Phù Thiên Ký

Chương 120: Bát Dực Huyền Linh Xà

Theo sau âm thanh va đập, trái với tưởng tượng, Vương Tuyết Nghi không hề rơi xuống đất mà lại dính luôn vào vách đá. Kế đó là một chuyện kỳ dị xảy ra: nàng bị hút vào trong.

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh. Trong tích tắc, khi mà khôi lỗi thú nhân còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh nàng đã hoàn toàn biến mất.

...

Này là...

Bên trong thạch thất, lão nhân nhất thời lâm vào trầm mặc...

Lát sau...

"Thì ra là nó".

Thần sắc buông lỏng, lão nhân cười tự giễu:

"Coi bộ bị giam lâu quá nên đầu óc đã hỏng mất rồi. Rõ ràng là do mình mở ra mà lại không nhớ...".

Quả như lão nhân vừa nói, vách đá đã hút Vương Tuyết Nghi vào đích thực là do lão tự mình khai mở và bố trí cấm chế vào ngàn năm trước. Ở phía bên kia chính là một phòng giam đặc biệt. Nó cực kỳ kiên cố, đến mức dù là tu sĩ Thiên hà cảnh đệ nhị trọng mà bị nhốt vào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Tất nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó. Phòng giam nọ rất kiên cố, điều đó không giả, thế nhưng để được như vậy thì đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều tài liệu cho việc xây dựng, bày bố. Chẳng nghi ngờ gì nữa, lão nhân đã hao tổn không ít tâm tư vào đấy...

Là vì đối phó với những kẻ xâm nhập động phủ này?

Không. Lão tạo ra nó vì mục đích khác cơ. Lão đúng là muốn dùng nó để giam cầm, có điều, thay vì kẻ địch thì đối tượng lại biến thành những cô gái xinh đẹp.

Họ có khả năng là bất cứ ai. Có thể là một tu sĩ, cũng có thể là một phàm nhân bình thường; là kẻ thù, hoặc chỉ đơn giản là người vừa mới gặp mặt; một thiếu nữ, một thiếu phụ hay thậm chí có thể là một bé gái còn chưa trưởng thành, giống như... Vương Tuyết Nghi.

Tuy nhiên, dù là ai, đối tượng nào đi nữa thì mục đích cuối cùng của lão cũng chỉ có một: phát tiết và thái bổ.

Với lão, bọn họ - các cô gái ấy - chẳng khác nào những miếng thịt nướng hình người thơm tho đầy cám dỗ. Mà thịt nướng thì sao? Nên được ăn nóng đấy...

...

"Tiểu mỹ nhân của ta...". - Nhìn khung cảnh trước mặt, lão nhân liếm môi, nuốt nước bọt lẩm bẩm - "... Đây là do nàng tự mình chui vào, không thể trách ta...".

Dứt lời, lão lập tức động thần niệm thao túng khôi lỗi thú nhân tiến tới. Ý đồ của lão chính là khởi động cơ quan bên trong phòng giam nọ, bắt sống Vương Tuyết Nghi!

Chỉ là... khi lão còn chưa kịp thực hiện xong thì một chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Từ trên người lão, một luồng hắc khí bỗng bất ngờ xuất hiện. Đầu tiên là ngực, tiếp đó là bụng, rồi tay, chân... Thoáng chốc, toàn bộ cơ thể lão đều bị nó bao trùm.

"Chết tiệt!".

Lão nhân gầm lên:

"Đồ đàn bà độc ác, đã chết rồi mà vẫn còn làm phiền ta!".

"A a a a...!".

"A a a...!".

...

Kèm theo những tiếng kêu gào thảm thiết, gương mặt lão nhân cũng bắt đầu biến dạng. Trán nhô lên, hai mắt lồi ra, mũi thu lại, miệng há to như chậu máu....

Sau cùng thì... một mùi tanh nồng phủ kín khắp thạch thất.

Lão nhân đã hoàn toàn biến trở lại nguyên hình yêu thú. Đó là một con cự xà toàn thân đen tuyền, có nanh vàng, mắt đỏ, trên lưng mọc bốn đôi cánh.

Bát Dực Huyền Linh Xà!

Không sai. Con cự xà do lão nhân hóa thành đích thị là Bát Dực Huyền Linh Xà - một yêu thú cực kỳ nổi danh tại tu đạo giới. Nghe nói loài sinh vật này rất mạnh, khi vừa trưởng thành sẽ có thực lực ngang bằng với tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất trọng. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là thực lực mạnh nhất của loài yêu thú này. Nguyên nhân rất đơn giản: yêu thú cũng có thể tu luyện.

Nhân có nhân đạo, yêu có yêu đạo. Vạn vật thế gian, dù là lớn hay nhỏ, cao hay thấp, tuy thời gian dài ngắn khác nhau nhưng tất cả đều có khả năng thông linh, luyện đạo. Trong đó, so với đại đa số các sinh linh khác, Bát Dực Huyền Linh Xà có thể xem là loài nhận được khá nhiều sự ưu ái từ đấng tạo hóa, chẳng những bẩm sinh đã có thực lực mạnh mẽ mà trí tuệ cũng cực kỳ cao, thậm chí nếu so với nhân loại thì cũng không thua kém bao nhiêu. Vì vậy cho nên, việc lão nhân - một con Bát Dực Huyền Linh Xà - sở hữu thực lực tương đương với tu sĩ Thiên hà cảnh đệ tam trọng cũng là chuyện hết sức bình thường.

Sức mạnh, trí tuệ, cả hai đều là những đặc điểm rất nổi bật của Bát Dực Huyền Linh Xà; tuy nhiên, khiến cho loài yêu thú này được người ta nhớ đến hơn cả lại nằm ở một thứ khác: dâm tính.

Xà có tính dâm, điều này thì ai cũng biết. Nó là đặc tính chung của xà loại. Thế nhưng không phải xà nào cũng như xà nào, tùy chủng loại mà đặc tính ấy có nặng nhẹ, mạnh yếu bất đồng.

Trong số đó, Bát Dực Huyền Linh Xà là loài nổi danh hơn cả. Ngoài cái tên chính thức của mình thì nó còn được gọi bằng một cái tên khác nữa là... thiên hạ đệ nhất dâm xà.

...

...

Giữa lúc lão nhân, cũng tức Bát Dực Huyền Linh Xà đang nằm lăn lộn thì tại một nơi khác của động phủ, nhóm người Vương Chi đang vô cùng phiền muộn.

Mặc dù hiện giờ mấy cỗ khôi lỗi đã bị Lăng Tố triệt hạ, nhưng là... bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khốn được. Cấm chế kia, kết giới kia, chúng vẫn còn a... Bị giam cầm thế này thì phiền muộn cũng là nên đấy.

"Lần này ta làm hại tỷ tỷ rồi". - Lăng Tố đưa mắt nhìn kết giới trước mặt, thầm than khẽ.

Tính đến lúc này thì thời gian thí luyện của nhóm người các nàng đã qua hơn một tháng, lẽ ra theo kế hoạch ban đầu thì chẳng bao lâu nữa sẽ quay về, ấy vậy mà bây giờ...

"Xem ra không thể về kịp Ngũ phong chi chiến rồi".

Trong lòng ngầm thở dài một hơi, Lăng Tố lại lần nữa nhắm mắt, tiếp tục vận hành tâm pháp trị thương cho mình.

Lăng Tố thì là vậy, thế còn những người khác đâu này?

Đầu tiên là Hoàng Nữ Tú Anh, nàng đang ngồi tựa lưng vào vách đá, nét mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Tiếp theo là Ni Na, nhìn bộ dáng thì dường như là đang buồn bực chuyện gì đó.

Về phần Hà Linh, thần sắc cô gái nhỏ này hiện trông khá tệ, hẳn là đang buồn chán.

Còn Tiểu Bá Vương, hắn thì... đang ngồi cầm hai nửa thanh Đại Diệm Đao vốn đã bị bẻ gãy trước đó, dáng vẻ có thể nói là đầy thương cảm.

Tự tay bẻ gãy thanh đao mà mình quý như tánh mạng, nếu bảo rằng hắn không hề đau xót thì khẳng định đó là nói dối. Để được nó, hắn đã gần như là phải đánh đổi bằng cả mạng sống; nhưng cũng chính nhờ nó mà trong bao cơn nguy biến, hắn vẫn có thể bình an thoát khỏi. Đại Diệm Đao, nó giống như một người bạn, một chiến hữu cùng hắn vào sinh ra tử, chỉ là hiện giờ người chiến hữu đó đã...

Ánh mắt ưu thương, Tiểu Bá Vương nhẹ vuốt ve hai đoạn đao gãy trên tay, khẽ giọng:

"... Đối với ta, ngươi không chỉ là một thanh đao mà còn là một tri kỷ. Mọi người ai cũng đều gọi ngươi là hung đao, tà đao nhưng trong mắt Tiểu Bá Vương thì ngươi chính là một thanh lương đao. Trong tay ta, ngươi chưa từng lạm sát bất kỳ một nhân mạng vô tội nào... Hôm nay ta hủy đi ngươi không phải vì ngươi không đủ tốt, cũng chẳng phải tại ta có mới nới cũ, thấy trăng quên đèn. Hết thảy chỉ bởi do ta quá yếu... Đại Diệm Đao, cứ coi như Tiểu Bá Vương này phụ ngươi...".