Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 40: Về sau có phải không được đi nữa không?

Học sinh trong học viện bãi khóa, mỗi đứa trẻ đều ôm sủng vật của mình về nhà.

Diệu Diệu dắt Đại Hoàng, Đường Nguyệt Xu ôm mèo trắng, lo âu đi theo Lục Việt về Lục gia.

Cún con của cậu bị Tưởng Ngọc Thăng ném ngã, hơn nửa ngày vẫn không đứng lên được, cún con mới sinh chưa lâu, đi còn chưa thạo, bị ngã mạnh như vậy không dậy nổi, chỉ có thể dựa vào ngực Lục Việt yếu ớt kêu ẳng ẳng.

Trên đường về nhà, Lục Việt khóc lóc nhiều đến làm nước mắt rơi ướt hết cả lông của cún con, vừa về tới nhà lập tức bảo người hầu nhanh tìm đại phu tới xem bệnh, tiếng khóc của cậu cùng tiếng sủa của con chó hoà vào nhau làm Diệu Diệu nghe xong, cũng thấy rất buồn.

Lục gia rất nhanh đã tìm đại phu tới, đại phu kia ôm hòm thuốc vội vã chạy vào, vốn nghĩ là vị đại nhân nào của Lục phủ sinh bệnh cấp tính, ai ngờ là một con chó, lúc nhìn thấy còn tưởng mình nghe nhầm.


Đại phu khám cho nó xong, Lục Việt vẫn khóc lóc đứng bên cạnh, chó con kêu một tiếng, cậu liền nghẹn ngào một tiếng. Diệu Diệu ngồi ở bên cạnh thấy vậy, dù thế nào cũng cảm thấy Lục ca ca không lợi hại chút nào.

Nếu Đại Hoàng bị thương, cô nhất định sẽ mạnh mẽ hơn Lục ca ca.

Cũng may đại phu nói tính mạng cún con không đáng lo, ngã nên bị thương chân, còn lại tất cả đều là ngoại thương, đại phu dùng kẹp gỗ cố định lại chỗ bị thương cho nó, còn lại thì phải chờ cún con này tự khôi phục thôi.

Diệu Diệu đưa mắt nhìn đại phu rời đi mới đi tới cạnh Lục Việt.

"Lục ca ca, huynh xem, đại phu nói chó con không sao mà." Diệu Diệu an ủi nói: "Chỉ cần nó dưỡng thương tốt, về sau nhất định sẽ có thể uy phong giống như Đại Hoàng!"

Lục Việt lau nước mắt, nhìn cún con vẫn còn rên đau, vội vàng giục hạ nhân xuống phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho nó, nhìn cún con ăn xong mới yên tâm nhắm mắt thiếp đi, bây giờ cậu thực sự không nỡ rời đi.


Diệu Diệu sợ cậu đau buồn quá vì thế cho cậu cưỡi lên Đại Hoàng.

Cưỡi lên Đại Hoàng đi hai vòng quanh sân, tâm tình Lục Việt mới dần bình phục lại, ba người một chó cùng ngồi trên bậc thang, lấy điểm tâm trên đĩa ra ăn.

Lục Việt tức giận cắn một miệng lớn, nói: "Tưởng Ngọc Thăng thật đáng ghét! Cậu ta sao có thể hư hỏng như vậy chứ!"

Vậy mà trước kia cậu còn làm bằng hữu với Tưởng Ngọc Thăng.

Đúng là có mắt không tròng!

Diệu Diệu ngẩng đầu, hơi lo lắng: "Nhưng cậu ta không cho chúng ta vào học viện, về sau chúng ta có phải là sẽ không còn nơi đi học không?"

"Ai nói vậy chứ?" Đường Nguyệt Xu ôm mèo, nghe vậy nói: "Diệu Diệu muội muội, học viện không phải Tưởng gia mở, chúng ta còn lâu mới đi nghe theo cậu ta."

"Thật ư? Nhưng Tưởng Ngọc Thăng nói. . ."

"Cậu ta nói như thế mà muội cũng tin sao?" Lục Việt quay ra nói


Cái đầu nhỏ của Diệu Diệu mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc nhìn Đường Nguyệt Xu.

Nhìn cô tỉnh tỉnh mê mê, Đường Nguyệt Xu không khỏi lắc đầu, không nói gì. Những đứa trẻ nhà thế gia trong kinh thành có suy nghĩ trưởng thành hơn những đứa trẻ nhà bình thường một chút, cho dù là Lục Việt lúc nào cũng lấm lem bùn đất thì cũng có thể bén nhạy hơn bạn cùng trang lứa, ví dụ ngay như việc cậu gọi bạn bè đến thương lượng chuyện mang vật nuôi đi học. Đôi khi trong vài trường hợp dù không nói rõ nhưng trong đầu đã mường tượng ra được một vài chuyện, chỉ là dù có thế nào thì họ vẫn còn là trẻ con.

Ba người ăn hết một đĩa điểm tâm xong, bắt đầu dần quên đi bực tức, Lục Việt lấy đồ chơi ra, cả đám vui vẻ nô đùa cả buổi sáng.

Mãi đến giữa trưa, lúc Lục lão gia vừa trở về nhà thì chạy thẳng đến chỗ ở của Lục Việt. Ông một tay ôm lấy tiểu tôn tử, một tay không nhẹ không nặng đánh vào mông cậu một cái.
"Thằng nhóc này, cháu lại trốn học?"

Lục Việt kêu to: "Gia gia! Thả cháu ra! Cháu không có trốn học! Mau buông cháu ra!"

Cậu đã là một nam tử hán, sao có thể bị đánh ngay trước mặt bạn bè như thế chứ.

Lục lão gia cười ha ha đặt cậu xuống. Trước khi về nhà, ông đã nghe chuyện xảy ra ở học viện Thanh Tùng, cũng đã sớm không vừa mắt cách làm người của Tưởng gia, vì thế đã chủ động tìm một con chó cho tiểu tôn tử, nghe nói Tưởng đại nhân bị hoàng thượng gọi tiến cung, trong lòng thống khoái vô cùng.

Lục lão gia cười híp mắt nói: "Diệu Diệu, phụ thân cháu có đến đấy, đang chờ ở bên ngoài kìa."

Diệu Diệu đang lo lắng cho Lục Việt, nghe xong thì đâu còn nghĩ gì nữa, lập tức dắt Đại Hoàng chạy ra ngoài, vui sướng nói: "Lục ca ca, Lục gia gia, Xu Xu tỷ tỷ, ta đi trước đây!"
Đường Nguyệt Xu chạy theo nói: "Ta cũng xin cáo từ trước."

"Cái gì? !" Lục Việt vội vàng: "Hôm nay không phải đi học, các ngươi không ở lại nhà ta chơi sao!"

Nhưng Diệu Diệu đã sớm chạy không thấy bóng dáng nữa.

Diệu Diệu chạy thẳng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy phụ thân đứng trước cửa hậu viện, mắt Diệu Diệu sáng lên, lập tức xông đến: "Phụ thân!"

Nguyên Định Dã ôm lấy tiểu nữ nhi, quả nhiên chớp mắt cái, khuôn mặt non nớt đã thân mật cọ qua cọ lại.

"Phụ thân, Diệu Diệu mấy ngày không được nhìn thấy người rồi!" Diệu Diệu ai nha một tiếng, vội vàng quay mặt ra, cằm phụ thân đầy râu, cọ vào làm đau mặt cô. Diệu Diệu hai tay sờ lên hai má phụ thân, đau lòng nói: "Phụ thân, người biến dạng rồi!"

Nguyên Định Dã dở khóc dở cười, cố ý cọ cằm mình vào mặt nữ nhi làm Diệu Diệu cười khanh khách dựa vào trong ngực hắn.
Hắn đi vào nói với người Lục gia một tiếng, một tay ôm nữ nhi, một tay dắt chó đi ra ngoài.

Diệu Diệu mấy ngày không gặp phụ thân, lúc này bắt đầu kể cho phụ thân chuyện xảy ra mấy ngày nay, lúc kể xong thì đã đi đến cổng Nguyên phủ.

Cô lo lắng nói: "Bây giờ không thể đi học, con có phải đã gây thêm cho phụ thân phiền phức không?"

"Đâu có." Nguyên Định Dã trong lòng thoải mái: "Con còn giúp ta một đại ân."

"Vậy còn chuyện Diệu Diệu đánh người?" Diệu Diệu nhớ tới chuyện mấy ngày trước.

Nguyên Định Dã sờ đầu cô: "Đánh rất hay."

"Thật ạ?"

"Lần sau cần dùng thêm lực nữa." Nguyên Định Dã ôm cô, bước vào cửa Nguyên phủ, căn dặn nói: "Thằng nhóc nhà Tưởng gia đấy vẫn còn ở học viện, con vẫn sẽ phải gặp lại nó, lần sau nếu cậu ta lại động thủ thì con cứ ra tay thật mạnh vào. Nhớ kỹ, phụ thân cho phép con gây phiền phức cho phụ thân, nếu đánh thua, chính là làm phụ thân mất mặt."
Toàn thân Diệu Diệu chấn động, nghiêm túc gật đầu.

Lão phu nhân ra đón người, đúng lúc nghe được nửa câu, lập tức nói: "Ai cho phép con dạy Diệu Diệu như thế hả?"

"Có gì mà không đúng chứ?" Nguyên Định Dã nghiêm túc nói: "Nguyên gia chúng ta cho tới bây giờ chưa từng cúi đầu trước ai, Diệu Diệu là người Nguyên gia, chẳng lẽ lại để nó mặc cho người khác bắt nạt? Hồi con còn đi học, cả học viện không ai dám làm gì, chẳng lẽ đến Diệu Diệu thì lại bị đánh sao?"

Lão phu nhân: ". . ."

Khó trách Diệu Diệu vừa ngày đầu đi học đã đánh nhau, tôn nữ ngoan ngoãn đáng yêu của bà thì ra là bị phụ thân dạy hư!

Nhưng lão phu nhân cũng không phản đối nữa.

Nguyên Định Dã đã mấy ngày chưa về nhà, lão phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, không nói thêm gì, vội vàng sai người mang bữa trưa lên, sợ tôn nữ đói bụng.
"Nãi nãi, vậy khi nào thì cháu được đi học?" Diệu Diệu cắn một miếng thịt nướng, lo âu hỏi: "Cháu vừa mới đến lớp, về sau có phải không được đi nữa không?"

Lão phu nhân cười nói: "Sao có thể? Học viện này là hoàng thượng mở, chỉ cần hoàng thượng không nói gì thì cháu vẫn có thể đi."

Nhớ tới tin tức mình vừa nghe được, ý cười trên mặt lão phu nhân càng sâu: "Mặc dù bây giờ đang nghỉ học, nhưng chờ mấy ngày nữa, có lẽ là ngay ngày mai là có thể trở lại bình thường rồi."

Diệu Diệu ngây thơ gật gật đầu.

Lão phu nhân nói không sai, lúc hoàng hôn, rất nhanh có một phu tử tới cửa nói xin lỗi.

Diệu Diệu ôm Đại Hoàng ngồi bên cạnh, nghe lão phu nhân và phu tử nói chuyện, phu tử ngày bình thường hay nghiêm khắc lúc này rất hiền từ, kinh sợ, ngược lại là lão phu nhân nghiêm mặt. Diệu Diệu nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, cái đầu nhỏ theo không kịp nhưng cuối cùng vẫn hiểu được đôi chút.
Phu tử là tới nói xin lỗi, mặc dù về sau các học sinh vẫn không thể mang thú nuôi lên lớp nhưng ngày mai đã bắt đầu đi học trở lại.

Diệu Diệu có chút thất vọng, chờ phu tử ra về mới hỏi: "Vậy Tưởng Ngọc Thăng thì sao ạ?"

Lão phu nhân sờ đầu cô, nói: "Tưởng gia? Chỉ sợ là khoảng thời gian tới này sẽ không dám làm xằng bậy nữa."

Diệu Diệu đã hiểu!

Cô biết phụ thân và Tưởng đại nhân gần đây đang đối chọi gay gắt với nhau, chắc chắn là đánh nhau, bên nào sơ hở trước thì bên đó thua.

Phụ thân thắng rồi!

Trong đêm, Diệu Diệu vào trong mộng, cao hứng nói với Tuyên Trác: "Phụ thân muội thật lợi hại a!"

Tuyên Trác mỉm cười phụ họa: "Phải, Nguyên tướng quân đúng là rất lợi hại."

"Tưởng đại nhân lợi hại như vậy còn không đánh lại phụ thân muội!" Diệu Diệu nắm chặt tay nhỏ, kích động nói: "Phụ thân muội nói không sai, người đánh nhau lợi hại nhất!"
"H. . . Hả?" Tuyên Trác mở to mắt: "Cái gì? Cái gì đánh nhau?"

"Phụ thân muội gần đây đánh nhau với phụ thân của Tưởng Ngọc Thăng nha, tiểu ca ca, huynh không biết sao?" Diệu Diệu nghi hoặc hỏi.

Tuyên Trác kịp phản ứng lại. Không ngờ chuyện tranh đấu trong triều đình đến miệng Diệu Diệu lại biến thành hai đại nhân xắn tay áo lao vào đánh nhau.

Cậu lập tức đáp: "Phải, ta biết. Hôm nay lúc tan học, tin tức truyền đến chỗ phụ hoàng, phụ hoàng ta rất tức giận, tay của Tưởng gia quá dài, những ngày sau chỉ sợ bọn họ cũng không dám làm gì."

Không những thế, Tưởng gia ở kinh thành hoành hành bá đạo đã lâu, nhiều quan viên làm việc đều phải nhìn sắc mặt Tưởng gia, hôm nay nháo ra chuyện học sinh của học viện Thanh Tùng nghỉ học đã khiến phụ hoàng cực kỳ bất mãn.

Chuyện đằng sau đó đương nhiên không thể nói với Diệu Diệu.
Cậu cũng không nói bản thân lúc ấy đã được tận mắt nhìn thấy hoàng đế răn dạy Tưởng đại nhân, lúc Tưởng đại nhân cố rặn nước mắt để cầu xin hoàng đế, mắt thấy hoàng đế sắp mềm lòng, cậu bèn giả vờ như vô tình đâm vào mấy câu.

Diệu Diệu càng cao hứng hơn: "Phụ thân muội thật lợi hại nha! Nếu không phải nhờ có phụ thân thì muội đã không thể đi học rồi!"

Trong lòng Diệu Diệu, được đi học là một chuyện vừa quan trọng lại vừa khó khăn.

Mẫu thân lúc trước luôn nói phải cố gắng tích lũy thật nhiều bạc để cho cô đi học, bây giờ khó khăn lắm mới được đến lớp, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ.

Nếu thất bại, mẫu thân nhất định sẽ rất buồn.

Tuyên Trác không nhịn được nói: "Nguyên tướng quân đúng là rất lợi hại, nhưng chuyện này cũng không tất cả đều là công lao của một mình  Nguyên tướng quân. . ."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, "Tiểu ca ca, huynh là nói Lục gia gia sao?"

Tuyên Trác: ". . ."

"Hay là phụ thân của Xu Xu tỷ tỷ?"

Tuyên Trác: ". . ."

Tuyên Trác: "Được rồi, không có gì đâu."

"A, tiểu ca ca, chừng nào thì huynh mới có thể ra ngoài đi chơi với muội?" Diệu Diệu thở dài nói: "Hiện tại muội bắt đầu phải đi học, không thể tiến cung gặp hoàng hậu nương nương, càng không thể đi chơi với huynh. Nếu huynh có thể ra ngoài đi học cùng muội thì thật tốt."

Tuyên Trác dừng một chút, đáp: "Ta cũng muốn như vậy."

Ngày nào cũng phải đến lúc đi ngủ mới có thể nhìn thấy Diệu Diệu, gặp được Diệu Diệu, sau đó là nghe cô kể lại chuyện ban ngày, mà mấy chuyện đó không có cái nào là liên quan tới cậu.

Rõ ràng trước kia cậu rất mong đợi gặp Diệu Diệu. Hiện tại ngược lại cảm thấy mười phần gian nan.
Bỗng nhiên khóe môi cậu rất nhanh nhếch lên.

"Ta đã hỏi xin phụ hoàng." Tuyên Trác cao hứng nói: "Người cho phép ta xuất cung một chuyến."

Mắt Diệu Diệu sáng lên, cả người phấn chấn tinh thần.

"Lần sau là lúc nào?"

"Mùng chín tháng sau."

"Mùng chín? Hôm nay đã là hai mươi lăm!" Diệu Diệu đếm đầu ngón tay xong, càng cao hứng: "Vậy là còn vài ngày nữa thôi!"

"Đúng vậy a."

Diệu Diệu vỗ ngực nói: "Tiểu ca ca, huynh yên tâm, lần này muội nhất định sẽ dẫn huynh đi chơi thật vui!"

Tuyên Trác mỉm cười gật đầu, cảm xúc cũng đang hồi hộp vô cùng.

Lời của editor: tình hình là hiện tại mình đang là học sinh cuối cấp nên rất bận việc học, thực sự không thể vừa ôn thi vừa edit truyện, vì thế mình quyết định tạm dừng edit bộ này lại để tập trung thời gian cho việc học. Về việc bao giờ có thể comeback thì mình cũng không thể nói rõ được, vì còn phụ thuộc vào lịch thi. Nếu sau này không thể edit tiếp được nữa thì mình sẽ tìm một nhà khác edit tiếp bộ này nên mọi người yên tâm là sẽ không drop đâu nhé, chỉ tạm dừng một thời gian thôi. Sau hôm nay mình sẽ xoá truyenwiki1.com để tập trung học hơn, vì thế có gì thắc mắc mn ib cho blog Gác Mây nhé (link blog mình để ở văn án). Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc dòng thông báo này của mình♥️