Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 202: Ngoại truyện Chính văn Đoạn Vân 6

Editor: mèomỡ

Có lẽ, bọn Trương công công sẽ tìm dọc theo con sông này, bọn họ sẽ được cứu, nhưng sau đó thì sao...... Nếu bị người ta phát hiện bọn họ đã...... Nàng là một kẻ đoạn chưởng sát tinh, có chết cũng chẳng có gì nuối tiếc, nhưng hắn có tiền đồ rộng mở, có vợ con đợi hắn trở về...... Hắn không thể chết được, không thể bị nàng hại chết oan khuất như vậy được

Nàng sống sẽ hại hắn, mà nàng chết hắn lập tức sẽ được cứu, cũng sẽ không bị nàng làm liên lụy.

Nàng chậm rãi đi về đầu thuyền, nhìn nước sông cuộn sóng, nhắm mắt lại.

“Đoạn cô nương, nàng làm gì vậy hả?” Cầu Vĩ đột nhiên lao ra khoang thuyền, giữ nàng lại.

“Đại nhân......”

“Nàng muốn nhảy sông sao, vì sao, vì sao? Là trách ta sao?” Cầu Vĩ vội hỏi.

“Không, không phải, ta......” Đoạn Vân liên tục lắc đầu, nói:“Ngài không nên đuổi theo ta, không nên cứu ta, là ta hại ngài......”

Cầu Vĩ ôm nàng, nói:“Hại ta? Nàng đâu có hại ta? Là do tên dâm tặc cùng người đánh cá kia, liên quan gì đến nàng?”

“Nhưng......” Đoạn Vân cúi đầu, khóc nói:“Nhưng nếu Trương công công bọn họ biết...... Vậy ngài......”

“Ta đang muốn cùng nàng bàn chuyện này.” Cầu Vĩ đỡ lấy nàng đi vào khoang thuyền ngồi xuống nói:“Bây giờ nàng còn muốn tiến cung không?”

“Ta......” Nàng không biết nên trả lời như thế nào.

Cầu Vĩ lại hỏi:“Hoặc nên nói...... nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

“A......” Đoạn Vân khiếp sợ nói:“Đại nhân, ta sao có thể...... Ta là đoạn chưởng, hơn nữa Đoàn công công bọn họ sẽ cho phép sao?”

Cầu Vĩ nói:“Chỉ cần nàng muốn. Chúng ta chắc chắn sẽ được cứu, đến kinh thàn còn phải thông qua một đợt sàng lọc nữa, ta chỉ mong nàng không bị chọn là tốt rồi. Ta sẽ an bài nàng ở lại kinh thành một thời gian.Chờ khi tuyển tú qua đi sẽ lấy nàng vào cửa.” 

“Lấy...... Lấy ta......” Đoạn Vân không thể tin được khóc nói:“Thật vậy sao? Thật sự được sao?”

“Thật sự, chỉ cần nàng đồng ý!” Cầu Vĩ khẳng định nói.

“Nhưng, ta......” Đoạn Vân nhìn tay mình, nói:“Đại nhân không ghét bỏ ta khắc lục thân sao?”

“Ta không tin mấy thứ đó, chỉ là ta… ta đã có thê thất, nàng......?”

Đoạn Vân vội vàng lắc đầu.

Cầu Vĩ vui sướng ôm nàng vào trong lòng.

“Đại nhân......” Sao có thể, hắn sao có thể muốn nàng? Hắn vĩ đại như vậy, sao có thể muốn loại người như nàng......

Cầu Vĩ ôm nàng, nhẹ nhàng cười nói:“Đừng gọi ta là đại nhân, gọi tên ta.”

“Vậy ta gọi chàng là...... Vĩ?” Đoạn Vân nhẹ giọng nói.

Cầu Vĩ nói:“Đoạn Vân...... Ta gọi nàng là Cầm nhi, chỉ có mình ta gọi nàng là Cầm nhi, được không?”

“Vâng, được......”

Không có mái chèo nên thuyền cứ tiếp tục trôi dạt trên sông, cho đến khi trời sáng hẳn, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi dần dần biến thành trời chiều.

Đoạn Vân tựa vào trong lòng Cầu Vĩ, cảm thụ thời khắc hạnh phúc nhất cả đời này, dù cho bọn họ không được cứu, bị chết đói trên thuyền này, nàng cũng không sợ. Nàng không sợ gì hết, chỉ cần có hắn là đủ rồi.

Phía xa, một điểm đen chầm chậm tiến đến gần.

Đoạn Vân tựa vào trong lòng Cầu Vĩ ngơ ngác nhìn điểm đen kia, nghe tiếng tim hắn đập.

Lâu sau, đến khi điểm đen kia càng ngày càng gần, dần dần biến lớn, dần dần lộ ra hình dạng, thậm chí lộ ra bóng người, nàng mới đột nhiên sửng sốt.

Đó...... Không phải thuyền sao?

Nàng đột nhiên chấn động, kinh hãi nói:“Đại nhân, có...... Có thuyền tới!”

Cầu Vĩ quay lại nhìn, quả nhiên là có một chiếc thuyền đang đi về phía họ, xa xa, mơ hồ dường như còn thấy bóng người mặc áo bào màu lục.

Áo bào màu lục? Tri Phủ nơi này hình như mặc màu lục, chẳng lẽ kim châu phái người đi tìm bọn họ?

Cầu Vĩ vội ngồi xuống, nói:“Mau, mau sửa sang lại quần áo!”

“Vâng!” Đoạn Vân đứng dậy, mặc áo khoác vào.

Cầu Vĩ giúp nàng vén tóc, dìu nàng đứng dậy.

Tiếp theo, hắn nhìn thuyền đang dần dần đi tới gần, lại nhìn bộ dáng chật vật của nàng, nói:“Ta nhớ ra rồi, chờ sau khi lên bờ nếu Trương công công hoài nghi, ta sẽ nói nàng đã bị dâm tặc làm nhục, mất trong sạch, bảo hắn gạch tên nàng ra khỏi danh sách, nàng đồng ý không?”

Đoạn Vân gật gật đầu, nói:“Tất cả đều nghe theo chàng.”

Cầu Vĩ nhìn nàng, lắc đầu nói:“Quên đi, ta không đành lòng, có ta bảo đảm cho nàng, ông ta sẽ không nói gì đâu. Đợi đến kinh thành rồi nói sau.” Nói xong, hắn bảo Đoạn Vân chờ ở khoang thuyền, còn mình đến một đầu khác của thuyền ngồi xuống.

Chiếc thuyền kia chậm rãi tới gần, Cầu Vĩ đứng lên la lớn:“Là Tri phủ Kim Châu sao?”

Người trên đầu thuyền vội nói:“Đúng vậy đúng vậy, ngài nhất định chính là Cầu đại nhân!” Nói xong, một người từ trong khoang thuyền đi ra. Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt, như theo thân hình tư thái có thể nhận ra là Trương công công.

Hai thuyền chậm rãi tới gần, Đoạn Vân từ trong khoang thuyền đi ra. Trương công công nhìn thấy quần áo rách rưới của nàng, sắc mặt thay đổi.

Cầu Vĩ cùng Đoạn Vân được đưa lên thuyền, nói cho Trương công công chuyện xảy ra đêm qua, nhưng lược bớt chuyện hai người ở trên thuyền đã phát sinh quan hệ.

Có Cầu Vĩ cam đoan, Trương công công đương nhiên sẽ không cho người kiểm tra trong sạch của Đoạn Vân, chỉ gật gật đầu, để Cầu Vĩ đi nghỉ.

Không ngờ trở lại Kim Châu, một ngày trước khi đoàn người chuẩn bị lên đường, lại có mười người tới dịch quán.

Cầu Vĩ cùng Trương công công vừa thấy hắn, liền lập tức quỳ xuống.

Người tới đúng là Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng hai bên mai đã bạc nhìn bọn họ, nói:“Các ngươi đứng lên.”

Cầu Vĩ đứng dậy hỏi:“Hoàng Thượng không ở kinh thành sao? Sao lại đến Kim Châu này?”

Hoàng Thượng cười ha ha nói:“Trước đó vài ngày trẫm thu được tấu chương nói chấn Trần Tây được viện trợ mấy trăm vạn lượng, nhưng dân chúng lại vẫn bị đói chết rất nhiều. Thế nên trẫm cải trang đi Trần Tây thị sát, nơi đó quan lại yêu dân làm cho trẫm rất vui mừng, đê mới cũng đã sắp hoàn thành, thế nên trẫm chuẩn bị hồi kinh, vừa khéo đi ngang qua Kim Châu.”

“Hoàng Thượng nhân đức yêu dân, nhưng cũng phải chú ý long thể, ngài đi xa như vậy mà chỉ dẫn theo bằng này người, thật sự làm nô tài lo lắng!” Trương công công đau lòng nói.

Hoàng Thượng cười nói:“Trẫm không sao.”

Trương công công nói:“Hoàng Thượng, nếu đi ngang qua thì Hoàng Thượng ở lại dịch quán nghỉ ngơi vài ngày đi, nghỉ ngơi tốt rồi về kinh cũng được.”

Hoàng Thượng nói: “Không được, tuy ở kinh thành có Thích ái khanh cũng không có chuyện gì lớn nhưng trẫm vẫn nên sớm trở về.”

“Hoàng Thượng quan tâm quốc sự thật đáng quý, nhưng Hoàng Thượng hãy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi được không?”

Hoàng Thượng gật đầu.

Đúng lúc này, có người cưỡi ngựa xông vào dịch quán, xuống ngựa liền đi thẳng đến phòng Hoàng Thượng.

“Bẩm báo Hoàng Thượng, Trần Tây truyền cấp báo!”

Tùy tùng bên người hoàng thượng vội tiếp nhận thư tín, đưa tới tay Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cầu Vĩ hỏi:“Hoàng Thượng, Trần Tây xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng Thượng tức giận nói:“Thật to gan, đê vừa mới sửa, sao vừa gặp lũ đã sụp!”

Cầu Vĩ sớm biết là như thế. Hoàng Thượng cải trang đi điều tra, Thích Tĩnh đương nhiên sẽ biết. Hắn đã sớm đưa tin tức đến Trấn Tây rồi, những gì Hoàng Thượng nhìn thấy đều do quan viên nơi đó sắp xếp. Chẳng qua bọn họ không ngờ Trần Tây lại có mưa to sớm như vậy thôi.

“Hoàng Thượng muốn nhanh chóng hồi kinh, vậy Trần Tây......”

Hoàng Thượng nhìn hắn, nói:“Cầu ái khanh, giờ trẫm phong ngươi làm khâm sai đại thần, lệnh cho ngươi lập tức đến Trần Tây điều tra rõ tiền cứu trợ lũ lụt đi về đâu!”

“Hoàng Thượng......” Cầu Vĩ ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc phẫn nộ trên mặt Hoàng Thượng, cuối cùng cúi đầu nói:“Thần...... Tuân mệnh!”