Trở lại trong lều, bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Thương Hải vẫn chưa hết run rẩy, còn chưa hồi phục lại từ một màn kinh hãi khi nãy.
“Làm sao? Ngươi đang đau lòng thay cố nhân à?” Thương Tịch Tuyệt còn chưa thay mặt nạ cùng xiêm y, máu đã bắt đầu đông lại trên vạt áo.
Thẩm Thương Hải đã khiến cho hắn rất tức giận, ánh mắt hắn từ ôn nhu giờ chỉ còn mây đen ảm đạm, “Ngươi thậm chí còn không lo lắng cho thương thế của ta, nhưng lại đi lo cho người ngoài!”
Nghe Thương Tịch Tuyệt lời nói mang theo phẫn nộ, Thẩm Thương Hải chỉ có thể cười khổ. Lẳng lặng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra, nhìn một thân y phục nhuốm máu của Thương Tịch Tuyệt, y nói: “Ngươi là cố ý đả thương người của Hắc Dực Quốc có phải không? Thực tế ngươi không bị thương, chỉ là giả vờ thổ huyết để lừa đối phương sau đó sử dụng ám chiêu thôi.”
Thương Tịch Tuyệt muốn phản bác, nhưng lại nghĩ không được câu nào, chỉ trầm mặc hồi lâu.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải, bỗng nhiên tâm trạng đang tức giận chuyển sang vui vẻ, khóe môi gợi lên một nụ cười. Vuốt ve mái tóc của y, Thương Tịch Tuyệt lên tiếng khen ngợi: “Ta biết ngươi là một nam nhân khôn ngoan, cho nên, ngươi không bao giờ để cho người khác đoán ra tâm ý của ngươi.”
Một khắc lắng đọng, Thương Tịch Tuyệt cúi đầu hôn lên mí mắt của Thẩm Thương Hải.
Cả cơ thể đều bị thân ảnh của Vĩnh Xương Vương bao phủ, không cách nào trốn thoát. Thẩm Thương Hải chỉ còn biết nhắm chặt mắt, mặc cho đối phương chiếm đoạt. Mùi máu còn đọng lại thâm nhập vào khoang miệng, lan rộng ra khiến cho y lùi lại, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Thương Tịch Tuyệt không muốn ngừng lại, tay giữ chặt gáy y, như trừng phạt mà hôn càng thêm sâu.
“Ưm…..” Hương vị nam nhân tràn đầy khoang miệng, Thẩm Thương Hải cảm thấy như sắp nghẹt thở, tay vô thức nắm lấy lọn tóc của Thương Tịch Tuyệt.
Điều này không những không đình chỉ động tác Thương Tịch Tuyệt, mà còn như cổ vũ khiến hắn hôn sâu hơn, môi lưỡi giao triền càng kịch liệt. Trong đầu chỉ còn sót lại một tia lý trí, những ngón tay siết chặt, liên tục đấu tranh, không biết bản thân tiếp theo muốn làm gì.
Cho đến khi giữa hai cánh môi hiện lên vệt đỏ, Thương Tịch Tuyệt mới quyến luyến kết thúc nụ hôn dài, để Thẩm Thương Hải điều chỉnh lại hô hấp. Vuốt ve vành tai đỏ ửng của người kia, hắn cười khẽ, “Ta có chút hối hận khi đã cho ngươi hai đường lựa chọn. A, nếu như không phải vì quy ước kia thì ngay bây giờ ta đã muốn ngươi rồi.”
Thẩm Thương Hải nghe xong liền rùng mình, màu đỏ lan từ tai ra khắp mặt, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ảo não, hận chính bản thân mình không có định lực, cư nhiên để cho Vĩnh Xương Vương hôn mà quên phản kháng. Tịch Tuyệt nếu tỉnh lại, chắc chắn sẽ đau lòng.
Nhưng thân ảnh đó, gương mặt đó là của người y yêu thương, máu tim cũng không phải từ nước lạnh lẽo vô tình mà có thể dễ dàng khống chế cảm xúc, y nên làm sao mới tốt đây?
Không đợi y trả lời, Thương Tịch Tuyệt đã đứng phắt dậy, cất giọng nói: “Ung Dạ Vương, ngươi vào đây đi, cớ gì lại đứng bên ngoài nghe trộm?”
Ung Dạ Vương khẽ giật mình, nhấc chân bước vào, trên gương mặt lạnh lùng như băng tuyết thoáng có điểm bối rối, cười nói: “Xin đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ vừa mới đến, vì không muốn làm phiền hai người nên đứng bên ngoài đợi thôi.”
Thẩm Thương Hải xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, cũng may Ung Dạ Vương chỉ ho một tiếng, sau đó quay sang cau mày nhìn Thương Tịch Tuyệt: “Ngươi đả thương người của Hắc Dực Quốc, chuyện đó có thể cho qua, tỉ võ phân thắng bại, thương vong là điều khó tránh khỏi. Nhưng ngươi chặt đứt tay của vương tử Ô Thuật Nạp, thủ hạ của hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Còn có Hỏa Xích Hậu đang ôm hận trong lòng, vì e ngại ngươi là người của Vĩnh Xương Quốc nên chưa dám ra tay, bất quá sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây bất lợi cho ngươi. Thương Tịch Tuyệt, ngươi là đang kéo bản thân ngươi cùng Ung Dạ Tộc của ta vào rắc rối.”
“Ngươi đến, chỉ là để giáo huấn ta?” Thương Tịch Tuyệt nổi giận, rất muốn ra lệnh đuổi khách, nghĩ một hồi, lại nhịn xuống. Trước khi đưa được Thẩm Thương Hải về nước, hắn không muốn gây sự với Ung Dạ Vương, tránh để người kia sinh nghi.
Hắn giả vờ thoải mái nói: “Chi bằng ta cùng Thương Hải rời khỏi Ung Dạ Tộc, sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Ung Dạ Vương nghe xong vô cùng ngạc nhiên, sau đó cực lực phản đối: “Thương Hải không tiện đi lại, sao có thể cùng ngươi ăn gió nằm sương, trốn chạy lang thang tứ xứ? Hiện giờ minh chủ mới đã được định rồi, nhưng vẫn còn phải trải qua vài lần thi đấu nữa, ít nhất sẽ kéo dài bảy tám ngày. Ta thấy cũng không cần nán lại xem kết quả nữa, sáng sớm ngày mai ba người chúng ta lập tức trở về Ung Dạ Tộc, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Này…..” Thương Tịch Tuyệt muốn ở lại chờ thi đấu kết thúc sẽ đưa Thẩm Thương Hải trà trộn vào đại đội của Vĩnh Xương Quốc trở về nước, không muốn có chút xáo trộn nào.
Ung Dạ Vương cảm thấy được điểm khác thường của Thương Tịch Tuyệt, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ khó che giấu.
Bị đôi mắt màu xanh sắc lạnh như kiếm nhìn chằm chằm, Thương Tịch Tuyệt khẽ rùng mình. Nhớ lại đôi mắt của Ung Dạ Vương có thể nhìn thấu được ý đồ của người khác, liền quay đi tránh ánh nhìn kia, không để cho Ung Dạ Vương nhìn ra được điểm gì bất thường.
“Là như thế này…..” Ung Dạ Vương thu hồi lại tầm mắt, thần tình có chút phức tạp, tự lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn hai người nở nụ cười, xoay người ra khỏi trướng bồng, “Ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, nhớ kĩ ngày mai sau khi trời sáng chúng ta lập tức lên đường.”
Gia hỏa thần thần bí bí này, rốt cuộc đã nhìn ra được điều gì? Thương Tịch Tuyệt nhăn mày, thừa biết có đoán cũng không ra, chỉ thêm hao tổn tinh lực.
Bồi Thẩm Thương Hải ăn một bữa, lại chờ y ngủ say, Thương Tịch Tuyệt mới lấy một mảnh vải sạch sẽ che đi khuôn mặt, ra khỏi trướng bồng.
Một số người đang tụ tập bên các bụi cây ven bờ hồ, bình ổn khí tức lặng im không tiếng động. Những cặp mắt đỏ như máu đầy oán hận dõi theo từng bước chân của Thương Tịch Tuyệt, có người lặng lẽ đứng dậy, chờ Thương Tịch Tuyệt rời đi, tiếp cận trướng bồng của hắn.
Được hồi lâu, ở phía trước có một nam tử trung niên vẫy tay ra hiệu, bọn họ cùng ăn ý thả chậm tốc độ.
Trung niên nam tử cố tình phóng nặng cước bộ, đi đến trướng bồng cách đó không xa, hô lớn: “Ung Dạ Vương, tỉ võ sáng nay ngươi cũng đã chứng kiến rồi, ta nghe nói tên tiểu nhân bỉ ổi kia là do ngươi dẫn đến, ngươi phải trả lại công bằng cho Hắc Dực Quốc ta.”
Hỏa Xích Hậu đã đòi đến cửa rồi! Ung Dạ Vương không muốn vướng đến thị phi, nhưng Hỏa Xích Hậu đã đứng bên ngoài, không thể bỏ mặc làm ngơ, cho mời trung niên nam tử đang vô cùng phẫn nộ vào trong, “Hỏa Xích Hậu, có chuyện gì từ từ nói.”
“Hừ, mọi việc hôm nay, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.”
Tai nghe thấy Hỏa Xích Hậu trong trướng bồng kịch liệt chất vấn, thanh âm đủ lớn để lấn át các tiếng động chung quanh. Đoàn người lần lượt nhanh chóng lẻn vào trong trướng bồng của Thương Tịch Tuyệt.
Thẩm Thương Hải đang say trong cảnh mộng, thần trí mơ hồ. Y mơ thấy Tịch Tuyệt tay đẩy xe lăn, cùng y dạo quanh cánh đồng rộng lớn, trên trời là những đám mây ngũ sắc trôi lơ lửng, hai người cười nói vui vẻ, khung cảnh ấm áp hài hòa. Chợt cục diện thay đổi, nam nhân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, khắc sau lại đẩy y ngã xuống đất, sau đó lao tới xé y phục của y. Quá hốt hoảng, y dùng sức phản kháng, nhưng hai tay lại bị nắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Ngươi dám cự tuyệt ta, ta liền rạch nát da mặt ngươi, thậm chí khi hắn hồi phục lại thần trí cũng vô pháp nhận ra ngươi.”
Nam nhân đưa một tay vuốt ve gương mặt y, móng tay sắc nhọn như đao kiếm chậm rãi vuốt dọc theo sườn má, khẽ động…..
“A!” Thẩm Thương Hải choàng tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt còn hoảng sợ hơn.
Trong trướng bồng có đến hơn năm hắc y. Hai tay y bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp.Hai trong số bọn họ, y có thể nhận ra, là thủ hạ của Ô Thuật Nạp….. Đầu bị giáng một đòn mạnh, ý thức lập tức chìm vào trong bóng tối.
“Đi thôi!” Bọn họ bỏ y vào trong túi, nhanh chóng rời khỏi.
“Hoàng huynh, huynh nói muốn trở về Vĩnh Xương trong đêm nay?”
Trong trướng bồng rộng lớn hoa lệ, nến được thắp sáng bừng bất kể ngày đêm. Thương Ngâm Hạc cung kính đứng bên ghế ngồi của Thương Tịch Tuyệt, cười nói: “Vậy đệ lập tức truyền lệnh xuống, gọi thêm nhiều viện binh đến để hộ tống hoàng huynh trở về an toàn.”
Thương Tịch Tuyệt khẽ đảo chén rượu nho trong tay, gật đầu: “Tên Ung Dạ Vương đó, ta không muốn làm kinh động đến hắn, như vậy mọi chuyện sẽ đỡ phức tạp, ngươi đi đánh lạc hướng hắn cho ta.”
Nhìn thấy Thương Ngâm Hạc biểu cảm có điểm khổ sở, Thương Tịch Tuyệt nhướng mày: “Chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi không làm được?”
Thương Ngâm Hạc sợ bị hoàng huynh đánh giá thấp, bèn vội vã nói: “Hoàng huynh người yên tâm, chuyện này cứ giao cho đệ.”
“Tốt.” Nghe qua những lời này, Thương Tịch Tuyệt tâm tình không tệ uống cạn chén rượu, cũng không muốn lưu lại lâu, vội lấy khăn che mặt sau đó rời đi.
Trên đường về gặp không ít người, bọn họ đều là những người ban sáng chứng kiến hắn đả thương người của Hắc Dực Quốc cùng vương tử Ô Thuật Nạp, đều lấy làm khiếp sợ, không dám đến gần hắn.
Thương Tịch Tuyệt chẳng mấy để tâm, thân là bậc vương giả, hắn muốn được đối xử như thế. Trước mặt người khác chính là bộ dạng cao cao tại thượng, ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu run sợ, phủ phục dưới chân hắn.
Tuy nhiên, có một người là ngoại lệ….. Một đôi ngươi sáng mênh mông như đại dương hiện lên trong tâm trí, ánh mắt lạnh lùng của Thương Tịch Tuyệt cũng bất giác trở nên nhu hòa.
Hắn không muốn Thẩm Thương Hải kính sợ hắn giống như những người khác, mà chỉ muốn y ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, cùng hắn ý loạn tình mê, đó cũng là một loại cảm giác chinh phục.
Mỉm cười bước vào trong trướng, chợt sắc mặt đại biến.
Thẩm Thương Hải không ở trong trướng! Xe lăn vẫn còn, chăn giường lộn xộn. Cho dù Thẩm Thương Hải có tỉnh lại, không có xe lăn, y có thể đi đâu chứ.
Cảm giác bất an tấn công vào trí óc, hắn không nghĩ nhiều liền chạy đến chỗ Ung Dạ Vương, “Thương Hải đâu?”
“Y không phải ở trong trướng sao?” Ung Dạ Vương vừa mới thuyết phục được Hỏa Xích Hậu, còn chưa kịp thở phào, nay Thương Tịch Tuyệt lại đến, hắn bắt đầu cảm thấy có điều không đúng.
“Xe lăn vẫn còn, người đã mất.” Bảy chữ, phát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt của Thương Tịch Tuyệt.
Ung Dạ Vương từ trong hốt hoảng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, nói: “Y đi lại không tiện, chắc chắn sẽ không có chuyện chạy lung lung.”
“Còn cần ngươi nói sao?” Thương Tịch Tuyệt nhớ lại lúc nãy đã rời khỏi, “Nhất định là Hỏa Xích Hậu lão hồ li đó! Là ta sơ suất, không nghĩ đến hắn sẽ động thủ sớm như vậy. Tìm không thấy ta, liền bắt đi Thương Hải.”
Ung Dạ Vương nghĩ đến Hỏa Xích Hậu ở chỗ hắn dong dài, cố tình nán lại thật lâu, không khỏi cười khổ, “Để ta đi hỏi, Thương Hải nếu như thật sự ở trong tay hắn, ta sẽ bằng mọi cách đoạt người trở về. Ngươi đừng nên đi theo, lỡ như chọc giận hắn, đối với Thương Hải sẽ không tốt.”
Thương Tịch Tuyệt muốn lập tức xông vào chỗ của Hỏa Xích Hậu, nhưng lời Ung Dạ Vương nói quả thật không sai, chỉ biết hậm hực trở về trướng bồng.
Hắn ngồi đợi một lúc lâu, cũng không thấy Ung Dạ Vương trở lại. Kiên nhẫn của hắn đã đi đến cực hạn, cuối cùng chịu không được nữa, đứng phắt dậy bước ra ngoài, trong mắt đã vương tơ máu. Chợt một vệt sáng từ trong góc phòng lướt qua khóe mắt. Hắn đi lại nhặt lên – là một thanh chủy thủ được điêu khắc tinh xảo, dường như là của ai đánh rơi.
“Băng Hải Nguyên Đầu?” Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài tìm con tuấn mã, phi nước đại đến địa điểm được khắc trên chủy thủ.
Những ngọn núi tuyết ở phía xa trong ánh mặt trời lấp lánh ánh bạc, cảnh sắc không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Cư dân Tây Vực xem nguồn nước trên đỉnh núi này như thánh dược, gọi là Băng Hải Nguyên Đầu.
Thể chất của Thẩm Thương Hải yếu ớt, tuyệt đối không thể nhiễm hàn khí. Nghĩ đến đây, Thương Tịch Tuyệt nóng nảy thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, bốn vó đạp tuyết tiến lên phía trước.
Tê buốt! Đó là cảm giác đầu tiên của Thẩm Thương Hải sau khi tỉnh dậy. So với năm đó rơi xuống hầm băng còn lạnh hơn. Y từ trong đau đớn mở mắt ra, mọi vật xung quanh đều bị bao phủ bởi màu bạc chói lóa.
Y đang ở trên một đại địa rộng lớn với lớp tuyết dày bao phủ, được bao quanh bởi một vực thẳm thiên nhiên, chỉ có một hang động nhỏ có thể chứa đủ hai người ở phía xa. Gió lạnh thổi vào vách đá nơi hang động, phát ra những âm thanh như tiếng dã thú gầm gừ, vang vọng khắp trùng trùng đỉnh núi.
Hoàng hôn, mặt trời chầm chậm ngả về Tây.
Năm hắc y bắt cóc Thẩm Thương Hải đến đây đang tập trung bên hang động, thấy y đã ngồi dậy, một người bèn đi đến bên cạnh. Thẩm Thương Hải nhận ra người này, hắn chính là tùy tùng đi theo bên cạnh Ô Thuật Nạp. Tâm ý khẽ động, giờ y đã hiểu được ý định của bọn họ, thở dài nói: “Các ngươi muốn dùng ta dụ hắn đến đây, thay chủ nhân trả thù, có đúng không? Ta khuyên các ngươi nhân lúc hắn chưa tới đây hãy mau rời khỏi đi, để tránh vướng họa sát thân.”
Tên kia không biết thân phận thật sự của Thương Tịch Tuyệt, chỉ nghĩ hắn là một kẻ tầm thường đến từ Vĩnh Xương Quốc, nghe lời hảo tâm nhắc nhở của Thẩm Thương Hải lại tưởng y đang có ý đe dọa, phẫn nộ hét lên: “Câm miệng, nếu không phải thương hại ngươi hai chân tàn phế, thì bây giờ ta đã giết chết ngươi rồi!”
“Này! Ngươi cùng tên què đó lôi thôi cái gì? Mau đến đây giúp một tay!” Những tên hắc y còn lại gọi lớn.
Hắn vung tay xé một mảnh trên y phục của mình, dùng nó buộc chặt miệng Thẩm Thương Hải, nhìn chằm chằm vào y một lúc rồi rời đi.
Thẩm Thương Hải ngồi trên nền đất lạnh, hàn khí từng đợt xâm nhập vào cơ thể, không lâu sau nửa thân dưới của y đã hoàn toàn tê liệt, khuôn mặt trắng bệch càng thêm xanh xao. Thần trí ngược lại rất tỉnh táo, nhìn những tên hắc y ở phía xa bận rộn di chuyển quanh vách núi, y nheo mắt lại, không biết bọn họ rốt cuộc định làm gì. Hồi sau mới hiểu ra, bọn họ là đang cài bẫy để đối phó Thương Tịch Tuyệt.
Trong khoảnh khắc, y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì người ở trong cơ thể kia là Vĩnh Xương Vương. Nếu như là Tịch Tuyệt, đối phương sẽ toàn tâm toàn ý giải cứu hắn. Còn về phần Vĩnh Xương Vương kẻ bệnh hoạn đó, tâm trí lúc nào cũng chỉ có việc phục thù. Đối với y là tính độc chiếm bá đạo không hơn không kém, chắc chắn sẽ không hao hơi tổn sức đi cứu y.
Như vậy cũng tốt, chí ít cơ thể của Tịch Tuyệt sẽ không phải chịu thương tổn…..
Đang chìm trong trầm tư, chợt từ xa vọng đến tiếng hô lớn làm y bừng tỉnh, “Tên cẩu tặc đó đến rồi!”
Thẩm Thương Hải ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy từ trong gió tuyết mịt mờ, một thân ảnh cao lớn cưỡi tuấn mã phi về hướng y, bóng dáng mỗi lúc một gần. Đến khi y nhìn rõ lại, thân ảnh kia đã đến sát vách núi.
Người ngồi trên thân ngựa, chính là Thương Tịch Tuyệt.