Hằng vương áy náy thi lễ: “Là do mấy ngày gần đây tiểu vương quá mức đường
đột, khiến cô nương chán ghét tiểu vương, tiểu vương biết hiện tại nói
cái gì cũng vô dụng.” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhã Hề: “Nhưng mà tiểu vương vẫn muốn đem chuyện mọi người giấu diếm nói cho cô nương biết.”
“Điện hạ!” Hoắc Hương bưng thuốc tới thấy vậy liền cả kinh: “Thân thể Nhã Hề cô nương còn yếu, cẩn thận gió đêm làm cảm lạnh!”
“Tiểu vương không nghĩ được nhiều như vậy!” Hằng vương nhẹ nhàng lắc đầu: “An lục công tử vì cứu toàn thành mà đáp ứng không ăn không ngủ quỳ trước
cửa thành ba ngày liền, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chẳng phải Nhã Hề
cô nương ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể sao?”
“Gặp mặt lần cuối?” Thân mình Nhã Hề chấn động, cuống quít bắt lấy tay Hằng vương: “Ngươi mau dẫn ta đi! Mau dẫn ta đi!”
Thuận thế cầm lấy tay Nhã Hề, Hằng vương gật đầu: “Được, cô nương đi theo ta!”
“Điện hạ!” Hoắc Hương biết giờ khắc này không giữ được Hằng vương, chỉ có thể lặng lẽ đi theo.
Đi theo Hằng vương dọc theo đường đến thành lâu, lúc ánh mắt chạm đến bóng dáng thẳng tắp kia, trái tim Nhã Hề không khỏi hung hăng co rút: “Tử
Thanh…”
“Điện hạ?” Tướng sĩ thủ thành kinh hãi.
Hằng vương vung tay lên: “Các ngươi đi xuống đi, nơi này có ta rồi.”
“Nhưng mà bên ngoài đều là binh lính Đột Quyết, vạn nhất…”
“Tiểu vương tin tưởng An lục công tử ở bên ngoài quỳ được thêm một khắc thì
Vân Châu liền an toàn thêm một khắc, đi xuống đi.” Hằng vương lại phất
tay, sắc mặt có chút phiền muộn: “Nếu lại nhiều lời nữa, hiện tại ta có
thể chém các ngươi!”
“Rõ…” Không thể không nghe lệnh rời khỏi đầu tường, trong nháy mắt, trên thành tường chỉ còn lại Hằng vương cùng Nhã Hề.
Cách đó không xa, vô số ánh lửa trại, tướng sĩ Đột Quyết ở bên trong nướng thịt hát vang, một mảnh vui ca.
Dưới bắc môn, Tử Thanh im lặng quỳ trên mặt đất, chỉ trống rỗng nhìn phương xa.
“Lục công tử!”
Đột nhiên nghe thấy thanh âm Hằng vương trên thành lâu, Tử Thanh kinh ngạc
quay đầu, chỉ cảm thấy một cỗ vị tanh nồng đậm xông thẳng lên yết hầu:
“Ngươi…”
Thấy hắn cùng với nàng gắt gao nắm tay nhau, Tử Thanh cười chua chát, Nhã
nhi, nguyên lai cái gì mà “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” đều là nói
xuông, nàng không cần ta, ta không trách nàng, nhưng mà…Nàng thế nhưng
nhanh như vậy đã nắm lấy tay hắn thay vì ta…Nàng lại đây nhìn ta làm gì
nữa? Ta nay chật vật như vậy, nàng không thể giữ lại cho ta một chút tôn nghiêm cuối cùng sao?
Nhìn thấy lệ quang cùng đau đớn ánh lên trong mắt Tử Thanh, Hằng vương biết, một bước này đã thành công!
Nhân cơ hội giơ tay nắm lấy vai Nhã Hề, Hằng vương cười nhẹ: “Ta mang Nhã hề đến nhìn ngươi, nghĩ ngươi cũng rất muốn nhìn thấy nàng một lần a.”
“Cút!” Tử Thanh giận dữ mở miệng, nhịn không được đưa tay bưng miệng, máu tươi từ giữa kẽ ngón tay chảy ra, dưới ánh trăng nhìn phá lệ chói mắt.
“Tử Thanh!” Nhã Hề đau lòng nhìn nàng, ấm áp truyền tới từ đầu vai làm Nhã
Hề nhất thời giật mình, hoảng hốt giãy khỏi tay Hằng vương, Nhã Hề vội
vàng chạy xuống dưới thành lâu, nói với thủ vệ dưới cửa thanh, giọng nói đầy đau đớn: “Van cầu ngươi, mở cửa đi, để ta ra ngoài, để ta đi ra
ngoài…”
“Nàng không thể ra!” Hằng vương bỗng nhiên quát: “Bên ngoài đều là binh của
Đột Quyết, vạn nhất mở cửa chúng mà xông vào thì coi như Lục công tử quỳ uổng công rồi!”
“Nhưng mà…Tử Thanh nàng…” Nhã Hề nhào vào cửa thành đóng chặt, nước mắt tuôn
rơi: “Tử Thanh, nàng hiểu lầm ta, lần này thật sự là hiểu lầm ta mà!”
Tử Thanh nhắm hai mắt lại, một mạt lệ thủy vương trên gò má, run giọng nói: “Trở về đi, nơi này nguy hiểm lắm!”
“Nhã Hề cô nương, đi thôi, chúng ta trở về.” Khóe miệng Hằng vương khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý, đỡ lấy hai vai Nhã Hề: “Nơi này gió lớn lắm, bị
nhiễm phong hàn sẽ không tốt đâu.”
“Ngươi! Bỏ! Ta! Ra!” Lạnh lùng, Nhã Hề đột nhiên hét lên một tiếng kinh người khiến Hằng vương không khỏi ngẩn ra.
“Nàng…”
Đôi mắt Nhã Hề đầy nước mắt, ánh mắt quật cường lại khiến người ta cảm thấy có một tia lạnh đến tận xương: “Tối nay ngươi mang ta tới đây đến tột
cùng là muốn làm cái gì? Để ta nhìn Tử Thanh chật vật? Hay là nhìn ngươi khiến ta đau khổ?”
Sắc mặt Hằng vương kinh biến: “Nhã Hề cô nương, nàng…Nàng hiểu lầm tiểu vương rồi.”
“Ngươi cút!” Nhã Hề lạnh lùng quát.
“Tiểu vương….”
“Tránh!” Né khỏi tay Hằng vương, Nhã Hề đập thật mạnh lên cửa thành.
“Nhã nhi!” Đau lòng quay đầu, Tử Thanh nhịn không được kêu một tiếng.
Nước mắt Nhã Hề tuôn rơi trên mặt, nàng ngã ngồi xuống, khàn khàn mở miệng: “Sao nàng lại có thể buông tay như vậy?”
Trái tim Tử Thanh như bị ai bóp chặt, rơi lệ cúi đầu.
Nhã Hề thê lương cười: “Tử Thanh, nàng xòe bàn tay trái của mình ra, nhìn
vết thương trên đó xem, đấy là vết thương lưu lại khi lần đầu tiên nàng
cứu ta, nàng còn nhớ khi đó ta bảo nàng buông tay, nàng đã nói gì
không?”
“Ta…” Tử Thanh lắc đầu, Nhã nhi, giờ khắc này, những điều đã nói với nàng,
tất nhiên là hoang đường vô cùng, nàng lại đi nhớ lại làm gì?
Nhã Hề ảm đạm cúi đầu: “Đầu đường Phạm Dương, chúng ta gặp lại, nàng nắm lấy tay ta, đã nói gì?”
“Ta…” Tử Thanh nghẹn lời không nói nổi.
Nhã Hề vươn tay ra, áp lên cánh cửa thành lạnh như băng: “Ở ngoài thành Vân Châu, nàng đã nói, nàng không buông tay, ta cũng sẽ không buông tay,
ước định này, nàng đã quên rồi sao?”
“Nhã nhi…” Tâm Tử Thanh giống như bị ngàn vạn lưỡi dao đâm vào, đau đến làm cho người ta hít thở không thông.
“Nàng như thế nào có thể….Nàng sao lại có thể nói nhiều lời như vậy để dỗ
dành người khác vui vẻ, nhưng lại một câu cũng không làm được đây?”
Thanh âm Nhã Hề, một đao lại một đao cứa vào tim Tử Thanh, Tử Thanh nhịn không được lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Vậy điện hạ liền mang thi thể ta trở về đi!” Đột nhiên, những lời này bật
ra khỏi môi Nhã Hề, Hằng vương cả kinh, bàn tay lỏng ra trong giây lát,
Nhã Hề dĩ nhiên lao vào đập lên cửa bắc thành.
“Đừng –!” Tử Thanh tê tâm liệt phế điên cuồng hét lên một tiếng, khoảng khắc
muốn đứng lên, hai chân như chết lặng lại khiến nàng gục xuống: “Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa –!”
“Vâng…vâng!” Thủ vệ muốn mở cửa, lại bị Hằng vương gắt gao đè lại: “Hôm nay nếu
ngươi dám mở cửa, tiểu vương sẽ lập tức lấy mạng ngươi!”
Nhã Hề té trên mặt đất, máu từ trên trán hòa cùng nước mắt chảy xuống, mơ
hồ, nàng xót xa mở miệng: “Tử Thanh…cái gì ta cũng không muốn…Ta…chỉ
thầm nghĩ…muốn nàng…bên ta…đến già…làm Nhã nhi…của một mình…nàng…!”
“Mở cửa –! Lí Thiến, hôm nay nếu ngươi không mở cửa thành! Ta sẽ lấy mạng
ngươi!” Tử Thanh bi thương hét to. Nhã nhi, Nhã nhi, là ta sai rồi, là
ta sai rồi! Nàng đừng sợ, đừng sợ, ta lập tức sẽ đến nắm lấy tay nàng,
tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!
Hằng vương cười nhẹ: “Ngươi trước tiên lo cho cái mạng nhỏ của mình đi đã,
giao ước giữa ngươi cùng Ma Dịch tướng quân, ngươi đã thua rồi, trong
vòng một khắc nữa Vân Châu sẽ biến thành biển lửa, ngươi còn có bản sự
gì có thể giết ta?”
“Yến công tử không có, nhưng mà ta có!” Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trước yết hầu Hằng vương, Hoắc Hương rưng rưng lệ nói: “Ta thật sự không ngờ, đường đường là Hằng vương dĩ nhiên lại là loại tiểu nhân thế này!”
“Ngươi làm phản!”
“Không chỉ Hoắc cô nương phản! Chúng ta đều phản!” Thanh âm Man Tử vang lên:
“Vân Châu là do Lục công tử và mọi người cùng nhau vất vả dựng lên, khi
nào thì đến phiên ngươi ở trong này ra lệnh!” Nói xong đã vội vã cùng
một người huynh đệ từng cùng là sơn phỉ vọt tới, đẩy ngã Hằng vương
xuống đất, trừng mắt với thủ vệ: “Còn thất thần làm gì, mau mau mở cửa
thành để cho Lục công tử đi vào!”
“Nhã Hề cô nương!” Hoắc Hương hốt hoảng tiến lên nâng Nhã Hề dậy, kiểm tra
vết thương trên trán nàng, kéo tay nàng qua, bắt mạch cho nàng: “Không
được, ngươi phải mau chóng trở về trị thương uống thuốc, đi!”
Quật cường lắc đầu, nước mắt rơi xuống, Nhã Hề nhìn cửa thành chậm rãi mở
ra: “Ta…phải đợi Tử Thanh…Cho dù xuống địa ngục…ta cũng muốn cùng nàng…”
“Nhã nhi!” Vừa đứng lên chạy được một bước, Tử Thanh lại té ngã, đừng dậy,
mới đi được vài bước, lại ngã sấp xuống: “Thực xin lỗi…thực xin lỗi…”
Vươn tay ra: “Ta không buông, thật sự không buông.”
“Tử Thanh…” Rơi lệ cười, Nhã Hề cười đến thê lương, vươn tay ra, khoảnh khắc lúc chạm vào tay Tử Thanh nàng liền ngất đi…
“Nhã nhi!” Tử Thanh hoảng hốt gọi, phía sau ở ngoài thành liền vang lên tiếng vó ngựa.
“Mau chóng đóng cửa! Toàn thành đề phòng!”
Vội vàng nói xong những lời này, Tử Thanh lấy tay chống đỡ ngồi dậy, không
nỡ liếc mắt nhìn Nhã Hề một cái thật sâu: “Hoắc cô nương, mau dẫn nàng
trở về trị thương! Nơi này giao cho ta.”
“Được.” Vội vàng vừa thấy Tử Thanh, Hoắc Hương quyến luyến liếc mắt nhìn thêm một cái, Yến công tử, hãy bảo trọng!
“Các ngươi nhất định sẽ chết! Một kẻ cũng chạy không thoát!” Hằng vương đột nhiên cất tiếng cười to.
“Nếu Vân Châu bị phá, ngươi cũng không sống được!” Man Tử hung hăng cho hắn
một quyền: “Ngươi không phải hoàng tử sao? Ngày ngày sống tốt đẹp, không muốn chết chứ?”
“Ma Dịch tướng quân sẽ không đụng đến ta!”
“Áp giải hắn xuống! Nhốt vào trong đại lao Vân Châu!” Tử Thanh giận dữ dứt
lời, lau đi dòng lệ nóng bỏng trên mặt, bắt đầu dùng sức xoa bóp đầu gối mình, muốn đứng lên, giờ này khắc này nhất định phải đứng lên trước!
Đại quân Đột Quyết sẽ lập tức giết qua, phải chống đỡ! Phải chống đỡ!
“Tuân lệnh!”
“Man Tử đại thúc, ngươi giải Hằng vương vào trong đại lao rồi thì mau chóng
vào thành đem tất cả những gì có thể cháy có thể nổ tìm đến đây!” Bỗng
nhiên nghĩ tới cái gì, Tử Thanh nhanh chóng phân phó.