Do lần này Hiên Viên Diễm phải ra ngoài rất lâu, Thái hậu nương nương liền giữ hắn ăn xong cơm tối ở trong cơm mới đi, đợi đến khi Hiên Viên Diễm về Vương phủ trời đã đã tối đen, hắn đi thẳng tới thư phòng, để thị vệ bên ngoài kêu Vân đến.
“Cốc cốc…Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang lên.
“Vào đi!”
“Kẹt…” Tiếng mở cửa vang lên, Vân đi vào.
“Vương gia!”
“Ngày mai chúng ta xuất phát đi tìm Mộc Mộc, nhân tiện tra sản nghiệp của Kỳ Hạ một chút, không nên đả thảo kinh xà*, ta muốn nhìn thử xem ngày thường bọn họ làm như thế nào! Có lẽ một chốc không về được, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi!” Hiên Viên Diễm đứng ở trước bàn đọc sách thu xếp thư tín của hắn, dặn dò cũng không ngẩng đầu lên.
*Đả đảo kinh xà: Bứt dây động rừng
“Rõ! Thuộc hạ đi làm ngay!” Nói xong ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.
Sáng sớm, trăng tàn như một khối đá cuội mất đi sự sáng bóng, để tại chân trời; bầu trời yên tĩnh như một mặt gương sáng, như có thể chiếu ra tất cả đất đai. Thỉnh thoảng chim chóc cùng nhau xẹt qua thành đường cong ưu mỹ giữa bầu trời.
“Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể xuất phát!” Hôm nay Vân mặc một trường sam đen như mực, khiến cả người xem ra nhiều hơn một tia sắc bén.
“Đi thôi!” Nói xong Hiên Viên Diễm làm động tác như nước chảy mây trôi tiêu sái phóng khoáng xoay mình lên ngựa, mà con ngựa cũng như biết tâm tình chủ nhân, “Vù” một cái liền chạy như bay ra ngoài.
Mà ba mươi mấy người phía sau đều mặc áo quần màu đen giống như Vân, tất cả đều trang bị giống hệt, tuy cải trang cực kì thông thường, nhưng cả khí thế, vừa nhìn chính là cao thủ trong cao thủ, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Mộc Đào Đào là mất tích dưới vách núi bên cạnh Liên Thành, cho nên đó là lí do mà Hiên Viên Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm thêm manh mối từ nơi đó, hắn sẽ quyết định đi tìm về hướng nào.
Sau khi Mộc Đào Đào hôn mê, lão giả lại châm ngân châm cho đầu của nàng, hi vọng máu vọng máu bầm trong đầu nàng sớm tản ra, vì máu bầm đè thần kinh bên trong não, làm cho nàng mất đi một phần ký ức.
Dưới sự chăm sóc của lão giả và tiểu dược đồng, vừa sáng ngày hôm sau Mộc Đào Đào đã tỉnh lại, ặc, thật ra là đói tỉnh, nàng hôn mê đến mười ngày, lão giả cho nàng ăn đều là thức ăn lỏng.
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, Mộc Đào Đào nhớ tới nàng là xuyên qua, hiện tại đây là một địa phương hoàn toàn xa lạ, sau này nàng chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, đứng lên cầm lấy y phục bên cạnh chuẩn bị mặc, nhìn hồi lâu không biết, đành phải khóac lên trên người, đi đến gian phòng bên ngoài, nằm ở trên giường này đến mười ngày, xương cốt cũng sắp rời ra từng mảnh, chỉ khẽ cử động, toàn thân đau đớn nói không nên lời.
“Mọi người chào buổi sáng!” Đẩy cửa ra thấy lão giả và tiểu dược đồng đều ở sân ngoài sắp xếp thảo dược liền nhẹ giọng chào hỏi.
“Chào buổi sáng!” Lão giả chỉ nhìn Mộc Đào Đào một chút, cảm giác khí sắc của nàng xem như không tệ, lại quay đầu sắp xếp thảo dược của mình.
“Trời ơi! Sao ngươi lại tự ra đây chứ, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng! Nhưng không khí buổi sáng tốt, ngươi ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt!” Tiểu dược đồng thấy Mộc Đào Đào ra ngoài, vội vàng cầm một cái ghế ra ngoài giúp nàng, đỡ nàng ngồi lên trên, vừa như nhắc tới, vừa như lẩm bẩm líu ríu nói.
“Cảm ơn!” Tuy giọng Mộc Đào Đào còn khàn khàn, nhưng vẫn tốt hơn hôm qua rất nhiều, khi nói chuyện cũng không đau như vậy nữa, trong lòng nghĩ y thuật của lão giả này nhất định rất tốt.
Tuy loại bệnh này ở hiện đại một viên thuốc là xong rồi, nhưng xem cách ăn mặc của bọn họ chính là người cổ đại, y thuật cũng không thể đánh đồng với ngàn năm sau, cho nên đó là lí do ở trong lòng Mộc Đào Đào y thuật của lão giả kia có thể đạt đến trình độ này, chắc chắn là rất giỏi rồi.
Cũng may lão không biết suy nghĩ thực sự trong lòng Mộc Đào Đào, nếu không thế nào cũng phải tức giận đến hộc máu, nàng kêu cái gì mà bệnh kia một viên thuốc thì tốt rồi, nàng tưởng rằng là cảm nha, nàng cũng không nghĩ lại rơi từ trên vách đá cao như vậy, có thể chữa cho nàng sống là không tệ rồi, huống chi lão giả còn chữa nàng đến vui vẻ, nha đầu kia thật sự là một tiểu bạch nhãn lang*. Dường như quên mất đứa trẻ Mộc Mộc đã mất trí nhớ rồi, nàng nào biết mình rơi xuống từ nơi rất cao, nhiều lắm là cho rằng mình rớt xuống biển, được bọn họ cứu, cảm mạo không tốt mà thôi.
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Nhất định là ngươi đói bụng đi, ta đi bưng chén cháo tới cho ngươi!” Xoay người chạy về phía phòng bếp nhỏ, không thể không nói tiểu dược đồng vẫn khắc sâu được một chút chân truyền của lão giả, biết bây giờ Mộc Đào Đào hẳn là đói bụng, cũng chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng thanh đạm, nếu không sẽ thương tổn đến dạ dày.
Một lát thì tiểu dược đồng liền bưng tới một chén cháo trắng nhỏ, có thể nói Mộc Đào Đào cực đói nuốt ngấu nghiến vài ngụm liền uống sạch, sĩ diện hả, lót bên trong áo hay chăn cũng không được, sau khi uống xong hai mắt phát sáng nhìn tiểu dược đồng, trong mắt viết đầy còn nữa không? Còn nữa không?. Tiểu dược đồng thì bị ánh mắt của Mộc Đào Đào nhìn đến run lên, không rõ nàng đây là muốn làm gì, cuối cùng vẫn là lão giả lên tiếng nói “Ngươi đã tỉnh lại, không nên ăn quá nhiều một lần, muộn một chút ngươi lại ăn thêm cũng được!” Mộc Đào Đào mới không tình nguyện méo miệng nhỏ cầm chén trả lại cho tiểu dược đồng, mà tiểu dược đồng chứng kiến bộ dáng Mộc Đào Đào méo miệng quá đáng yêu thì mặt liền đỏ lên một chút, bưng chén bỏ chạy về phía phòng bếp, để lại Mộc Đào Đào với khuôn mặt mờ mịt.
“Sao cô nương ngươi có thể rớt xuống từ vách núi?” Lão giả có chút tò mò hỏi, trên người Mộc Đào Đào không có dấu vết đánh nhau với người khác, cũng không có một chút nội lực, không nghĩ người nào nhẫn tâm như vậy đẩy nàng xuống từ vách núi cao như vậy.
“Ta không nhớ rõ!” Mộc Đào Đào nghĩ một chút nói, nhưng đây cũng là sự thực, chính nàng là rơi xuống biển, không biết lão giả này cứu nàng như thế nào liền thành dưới vách núi, mà hiện tại nàng cũng không quen thuộc ở chỗ này, dù sao cũng không thể nói cho lão giả là mình xuyên qua, tin rằng bọn họ rất khó mà không kéo nàng đi thiêu chết.
“Vậy cô nương tên gọi là gì, ở đâu?”
“Ta tên là Mộc Đào Đào, năm nay mười sáu tuổi, những thứ khác ta đều không nhớ rõ!” Mộc Đào Đào nhíu mày nói.
“Vậy sau này có tính toán gì không?” Lão giả cũng tin là thật, tất nhiên mình học y, lão cũng biết trong đầu Mộc Đào Đào có khối máu đè nặng thần kinh, cho là phần mất trí nhớ.
“Ta muốn ra ngoài một chuyến xem có thể nhớ được gì không, đi một bước tính một bước đi!” Mộc Đào Đào nửa thật nửa giả nói xong, nàng muốn đi ra ngoài một chuyến là muốn xem có thể tìm được những người cùng nơi với nàng không.
“Ừ, cũng được, nói không chừng nhìn thấy sự vật quen thuộc có thể nhớ tới một ít chuyện, ngươi ở lại nơi này của ta mấy ngày, đợi thương thế trên người tốt lên ta để Vân Kỳ tiễn ngươi ra ngoài!” Lão giả suy nghĩ một chút gật đầu nói.
“Cảm ơn ân nhân cứu mạng, không biết tôn tính đại danh của ân nhân? Về sau có cơ hội nhất định báo đáp!” Mộc Đào Đào học cách nói chuyện của bọn họ.
“Ha ha, ngươi gọi ta là Vân lão đầu là được!” Lão giả thẳng thắn cười to ra tiếng, hắn chỉ là cảm thấy mười năm không ra cốc, vừa ra ngoài lại gặp nha đầu kia, không thể không nói đây cũng là một loại duyên phận.
Lão không thích người khác gọi lão là thần y, lão cảm thấy như vậy khoảng cách giữa người và người quá xa, còn không bằng kêu một tiếng Vân lão đầu thân thiết hơn.
“Vậy được rồi! Ta cảm ơn lão đầu ngài trước!” Mộc Đào Đào thè lười cười đáp, thực ra ở nhà nàng cũng không thích gọi lão là ông, đều gọi lão đầu, lão đầu, nghe được lão giả muốn nàng gọi như vậy, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, ngược lại rất thuận miệng liền kêu.
Mà tiểu tử Vân Kì kia vẫn ngây ngốc ở trong phòng bếp, che lồng ngực đang va chạm nhảy dựng, cả khuôn mặt cũng đỏ hết. Chao ôi có lẽ mùa xuân nên đến rồi.