Ở cửa hàng vải vóc, Liêu thị tốn thêm kha khá bạc.
Thấy đứa con gái nhỏ hơi lơ đãng, bà hỏi: "Dao Dao, con không thích những loại vải này hả?"
"Dạ thích, con chỉ cảm thấy mẹ tiêu tiền như nước thôi."
Nghe thế, Liêu thị không nhịn được, cười rộ lên, véo má nàng: "Con bé này, dám nói vậy với mẹ hả. Nhà mình, có ai tiêu tiền như nước giống con? Lần trước vì một chuỗi hạt châu đen mà lại lấy tiền mừng tuổi của ta và cha con dùng hết. Con nói thử xem, con dư tiền có phải không hả."
Kỷ Dao đỏ mặt, vội vàng xin tha.
Trước đây nàng đúng là một đứa con phá của!
Kỷ Nguyệt cũng cười theo: "Mẹ, muội muội hiểu chuyện rồi đó, biết phải tiết kiệm rồi."
Lần thay đổi này của muội muội, Kỷ Nguyệt trông thấy hết.
"thật à?" Liêu thị hỏi.
"Dạ!" Kỷ Dao gật đầu thật mạnh, sau này con sẽ không tiêu tiền lung tung nữa."
Con cái vâng lời, bậc làm cha mẹ vui mừng. Liêu thị càng thích đứa con gái nhỏ này thêm, bà xoa đầu của nàng, nói: "đi thôi, mẹ cắt quần áo mới cho con!"
Các nàng rời khỏi cửa hàng vải vóc.
Rất nhanh đã đến tiết thanh minh.
Vì mộ phần tổ tiên của Kỷ gia không có ở kinh thành, Liêu thị không còn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa, nên bọn họ không cần cúng tế ở đâu cả, chỉ cần đốt ít vàng mã vào thau đồng cho tổ tiên.
Vài ngày sau, đến khi trời hết mưa phùn, trời trong mây trắng, nhà nhà đều ra ngoài du xuân.
Liêu gia cũng không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Kỷ Dao sống lại, cả nhà nàng ra ngoài du ngoạn* .
Du ngoạn: Du lịch, thăm thú.
Nàng rất hưng phấn, đi theo phía sau Kỷ Đình Nguyên nói: "Mang theo vài cái cần câu, chúng ta đi câu cá, mang thêm chút gỗ than để nướng cá ăn! Muội còn muốn chơi diều nữa!"
đã biết mùi vị của cái chết, nên nàng cực kỳ quí trọng cuộc sống.
Kỷ Dao muốn ra ngoài chơi thật vui vẻ.
Trước đến giờ, Kỷ Nguyệt không nghịch ngợm. Nàng ấy lặng lẽ quan sát bên cạnh, nếu có chuyện gì sai, nàng ấy nhất định sẽ nhắc nhở. Ví dụ như phải mang theo dù, áo choàng, vân vân và mây mây…
Những việc khác Liêu thị không quan tâm, chỉ quan tâm chuyện ăn mặc của hai đứa con gái, nhất là con gái lớn. Dù sao, con gái nhỏ vẫn còn bé, những cô gái bình thường cũng phải đến mười lăm, mười sáu tuổi mới đính hôn; mười bảy, mười tám tuổi mới xuất giá.
"Tỷ tỷ giống tiên nữ ghê!" Kỷ Dao kéo tay Kỷ Nguyệt, ngẩng đầu nhìn.
Thiếu nữ mười sáu tuổi da trắng nõn nà, lông mày như liễu, mắt sáng hẹp dài, dưới màu xanh nhạt non mềm càng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng. Thảo nào khi đó nàng bị hoàng đế nhìn trúng, giữ lại trong cung. Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nay đi du xuân, mẫu thân nhất định sẽ để mắt giúp đại tỷ, gả tỷ ấy sớm hơn một tí!
Cả nhà thuê hai chiếc xe ngựa đến núi Ngọc vùng ngoại ô.
Bên ngoài núi Ngọc, cây cối ôm lấy thôn làng; nước chảy đầy bên bờ sườn núi; hoa đào đỏ, hoa lên trắng, hoa cải vàng khoác những chiếc áo sắc xuân rực rỡ; làm cho khách lữ hành* kéo đến đây đông như trẩy hội.
Khách lữ hành: Khách du lịch
Lúc bọn họ đến, nơi này đã vô cùng náo nhiệt.
Liêu thị lập tức kéo hai đứa con gái của mình đến thỉnh an những vị phu nhân có quen biết.
Dưới lớp trang phục, Kỷ Nguyệt xinh đẹp đến lóa mắt; Kỷ Dao trắng trẻo đáng yêu. Có một cặp nữ nhi thế này, Liêu thị cực kỳ tự hào. Nhưng nghĩ đến tình trạng trong nhà, không khí lại không được sung túc như vậy.
Trông thấy Kỷ Dao, Thẩm Nghiên nhanh chóng bước tới.
"Dao Dao, đã lâu không gặp nhau, ta rất nhớ ngươi, ta ở nhà rất cô đơn."
Hừ, rốt cuộc là nhớ ai đây, còn tới lừa nàng? Sắc mặt Kỷ Dao nhàn nhạt, nàng mở miệng: "Thẩm phu nhân mở nhiều tiệc gặp mặt cho ngươi như thế, ngươi cô đơn gì nào? Kết giao thêm vài người bằng hữu nữa đi."
Quả nhiên không còn giống ngày xưa nữa, Thẩm Nghiên kéo ống tay áo nàng: "Dao Dao, sao ngươi lại giận ta? Ta thật sự không biết ta đã đắc tội với ngươi ở đâu. Ngươi nói đi, ta có thể thay đổi! Ngươi thế này, ta rất buồn."
Kỷ Dao lên tiếng: "Ngươi đừng lừa ta nữa, ngươi để ý ca ca ta phải không?"
"Chẳng lẽ ngươi không nghe được à?" Kỷ Dao đưa mắt nhìn ca ca ở phía xa xa, thấp giọng nói: "Ngươi thích huynh ấy thì tự đi mà nói với huynh ấy, ta sẽ không giúp ngươi đâu."
Dù gì Thẩm Nghiên cũng chỉ là một cô gái nhỏ, tâm tư bị xuyên thấu hoàn toàn, làm nàng ấy nhất thời không biết trả lời ra sao.
Nhìn những giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt của nàng ấy, Kỷ Dao quyết định không thèm quan tâm. Từ nhỏ đến lớn nàng đều bị người ta đánh giá bằng hai chữ "tùy hứng*". Hôm nay, có cái danh này, nàng ăn hiếp Thẩm Nghiên thì thế nào? Cùng lắm thì bị mẫu thân mắng vài câu, nàng chỉ cần nói mình không thích Thẩm Nghiên nữa, mẫu thân cũng sẽ không phạt nàng. Vậy thì, Thẩm Nghiên và ca ca sẽkhông bao giờ ở chung với nhau.
Tùy hứng: làm việc bừa bãi, tùy tiện.
Kỷ Dao phất ống tay áo bỏ đi!
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của nàng, òa khóc.
Thẩm phu nhân nghe thấy, vội vàng hỏi: "Nghiên nhi, con làm sao thế? Tự dưng khóc gì vậy?" Bà dắt nàng ấy đến chỗ khác. Nhiều vị phu nhân có ở đây, cô gái lớn thế này sẽ mất mặt.
Liêu thị cũng rất lo lắng, đến đây an ủi.
Thẩm Nghiên chỉ chảy nước mắt, không nói lời nào.
Nàng ấy không thể nói với Liêu thị, không thì Liêu thị sẽ trở về trách mắng Kỷ Dao, Kỷ Dao biết được sẽcàng ghét nàng ấy. Nàng ấy nhất định phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Dao lại là em chồng tương lại, bây giờ mà đắc tội với nàng, sau này sao ở chung được? Về phần mẫu thân, bà biết nàng ấy thích Kỷ Đình Nguyên, nên lần trước mới có chuyện mời nữ quyến của Kỷ gia đến, định làm bà mối, mang đến một mối hôn sự cho Kỷ Nguyệt.
Kỷ phu nhân cũng nhận tình cảm này.
Thẩm phu nhân đã hiểu được ít nhiều, nói với Liêu thị: "Con bé cáu kỉnh ấy, đừng để ý đến nó! Để nó tự suy nghĩ một lúc là ổn thôi."
Là thế này phải không? Liêu thị nghĩ thầm, rõ ràng bà mới vừa trông thấy Thẩm Nghiên ở chung chỗ với Kỷ Dao.
Chẳng lẽ con bé này lại nói gì à?
Liêu thị không nói nhiều, an ủi Thẩm Nghiên vài câu.
Kỷ Dao đến chỗ Kỷ Đình Nguyên, lấy cần câu để ở chỗ Mộc Hương: "Ca ca, chúng ta ra bờ sông câu cá đi."
Kỷ Đình Nguyên lớn lên bên bờ sông từ tấm bé, vốn chính là một cao thủ câu cá, thấy muội muội thúc giục, y lập tức cầm lấy giỏ câu, bảo người hầu mang theo mồi câu, theo nàng đến bên hồ Trân Châu cạnh núi Ngọc.
Hồ như tên, giữa trời đất trông giống như một hạt trân châu lớn khảm giữa vùng ngoại ô, ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa sáng long lanh.
Phía tây của hồ có một đồng lau sậy lớn. Vào mùa thu, cỏ lau nở hoa, cả vùng trắng xóa như hoa tuyết bay lượn. Bây giờ, chỗ ấy nhuộm màu xanh biếc, đong đưa bồng bềnh trong gió.
Trông thấy cảnh đẹp, Kỷ Dao thoải mái vui vẻ, nói với Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, lát nữa chúng ta thuê một cái thuyền, ở trên đó nướng cá ăn!"
"Chỉ có muội là lắm trò." Kỷ Đình Nguyên nhếch mi: "không biết bơi, mà còn không sợ rớt xuống sông."
"không phải ca ca biết bơi hả? Tới đó ca ca cứu muội, nói không chừng huynh còn có thể tiện tay tóm một con cá từ dưới hồ lên."
Kỷ Đình Nguyên không nói gì.
Y gắn mồi câu vào lưỡi câu, quăng ra giữa hồ.
"Còn nữa, muội vẫn chưa nhìn thấy con rùa lớn nào cả."
"Cụ rùa trăm tuổi, muội tưởng dễ kiếm lắm hả?"
Vẫn còn tưởng là thật, Kỷ Dao khẽ cười: "Muội chỉ cần một con rùa nhỏ là được rồi."
Kỷ Đình Nguyên trừng mắt: "Có một cách, lát nữa muội đi chơi với ta. Ta sai người đi tìm cụ rùa."
Hình như y giận thật rồi, Kỷ Dao không dám làm bậy. Nếu không, rùa lớn hay rùa nhỏ gì cũng đừng mong chờ.
Thấy nàng rũ mắt không nhúc nhích, Kỷ Đình Nguyên nghĩ có phải âm thanh ban nãy quá lớn, dọa nàng sợ hay không? Haiz! Ai bảo nàng nhây như thế, mới cho chút màu mà đã muốn mở phường nhuộm!
Kỷ Đình Nguyên bình chân như vại câu cá.
Kỷ Dao là một người không có tính kiên trì cao. Tuy muốn ăn cá, nhưng nàng không đợi xem kết quả. Trông thấy Kỷ Đình Nguyên câu được ba con cá, nàng đứng dậy, định đi dạo quanh hồ.
Nàng nhớ, thường có thủy điểu* bay tới hồ này, không chừng nàng sẽ gặp được.
Thủy điểu: các loài chim sống dưới nước: cò, vịt trời,...
Ai ngờ đâu, vừa tới gần bụi lau sậy, đột nhiên có người chui ra từ bên trong. Nàng đi rất nhanh, khôngkịp thắng lại, đâm sầm vào lòng người nọ. Nơi ấy vô cùng cứng rắn, làm cho trán nàng đau nhói. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng "rắc", giống như tiếng có thứ gì rơi vỡ.
"cô nương, người không sao chứ?" Mộc Hương định tiến lên đỡ nàng. Kết quả, khi đối diện với ánh mắt của người kia, thị sợ đến mức lạnh cả người, không dám động đậy.
Kỷ Dao vuốt trán, ngẩng đầu.
Đầu tiên, nàng trông thấy một bộ áo bào màu xanh đậm; thêu mây, hạc bằng chỉ bạc; phối hợp với kim tuyến dệt thành viền hoa văn, vô cùng tôn quý. Dời mắt lên phía trên, là một cái cổ màu nâu nhạt, hầu kết nhấp nhô, trông hơi quen quen. Lòng nàng đánh trống thùng thùng, thầm nghĩ, không phải là chàng ấy chứ? Đến khi ánh mắt dời lên thêm một chút nữa, Kỷ Dao đơ người.
Là Dương Thiệu thật!
Nam nhân ấy nhíu mày: "Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói ấy rất lạnh, Kỷ Dao giật mình.
Người hầu bên cạnh - Trần Tố nhặt một vật lên, bẩm báo: "Ngọc bội nát rồi ạ."
Lẽ nào chính là cái tiếng nàng vừa nghe thấy? Kỷ Dao lén nhìn sang, nàng phát hiện đấy là một miếng ngọc bội khắc tỳ hưu* hình vuông, to bằng bàn tay, đã vỡ thành ba miếng.
Tỳ hưu: Là một loài dã thú được nhắc đến trong sách cổ.
"Đưa cho nàng ấy xem." Dương Thiệu trầm giọng nói: "Nàng định bồi thường thế nào đây?"
Nàng bồi thường? (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)
Kỷ Dao mở to đôi mắt: "Công tử, ta không cố ý, là công tử..."
"Ý của ngươi, đây là lỗi của ta à?" hắn nói với giọng thong thả nhưng lại dọa người, từng chữ nói ra bốc lên khí lạnh.
Lòng Kỷ Dao cảm thấy khó chịu.
Kiếp trước ở Ngọc Mãn Đường, lần đầu thấy nàng, Dương Thiệu đã thích, muốn mua cây trâm quý nàng nhìn trúng để tặng nàng, nhưng bị nàng từ chối; nàng nghĩ, không thể để cho Dương Thiệu coi thường mình. Sau đó, Dương Thiệu nhớ thương nàng mãi không quên, nghĩ hết cách để kết thân với nàng. Khi ấy, Chu Lương âm đã gả cho Tống Quân, không còn người nào tốt hơn Dương Thiệu, nên nàng ỡm ờ đồng ý.
Thế mà bây giờ, hắn lại dữ với nàng như thế!
Chẳng lẽ là vì nàng chưa lớn, trông không đủ xinh ư?
Kỷ Dao cúi đầu nhìn trang phục của mình, đúng là không quá trau chuốt, hơn nữa cũng không có... Nhớ tới dáng người đầy đặn của Du Tố Hoa, bây giờ đúng là nàng không lọt được vào mắt của Dương Thiệu.
Kỷ Dao cúi đầu nói: "Lúc nãy công tử bước ra, ta không quan sát kỹ nên mới tông trúng, mong công tử thứ lỗi." (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)
"Thứ lỗi, nhưng ngọc bội thì lại không trở lại như lúc đầu." Dương Thiệu ngạo mạn nói: "Nàng có biết ngọc bội ấy trị giá bao nhiêu bạc không?"
Hoài Viễn Hầu là công danh cha truyền con nối, phủ đệ xa hoa thế nào, tất nhiên Kỷ Dao biết. Nàng cũng đã hưởng thụ hết hai năm, trong lòng biết là mình chắc chắn không bồi thường nổi miếng ngọc bội kia. Thấy Dương Thiệu chèn ép gắt gao, nàng vờ lau nước mắt, nức nở nói: "Công tử, nhà chúng ta rất nghèo, e là không bồi thường nổi, xin công tử đại nhân đại lượng... Nếu cứ cố chấp bắt ta đến nha môn thì cũng sẽ lãng phí thời gian của công tử thôi."
hắn thản nhiên nói: "Chuyện nha môn xử án, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói của ta, ta thậm chí còn không cần bước vào nha môn nửa bước."
Trái tim Kỷ Dao rơi xuống đáy cốc.
Nàng thật sự không ngờ, Dương Thiệu tuổi mười chín chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tuy trông tuấn tú không ai sánh bằng, khí phách thiếu niên tung bay, nhưng lại rất lạnh lùng!
Trước đây, hắn đối xử với nàng tốt lắm mà.
Thế mà hôm nay vừa mở miệng, hắn đã không còn là người nàng quen biết kia, Kỷ Dao thật sự rất sợ! Kiếp trước, nàng ỷ vào chuyện Dương Thiệu thích nàng, nên mới có thể nũng nịu khoe mẽ. Bây giờ... hắn không hề có tình cảm gì với nàng, là một Hầu gia cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là con gái của lang trung*. Nếu ầm ỷ đến nha môn thật, chắc chắn sẽ xử nhà bọn họ phải bồi thường tiền.
Lang trung: Danh từ chỉ thầy thuốc ngày xưa.
Phủ Hoài Viễn Hầu, trừ hoàng tộc trong cung, còn ai dám đắc tội? Dù đó cũng không phải lỗi của mình nàng. (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)
Kỷ Dao không muốn nhà mình bị liên lụy, nàng run giọng nói: "không biết, phải như thế nào thì công tử mới có thể tha lỗi cho ta? Hay là, ta mang miếng ngọc kia đến cửa hàng trang sức khảm bạc sửa chữa, sẽ đẹp như ban đầu..."
Hàng mi dày rũ xuống, trong đôi mắt nàng dâng lên ánh nước trong veo, trông rất điềm đạm, đáng yêu.
Dương Thiệu trầm ngâm: "Thấy nàng thành tâm như vậy, cũng không phải là ta không thể tha thứ."
hắn thật sự cũng không muốn Kỷ Dao phải làm gì, chẳng qua hắn muốn tìm cớ để làm quen với nàng, thực hiện tốt dự định trong tương lai.
Sắc mặt của hắn dịu hơn đôi chút: "Nếu hôm nay nàng có thể câu giúp ta hai con cá, chuyện này coi như xong."
Kỷ Dao nghe thế, trong lòng đầy hứng khởi.
Nàng thấy ca ca câu cá từ tấm bé, tuy không phải là cao thủ, nhưng câu mấy con cá thì không thành vấn đề. Có điều, nàng sợ Dương Thiệu nhận ra, nên phải giả vờ đắn đo: "Ta cũng không biết có thể câu được hay không, nhưng nếu công tử muốn ăn cá, ta sẽ cố hết sức, chỉ mong công tử có thể nhất ngôn cửu đỉnh."
Dương Thiệu chớp mắt.
Trần Tố mang mồi câu và cần câu tới để trước mặt Kỷ Dao.
Kỷ Dao gọi Mộc Hương, bảo Mộc Hương gắn mồi cho nàng.
Mồi câu toàn là sâu, uốn tới ẹo lui, nàng thấy rất khó chịu, chưa bao giờ dám động vào.
Dương Thiệu không cho phép: "Mượn tay của người khác, con cá được câu lên lần này không được tính."
Cực kỳ xấu tính!
Kỷ Dao đột nhiên nhớ đến lúc nàng sắp chết, Dương Thiệu yêu thương nàng, phẫn nộ vì nàng trúng độc... không ngờ, kiếp này này chàng ấy đối xử với nàng hoàn toàn khác trước.
Kỷ Dao giận đến mức chẳng thèm xin xỏ, nàng lấy dũng khí, vươn tay cho vào túi đựng mồi bắt cá.
Ai ngờ, lúc vừa mở ra, nàng chỉ thấy những con sâu màu xanh ở bên trong nhúc đầy lên các ngón tay. Sắc mặt nàng trắng bệch, hồn cũng bay mất, liên tục lui về sau. Va vào người của chàng trai ấy, ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, làm lòng người yên tâm, nàng nhất thời hồ đồ, tay ôm eo hắn, rúc mặt vào trong ngực.
Dương Thiệu đờ người.
Dựa theo tính toán ban đầu của hắn, Kỷ Dao sẽ phải cầu xin hắn, hắn có thể gắn thay nàng, không ngờ nàng lại... Động tác này cực kỳ giống Kỷ Dao kiếp trước, lúc nào cũng nhỏ nhoi làm người ta yêuthương. hắn chỉ nghe trong ngực mình có tiếng đập thình thịch.
Lúc ấy, hắn hi vọng Kỷ Dao có thể sống lại đến nhường nào.
Nhưng nếu nàng sống lại, chỉ sợ trong lòng nàng chỉ có một người là Tống Quân.
Lòng hắn vừa lạnh vừa nóng một lúc, Dương Thiệu đột nhiên ngăn tay này, mắng: "Nàng làm gì vậy?"
Tác giả phát biểu ý kiến:
thật ra lòng Hầu gia nói là: Hôm nay vợ ta ôm ta đó... đó đó đó! A... không được, ta muốn giữ tôn nghiêm của Hầu gia!
Tác giả: Hầu gia, trước sau gì ngài cũng phải uống thuốc.
Hôm nay hai chương một ngày, mua đi mua đi, trợ cấp tiền thưởng đi mọi người...