Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 118

Edit: Jess93

Sau khi biết những viên đá trong đầm nước kia thật ra là Linh Tương Địa Tâm Thạch -- gọi tắt là Linh Tương Thạch, hơn nữa có thể dùng để luyện chế Càn Khôn động phủ, đương nhiên Văn Kiều sẽ không bỏ qua, dùng dây leo Thạch Kim Mãng vớt lên toàn bộ đá trong đầm nước.

Rất nhanh, bên cạnh đầm nước liền có vô số viên Linh Tương Thạch to to nhỏ nhỏ không đồng nhất. Màu sắc những Linh Tương Thạch này đều vô cùng tinh khiết, không có tạp chất gì, hẳn là có liên quan đến việc nó vẫn luôn ở trong đầm nước.

Nước trong đầm này là Sinh Mệnh Chi Thủy, nó ẩn chứa lực lượng đặc thù trong sa mạc lưu động -- mặc dù hiệu quả hiện tại của vũng nước này chỉ có thể dùng để tưới linh thảo, để sinh vật bị bao phủ bên trong Linh Tương Địa Tâm Thạch bất tử bất diệt, nhưng cũng không phải là nước bình thường có thể so sánh, tự nhiên có thể rửa sạch tạp chất ẩn chứa bên trong Linh Tương Thạch.

Tạp chất càng ít, Linh Tương Thạch càng cứng rắn hơn, luyện thành Càn Khôn động phủ có tính phòng ngự càng tốt.

Có thể nói, Sinh Mệnh Chi Thủy trong đầm nước và sinh vật bên trong Linh Tương Địa Tâm Thạch có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.

Sinh Mệnh Chi Thủy tinh lọc tạp chất trong Linh Tương Địa Tâm Thạch, cung cấp năng lượng sinh mệnh cho sinh vật trong viên đá, làm cho nó bất tử bất diệt; trái lại, sinh vật trong viên đá cũng hiến tế chính bọn nó, để Sinh Mệnh Chi Thủy có thể hấp thu lực lượng trong sa mạc lưu động, có thể chuyển hóa.

Cả hai thiếu một thứ cũng không được.

Văn Kiều hỏi: "Vậy sau khi chúng ta vớt những Linh Tương Thạch này, chẳng phải Sinh Mệnh Chi Thủy trong đầm này sẽ không có hiệu quả?"

"Sẽ không." Ninh Ngộ Châu nói: "Chỉ cần lực lượng trong sa mạc lưu động sinh sôi không ngừng, Linh Tương Địa Tâm Thạch không ngừng ngưng tụ tạo ra, thì nó sẽ tiếp tục tồn tại, trừ khi hủy diệt nơi này đi."

Nhưng cho dù hủy đi, kẻ sau màn cũng có thể bố trí một không gian dưới đất thứ hai tương tự như vậy.

Ninh Ngộ Châu suy nghĩ, từ hai ngày xem xét ở trong thành, chứng minh tòa thành Hoàng Sa này bị bỏ hoang từ lâu, lâu đến không cách nào thăm dò lịch sử và nhân quả của nó. Có lẽ lúc trước người tu luyện rút lui khỏi nơi này, chính là vì ẩn giấu không gian ở dưới thành, nó bị chôn giấu trong lịch sử, chỉ vì ngưng tụ một đầm Sinh Mệnh Chi Thủy kia.

Nhưng mà phương pháp này rốt cuộc vi phạm quy luật tự nhiên, nghịch chuyển sinh tử luân hồi, không có khả năng thành công.

Một đầm Sinh Mệnh Chi Thủy này, vĩnh viễn sẽ không chân chính trở thành Sinh Mệnh Chi Thủy, nhiều nhất chỉ có thể nói là một loại dị thủy tràn ngập sinh mệnh lực.

"Vậy muốn hủy diệt nó sao?" Văn Kiều hỏi thăm.

"Tạm thời để đó đi." Ninh Ngộ Châu tự có suy nghĩ của mình: "Từ trận pháp bày trong thành và trận pháp tại lối vào đến xem, trình độ của người bày ra toàn bộ trận pháp ở chỗ này cực kỳ tinh thâm, kẻ sau màn này có lai lịch bất phàm. Nếu chúng ta phá hủy nó, không biết có khiến cho đối phương chú ý hay không, không bằng giữ lại trước, ngày sau lại điều tra rồi xem tình huống."

Còn có một điều không rõ lắm, hiện tại đầm Sinh Mệnh Chi Thủy này, chỉ dùng sinh mệnh một số sâu kiến trong sa mạc đến hiến tế, không được tính là việc ác. Nếu tương lai đối phương lựa chọn dùng sinh mệnh có linh trí đến hiến tế, sẽ không thể để lại.

Đơn giản là sinh mệnh không linh trí thì thôi, nếu vi phạm thiên lý dùng sinh linh có linh trí hiến tế, sẽ hóa thành ác, Sinh Mệnh Chi Thủy dính vào nhân quả, sẽ chuyển hóa thành một vật mang điềm xấu, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa cho đại lục này.

Chẳng hạn như thi thể Ma tộc bị phong ấn tại chỗ sâu trong bí cảnh Phong Ma kia.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, tự nhiên không có ý kiến, hiện giờ xem ra, nơi này tạm thời không có nguy hiểm gì, lực lượng dùng để dẫn dắt cũng là lực lượng tự nhiên của sa mạc lưu động, còn chưa đạt tới mức nhất định phải hủy đi.

Vớt toàn bộ Linh Tương Thạch trong đầm, bọn họ lại đi thăm dò những chỗ khác trong không gian này, nhìn xem còn có Linh Tương Địa Tâm Thạch hay không.

Đúng lúc hiện tại là ban ngày, nhiệt độ cao, băng tinh hòa tan, nhìn dễ dàng hơn ban đêm.

Bọn họ đã xem xét những sa nham có hơi thở sinh mệnh kia một lần, phát hiện không ít Linh Tương Địa Tâm Thạch, lúc này những Linh Tương Địa Tâm Thạch này bị bao phủ bên trong sa nham, bởi vì chưa tiếp xúc không khí, vẫn ở trạng thái chất lỏng.

Thế là hai người lấy tất cả những Linh Tương Địa Tâm Thạch bị bao bọc trong sa nham kia.

"Có hơi giống sữa Măng Đá." Văn Kiều vừa bận rộn vừa nói: "Sữa Măng Đá cũng sinh trưởng ở bên trong Măng Đá."

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Vạn vật trên thế gian đều có tinh chất, tinh chất của đá cũng là tự nhiên ban tặng, sữa Măng Đá là một loại tinh chất của đá, Linh Tương Địa Tâm Thạch cũng là một loại tinh chất khác của đá, mỗi thứ đều có tác dụng."

Hai người bỏ ra một ngày thời gian, di chuyển toàn bộ Linh Tương Thạch bị bao bọc bên trong sa nham tại không gian dưới đất này.

Chuyển xong những thứ này, Văn Kiều lại đi lấy một chút nước trong đầm đưa vào trong không gian giao cho người rối A Thanh, thừa dịp trước khi thông đạo đóng băng vào trời tối, bọn họ rời khỏi không gian dưới đất.

Sau khi ra khỏi cửa đá, hai người cùng nhau đem cửa đá kia đóng lại một lần nữa, Ninh Ngộ Châu thuận tay bày ra vài trận pháp trên cửa đá.

Trở lại gian phòng bên trên thành Hoàng Sa, bởi vì trận pháp bị phá giải, thông đạo cũng không biến mất, thế là Ninh Ngộ Châu lại bày ra Tụ Linh trận ở xung quanh, bắt đầu chữa trị trận pháp.

Không gian dưới đất hơi có chỗ kỳ dị, đặc biệt là Sinh Mệnh Chi Thủy kia, lo lắng sẽ có người lợi dụng Sinh Mệnh Chi Thủy làm ác, Ninh Ngộ Châu quyết định vẫn nên chữa trị trận pháp kia thật tốt, đưa nó trở về hình dáng ban đầu, người bình thường không cách nào tuỳ tiện đi vào.

Văn Kiều thấy hắn bận rộn, chủ động đến trong thành kiểm tra.

Bọn họ ở trong không gian dưới đất một ngày một đêm, trận pháp bố trí xung quanh thành Hoàng Sa cũng không bị động vào, hiển nhiên trong thời gian này không có ai tiến đến.

Lúc sắc trời hoàn toàn tối xuống, bão cát lại nổi lên.

Văn Kiều đứng phía trước cửa sổ, nhìn xem đêm tối và bão cát bên ngoài.

Tòa thành Hoàng Sa này bởi vì có trận pháp tồn tại, sâu kiến không cách nào tiến vào thành thị, ngược lại vùng không gian dưới mặt đất kia không bị ảnh hưởng, nên có những loài sâu kiến sinh hoạt dưới mặt đất chui vào, trở thành vật thí nghiệm trong đó.

Bỏ ra ba ngày thời gian, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc chữa trị trận pháp kia.

Khi trận pháp được chữa trị một lần nữa, thông đạo biến mất, biến trở về vách tường kiên cố, trận pháp vô hình một lần nữa bao phủ tòa thành Hoàng Sa bỏ hoang này.

Văn Kiều đỡ người tinh thần tiêu hao sạch sẽ ngồi xuống giường chuẩn bị sẵn ở một bên nghỉ ngơi, nhanh chóng nhét linh đan cho hắn.

"Phu quân, chàng không sao chứ?" Nàng ngồi xổm ở trước giường, lo lắng nhìn xem sắc mặt tái nhợt của hắn.

Ninh Ngộ Châu hướng nàng cười cười, ấm giọng nói: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Văn Kiều nhìn hắn, vẫn lo lắng, muốn nói lại thôi.

Sao Ninh Ngộ Châu có thể không biết lo lắng của nàng, đưa tay tại nhẹ nhàng vuốt e khuôn mặt nàng, không biết nghĩ đến gì đó, ánh mắt trở nên xa xăm, khẽ nói: "Ta đã phá giải trận pháp nơi này, tự nhiên phải chữa trị, để tránh có người ghê tởm đi lạc vào, lợi dụng không gian phía dưới kia làm ác."

Ngoài ra, hắn lại bố trí một trận pháp bên trên trận pháp ban đầu, nếu kẻ sau màn lại đến, cũng không thể tuỳ tiện phá giải trận pháp, muốn đi vào cũng không dễ dàng.

Văn Kiều dùng mặt cọ vào tay của hắn, mềm mại nói: "Phu quân, chàng thật sự là một người tốt."

Ninh Ngộ Châu: "..."

Người tốt cái gì, Ninh Ngộ Châu làm như không nghe thấy.

**

Hai người trước trước sau sau bận rộn tại thành Hoàng Sa gần mười ngày, mới rời khỏi.

Khác hẳn lúc đến bởi vì lạc đường đi loạn khắp nơi, lúc trở về, có hai con Hoàng Tinh Kiến dẫn đường, tuyệt đối sẽ không lại lạc đường.

Bởi vì trên đường đi bọn họ đều vẩy một chút Hương Diệp Tán vào hang động sa nham đi ngang qua, mặc kệ bao xa, Hoàng Tinh Kiến đều có thể lần theo mùi Hương Diệp Tán mà đi, tuyệt đối sẽ không để bọn họ lạc đường.

Hai người rời khỏi thành Hoàng Sa bỏ hoang không lâu, đi qua một tòa thành tu luyện, liền đi vào chỉnh đốn vài ngày.

Tòa thành tu luyện này tên là thành Nang Sa, quy mô khá lớn, lớn hơn thành Cô Sa gấp hai lần, là thành tu luyện nổi tiếng ở chỗ sâu thành Hoàng Sa, nghe nói trong thành chỉ riêng người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông tọa trấn đã có ba tên, còn có một lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng tiềm tu ở trong thành, là thành tu luyện cỡ lớn nghe tiếng xa gần, thực lực mạnh mẽ hung hãn, ngay cả đám cướp Hắc Nham Hiệp cũng không dám tùy tiện xâm chiếm.

Trong thành rộn rộn ràng ràng, cực kỳ náo nhiệt.

Đường vào thành chính là nơi náo nhiệt nhất, cửa hàng san sát hai bên đường phố, có đủ loại cửa hàng, người tu luyện lui tới, khiến cho người ta gần như quên mất nơi này là chỗ sâu trong sa mạc lưu động.

Sau khi gửi Đà thú xong, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu liền đi vào cửa hàng thu mua các loại vật phẩm trong thành, đem một chút đồ vật không dùng trên thân bán đi, trong đó có thi thể Xích Tinh Kiến Văn Kiều chém giết, cùng một ít độc thảo thuận tay ngắt lấy lúc gặp ở trên đường.

Thi thể Xích Tinh Kiến bán được giá tốt, thi thể hoàn chỉnh năm khối linh thạch một con, nếu bị hư hao, nhìn mức độ hư hại cân nhắc giá cả, thi thể mấy trăm con Xích Tinh Kiến, bán gần hai ngàn khối linh thạch.

Giá cả độc thảo không cao, cộng lại cũng chỉ đạt được ba mươi khối linh thạch.

Cho nên mới nói, thứ đáng giá nhất trong sa mạc, vẫn là thi thể những loại yêu thú sâu kiến kia, tốt nhất là thi thể hoàn chỉnh.

Sau khi thanh lý những thứ không cần thiết trong túi trữ vật, bọn họ đến nhà trọ trong thành ăn cơm, thuận tiện thuê một gian phòng nghỉ ngơi.

Lúc ăn cơm, hai người ngồi ở đại sảnh nhà trọ, từ người tu luyện xung quanh nghe được một tin tức: Thanh Dực Lang Vương đang tìm kiếm con non của nó ở khắp nơi trong sa mạc lưu động, mang theo một đại quân Thanh Dực Yêu Lang vây bốn phía thành tu luyện, khiến rất nhiều người tu luyện không dám tùy ý ra khỏi thành, sợ ở ngoài thành gặp được Thanh Dực Yêu Lang, bị xem như tên cướp trộm con non Lang Vương mà diệt, chết cũng không có chỗ nói.

Nghe đến đó, Văn Kiều sửng sốt một chút. Thanh Dực Lang Vương kia còn chưa tìm được con non của nó sao?

"Theo ta thấy, người trộm con non của Lang Vương kia, đã chạy từ lâu, làm sao có thể còn ở trong sa mạc? Chỉ sợ đối phương còn đang cười Lang Vương là chỉ súc sinh, bị chơi xỏ cũng không biết."

"Đúng vậy, Thanh Dực Lang Vương tìm con non khắp nơi, vì thế không biết vây quanh bao nhiêu thành tu luyện, cũng may những thành tu luyện đó có cao thủ cảnh giới Nguyên Tông tọa trấn, có thể nói đạo lý với nó, mới không phạm phải giết chóc quá lớn. Nhưng những người hành tẩu bên ngoài liền thảm rồi, gặp được bầy Thanh Dực Yêu Lang, trốn cũng trốn không thoát."

"Bây giờ Lang Vương không thể nào làm bạn với nhân tu chúng ta, chỉ cần một ngày chưa tìm được con non của nó, một ngày sẽ không thu hồi ác ý đối với nhân loại."

"Súc sinh chính là súc sinh, linh trí cao đến đâu cũng chưa hết thú tính."

"Con non Lang Vương bị trộm, nó oán hận nhân loại, giết chóc nặng chút cũng là bình thường."

"Đúng thế, nếu là đứa bé nhà ngươi bị người ta trộm đi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ nhịn không được giết người, gặp được người khả nghi liền giết."

"Ta cảm thấy Lang Vương còn tính là nói đạo lý, người thật sự không trộm, nó gặp được cũng sẽ không hạ sát thủ."

"Điều này cũng có thể hiểu được, nếu nó giết quá nhiều người, tính chất chuyện này sẽ khác hẳn, các lão tổ cảnh giới Nguyên Tông trong thành cũng sẽ không cho phép nó lạm sát kẻ vô tội."

"Ai, ta nói nó tìm lâu như vậy cũng không tìm được, chỉ sợ sói con kia dữ nhiều lành ít."

"Hẳn là sẽ không, nghe nói con non Lang Vương mới sinh ra chính là yêu thú cấp tám, cũng là một yêu thú có sức chiến đấu, chờ dưỡng nó đến hóa hình, chẳng phải là lại thêm một trợ lực cảnh giới Nguyên Hoàng?"

"Chẳng lẽ người trộm con non Lang Vương kia, là vì khế ước nó?"

"Ôi, loại yêu thú sói này rất cao ngạo, sao có thể chịu tuỳ tiện khế ước với người ta? Sói con kia quả thực dữ nhiều lành ít rồi."

"Mà yêu thú hóa hình cũng không dễ dàng, muốn dưỡng đến hóa hình, còn không biết phải bao lâu đâu.."

Trong nhà trọ, một đám người tu luyện vừa uống rượu vừa trò chuyện, chủ đề bất tri bất giác đã lệch đến chuyện dưỡng yêu thú.

Văn Kiều nghe xong, quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chúng ta coi như may mắn, cũng không có gặp phải những Thanh Dực Yêu Lang đó." Dù sau đó vô ý lạc đường đến Hắc Nham Hiệp, rốt cuộc không có đối đầu với người Hắc Nham Hiệp.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười, xem như đồng ý với nàng.

Bọn họ tại thành Nang Sa nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng đủ tinh thần, sau đó tiếp tục xuất phát.

Có lẽ rất nhiều chuyện không cần nói ra, lúc Văn Kiều ở thành Nang Sa nói bọn họ may mắn, không có gặp được bầy Thanh Dực Yêu Lang, lại không ngờ bọn họ rời khỏi thành Nang Sa không lâu sau, liền cùng đại quân Thanh Dực Yêu Lang kia oan gia ngõ hẹp.

"Phù phù phù!"

Khi bầu trời đầy cát bụi ở nơi xa, tiếng chạy băng băng vang lên trong sa mạc, lại nhìn một đám Yêu Lang bay tới giữa không trung, Đà thú phát ra tiếng kêu kinh hoảng, bốn chân nhảy loạn lên.

Nhưng mà bốn cái chân có chạy thế nào cũng không qua nổi, người ta không chỉ có bốn cái chân, còn có cánh đây này?

Rất nhanh đại quân Yêu Lang đã vây quanh bọn họ.

Mấy ngàn con Thanh Dực Yêu Lang vây quanh bọn họ, không chỉ có một đám bay trên trời, trên mặt đất cũng vây quanh một đám, ngay cả một khe hở cũng không có, có thể nói là mọc cánh khó thoát.

Đà thú bị dọa đến bốn cái chân sõng xoài trên mặt đất, duy trì một tư thế nằm xuống, cực kỳ sợ hãi.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu chỉ có thể từ trên người Đà thú đi xuống, cảnh giác nhìn đại quân Yêu Lang kia, lông Văn Thỏ Thỏ đều sắp nổ tung, phát ra tiếng nghiến răng uy hiếp.

Mặc dù Văn Thỏ Thỏ là yêu thú biến dị cấp tám hậu kỳ, nhưng nơi này chỉ riêng Yêu Lang cấp tám đã có mấy chục con.

Nhóm Yêu Lang vây lấy bọn họ, song đồng lãnh khốc.

May mắn chính là, bọn nó cũng không phải thấy mặt liền công kích.

Lúc này, Yêu Lang trên bầu trời thối lui có trật tự tạo ra một con đường, một con Thanh Dực Yêu Lang lớn hơn toàn bộ Yêu Lang bay tới, cúi đầu nhìn chằm chằm hai nhân loại trên đất.

Lang Vương cấp chín hậu kỳ, uy áp phát ra có thể nghĩ, khi nó đến gần, có thể miễn cưỡng đứng lại đã rất đáng gờm.

Toàn thân Văn Kiều căng cứng, vô ý thức chắn trước mặt Ninh Ngộ Châu.

Dưới cái nhìn chằm chằm của cặp mắt lãnh khốc kia, Văn Kiều cảm thấy bọn họ không chỗ che thân, thân thể cứng ngắc đến không cách nào động đậy.

Lang Vương giật giật cái mũi, hiển nhiên đang tìm kiếm hơi thở sói con trên thân hai người bọn họ.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều không thèm để ý, bọn họ chưa từng tiếp xúc sói con, trên người tự nhiên không có mùi sói con, chỉ cần con Lang Vương này biết phân rõ phải trái, không làm khó dễ bọn họ, mọi chuyện vẫn có đường thay đổi.