Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 2



Bọn họ nhìn xuống nàng như nhìn một con kiến.

Nàng nhớ đến đại quân năm vạn binh mà nàng chỉ huy tiến công Phù thành, tay nàng cầm quả bom tự chế, vung thanh kiếm Thu Thủy, vọt tới bên hắn, hắn cười ôm lấy nàng: “Yên Nhi, quả nhiên là nàng, chỉ có nàng mới cứu được ta!” Hản ôm lấy eo nàng, nhấc nàng lên cao, khuôn mặt ngập tràn yêu thương, lẽ nào tất cả đều là giả? Nàng nhớ khi hắn lên ngôi hoàng đế đã đón nàng vào cung rất nhanh chóng, lúc đó gần như đêm nào hắn cũng ở tại cung Tuyết Âm. Trong cung Tuyết Âm, mọi đồ đạc đều là thứ tốt nhất: Sau đó, Tuyết Kỳ nói với nàng, đó là Hoàng thượng có ý làm vậy, không liên quan gì đến tình yêu. Báo đáp năm vạn quân của nàng, lại khiến nàng trở thành cái gai trong mắt hậu cung.

Nàng đã từng muốn gả cho anh hùng cái thế, nắm †ay nhau đi hết đời, nhưng thế sự hỗn loạn, chỉ có mình nàng trầm luân. Bây giờ, nàng sắp chết, ngay cả trái tim cũng không còn.

€ó một tiếng động nhẹ ở phía trước, một kị mã phi nước đại lao đến. Nhanh chóng tiến đến trước xe chở phạm nhân, vung đao chém khóa xe.

Thị vệ ở xung quanh tiến đến, nhanh chóng bao vây thành vòng tròn.

Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn lên, người đến hóa ra lại là tứ hoàng tử Lê Hiên. Dung mạo Lê Hiên và Lê Kiệt có phần giống nhau, chỉ là đường nét của hắn thô cứng, khác với vẻ nhã nhặn của Lê Kiệt.

Trong ấn tượng của nàng, Lê Hiên phóng đãng, không chịu gò bó, làm việc lỗ mãng. Có một lần, ngựa của nàng bị thương ngã, Lê Hiên đã cứu nàng. Hắn vui cười nói chuyện, không biết đâu là thật đâu là giả, nhưng nàng không hề yêu Lê Hiên.


Lúc đó, trong mắt nàng chỉ có Lê Kiệt.

Lễ Hiên bị Baø ÿây ở giữa, Tuyết Yên kiñh ngạc nhìn hắn: “An Vương điện hạ, sao người lại đến đây?” Lê Kiệt u ám nhìn xuống bọn họ: “Ngươi đúng là trọng tình, quả thực đến rồi. Thật là to gan, dám một mình đến pháp trường, có phải ngươi cho rằng ngươi là hoàng tử thì ta không dám làm gì ngươi? Lê Hiên, thiên hạ bây giờ đã là của ta! Được thôi, nếu ngươi đem toàn bộ người của ngươi về quy hàng, ta sẽ thả nữ nhân này!” Lê Hiên nhếch mép cưới, khóe miệng bên trái khẽ nhếch lên: “Lê Kiệt, chỉ là ta có chút không đành lòng, tội nghiệp tiểu mĩ nhân, ta thích nàng ấy, nhưng không liên can đến nàng, còn về cái thai trong bụng nàng, cũng không can hệ gì đến ta. Lê Hiên ta không thiếu nữ nhân, càng không muốn đổ vỏ! Có điều, thực ra ta cũng muốn cùng nàng có chút gì đó!” Lê Kiệt hừ lạnh một tiếng, dìu Tuyết Kỳ từ trên thành đi xuống.

“Kỳ Nhi, nơi này đẫm máu. Nàng đang mang thai, nên đứng xa một chút.” Lê Kiệt nhẹ nhàng nói với Tuyết Kỳ. Thân thể yếu ớt của Tuyết Kỳ dựa vào cánh tay của Lê Kiệt: “Dẫu sao muội ấy cũng mà em gái thiếp, thiếp đến tiễn muội ấy đi.” Thị vệ vây quanh Lê Hiên, không có người ra lệnh, không ai dám làm Lê Hiên bị thương, dù sao hắn cũng là hoàng tử.

Lê Kiệt chậm rãi bước xuống cầu thang, nhìn Lê Hiên: “Ngươi đến rồi, tốt lắm! Đứa con trong bụng nàng ta, là con của ai không quan trọng, ta chỉ cần ngươi đến!” “Vậy nghĩa là dù đây có là con của ngươi, ngươi cũng không giữ lại?” Lê Hiên cười.

“Đúng vậy, sẽ không giữ. Ta biết ngươi thích nàng †a, thế là đủ. Ta không nghĩ rằng, ngươi sẽ đến.

Nếu đã đến rồi, thì đừng mong có đường về. Cung thủ, chuẩn bị.” Lê Kiệt lạnh nhạt ra lệnh.

Tuyết Yên nghe xong, nước mắt ứa ra. Hóa ra sự trinh bạch của nàng không có ý nghĩa gì cả.

“An Vương điện hạ, nếu người thực sự giúp ta thì đi đi!” Tuyết Yên chán nản, nàng thực sự không muốn liên lụy đến hắn. Lúc đầu là nàng và ông ngoại giúp phụ thân lãnh đạo đại quân đánh đuổi hắn ra khỏi Giang Bắc.

Lê Hiên phi thân nhảy tới, nhét chiếc áo choàng lớn màu đen của mình vào xe tù, quấn trên người Tuyết Yên.

“Nếu có thể quay lại từ đầu, ta sẽ không để nàng thích tên súc sinh này!” Lê Hiên thì thầm vào tai Tuyết Yên, giọng hân đau đớn, không giống như Lê Hiên bình thường chút nào.

Trái tim Tuyết Yên như ngừng đập, ngước mắt nhìn lên, Lê Hiên đã nhảy sang bên kia, vung kiếm vào thị vệ.

Lê Kiệt vung tay, mưa tên bản vào Lê Hiên.

Tuyết Yên bị lôi ra khỏi xe tù, trói vào cột lớn.

Người hành hình, tay cầm đoản đao ngăn, sắc.

lạnh ghê người.


Chỉ đợi giờ Ngọ một khắc là hành hình moi tim.

Tuyết Kỳ chầm chậm bước đến, nàng ghé sát vào.

Tuyết Yên, thì thầm bằng giọng nói mà người khác không thể nghe thấy: “Tuyết Yên, bộ dạng ngươi hôm nay rất xấu xí, cũng rất bẩn thỉu. Lát sau, ngực ngươi sẽ lộ ra, tim cũng bị moi đi. Không phải ngươi rất lợi hại sao? Không phải ngươi đã giúp Lê Kiệt ca ca chế tạo bom sao? Không phải ngươi điều binh như thần sao? Không phải ngươi đã giúp chàng ấy đoạt lại thiên hạ sao? Thế thì đã sao? Người chàng ấy yêu vẫn là ta, chàng chỉ lợi dụng ngươi thôi.” Hoa tuyết rơi trên người Tuyết Yên, chân nàng đau đến mức tê dại: Bước chân trần trên tuyết, từng cơn tê siết chặt lấy chân nàng, mắt cá chân đau ghê gớm giống như sắp gãy vậy.

Mặc dù trái tim nàng đã chết, nhưng sự đáng sợ của cái chết vẫn khiến các dây thần kinh của nàng căng thẳng, nàng nhắm mắt lại.

Phải, nàng cũng sợ.

“Tuyết Kỳ, ta thừa nhận, ta thua rồi, ta thua vì đã coi ngươi là người thân, coi chàng ấy là tình yêu của đời mình. Suốt những năm qua, ta đã kìm nén bản tính của mình, thuận theo các ngươi, đánh mất chính mình! Ngươi hãm hại ta, ông ngoại ta sẽ không tha cho ngươi.” Tuyết Yên nghiến răng.

Tuyết Kỳ cười khẽ: “Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn u mê không tỉnh! Ngươi giống hệt người mẹ ngu xuẩn của ngươi, mẹ ngươi đấu không lại mẹ ta, ngươi cũng không đấu lại ta. Thanh Y Đường chỉ nghe theo lệnh của ông ngoại ngươi, ngươi thực.

sự cho rằng, Hoàng thượng sẽ giữ mạng sống cho ông ấy?” “Ngươi có ý gì?” Tuyết Yên sững sờ.

“Hoàng thượng muốn Thanh Y Đường, vì vậy Thanh Y Đường bắt buộc phải nghe theo người.

Vài hôm trước, Hoàng thượng cho ông ngoại ngươi cơ hội lập công chúộê tội; tiêu diệt phản quân Phí thành, chàng đã tha cho ngươi. Ông ngoại ngươi quả thật đã tiêu diệt phiến quân. Mới hôm qua, Hoàng thượng đã mở tiệc chúc mừng, ông ngoại ngươi, hai người cữu cữu của ngươi, và cả tâm phúc bên cạnh ông ấy, tất cả đều trúng độc mà chết!” Tuyết Kỳ thì thầm từng chữ, khuôn mặt dịu dàng như nước.

Trái tim Tuyết Yên đột ngột thất lại. Hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống da nàng.

“Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ.” Đao phủ bên cạnh nhắc nhở Tuyết Kỳ.

Tay của Tuyết Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc Tuyết Yên: “Đi đi, biết đâu ngươi sẽ gặp lại bọn họ trên suối vàng.” “Lê Kiệt! Nàng ta nói thật ư? Ông ngoại ta và các cữu cữu đã bị chàng giết?” Tuyết Yên không tin.

“Đúng” Lê Kiệt thản nhiên nhìn Tuyết Kỳ một cái.


“Tại sao? Bọn họ luôn giúp chàng mà!” Tuyết Yên rơm rớm nước mắt, cả người run rẩy.

“Điều ta muốn là Đường Thanh Y ngoan ngoãn nñgñe lời.” Lê Kiệt lộ rõ vả chán ghét, không thèm nhìn nàng nữa.

“Lê Kiệt, kiếp này ta chỉ yêu mình chàng nên mới kéo gia đình gặp đại nạn! Chàng là đồ vong ơn bội nghĩa! Ta nguyền rủa hai người suốt đời suốt kiếp sẽ không bao giờ có được hạnh phúc!” Nàng nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của những người xung quanh, nàng nhìn vào đôi mát lạnh lẽo và phức tạp của Lê Kiệt, nàng nhìn thấy Lê Hiên liều mạng chạy đến bên mình, nhưng hắn không thể thoát khỏi cơn mưa mũi tên trên trời và rừng đao của đám thị vệ, khắp người hắn đều là máu.

Một thanh dao dài đâm đến trước mặt hán.

Lúc này, hắn không thể đi được nữa, nhưng đôi mắt hán cứ nhìn nàng mãi, trên khuôn mặt không còn nở nụ cười nữa. Tuyết Yên không cách nào thở được.

Tuyết Kỳ lùi lại, cúi đầu khóc trong vòng tay Lê Kiệt.

“Kỳ Nhi, nàng lương thiện quá, đừng buồn, nàng ta có tội thì phải gánh.” Lê Kiệt nhẹ giọng an ủi Tuyết Kỳ.

Đôi mắt to thanh tú của Tuyết Yên trống rỗng nhìn Về phía trước, cùng với tiếng hét kinh hoàng của mọi người, nàng cảm thấy lồng ngực thoáng lạnh, đao phủ kéo lớp áo ở trước høực nàng; để lộ làn da trắng như tuyết, hắn ta uổng một hớp rượu, phun mạnh vào ngực nàng, tim nàng đập điên cưồng.

“Hành hình!” Trong không gian đầy băng tuyết, vang lên tiếng hét lanh lảnh.

Lúc đó, cuối cùng nàng cũng biết, hóa ra tan nát cõi lòng là như vậy.