Lê Tố không đi nhà trẻ, bốn tuổi trực tiếp bị đưa đi tiểu học.
Này là có nguyên nhân bên trong, Lê Tố về sau cũng không nhớ rõ, cậu hỏi Lê Trường Ân, Lê Trường Ân nói bởi vì cậu thông minh, bốn tuổi đã biết qua nhiều bài thơ thi ca cổ, lại nhận thức được hơn một ngàn tự, nên không cần phải đi vườn trẻ, cứ như vậy trực tiếp đưa cậu đi tiểu học.
Trong trí nhớ của Lê Tố, những ngày tháng cắp sách đến trường không có phần nào tốt đẹp cả.
Năm đó cậu bốn tuổi, một buổi sáng mùa đông, cậu được phụ thân ôm lấy mặc quần áo, xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó phụ thân ôm cậu đến trường.
Kỳ thật công việc đưa cậu đến trường là của bảo mẫu Tiểu Mai, nhưng Tiểu Mai không muốn ôm cậu, cậu đành tự mình đi bộ theo nàng thậm chí còn phải chạy theo, nhưng trong trí nhớ của cậu, cậu chỉ nhớ rõ nhất hình ảnh phụ thân ôm cậu đến trường.
Cậu thoả thích vùi mặt vào cổ của cha, cánh tay quàng qua bờ vai cha, miệng thì càu nhàu, “Ba ba, con không muốn đến trường.”
Phụ thân sẽ nói, “Tố Tố không muốn đến trường, vậy con muốn làm cái gì nào?”
Lê Tố không thể trả lời nguyên nhân tại sao, nhưng cậu chính là không muốn đi học.
Bất quá cậu vẫn như cũ bị đưa vào lớp học.
Sau này lớn lên, cậu phát hiện chỉ cần tốn năm phút đồng hồ để đi đến trường, cậu lúc đó mới ý thức được khoảng cách từ nhà đến trường tiểu học vô cùng gần, nhưng khi còn nhỏ, vừa đặt chân tới nơi, cậu lại cảm thấy đoạn đường ấy dài vô cùng, đặc biệt là khi cậu phải chạy theo sau Tiểu Mai, giai đoạn đó tựa hồ dài đến nỗi vĩnh viễn cậu cũng không tài nào chạy cho xong hết con đường. Bức tường của trường học rất cao, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện vài chú chim bay qua, cậu căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì ngoài bức tường kia, bởi vậy cậu có cảm giác bản thân mình bị khoá chặt ở bên trong, cậu thường xuyên vì cảm giác như thế mà trong lòng rất khó chịu.
Nhưng về sau cậu trưởng thành rồi, lại đi xem bức tường đó, kỳ thật nó so với cậu cao hơn không là bao.
Trong lớp, cậu là học sinh nhỏ tuổi nhất, chiều cao cũng thấp nhất, thân hình nhỏ bé, giống như một con búp bê.
Cậu nhớ rõ trong suốt khoảng thời gian đi học của mình, cậu đều được ngồi ở bàn nhất, khi đó cũng không ngoại lệ, có giáo viên hiện diện ngay trước mặt, cậu luôn là người bị nhìn đến đầu tiên, vậy nên Lê Tố lên lớp không dám ngủ gà ngủ gật, thậm chí tan học cũng không dám đi WC. WC trong trường học không giống như ở nhà có bồn cầu để ngồi lên, cậu đứng trước cái hố xí trông mà sợ hãi, rủi như ngã xuống một cái thì không biết phải làm sao, cho nên khi lần đầu tiên nhìn qua, từ đó về sau cậu không dám đi WC nữa.
Mùa đông thời tiết lạnh khiến cậu nhịn không được tiểu ra quần, cậu lại không dám để cho bất kỳ ai biết, trở về nhà cũng không dám cho Mai Di cùng Tiểu Phân biết, chỉ dám tự mình đi thay quần, sau sự tình đó cư nhiên bị Mai Di phát hiện. Dù sao tuổi cậu còn nhỏ, bản thân cậu cũng không biết phải xử lý như thế nào với chiếc quần bẩn ấy.
Mai Di nói cho phụ thân biết, khi đó đêm đã khuya, Lê Tố bởi vì ban ngày phạm lỗi nên buổi tối không tài nào ngủ được, mãi cho đến khi nghe được thanh âm phụ thân trở về, cậu đợi người dưới lầu một hồi, ước chừng đến giờ dùng bữa khuya, cậu nghe thấy tiếng cha cùng Mai Di nói chuyện, rồi sau đó là thanh âm bước chân phụ thân chậm rãi đi lên lầu, Lê Tố nhắm mắt làm bộ ngủ.
Bóng dáng cao lớn của phụ thân đứng bên giường hiện lên trước mặt cậu, tựa như một vầng sáng chói lòa chiếu vào trong lòng Lê Tố, khiến cậu sau bao nhiêu năm vĩnh viễn không thể quên một màn này.
Phụ thân cúi xuống hôn lên bờ má của cậu hai cái, râu cọ cọ trên gương mặt cậu, Lê Tố biết mình đã làm sai chuyện, cho nên nơm nớp lo sợ, rõ ràng là cố gắng giả bộ ngủ, nhưng vẫn bị phụ thân phát hiện, cha thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, “Tiểu bại hoại, hôm nay có làm sai cái gì không?”
Lê Tố không thể không mở mắt, muốn khóc, “Ba ba …”
Lê Trường Ân lại hôn lên trán cậu, “Được rồi, ba ba đi tắm rửa một cái, lát nữa tới nghe con nói.”
Lê Tố thấp thỏm chờ y, khoảng thời gian ở trên giường chờ đợi Lê Trường Ân với cậu mà nói thật là dài, thật là dày vò. Cuối cùng phụ thân cũng nằm lên giường, theo thường lệ ôm cậu vào ngực, cậu càng thêm không yên.
Vòng tay của phụ thân vô cùng ấm áp và rộng lớn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, lại sờ hai má cậu, “Ở trên lớp không dám xin phép đi ngoài sao? Ba ba đã nói qua, nếu muốn đi vệ sinh, thì liền giơ tay nói với thầy giáo.”
Lê Tố ủy khuất nói chính mình sợ hãi WC trong trường, Lê Trường Ân không có quở trách cậu, chỉ là nói, “Không có gì đáng sợ, Tố Tố là nam tử hán, như thế nào đến WC cũng sợ.”
Lê Tố muốn khóc, “Nhưng là sợ, sợ ngã xuống.”
Lê Trường Ân cũng không nghĩ ra biện pháp gì, đành phải nói, “Ba ba sẽ thay thế WC trong nhà giống như trong trường học của con, ở nhà tập thành thói quen, đến trường sẽ không sợ nữa, được không nào?”
Lê Tố tiếp tục lắc đầu, “Không cần, sẽ ngã xuống.”
Lê Tố vẫn là giống như nữ hài tử ngồi trên WC, đại tiểu tiện gì cũng đều ngồi ở trên bồn cầu. Gia đình cậu có một nhà vệ sinh nhỏ được thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em, trước đây cậu đều được Lê Trường Ân ẩm đi nhà xí, đó là vì Lê Trường Ân muốn tiết kiệm, hiện tại Lê Tố đã lập thành thói quen, tự mình bò lên đi, cùng với phương thức sử dụng WC trong trường học đều không giống nhau.
Lê Trường Ân bận rộn cả ngày, mệt muốn chết, lúc này lại thấy không dỗ được con trai, nhân tiện nói, “Tố Tố, chúng ta trước tiên đi ngủ, ba ba cuối tuần cùng con đi học nhìn thử xem, thử một lần chịu không nào.”
Lê Tố còn chưa ngủ, Lê Trường Ân đã ngủ rồi.
Cuối tuần Lê Trường Ân quả thực dành thời gian ôm con trai đi học, đứng trong WC của trường học, Lê Trường Ân dạy cậu đi tiểu như thế nào, Lê Tố không muốn học, nhưng khi trông thấy Lê Trường Ân sốt ruột dạy cậu, cậu cũng chỉ cố gắng thuyết phục chính mình có thể.
Cuộc sống trường học đối với Lê Tố mà nói luôn gian nan như vậy, bởi vì mỗi ngày đều phải nhịn cho đến khi tan học trở về nhà dùng WC, vậy nên cậu quyết định đi học không cần uống nước.
Mỗi ngày tan học liền bay nhanh ra hướng con đường về nhà mà đi, có bạn rủ cậu đi chơi cậu cũng từ chối. Ở trường cậu không có bạn bè nào, bạn học nam rủ cậu cùng đi WC, cậu chưa bao giờ đáp ứng, với bạn học nữ, càng là nói cũng không dám nói. Những ngày tháng đó, thậm chí cậu không cho phép bạn bè nam nữ cùng cậu ngồi chung, điều này khiến cho người khác cảm thấy bất mãn.
Tiểu học từ năm lớp một đến năm lớp ba, thành tích của cậu liên tục xuất sắc, cậu viết chữ rất đẹp, viết văn còn thường xuyên được bầu chọn làm bài văn mẫu dán trên bảng đen phía sau lớp học.
Trong lớp, cậu giống như một tiểu vương tử, ngoan ngoãn thông minh, cư nhiên trở thành tâm điểm được nhiều bạn nữ xinh xắn thầm yêu mến.
Bất quá chính cậu cũng không biết.
Năm lớp bốn, Lê Tố đã được hơn tám tuổi, lúc này mới bắt đầu thay răng, ngoại trừ khả năng ghi nhớ cùng trí thông minh, giai đoạn phát triển dậy thì của cậu so với những đứa trẻ bình thường khác đều giống nhau.
Khi thay răng vô cùng đau đớn, cậu cố gắng chịu đựng, không thể nói với bảo mẫu, cũng không thể nói với Lê Trường Ân, nhưng phụ thân thì luôn luôn đi vắng, qua rất nhiều chuyện cậu đành phải tự mình học tập tính cách nhẫn nại.
Buổi tối hôm nay, Lê Trường Ân sau khi trở về, bò lên giường ôm cậu ngủ, Lê Tố nằm trong lòng cha lăn qua lộn lại, Lê Trường Ân vỗ nhẹ lưng cậu, hỏi, “Tố Tố, làm sao vậy?”
Lê Tố không thể không nói, “Ba ba, đau răng.”
Lê Trường Ân nghĩ rằng cậu bị sâu răng, liền bật sáng tất cả các đèn trong phòng, mở miệng cậu ra xem, mới phát hiện Lê Tố thay răng, răng vĩnh viễn đang có biểu hiện muốn lòi ra, nhưng răng sữa còn chưa muốn rụng.
Lê Trường Ân hôn nhẹ lên mặt cậu, “Đây là mấy cái răng sữa sắp rụng, Tố Tố đừng sợ, răng sữa rụng rồi thì sẽ không đau nữa.”
Công việc của Lê Trường Ân rất bận rộn, y phi thường mệt mỏi, về nhà thì chỉ nghĩ đến việc đi nghỉ ngơi sớm, nếu không có con trai, y rất có thể ngay cả nhà cũng không muốn về, trực tiếp ngủ lại bên ngoài. Lúc này con trai thay răng rất đau, y tuy rằng để bụng, nhưng vẫn là đấu không lại sự mệt mỏi, dỗ dành con trai vài câu, cũng liền ngủ.
Lê Tố đau đến mức không ngủ được, buổi tối lại gặp ác mộng, ban ngày ỉu xìu, lên lớp không có tinh thần, ngủ gà ngủ gật.
Lê Tố bị thầy giáo gọi vào văn phòng, “Trò Lê Tố, như thế nào lên lớp luôn luôn ngủ gà ngủ gật, lên lớp ngủ gà ngủ gật thì không phải là đứa trẻ ngoan.”
Lê Tố yên lặng không biết nên nói như thế nào, cúi đầu áy náy nghe giáo huấn.
Lê Trường Ân nói với Mai Di, bảo nàng nấu một vài món ăn thích hợp trong lúc Lê Tố thay răng, nhuyễn dễ nuốt, tốt nhất là cháo, thêm nhiều cá, nhưng cũng không thể giảm đi đau nhức thống khổ cho Lê Tố.
Buổi tối Lê Trường Ân trở về Lê Tố vẫn như cũ chưa ngủ, chính mình nằm trên giường đọc sách, cậu chỉ mới học lớp bốn tiểu học thế nhưng lại đang nhìn vào quyển [ Bá tước Monte Cristo ], Lê Trường Ân cực độ hoài nghi y có phải nhìn nhầm rồi hay không.
Lê Trường Ân còn chưa tắm rửa, ngồi ở mép giường, sờ sờ đầu con trai, nói, “Không nên đọc sách nữa, như thế nào còn không ngủ.”
Lê Tố ngoan ngoãn nói, “Liền ngủ.”
Lê Trường Ân tắm rửa xong, đi đến giường, Lê Tố quả thực đã lui vào trong chăn, Lê Trường Ân bò lên giường, ôm con trai vào ngực. Thân người Lê Tố thơm thơm mềm mềm, y nắm lấy đôi bàn chân nhỏ bé của cậu bỏ vào lòng bàn tay mình xoa xoa nắn nắn, có chút lạnh, nhân tiện nói, “Ngủ lạnh, bảo Mai Di làm cho một cái túi chườm nóng, biết không?”
Lê Tố gật gật đầu.
Lê Trường Ân nghĩ nghĩ, nói, “Thôi quên đi, cha sẽ mua thảm điện.”
Mặc dù trong gia đình có hai bảo mẫu đã làm việc qua rất nhiều năm, nhưng họ đối với Lê Tố cũng không thể chu đáo giống như đối với con của chính mình, các nàng tự mình dùng túi chườm nóng, nhưng rồi lại lười biếng không quan tâm cấp cho Lê Tố một cái.
Lê Trường Ân đột nhiên có chút xót xa, nhưng cho dù bản thân có tái hôn, mẹ kế đối với Lê Tố cũng không chắc chắn sẽ có bao nhiêu ân cần.
Chung quy là y đối Lê Tố không được chu toàn.
Lê Tố ở trong lòng cha lúc đầu thực là ngoan ngoãn, sau lại bắt đầu cựa quậy, tóm lại là ngủ không được.
Lê Trường Ân đành phải hỏi, “Tố Tố, làm sao vậy? Vẫn còn đau răng? Mai Di không có nấu cháo cho con ăn sao?”
Lê Tố vùi đầu vào ngực cha, “Vẫn đau, con đã ăn cháo nhưng vẫn đau.”
Lê Trường Ân trong lòng chua xót tột đỉnh, lại bật đèn xem răng của con trai. Phía trên chỗ thay răng có hai cái sắp rụng khiến phần nướu bị sưng đỏ, xem ra là đang bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
Lê Trường Ân không dám tùy tiện cho Lê Tố uống thuốc, lập tức rời giường gọi điện thoại cho một người bạn bác sĩ, bác sĩ cho biết phải uống thuốc kháng viêm, và súc miệng bằng nước muối.
Lê Trường Ân đứng lên tìm thuốc kháng viêm cho Lê Tố, lại đi xuống lầu vào nhà bếp chuẩn bị muối, sau đó đem lên phòng, ôm Lê Tố đi vào phòng tắm giúp cậu súc miệng.
Lê Tố chậm rãi đánh răng, Lê Trường Ân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đáng yêu của con trai trong gương, thở dài trong lòng, nói, “Cuối tuần ba ba dành thời gian mang con đi chơi vườn bách thú, chịu không nào?”
Lê Tố ánh mắt lập tức mở to, trong mắt tràn đầy xán lạn, “Dạ … Cám ơn ba ba.”
Lê Tố súc miệng xong, Lê Trường Ân lại ôm cậu, hai người tiến vào trong chăn, Lê Trường Ân hôn hôn khuôn mặt đáng yêu của cậu, lại hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, “Con trai ngoan của cha.”
Nói ra những lời kia, trong lòng là một trận xót xa không thể diễn tả bằng lời, bao giồm sủng ái yêu thương, y hiểu rõ trên thế giới này, Lê Tố là người quan trọng nhất trong trái tim y, cũng là người y sủng ái nhất trên đời.