Quý Tinh mơ hồ nhìn bọn họ, thật sự nàng đáng sợ lắm sao? Không đợi nàng mở miệng, thì đã có người cướp lời, “Quỳ cái gì mà quỳ! Còn không đi bày hàng cho ta.” Một câu cuối cùng, Nam Cung Hi nhìn bọn họ quát, trong khoảng thời gian ngắn, những người bán hàng kia đều đừng lại, không bỏ chạy nữa, ngoan ngoãn bầy hàng.
Quý Tình như hiểu được cái gì, gật gật đầu, thì ra bọn họ không phải sợ nàng, mà là sợ chàng. Nhưng tại sao phải sợ chàng chứ? Nàng hơi khó chịu, nói: “Phu quân, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nàng cười hì hì xoay lại cười với chàng, những người bên cạnh nghe nàng gọi vị kia như vậy, mới kịp phản ứng. Đây chính là vị thiếu phu nhân mà Nam Cung thiếu gia mới vừa thú về nha, nhưng không phải nàng vẫn còn đứng tốt ở đây sao?
"Cái này, cái đó, trở về rồi nói có được hay không?" Thấy thái độ của nàng, Nam Cung Hi liền muốn chạy, chỉ là không thể chạy được, nếu không, dù có chạy về nhà cũng không biết sẽ bị chỉnh thành cái dạng gì!
“Ồ, là như vậy à!” Nàng gật đầu một cái, Nam Cung Hi tưởng nàng đồng ý, thở phào nhẹ nhõm.
"Tối nay, chàng cứ đi về một mình đi thôi.” Nam Cung Hi cứng người đứng đó, những người khác thì kỳ quái nhìn hai người, xem ra bọn họ sống cũng không tệ lắm, ít nhất cho đến bây giờ vị Nam Cung thiếu gia kia cũng chưa nổi giận nha.
"Đứng lại!" Nam Cung Hi gọi người trước mặt đang muốn đi. Nghe được tiếng quát của chàng, đám người đều đồng tình nhìn về phía Quý Tinh, thảm rồi, hình như Nam Cung thiếu gia đã nổi giận. Đã nói mà, người kia sao có thể nhịn lâu như vậy chứ!
Quý chuyện xoay người, uất ức nhìn chàng. Nhưng….
"Cái đó. . . Cái này. . ." Đột nhiên chàng kéo một người bên cạnh qua, "Ngươi giải thích một chút cho phu nhân của ta, vì sao các ngươi sợ ta.”
Nhìn chuyển biến vừa lớn, vừa đột ngột trước mắt, thiếu chút nữa những người đó đã té xỉu tập thể.
Đúng nga! Nàng cũng có thể hỏi người khác mà, “Này, ngươi nói nhanh lên.”
Quý Tinh nhìn người nọ, người nọ lại nhìn Nam Cung Hi, nếu như hắn nói, vậy cái vị này có đánh chết hắn không?
“Ai nha! Người nhìn hắn làm gì, nhìn ta nè, mau nói cho ta biết.” Quý Tinh quay đầu hắn lại, Nam Cung Hi thấy động tác của nàng, mặt đều đen cả rồi.
"Tốt lắm, chàng buông hắn ra, đi lên phía trước đợi đi." Nàng đuổi Nam Cung Hi như đuổi một con ruồi, nhất định là người ta sợ chàng mới không dám nói.
Nghe lời của nàng nói, cộng thêm động tác của nàng, không ai là không hít một hơi, dám dùng bộ dáng như vậy nói chuyện với Nam Cung thiếu gia, nhất định sẽ chết rất thảm.
Chỉ là cảnh tiếp theo làm bọn họ rớt cả mắt kiếng (*Di Phong: thời xưa cũng có ‘mắt kiếng’ luôn à >,
“Này, ngươi có thể nói rồi đó..” Nàng nhìn người nọ, nói. Người nọ thấy thế, liền mạnh bạo nghĩ chẳng lẽ Nam Cung thiếu gia sợ Nam Cung thiếu phu nhân? Nghĩ như vậy, người nọ liền lấy ra dũng khí, nhất nhất đều nói ra hết.
Mỗi một chuyện Quý Tinh nghe được đều không nhịn được nhíu mày, nhất là nghe được việc chàng còn cả gan cướp người ta làm vợ, như vậy cũng quá thất đức đi, ngay cả kẻ ngốc cũng muốn tranh?! Nàng không khỏi liếc nhìn cái vị đang đứng im kia, còn Nam Cung Hi lại nhìn chằm chằm người đứng phía trước nàng, những cái đó là do hắn thêm dầu thêm mỡ á, mặc dù đa phần đều đúng đi.
"Nam Cung phu nhân, còn gì nữa không, dân chúng Đô thành chúng tôi đều sợ Nam Cung thiếu gia.” Người nọ nói nước bọt văng tứ phía, những người bên cạnh thì gật đầu phụ họa, bởi vì họ đã biết, Nam Cung thiếu gia sợ thê tử của mình.
"Nam Cung Hi! Chàng qua đây cho ta!” Nghe được tiếng hét của nàng, tất cả người trên phố đều ngẩn ra, người bị điểm tên thì chỉ chỉ vào mũi mình, sau đó ngoan ngoãn bước tới, cũng không quên trừng mắt với người nọ.
"Chuyện gì?" Chàng vuốt cái mũi của mình, nhìn nàng.
"Còn hỏi ta chuyện gì hả? Chàng nói chàng đi! Tại sao cướp người ta ép cưới? Mà lại còn là một đứa ngốc? Chẳng lẽ ta so ra kém kẻ ngốc đó hả?”
Một câu nói, tất cả mọi người ngã nhào, đều dùng cặp mắt “hoảng sợ” nhìn nàng, cả Nam Cung Hi cũng không ngoại lệ.