tính ra thì cũng được gần năm năm rồi, ấy thế mà nó lại không lớn lên thêm được chút nào cả. Dù có bị bệnh còi xương, teo cơ gì thì ít nhất cũng phải có thay đổi chứ, đằng này... một chút xíu xìu xiu như hạt đậu cũng chẳng có a!

Kích cỡ nhỏ bé, thôi được, cứ coi như bị khuyết tật đi. Dù rất không hài lòng nhưng Vương Chi hắn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Thế nhưng còn thực lực thì sao? Nó cũng vẫn yếu như con sên giống ngày nào a! Cái này thì sao mà chấp nhận được?!

Vô dụng!

Quá vô dụng rồi!

Vương Chi thật là đang rất xúc động, xúc động đến mức muốn lập tức đem con vật trên tay hắn đi hầm cách thủy ngay!

Ý định kia của Vương Chi, tiểu Tuyết Linh Xà đương nhiên chẳng thể nào biết được.

Thần sắc của Vương Chi ư?

Nó đâu có thời gian đi để ý chuyện đó. Lúc này nó đang bận tâm đến một vấn đề khác quan trọng hơn nhiều: cái bụng.

Hơn cả tháng nay nó vẫn chưa ăn uống gì cả. Hiện giờ nó đang thấy rất đói. Mà đói thì sao? Tất nhiên là phải ăn. Mà thức ăn trước giờ của nó là gì?

Không nói hai lời, đang nằm trên tay Vương Chi, tiểu Tuyết Linh Xà há miệng to hết cỡ, ngẩng đầu lên và...

"Phập!".

"A a a a!".

Vốn đang chìm đắm trong phiền muộn, Vương Chi tức thì hét lên.

Nó đau a!

Trong khi mọi người bị tiếng hét kia hấp dẫn mà nhìn sang thì Vương Chi cũng trợn mắt lên chiếu thẳng xuống đầu kẻ vừa mới cắn mình.

"Ừng ực...".

"Ừng ực...".

Chẳng cần nói, tiểu Tuyết Linh Xà lại đang uống máu của hắn.

Ngồi bên cạnh, chứng kiến tất cả, Ni Na không khỏi lo lắng:

"Vương Chi, nó... nó cắn ngươi!".

"Ta thấy".

Sợ nàng hiểu lầm, Vương Chi giải thích: "Nó cũng không có tiết độc".

Nghe vậy, trong lòng Ni Na cuối cùng cũng buông lỏng. Quan sát thấy tiểu Tuyết Linh Xà vẫn còn đang ngậm chặt tay Vương Chi mà nuốt ừng ực thì nàng ngờ vực:

"Vương Chi, nó đang uống máu ngươi...".

"Ừ. Thức ăn của nó mà".

Thức ăn?

Ni Na chưa từng nghe nói là Tuyết Linh Xà dùng máu người làm thức ăn a.

Cũng chẳng bận tâm đến thần thái lạ lẫm của nàng, từ đầu đến cuối, ánh mắt Vương Chi vẫn dán chặt lên mình tiểu Tuyết Linh Xà.

Không lâu lắm, tiểu Tuyết Linh Xà rốt cuộc cũng đình chỉ việc ăn uống của mình lại, có vẻ là đã thấy no bụng. Như để bày tỏ lòng quý mến Vương Chi, nó thè lưỡi liên tục liếm bàn tay hắn...

Liếm... liếm...

... liếm... liếm...

Liếm?

Liếm cái con khỉ!

Một cách thô bạo, Vương Chi đưa tay xách cổ tiểu Tuyết Linh Xà lên. Trước ánh mắt mờ mịt của nó, hắn phùng mang trợn má mà mắng:

"Đồ tên tiểu quỷ hút máu ngươi, nuôi bao nhiêu năm, uống bao nhiêu máu mà ngươi vẫn chẳng lớn thêm được chút nào là sao hả?".

"Khè khè...".

"Kêu? Kêu cái gì? Bộ ta có nói oan cho ngươi chắc?!".

Dường như bị thái độ hung dữ của Vương Chi dọa sợ, tiểu Tuyết Linh Xà nhanh chóng cúi thấp đầu, không dám hó hé thêm một tiếng nào nữa.

Ấy vậy mà Vương Chi đã chịu buông tha cho đâu. Vẫn bộ mặt hung thần ác sát, hắn tiếp tục giáo huấn:

"Ngươi im lặng là sao hả? Lại còn không thèm nhìn ta nữa chứ? Ngươi là đang tỏ thái độ phải không?".

Thái độ?

Thật đúng là oan uổng! Nó có tỏ thái độ hồi nào đâu chứ!

Tiểu Tuyết Linh Xà quả là đang cảm thấy mình bị đổ oan, nhưng là... nó không thanh minh được a!

May cho nó, có một người đã thay nó đòi lại công đạo. Đó là Ni Na.

Cảm thông nhìn tiểu Tuyết Linh Xà, nàng lên tiếng:

"Vương Chi, nó chỉ là một con rắn con thôi, ngươi mắng nó làm gì?".

Rắn con?

Ni Na chưa nói còn đỡ, vừa nói ra liền khiến cho lửa giận trong lòng Vương Chi bùng lên

Rắn con ư?

Hắn đã nuôi nó gần năm năm rồi đấy!

Âm thầm nghiến răng, hắn lập tức làm ra một hành động khiến người kinh dị.

Đầu tiên, hắn đem chụm đuôi và đầu tiểu Tuyết Linh Xà lại; kế đó, sau khi ước lượng, tính toán xong xuôi thì hắn đem chúng lồng vào nhau, bắt đầu thắt thành vòng.

Một vòng... hai vòng... ba vòng...

Cuối cùng, từ một tiểu Tuyết Linh Xà mềm mại, trắng muốt và thon thả đã bị hắn biến thành một mớ vòng thịt cuộn tròn, trông cứ như... Tóm lại là nhìn rất buồn cười.

Thế nhưng là... Ni Na cười không nổi a. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì quả thật nàng chẳng thể tin được trên đời lại còn có người đối xử với yêu thú của mình như vậy. Cách trừng phạt này... quá độc đáo, quá mới lạ và quá "độc ác" đi!

Ni Na thì cảm thấy như thế, riêng những người khác thì sao?

Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu, Cao Tuyền, Tiểu Bá Vương, cả bọn không hẹn mà trong đầu cùng xuất hiện một nhận xét về việc làm của Vương Chi: "Thật độc ác".

Vậy còn người cuối cùng: Lăng Tố, nàng sẽ có cảm tưởng gì?

Chẳng thể biết được. Có điều... khóe môi nàng vừa mới nhếch lên... Mặc khổ hải biển máu hay bạch cốt hóa thuyền.