Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 52

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Nếu không được, vậy thì chọn một trong hai tháng là tháng tám và tháng chín.

Theo tính cách vô cùng cường thế của Dương Thiệu ở kiếp này, Kỷ Dao biết mình không trốn tránh được, chỉ có thể nói: "Tháng chín."

Chỉ hơn kém nhau một tháng, cũng nhất định phải chọn tháng chín sao, Dương Thiệu thầm nghĩ, rốt cuộc là bởi vì Kỷ Dao nhỏ tuổi nên sợ, hay là vì lập trường thay đổi bất định? hắn thà tin là vì nguyên nhân phía trước, dù sao trước đây Kỷ Dao cũng từng suy nghĩ, lo lắng mẫu thân không đồng ý.

"Cũng không phải sẽ ăn nàng." Dương Thiệu khẽ vuốt búi tóc của nàng, "muộn không bằng sớm, vẫn nên chọn tháng tám đi, đừng sợ, ta cũng sẽ có mặt cùng nàng."

Giọng nói vô cùng ôn nhu, trong lòng Kỷ Dao hơi cảm thấy yên tâm, có lẽ sẽ giống như những gì hắn nói, phụ thân thăng quan, tỷ tỷ lại gả vào Tạ phủ, Thái phu nhân có lẽ sẽ không cảm thấy nàng không xứng với hắn như trước nữa. Nhưng mà nàng vẫn không tự tin, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vạn nhất (nhỡ đâu) Thái phu nhân không thích thì sao?"

"Vạn nhất?" Dương Thiệu cong khóe miệng, "không có vạn nhất, chỉ cần bản Hầu thích là được."

Lời này làm gò má nàng đỏ bừng, bởi vì biết hắn không nói dối.

Kiếp trước, Dương Thiệu thực sự giải trừ muôn vàn khó khăn rồi cưới nàng, chỉ là quá mức cưỡng cầu, kết quả từ đầu đến cuối đều không tốt. Mà Kỷ Dao hi vọng đời này nàng có thể trôi qua viên mãn, cho nên, thái độ của Thái phu nhân rất quan trọng.

Tiểu cô nương cúi đầu, dường như vẫn có chút nhút nhát, Dương Thiệu nói: "không cần căng thẳng, đến lúc đó cứ giống như lúc ở nhà, bình thường thế nào thì cứ biểu hiện như vậy, mẫu thân rất hòa ái."

Gặp nàng liền không hòa ái rồi, Kỷ Dao nói thầm trong lòng, làm sao cũng không thể quên được ánh mắt lạnh nhạt của Thái phu nhân, nhưng ngoài miệng thì vẫn đáp ứng.

Ước hẹn xong, Dương Thiệu chuẩn bị rời đi.

Lúc sắp đi, liếc nhìn chỗ nàng đang ở, chỉ thấy dưới mái hiên có treo lồng chim vàng anh, hai con chim bên trong lồng hót tới hót lui.

"Đây là nàng nuôi?"

"Vâng, ca ca tặng, nói là hiện nay đình viện rộng lớn, không nên để quạnh quẽ."

Kiếp này nàng cư nhiên lại yêu thích những động vật nhỏ này, Dương Thiệu nói: "Nếu đã sợ quạnh quẽ, có thể nuôi thêm những loài khác nữa."

Kỷ Dao cười híp mắt: "Sắp nuôi thêm một con mèo nữa rồi."

"Vậy sao, là loại mèo gì?"

"không biết, nương nói dùng để trông khố phòng, nhưng ta dự định để Chu ma ma đi mua một con mèo trắng, loại có con mắt màu xanh biếc, lông dài mượt."

Đó là mèo sư tử, hắn nhớ là Thọ Xuân trưởng công chúa có một con, thường xuyên ôm trong lòng, Dương Thiệu không nói thêm gì, cáo từ rời khỏi.

Kỷ Dao trở lại từ cửa thùy hoa nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của Mộc Hương.

Những lời vừa rồi nha hoàn này đều nghe thấy, Dương Thiệu cũng không tránh hiềm nghi, nhưng hôm nay từ trong lời nói của mẫu thân nàng cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu nổi, cho nên cần phải giải thích gì nữa hay sao? đều đã đi gặp Thái phu nhân rồi, chỉ có thể thành thật báo cáo phụ mẫu thôi.

Quả nhiên sau khi Liêu thị biết được, vạn phần vui sướng, nhưng ở phương diện khác lại lo lắng xem Thái phu nhân có đồng ý hay không.

Dương Thiệu là một phần, hắn thích không có nghĩa là Thái phu nhân cũng thích, giống như Tạ gia, nhìn xem náo thành cái gì rồi, may mà Tạ Minh Kha mạnh mẽ cứng rắn, may mà đã phân nhà ở riêng rồi. Nhưng sau khi trải quan chuyện này, Liêu thị cũng rất để ý xem suy nghĩ của người thân bên thông gia như thế nào.

Nhưng trước mắt xem ra người làm bà đau đầu nhất vẫn là Kỷ Đình Nguyên.

Có điều Liêu thị không nghĩ tới rằng, không chỉ có bà, Thẩm phu nhân cũng chịu đựng sự giày vò như vậy, có hôm đến tụ họp nhịn không được dốc bầu tâm sự: "Nghiên Nhi nhà tôi ấy à đột nhiên thích uống rượu, làm tôi sầu lo quá! Bà nói xem, làm gì có cô nương nào ham uống rượu cơ chứ? Cả cái Kinh thành này cũng không tìm được!"

Liêu thị trong lòng lộp bộp, Thẩm phu nhân không biết, nhưng bà biết đấy.

Nhất định là Thẩm Nghiên vì thích nhi tử, nhưng không được hồi đáp, cho nên mượn rượu tiêu sầu!

Nhìn xem chuyện tốt mà tiểu tử chết dẫm kia gây nên đi.

Bà vẫn không dám nói rõ với Thẩm phu nhân, ánh mắt xoay chuyển: "Bà cũng đừng vội, có thể chỉ là nhất thời mê say. Dao Dao nhà tôi không phải cũng như vậy hay sao, có đợt yêu thích châu bảo, liền mua như bại gia, hiện tại tốt rồi, gần đây lại yêu thích nữ hồng. Nếu không bà để Thẩm cô nương tới nhà chúng tôi, tôi bảo Dao Dao khuyên thử xem, bà xem có được hay không?"

Thẩm phu nhân cũng không dám nói rõ sự việc với Liêu thị, nữ nhi nhà mình phát si phát ngốc, nên không dám cưỡng cầu Kỷ gia, hơn nữa phía Kỷ Đình Nguyên tạm thời cũng không có ý cưới thê tử! Bà nghĩ một chút liền đáp ứng, để nữ nhi đi xem một cái, có lẽ có thể giải tỏa phần nào nỗi khổ tương tư.

Bữa cơm buổi tối hôm đó, Liêu thị liền phát tác.

"Khiến cô nương tốt đẹp nhà người ta trở thành ngày ngày uống rượu, con có phải là tạo nghiệt quá sâu hay không? Chính là lần trước con hất đổ vò rượu, làm tổn thương trái tim của cô nương đó, lẽ nào không thể nói chuyện tử tế được hay sao? Con bảo ta làm sao ăn nói với Thẩm phu nhân đây? Lúc nhà chúng ta vừa chuyển tới Kinh thành, đều là Thẩm phu nhân chìa tay ra giúp đỡ, đứa trẻ này con nói xem!"

Kỷ Đình Nguyên cười lạnh: "cô nương gia có thể uống được bao nhiêu rượu, nhiều nhất là một ly nửa ly, giống như Dao Dao uống vài ngụm là hỏng rồi, không uống chết được."

"Con, con....." Liêu thị tức tới mức không nói nên lời.

Kỷ Đình Nguyên đứng dậy: "Nàng ta muốn uống, thì để cho nàng ta uống no thì thôi!" nói xong liền xoay người rời đi, cơm cũng chưa ăn xong.

Kỷ Chương ai một tiếng: "Khó khăn lắm nó mới trở về ăn cơm, bà ép nó làm gì?"

"Ai ép nó?" Liêu thị cau mày, "tôi là cảm thấy có lỗi với Thẩm phu nhân! Hơn nữa, Thẩm cô nương có chỗ nào không tốt? Ông nhìn nó xem, đừng nhìn thấy nó có một đôi mắt hai cái mũi, hình dáng giống người...."

Lời còn chưa dứt, Kỷ Dao nhịn không được phì một tiếng.

Nương thực sự là vô cùng tức giận, ca ca còn có hai cái mũi hay sao?

Kỷ Chương cũng cười.

Lúc này Liêu thị mới phát hiện mình nói sai, cắn răng nói: "Tên tiểu tử chết dẫm, thực sự làm ta tức chết đi được!"

"Nương, Thẩm cô nương không nhất định là mượn rượu tiêu sầu, người nghĩ nhiều rồi, nàng ta chính là thích uống rượu mà thôi." Kỷ Dao phát hiện mẫu thân rất là bênh vực Thẩm Nghiên, đời trước hình như cũng vậy, bọn họ ai ai cũng đứng về phía Thẩm Nghiên, ca ca có thể không tức giận hay sao?

"Nàng ta thích uống rượu?"

"Đúng vậy, nàng ta nói với con mà, cho nên không thể trách ca ca được." Kỷ Dao dự định kiếp này sẽ kiên định không rời ủng hộ ca ca, ca ca không muốn lấy thê tử liền không lấy, nàng tuyệt đối không cưỡng ép ca ca.

Liêu thị nhìn thấy nàng khẳng định như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc Thẩm Nghiên tới, Kỷ Dao hỏi một câu, quả nhiên là đang luyện tập uống rượu.

"Nỗi sầu của ta quá nhiều, uống rượu làm sao có thể tiêu tan được?" Thẩm Nghiên không ngờ mẫu thân và Kỷ phu nhân sẽ nghĩ theo chiều hướng này.

"Ta cũng nói như vậy, nhưng tỷ đừng làm chuyện ngốc." Nàng biết chắc nhất định Thẩm Nghiên là vì ca ca, nên muốn tôi luyện ra tửu lượng, bồi ca ca cùng nhau uống rượu.

Thẩm Nghiên cụp mắt xuống, đột nhiên cười một tiếng: "thì ra là như vậy, nhưng ta cảm thấy rượu uống rất ngon, muội xem rượu cao lương này, mùi thơm nức mũi, vị ngọt thuần đầy dư vị, còn rượu Trạng nguyên hồng, hương thơm ngào ngạt, uống vào miệng rất êm dịu (không bị sộc mùi rượu), còn có rượu Phần, ngọt ngào sảng khoái...."

nói có dẫn chứng rõ ràng, Kỷ Dao nhìn chằm chằm nàng ta: "Tỷ ngược lại thực sự thích uống rượu?"

"Đương nhiên." Thẩm Nghiên vỗ vỗ túi rượu treo bên eo, "muội có cần thử một chút không?"

Mặc dù tửu lượng của Kỷ Dao chẳng ra làm sao, nhưng nàng ngửi thấy mùi thơm của rượu, con trùng tham ăn lại bò ra, nàng nói: "vậy ta chỉ uống một chút!"

Thẩm Nghiên nói: "Đây là rượu bách hoa, ta đặc biệt mang tới cho muội uống, thích hợp với cô nương gia, trong Kinh thành không mua được đâu, chỉ có ở huyện Từ mới có, "nàng ta vẫy tay, sai Mộc Hương cầm ly rượu tới chắt ra một chút đưa cho Kỷ Dao, "cũng không quá nồng, có lẽ muội có thể uống được."

" Dù sao cũng ở nhà, không sao." Kỷ Dao mĩ mãn nếm thử hai ngụm, chỉ cảm thấy mùi thơm ập vào cánh mũi, dư vị ngọt ngào, vô cùng yêu thích, "rượu này của tỷ thực không tệ."

"Vậy ta tặng muội một vò, cũng đưa cho Kỷ Đại nhân, Kỷ phu nhân uống thử một chút."

Kỷ Dao tạ ơn, lại nói: "Nếu Thẩm phu nhân đã lo lắng, sau này tỷ vẫn là nên uống ít một chút, chuyện gì cũng phải có điểm dừng."

"Ta biết rồi, thực ra ta cũng không bị say, không biết tại sao mẫu thân lại nghĩ như vậy."

Sau khi Thẩm Nghiên trở về, buổi chiều tối liền bảo gã sai vặt mang rượu ngon đem tới.

Buổi tối Liêu thị rót cho mỗi người một ly.

Kỷ Đình Nguyên không biết lai lịch, uống một ngụm chỉ cảm thấy rượu này uống không quá sảng khoái, nhàn nhạt không thích hợp cho đàn ông uống, ngược lại mùi vị rất lạ, có một mùi thơm đặc biệt.

"Ai mua vậy?" Kỷ Đình Nguyên nhìn Kỷ Dao, hoài nghi là muội muội mua, "không phải muội không uống được rượu hay sao, đừng thấy rượu này nồng độ không mạnh, nhiều nhất là uống nửa ly liền say."

Kỷ Dao trực tiếp nói: "Là Thẩm cô nương mang tặng."

"Nàng ta?"

Kỷ Đình Nguyên đột nhiên biến đổi sắc mặt thành lạnh lùng.

Ca ca như cục đá thối, Kỷ Dao cũng không quản hắn ta nữa, nói chuyện với Liêu thị: "Nương uống thử xem, lần sau nói với Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương cũng không phải là mượn rượu tiêu sầu, nàng ta chỉ là uống chơi thôi, bảo phu nhân không cần lo lắng."

Liêu thị thở phào một tiếng, cùng Kỷ Chương uống thử rượu.

Hương thơm vương vấn khắp căn phòng, nhưng Kỷ Đình Nguyên không đụng vào ly rượu kia nữa, hắn ta đột nhiên nghĩ tới bình rượu bị mình hất đổ, cũng không biết bên trong đựng rượu gì.

E rằng cũng là loại rượu kì quái như thế này đi, Thẩm Nghiên, nàng ta biết hắn thích loại rượu gì sao?

Nàng ta căn bản là không hiểu, chả hiểu làm sao tự nhiên lại nói yêu với thích cái gì.

Kỷ Đình Nguyên cười lạnh một tiếng.

............

Rất nhanh đã sắp tới lễ thất tịch.

Phúc Gia công chúa lại liệt kê một danh sách, dự định mời một số cô nương tiến cung cùng trải qua ngày lễ này với mình, Hoàng Quý Phi nói: "Con đấy, vẫn còn giống trẻ con, sắp lớn thêm một tuổi nữa rồi, không được tùy hứng như trước nữa."

"Tùy hứng như thế nào?" Phúc Gia công chúa dẩu môi, "các cô nương gia ở trong nhà cũng rất buồn tẻ, cùng chơi với con, không phải là đều rất vui vẻ hay sao?"

"Cái này rất khó nói, vạn nhất thân thể bọn họ không thoải mái thì sao."

"Vậy thì nói với con, con cũng đâu có ép buộc."

"Nhưng bọn họ chưa chắc đã dám làm." Hoàng Quý Phi vuốt đầu nữ nhi, "không thể cậy vào sự sủng ái của Hoàng thượng giành cho con, mà không biết điểm dừng. Qua vài năm nữa, con cũng phải gả cho người khác, lẽ nào vẫn sống như trong cung hay sao?"

"Con không muốn gả cho người khác!" Phúc Gia công chúa uấn éo, "con muốn ở bên mẫu phi cả đời."

"Đứa ngốc."

"Con chính là không muốn gả cho người khác!"

Tiếng nói của Phúc Gia công chúa truyền ra cửa, Tống Vân cười cười đi từ cửa tiến vào, "Yên Yên, ai bảo muội gả cho người khác?"

"Ca ca!" Nàng ta xà đến, "mẫu phi nói muốn muội gả cho người khác!"

Nhìn mẫu thân một cái, Tống Vân nói: "Gả thì đúng là phải gả, nhưng vẫn còn sớm." hắn ta đưa đồ ở trong tay ra, "lễ thất tịch huynh không đến nữa, nhìn xem có thích hay không?"

Cư nhiên là một đôi ngọc hình cò trắng, giống y như thật, Phúc Gia công chúa để trong lòng bàn tay, vô cùng yêu thích: "thật đẹp!"

Nàng ta sờ đến sờ đi không nỡ bỏ xuống.

Tống Diệm mỉm cười.

Ca ca thực sự rất yêu quý nàng ta, cái gì cũng có thể tìm ra để dụ dỗ cho nàng ta vui, Phúc Gia công chúa nghĩ tới lời Tống Thụy nói, đem ngọc cò trắng đưa cho cung nhân cất đi, kéo Tống Vân đi tới trước bàn án.

"Đây là cô nương muội muốn mời, ca ca huynh nhìn xem."

"Nhìn để làm cái gì?" Tống Vân đầu óc mơ hồ.

"Chính là nhìn xem thôi." Phúc Gia công chúa đem giấy Tuyên Thành đẩy tới trước mặt hắn ta.

Tống Vân liếc mắt một cái liền phát hiện ra tên của Kỷ Dao.

Nghĩ tới lần trước nàng vào cung gặp nguy hiểm, không khỏi cau mày, mặc dù Thái hậu đã bị giáo huấn, nhưng không biết đã thật sự từ bỏ hay chưa, hắn ta nhìn Phúc Gia công chúa: "Suốt ngày tổ chức trong cung cũng không thú vị, nếu không hay là tới chỗ huynh trải qua lễ thất tịch."

Phúc Gia công chúa ngơ ngác, không biết ca ca có ý gì.

Nàng ta vốn dĩ cho rằng ca ca nhìn thấy tên Kỷ Dao, sẽ muốn vào trong cung để gặp Kỷ Dao cơ!

Lẽ nào Tam ca nói linh tinh?

Nàng ta đảo mắt, lại xuất ra một kế: "Ca ca, muội rất thích Kỷ nhị cô nương, có thể mời nàng cùng tới Vương phủ không?"

Tống Vân không đồng ý ngay lập tức, ngược lại là Hoàng Quý Phi cảm thấy không ổn thỏa, giáo huấn: "Sao có thể tùy ý mời cô nương gia tới Vương phủ? Yên Yên, con đừng nói linh tinh, khiến ca ca con khó xử."

Tức chết đi được!

Phúc Gia công chúa lại nói: "Mẫu phi, lễ thất tích bái chức nữ, chính là vì cầu lang quân như ý. Con cảm thấy Kỷ nhị cô nương rất tốt, con muốn cầu cho nàng một chàng rể hiền..." vừa nói vừa nhìn ca ca, chỉ thấy thần sắc ca ca không được tự nhiên, nàng ta đột nhiên tóm lấy tay áo của Tống Vân, "ca ca, huynh cảm thấy Kỷ nhị cô nương gả cho ai thì tốt?"

Vấn đề này bảo Tống Vân trả lời như thế nào đây? Trong lòng tự dưng cảm thấy một trận rối rắm: "Yên Yên, đừng hồ nháo, chuyện chung thân đại sự của người ta sao có thể để muội làm chủ?"

Giọng nói cư nhiên có chút lạnh lẽo.

Nhưng trong lòng Phúc Gia công chúa lại mở cờ trong bụng, không cần nói thêm nữa, ca ca khẳng định là tức giận rồi, nghe thấy Kỷ nhị cô nương phải gả cho người khác, huynh ấy liền không vui.

Phúc Gia công chúa nhìn xem xét ca ca, cười ngọt ngào:"Muội biết sai rồi, không nói nữa, ca ca." sau đó thì chuyển đổi đề tài, nói về câu chuyện lễ thất tịch.

Kỷ gia.

Kỷ Dao thì không suy nghĩ gì về chuyện mừng lễ thất tịch cả.

Tỷ tỷ có hỉ rồi, nàng không tiện làm phiền, chỉ ở trong nhà ăn ăn rồi thêu thêu. Ai ngờ buổi chiều Liêu thị tới, bên cạnh là Chu ma ma đang bế một con mèo trắng.

"Hầu gia đúng là có lòng," Liêu thị cười híp mắt nói, "Chu ma ma đang buồn lo không biết nên đi đâu mua, Hầu gia liền sai người mang đến rồi."

"A" Kỷ Dao ngơ ngác, sau đó nghĩ ra ngày trước Dương Thiệu tới uống rượu có hỏi nàng về chuyện nuôi mèo, lúc đó cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, nhưng hắn lại ghi nhớ.

Con mèo này nho nhỏ, khoảng hai tháng tuổi, con mắt có màu xanh như nước biển, Kỷ Dao ôm trong lòng, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nó nhỏ giọng kêu, tiếng kêu tinh tế, đúng là vật nhỏ yếu ớt.

Kỷ Dao cực kỳ yêu thích.

Liêu thị nhìn thấy như vậy, thầm nghĩ cô gia tương lại thật thích nữ nhi, càng nghĩ càng hi vọng cọc hôn sự này sẽ thành công, bà nói: "tặng đến rồi cũng không tiện đem trả lại, con lần sau phải cảm tạ Hầu gia đấy."

Kỷ Dao vâng một tiếng.

Liêu thị cùng Chu ma ma rời đi.

Kỷ Dao đem mèo nhỏ đặt trên đất, nó cũng không trốn đi, mà quấn quýt lấy nàng, hai chân còn bám lên chân nhỏ của nàng, muốn bò lên trên.

"Vật nhỏ còn bám người." Kỷ Dao cười, "có phải là Hầu gia dạy mi?"

Mèo nhỏ: "Meo."

"Đúng thế à?" Kỷ Dao vuốt vuốt đầu nó, "Hầu gia đã đặt tên cho mi chưa?"

" Meo."

"Vậy thì kêu mi là Miêu Miêu."

Mộc Hương và Bạch Quả nghe thấy vậy liền cười phá lên.

Trần Tố mang mèo đến tặng xong liền trở về bẩm báo.

Dương Thiệu phất phất tay cho hắn ta lui.

Mặc dù không nhìn thấy Kỷ Dao, nhưng hắn biết chắc chắn nàng sẽ thích. Con mèo đó là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, đặt biệt bám người, sau này Kỷ Dao nhìn thấy mèo, sẽ nghĩ ngay tới hắn.

Nó sẽ luôn bầu bạn bên cạnh Kỷ Dao, thẳng cho đến khi nàng gả cho mình.

Đứng trước cửa sổ, tưởng tượng ra bộ dáng yêu thích của tiểu cô nương, sau đó Dương Thiệu đi tới chính phòng gặp Thái phu nhân.

"Tháng sau con muốn mời một vị khách tới." Dương Thiệu trịnh trọng một cách kỳ lạ.

Thái phu nhân quan sát sắc mặt hắn, không khỏi ngồi thẳng người: "cô nương nhà ai vậy?" nếu như là quan viên nào đó, hắn sẽ không nhắc tới với bà, nếu là chuyện các phu nhân tụ họp, tự bà sắp xếp, Dương Thiệu cũng không nhúng tay vào, vậy chỉ còn dư lại duy nhất một khả năng.

Mẫu thân vẫn là rất hiểu hắn.

Dương Thiệu nói: "Là Kỷ gia nhị cô nương."

"Cái gì?" Thái phu nhân ngơ ngẩn, người đó không phải vẫn còn nhỏ hay sao, lúc trước nhắc đến, bà không đem chuyện đó để trong lòng... đúng rồi, đã qua một năm rồi, qua vài tháng nữa, là đến tuổi cập kê.

Thái phu nhân đánh giá hắn một chút: "Con đã sớm nhìn trúng Kỷ cô nương này rồi?"

"không phải." Dương Thiệu không muốn thừa nhận, "tới năm nay mới chú ý nàng, con dự định để mẫu thân nhìn thử xem."

"Tất nhiên là phải nhìn xem sao." Khó có người được nhi tử nhìn trúng, Thái phu nhân đã đồng ý một nửa rồi, nhưng phải cho người đi điều tra Kỷ gia này một chút mới được, rốt cuộc là gia đình như thế nào, "vậy thì ngày mùng năm tháng tám mời tới đi."

Đợt này, viện của Kỷ Dao rất náo nhiệt.

Chim hót, mèo kêu, hai con rùa bơi lội trong nước, nàng mỗi ngày trừ việc thêu nữ hồng, thời gian còn lại chính là chơi đùa với chúng qua ngày.

Hoa quế tỏa ra mùi hương bay phiêu đãng, bất tri bất giác đã tới tháng 8 rồi.

Hoài Viễn Hầu phủ gửi thiếp mời tới.

Liêu thị rất coi trọng việc này, đích thân đi tới phòng Kỷ Dao dặn dò Chu ma ma trang điểm cho nàng.

Dựa theo kinh nghiệm của Kỷ Dao, Thái phu nhân không thích kiểu trang điểm đậm, nàng liền mượn danh nghĩa của Dương Thiệu để nói ra, Chu ma ma cũng thu liễm một chút không trang điểm quá lố, cuối cùng Kỷ Dao mặc lên người chiếc áo tay hẹp màu tím nhạt bên trong là áo yếm thêu hoa sen, bên dưới là quần nhiều nếp gấp thêu chỉ bạc, khi bước đi như ánh sáng chuyển động của dòng nước, lộ ra bên ngoài, mười phần thần thái.

Liêu thị rất vừa lòng, lúc này mới để cho nữ nhi xuất môn.

Kỷ Dao ngồi kiệu đi tới Hoài Viễn Hầu phủ, trong lòng nàng tâm sự nặng nề, kết quả đi được nửa đường thì bị chặn lại, Trần Tố nói: "mời cô nương lên xe, nhanh một chút."

Kỷ Dao không khỏi cảm thấy kì quái, nhưng Trần Tố là tâm phúc của Dương Thiệu, hắn ta nói như thế này khẳng định là Dương Thiệu sai bảo, cho nên nàng liền nghe theo.

Ai ngờ tới vừa mới lên xe cánh tay liền bị túm chặt, Kỷ Dao không phản ứng kịp, ngã vào lòng nam nhân.

hắn không uống rượu, trên người có một mùi hương mát lạnh, Kỷ Dao lập tức nhận ra, nhỏ gọng kêu: "Hầu gia?"

Dương Thiệu không nói chuyện, cúi đầu đánh giá nàng.

Tiểu cô nương mặc áo màu tím, màu sắc này khiến nàng như lớn hơn một tuổi, cũng tôn lên làn da trắng nõn của nàng, hắn nhướng mày: "không tệ."

"Lẽ nào Hầu gia vì muốn tự mình xem xét nên tới?" Kỷ Dao thầm nghĩ, hắn nói cũng như không, nhưng thực ra trong lòng lo lắng Thái phu nhân có thích mình hay không?

"Xem xét? không đến mức đó," Dương Thiệu dựa vào gần hơn một chút, "chỉ là rất lâu không gặp..." hắn có chút nhớ nàng, đến Hầu phủ rồi không thể thân cận như thế này được.

Ngũ quan của nam nhân bức tới gần, mặt Kỷ Dao có chút nóng, nhắc nhở: "Đừng làm nhòe trang điểm của ta."

Cũng không phải hôn mặt nàng, nhòe cái gì cơ chứ? hắn nắm lấy tay nàng: "Có thích mèo bản Hầu tặng không?"

"Có, nó rất ngoan," đôi mắt Kỷ Dao cong như trăng lưỡi liềm, "ta đi đến đâu, nó đi theo đến đó, buổi tối còn cùng ngủ với ta nữa."

Cùng ngủ? Trong lòng Dương Thiệu cảm thấy có chút vi diệu.

"Đừng quá thân cận nó, mèo dù sao cũng là mèo, cả ngày đi lại trên mặt đất bẩn thỉu, nếu dưỡng thành thói quen rồi thì sẽ không sửa được." hắn không muốn sau này thành thân rồi, con mèo đó còn bò lên giường, ngủ ở giữa bọn họ, quả thực là không thể tha thứ.

Kỷ Dao chưa từng nuôi mèo: "thói quen không tốt?"

"Đương nhiên, những vật nhỏ đó đều giống nhau, nào là mèo, là ngựa, nếu như không huấn luyện từ sớm, sẽ có lúc gây phiền phức, ví dụ như ngựa chiến, quyết không được để nó lùi bước trong lúc chiến đấu.

"Con ngựa Lương Câu của Hầu gia cũng vậy sao?"

"Lúc vừa mới nuôi nó, dã tính khó thuần, ta dùng mất một ngày một đêm mới thu phục được nó." Dương Thiệu vuốt tóc Kỷ Dao, trong lòng thầm nghĩ, thực ra Kỷ Dao cũng như vậy, hắn vì muốn nàng thích mình, mà tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết?

Đến nay coi như thành công rồi.

Trong lòng vui vẻ, hắn đụng một chút lên môi Kỷ Dao.

Kỷ Dao lui lại: "Hầu gia...."

Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống mặt nàng, đôi môi nàng vô cùng kiều diễm, trơn bóng mềm mại, Dương Thiệu nói: "Bản Hầu tặng nàng một con mèo, nàng dù sao cũng phải tạ ơn chứ?"

"Lẽ nào không phải do Hầu gia cam tâm tình nguyện tặng hay sao, sao lại đòi quà đáp lễ rồi?"

Tiểu nha đầu giảo hoạt, Dương Thiệu siết chặt cánh tay trên eo nàng, đem nàng dán chặt vào lồng ngực mình: "không chỉ có một con mèo, bản Hầu còn tặng nàng một chiếc trâm vàng, tại sao hôm nay lại không mang?"

Còn chưa nghị thân mà, sao có thể công khai đeo trang sức đó cơ chứ, Kỷ Dao nói: "Đồ cũng không thể tặng như vậy, phải...."

"Cũng phải làm sao?" Dương Thiệu nâng cằm nàng lên, "đợi đến khi nàng gả cho ta mới tặng? Ha, đến lúc đó tặng nàng một trăm chiếc là được, nhưng hiện nay nàng đang thiếu nợ ta."

Nam nhân hôn xuống, mang theo một loại khí thế không cho phép cự tuyệt.

Kỷ Dao nhịn không được nhắm mắt lại.

Mặc dù trời ngày thu, khí hậu cũng ấm áp, hai người đều ăn mặc mỏng manh, nhưng dán chặt vào nhau như thế này rất nhanh liền cảm thấy nóng. Cánh tay hắn đặt ở bên hông nàng chỉ cảm thấy vòng eo vừa nhỏ vừa mềm mại, cả người liền giống như bị lửa thiêu đốt. Dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, ba lần bốn lượt đối mặt với cô nương mà mình yêu thích, khó tránh khỏi việc nảy sinh ý nghĩ, vốn dĩ chỉ là giải tỏa một chút nỗi tương tư nhưng càng hôn càng sâu.

hắn không ngừng càn quét giữa môi nàng, lúc thì ôn nhu, lúc thì cuồng nhiệt, bên trong Kỷ Dao không phải là một tiểu cô nương không hiểu sự đời, đối với nụ hôn của hắn cũng rất quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ Dương Thiệu như thế này rõ ràng là đã nảy sinh dục vọng, chỉ là vẫn còn khắc chế, nhưng cứ áp chế mạnh mẽ như thế này, đến cuối cùng sẽ không nhịn được....

Trái tim Kỷ Dao đập dồn dập, dùng sức đẩy hắn ra.

Dương Thiệu hơi dừng lại, chỉ nghe thấy tiểu cô nương hàm hồ nói dưới môi hắn: "Hầu gia, ta, ta có đồ muốn tặng ngài."

Lời này ngay lập tức khơi dậy hứng thú của hắn, Dương Thiệu ngẩng đầu: "Rốt cuộc cũng có chút lương tâm."

Kỳ thực lúc đến Kỷ Dao có mang theo bên người.

Bởi vì hắn tặng nàng một con mèo cực kỳ đáng yêu, dạo gần đây nàng càng nuôi càng thích, đương nhiên cũng muốn cảm tạ chút, đúng lúc lần trước chưa tặng... nàng lấy ra đưa cho Dương Thiệu.

Vậy mà lại là dây kết trường thọ.

đã qua tết Đoan ngọ rồi, lẽ nào cái này nàng đã sớm chuẩn bị?

"Tại sao trước đây không tặng?" hắn hỏi.

Lúc đó Kỷ Dao suy nghĩ không kiên định, làm thì đã làm ra, nhưng tặng ra ngoài hình như hơi đường đột, hiện nay cũng đi gặp Thái phu nhân rồi, tặng Dương Thiệu cũng không đến mức bị cho là không biết rụt rè.

Dương Thiệu nói: "Đeo lên cho ta."

hắn hơn kéo ống tay áo lên.

Kỷ Dao cầm sợi dây bằng hai tay, buộc lên tay hắn, nhẹ nhàng thắt nút.

Sợi tơ ngũ sắc cực kỳ bắt mắt, ánh mắt Dương Thiệu nhìn nó, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, đến dịp tết Đoan ngọ hắn cũng từng hướng Kỷ Dao đòi lễ vật, nhưng nữ hồng của nàng kém, túi hương thêu không được, liền làm một sợi kết trường thọ. Lần đầu tiên kết xiêu xiêu vẹo vẹo. hắn cũng coi như là bảo bối mà đeo, năm thứ hai nàng gả vào Hầu phủ, học được kiểu kết mới, nhìn đẹp hơn nhiều, hơn nữa còn biết gắn ngọc châu vào cuối đoạn dây.

Chính là giống sợi dây nàng đang đeo cho hắn, ngọc châu màu lam đậm đụng vào nhau, kêu đinh đang như tiếng chuông.

âm thanh gần ngay bên tai, lại dường như xa tận chân trời.

Dương Thiệu giật mình bừng tỉnh, lẽ nào Kỷ Dao là... trùng sinh? Nếu không tại sao lại kết ra sợi dây trường thọ kiểu này?