Nếunhư một người nào đó làm quá nhiều điều trái ngược với bản tính của mình đểchiều theo ý người khác thì chắc chắn họ sẽ không thể có niềm vui thựcsự. Giống như câu nói của Vu Đan (*) trong chương trình Cuộc đời nghệthuật mà cô xem trên ti vi, tìm một người thích hợp với mình là tốt nhất.
Hai ngày liền, Phùng Hy không ra khỏi cửa, ở nhà yêntĩnh luyện thư pháp.
Ánh mắt cô dừng lại ở những câu cuối cùng, cô mỉmcười, lướt nhẹ cây bút, viết một câu trên giấy: “Người có chí, sự ắt thành!”.
Viết xong câu đó, mọi nỗi u ám trong lòng bỗng chốcbay biến đi đâu hết, Phùng Hy đặt bút xuống, kéo rèm cửa ra, ánh tà dương đangrọi xuống, mây trắng bay lững lờ. Côcũng muốn bay.
Phùng Hy ngắm đến khi màn đêm buông xuống, gió hiu hiutừ ngoài cửa sổ hắt vào, cô hít thở thật sâu, quyết định ngày mai đi du lịchcho khuây khỏa.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô hơi giật mình. Có đến thì Chi Hoa cũng phải gọi điện trước cho cô, ainhỉ?
Cô nhìn qua lỗ nhòm, Mạnh Thời đang đứng với nhân viênbảo vệ. Phùng Hy hơi sững người, ra mở cửa.
Mạnh Thời cười rất tươi, “Làm phiền cô quá, tôi gặpcậu Trương, nghe cậu ấy nói chuyện, hai ngày nay không thấy cô đi bơi, đi dạo,sợ cô xảy ra chuyện gì”.
“Cảm ơn, anh vào nhà ngồi đã”. Tâm trạng Phùng Hy đang vui, cô mời Mạnh Thời vào nhà.
Bảo vệ Trương thấy không còn việc gì nữa, bèn cười đira.
Phùng Hy vào bếp pha trà.
Mạnh Thời chỉ định ngồi cho phải phép một lát rồi về,ánh mắt dừng lại ở bức thư pháp trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Nhìn thấy bài Lạc Thần phú và câu “Người có chí, sự ắtthành” mà Phùng Hy viết, không nhịn được cười, liếc nhìn vào trong bếp, thấyPhùng Hy rất thú vị.
Phùng Hy bưng ấm trà đi ra, thấy Mạnh Thời đang nhìnchữ cô viết, tỏ ra hơi ngại ngùng, “Viết linh tinh ấy mà”.
“Rất đẹp. Phong cách chất phác và cổ xưa, mỏng manhnhư làn da em bé, đáng giá ngàn vàng”
“Gì vậy?”
Mạnh Thời giật mình, cười đáp: “Ý tôi muốn nói là cáinghiên này của cô rất đẹp, đời nhà Thanh đấy”.
Hả? Những thứ vặt vãnh trong phòng mà cũng tìm đượcbảo bối? Phùng Hy đặt ấm trà xuống đi vội vào phòng, cầm chiếc nghiên lên ngắmnghía rồi bật cười: “Thật hay là giả vậy? Tôi mua nó khi đi chơi Phan Gia Viênđấy, thấy hoa văn khắc trên đó đẹp nên mới mua, bỏ ra hơn hai trăm tệ. Đời nhàThanh hả? Đời gần đây nên cũng chẳng đáng giá bao nhiêu”.
Mạnh Thời nói: “Hiện giờ người ta không thích sưu tầmnghiên cổ lắm, giá bán không cao như đồ sứ hay tranh và chữ. Nghiên cổ không giống với những cái khác, nghiên thờiMinh - Thanh rất chú trọng đến vật liệu nên lại đáng giá. Tôi dự đoán cáinghiên này của cô cũng đáng giá vài nghìn đấy”.
Phùng Hy hào hứng nâng chiếc nghiên lên ngắm nghía,ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khởi, “Tốt quá, sau này nếu thiếu tiền thì mang nó đi cầmđồ”. Trong lúc xúc động, chiếc nghiên bị nghiêng đi, mựcliền chảy ra, dây ra khắp đất khắp tay, cô quay đầu đi ra nhà vệ sinh.
“Đừng cử động!” Mạnh Thời gọi giật lại, rút ra mấy tờgiấy ăn trên tràng kỷ thấm hết chỗ mực trên tay cô, sau đó lại lau sơ qua chiếcnghiên, nói: “Cô ngốc quá, cứ cầm thế ra nhà vệ sinh, lúc quay vào mực còn rỏra nhiều hơn”.
Phùng Hy cười khì, cầm nghiên ra rửa. Lúc cầm giẻ lau đi ra, Mạnh Thời đang ngồi xổm xuốngđất dùng giấy ăn lau sàn nhà. Cô vội bước đến dùng khăn ướt lau cho sạch, sauđó mới dẫn Mạnh Thời ra nhà vệ sinh.
Trước cửa nhà vệ sinh có treo rèm, dây leo màu xanhhoa màu vàng rất nổi bật. Mạnh Thời nhìn kỹ, phát hiện thấy dây leo màu xanhđược kết bằng vải xanh, hoa điểm trên đó là những cánh hoa làm bằng vải vàng,nhụy hoa được kết bằng vải màu hồng sẫm tím nhạt. Vén rèm đi vào, trên tấm cửakính của nhà vệ sinh có treo một chữ “Phúc” lớn.
Mạnh Thời thấy lạ, không ngờ lại có người treo chữ“Phúc” trước cửa nhà vệ sinh. Nghĩ tới tác dụngcủa nhà vệ sinh, anh liền bật cười.
Trên bốn bức tường lát gạch men trắng chỗ bồn rửa tayđược dán đầy tranh hoạt hình, trên các móc câu có những con thú nhỏ, cốc đánhrăng là một chiếc cốc gốm, bàn chải đánh răng điện. Trên tường có gắn mấy giá đựng đồ hình tam giác, bêntrên đặt mấy bồn xương rồng nhỏ và một giỏ hoa lan. Phía trên bồn rửa tay cóxếp một hàng lọ nước hoa. Lọ nước hoa làm bằng thủy tinh long lanh óng ánh, bêntrong không còn nước hoa, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng đâu đây. Anh hít thậtsâu, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời rửa tay, nhìn ra ngoài, khẽ mở cửa nhà vệsinh, sững người.Từ cửa sổ đến chân tường, đâu đâu cũng bày bồn cảnh, bình chứanước của bồn cầu còn dính hai con búp bê nhỏ xinh. Bên cạnh bồn tắm có một giásắt uốn hoa cao nửa mét, bên trên có đặt nến. Nhìn thấy những ngọn nến hìnhvuông đó, trong đầu Mạnh Thời tưởng tượng ra hình ảnh Phùng Hy tắm dưới ánh nếnlung linh. Anh vội quay ra, cảm thấy xấu hổ với sự tưởng tượng vừa rồi.
Lúc này Mạnh Thời mới ngắm nghía kỹ phòng khách chưađầy mười lăm mét vuông. Thông qua nhân viên bảo vệ anh đã tìm hiểu và biếtPhùng Hy đang thuê nhà. Rất rõ ràng, cô đã cố gắng xóa hết dấu vết của người chủcũ, ngay cả ghế sofa cũng mua vải bọc mới, đệm tựa cũng là mới. Trong phòngkhách chủ yếu bày các loài cây thủy sinh, đựng trong các bình thủy tinh trongsuốt, cao thấp đan xen. Chiếc bàn và tủ sách gần cửa sổ là của IKEA(4), nhìn làbiết cô ấy mới mua.
Nền nhà được lát bằng gạch sứ, dưới tràng kỷ được trảithảm vuông, xóa đi vẻ lạnh lẽo của gạch sứ. Ấmtrà làm bằng ống tre, hai chiếc cốc nhỏ màu xanh nhạt cũng được làm bằng ốngtre nhỏ, tất cả được đặt trong khay chén, Phùng Hy ngẩng đầu nhìn Mạnh Thờicười: “Anh uống trà đi!”.
Nụ cười của cô và hương trà quyện lẫn vào nhau, MạnhThời thấy hơi lâng lâng. Nhấp một ngụm trà, Mạnh Thời liền cười: “Trà Phổ Nhĩgiảm béo”.
“Hi hi, đúng vậy”. Phùng Hy nhấp một ngụm trà, hỏi vớivẻ tò mò: “Anh học ngành giám định đồ cổ, tại sao lại đi làm việc ở trung tâmthể dục thẩm mỹ?”.
“Giám định đồ cổ là sở thích, còn đi làm ở trung tâmthể dục thẩm mỹ là vì kế sinh nhai. Còncô, cô học ngành gì vậy? Để tôi đoán nhé, văn học? Thiết kế khuôn viên? Nghệthuật?”, Mạnh Thời nói ra những dự đoán của mình.
Phùng Hy liền cười, “Tôi học ngành tự nhiên, điện khítự động hóa. Cũng giống như anh, đó là sở thích của tôi, còn điệnkhí tự động hóa là vì kế sinh nhai”.
Mạnh Thời sững người, bật cười: “Đúng đúng, vì kế sinhnhai, không được ham chơi đãng tính”.
“Sai rồi, câu nói này không thích hợp với tôi. Tôi không học ngành giám định đồ cổ”.
Phùng Hy sửa sai cho Mạnh Thời với vẻ rất nghiêm túc,hai chữ “đồ cổ” được nhấn rất mạnh.
Mạnh Thời lại bật cười, chỉ bức tranh chữ trên bànhọc: “Không ngờ cô lại có nhiều sở thích đến vậy. Hiệngiờ rất ít người viết được chữ đẹp, bàn phím máy tính đã thay thế bút”.
“Hồi nhỏ bị ép phải viết. Bố tôi cầm chiếc chổi lông gà ngồi cạnh tôi theo dõitôi luyện chữ, đến giờ tôi lại thấy viết chữ là phương pháp tốt để dưỡng tâm”.Phùng Hy nhìn đám chữ trên bàn học mỉm cười. Điền Đại Vĩ chưa bao giờ khen chữcô, cô đi làm ăn ở ngoài, về nhà lại phải làm việc nhà, thời gian được tĩnh tâmviết chữ không nhiều. “Mấy năm rồi không viết. Không ngờ, hôm nay giở bút mựcgiấy nghiên ra, lại phát hiện ra mua được một cái nghiên cổ đáng giá vàinghìn”.
Mạnh Thời nổi hứng, đặt cốc trà xuống nói: “Tôi có thểdùng nghiên cổ của cô được không?”
Phùng Hy liền hỏi: “Anh cũng viết bút lông à?”.
“Có biết một chút”. Mạnh Thời cố làm ra vẻ khiêm tốn,điềm đạm như Kim Thành Vũ trong bộ phim Xích Bích, khiến Phùng Hy bật cười.
Cô lấy ra một chén nước nhỏ, đổ một ít vào nghiên, lấythanh mực mài đều. Mùi mực thoang thoảng, Phùng Hy mài từng vòng một,tinh thần rất tập trung.
Ánh sáng màu cam hắt lên trán cô, má cô, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng màimực. Mạnh Thời đứng rất gần, anh nhìn thấy rất rõ, nhìn thấy cả vẻ cười cườitrên khóe môi cô. Đột nhiên anh thấy Phùng Hy giống như các loài cây thủy sinhở đây, trong sáng lung linh.
“Được rồi”.
Mạnh Thời quay về với thực tại, anh cầm bút rửa trongnước, theo chiều ngòi bút, chấm đầy mực, khẽ trầm tư, viết xuống giấy một câutừ: “Bíchđào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinhhồi, khả tích nhất chi như họa, vi thùy khai?(5)”.
Mạnh Thời đặt bút xuống, nhìn Phùng Hy cười nói: “Chữtôi viết hơi thanh, không hào phóng như nét bút của cô”.
“Cô đang nghĩ tới hình ảnh nàng Lạc Thần trong bài LạcThần phú của Tào Thực, chỉ ước mình được mình hạc sương mai như thế”.
“Gầy quá cũng không tốt”. Nói xong Mạnh Thời cười cười, “Tôi sẽ tặng cô mấyquyển luyện chữ hay lắm, có gì tôi sẽ đưa cô ngay”.
Phùng Hy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai tôi định đi HàngChâu du lịch, đợi sau khi tôi về nhé?”
Cặp lông mày của Mạnh Thời khẽ nhếch lên, hỏi: “Vậy à? Đi công tác à?”
“Không, tôi đi chơi”.
Mạnh Thời liền cười đáp: “Tôi có người bạn ở HàngChâu, có cần tôi đặt phòng giúp cô không?”
“Đăng ký qua mạng rất thuận tiện, tôi đã đặt rồi. Trên đường Nam Sơn, rất gần Tây Hồ.
“Ngày mai cô đi rồi, thôi nghỉ ngơi sớm chút đi”. Mạnh Thời lịch sự cáo từ.
Phùng Hy nhìn câu từ của Mạnh Thời trên bàn, chỉ cónửa bài. Cô mở máy tính ra và tìm trên trang Baidu, đây là bàiNgu mỹ nhân của Tần Quán. Nửa bài còn lại là: “Khinh hàn tế vũtình hà hạn, bất đạo xuân nán quản. Vi quân trầm túy hữu hà phương, chỉ phạ tửutỉnh thời hậu, đoạn nhân tràng”(6). Côđọc đi đọc lại mấy lần liền, cười đau khổ, Mạnh Thời khuyên mình đừng say rượuvì tình ư? Làm sao anh có thể hiểu được tâm trạng của một người phụ nữ đã lyhôn bị chồng cũ chà đạp sỉ nhục? Chỉ có điều, cô sẽ không bao giờ để mình buôngthả say rượu nữa, đầu sẽ đau, cơ thể sẽ không thể chịu nổi.
Lúc này đây Mạnh Thời đang đứng thất thần dưới tầng. Ánh đèn đường mờ mờ hắt xuống mặt anh, trong đôi mắtthanh tú toát lên một vẻ tư lự. Anh nghĩ, anh đã bị các loài cây và mùi vị giađình toát ra từ những đồ vật nhỏ trong nhà của Phùng Hy làm cho cảm động. Mùicủa nước hoa, mùi của các loại cây, hương trà, mùi của giấy mực. Cô giống nhưmột cuốn sách có nội dung phong phú, mỗi khi lật sang trang mới lại có nhữngnội dung khác nhau. Vẻ bướng bỉnh trong lần gặp đầu tiên, vẻ nhếch nhác mà bảovệ Trương kể lúc cô say rượu, vẻ điềm đạm trầm tĩnh khi luyện thư pháp ở nhà…Anh ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng Phùng Hy, lẩm bẩm: “Hàng Châu là một nơiđẹp, nếu không có thành tâm thì đừng đến làm phiền”.
Trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng. Hàng Châu là một thành phố đẹp. Hàng Châu trong thángtư khiến Phùng Hy như được thư thả tâm hồn dưới màn mưa lất phất.
Phùng Hy rất thích những thành phố có cà phê. Qua cà phê, cô được nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ởThượng Hải, biển ở Thanh Đảo, ngõ nhỏ của Lệ Giang, Tây Hồ ở Hàng Châu. Hươngthơm của cà phê khiến cô ngây ngất.
Cô chỉ đi du lịch một mình, chỉ đi đến những nơi cóđiều kiện tốt. Phùng Hy cho rằng, đây là một sự hưởng thụ. Còn cùngbạn bè đem theo lều bạt lên núi về nông thôn, đó lại là một thú vui khác.
Những đồ vật nhỏ mà cô thích bao gồm thu thập các cốccà phê, thìa pha cà phê, mua các loại hạt cà phê ở các khu vực khác nhau. Ngoài cà phê, cô còn thích trà. Dĩ nhiên là bao gồmcác loại ấm trà, cốc trà, mua các loại trà khác nhau. Hàng Châu, vừa có cà phê vừa có trà.
Ngồi trong quán cà phê trên đường Nam Sơn, cuộn mìnhtrên chiếc ghế sofa nhung, cà phê đen không pha thêm sữa tỏa ra một mùi hươngthuần khiết, phía xa là Tây Hồ mờ ảo. PhùngHy tiện tay đặt quyển tạp chí lên mặt, che đi đôi mắt đang khép hờ của cô.
Buổi trưa, tiếng nhạc không được thư giãn, giọng hátbuồn của Giang Mỹ Kỳ(7) vang lên: “Anh yêu dấu, tại sao anh không ở bên em…”
Ta không có anh yêu dấu, Phùng Hy thầm nghĩ, cô bậtcười. Cô bỏ quyển tạp chí xuống, liếc nhìn túi đường, vịngọt ngào hiện lên trong đầu cô. Mùi hương cũng có ký ức, giảm béo kỵ nhất làhồi tưởng về các món ăn ngon, những ký ức này sẽ là một sự thách thức lớn đốivới cô.
Buổi sáng Phùng Hy uống một hộp sữa chua, ăn một quảtáo, bụng đã đói meo từ lâu. Cô thở dài, uốngmột ngụm cà phê đã có phần hơi nguội, trả tiền rồi ra về.
Mưa lất phất, không ướt người, giống như vẻ khoankhoái nhẹ nhàng mà sương mù mang tới. TâyHồ đã hiện ra trước mắt, Phùng Hy đứng bên cầu Đoạn suy nghĩ mông lung.
Liễu bay phất phơ. Cô đi dọc theo bờ đê Bạch, trời đãxẩm tối, khách du lịch cũng ít dần. Phùng Hy đứng trên đê Bạch lặng lẽ ngắmnhìn Tây Hồ, những năm tháng trong quá khứ tựa như một bộ phim cũ đang chiếuchầm chậm. Trước đây cô chưa bao giờ lên kế hoạch cho cuộc đời của mình, họcđại học, tốt nghiệp, đi làm, yêu, kết hôn, rất tự nhiên. Trong bảy năm đó, côluôn luôn phải xoay quanh Điền Đại Vĩ, giống như một vệ tinh trung thành, quỹđạo không bao giờ thay đổi.
Đến ngày hôm nay, Phùng Hy nghĩ với vẻ nuối tiếc, tạisao mãi cho đến sau khi ly hôn, cô mới phát hiện ra cái lợi của việc tự mìnhlàm chủ cuộc sống của mình?
Trời tối dần, cảnh vật phía xa đã trở nên mờ ảo. Phùng Hy lấy máy ảnh ra nhanh chóng chụp hết một cuộnphim, rồi cô cẩn thận lấy vải mềm thấm hết lớp sương trên máy ảnh.
Thân máy ảnh hiệu Hải Âu, ống kính hiệu Nikon, cô muakhi còn đang học môn nhiếp ảnh tự chọn thời đại học, sau khi tốt nghiệp lại bỏkhông, suýt nữa thì cô quên cách chỉnh sáng rồi. Cảmột cuộn phim chụp được ba mươi tám kiểu, cô chỉ chọn lấy năm cảnh, về nhà rửara là có thể đối chiếu độ sáng.
Cô lựa chọn môn nhiếp ảnh ở trường, hoàn toàn là doPhụ Minh Ý thích chụp ảnh. Hai người cùng đichụp ảnh, quay về lại cùng trốn trong phòng tối bận rộn thâu đêm. Nhìn nhữngthước phim mình chụp được rửa ra, cô vừa cảm thấy tự hào vừa thấy hạnh phúc.
Phụ Minh Ý thường xuyên chụp ảnh cô, vô tình đưa côvào ống kính. Anh thường cười nói: “Hy Hy, nhìn này, anh chụp em đẹpthế chứ, em chẳng bao giờ chụp anh cả”.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô mãi mãi không bao giờ có thểđuổi kịp Phụ Minh Ý, nhưng cô chỉ tận hưởng quá trình được ở bên anh. Có người coi trọng kết quả cuối cùng, còn cô, cô chỉcoi trọng quá trình mà thôi. Đối với Phùng Hy, chụp ảnh xấu hay đẹp không quantrọng, niềm vui và niềm hạnh phúc trong lúc chụp mới là quan trọng nhất.
Có lần đi chơi với Điền Đại Vĩ, cô đã mang theo chiếcmáy ảnh này, khóa mình trong nhà vệ sinh bận rộn cả một ngày. Điền Đại Vĩ chỉ nói một câu: “Chụp ảnh là trò đốttiền, những ảnh em chụp cũng chẳng giật được giải nhiếp ảnh gì đâu, chỉ lãngphí phim mà thôi, có gì thú vị chứ?”.
Nghe thấy vậy Phùng Hy cũng cảm thấy mất hứng, cất máyảnh ở nhà chẳng lấy ra dùng lần nào nữa.
Nếu như một người nào đó làm quá nhiều điều trái ngượcvới bản tính của mình để chiều theo ý người khác thì chắc chắn họ sẽ không thểcó niềm vui thực sự. Giống như câu nói của Vu Đan(8) trong chương trìnhCuộc đời nghệ thuật mà cô xem trên ti vi, tìm một người thích hợp với mình làtốt nhất.
Ly hôn đã làm cô thay đổi quá nhiều, cô muốn tìm lạitất cả những sở thích của mình trước kia, để chúng làm cho cô trở nên bận rộn. Phùng Hy buồn bã nghĩ, có lẽ, chỉ có cách không ngừnglàm cho cuộc sống trở nên phong phú, cô mới không có thời gian để nghĩ về quákhứ buồn.
Đeo ba lô đựng máy ảnh đi xuống bờ đê, Phùng Hy ngầnngừ một lúc, cô vẫn không bắt taxi. Côquyết định đi bộ về khách sạn trên đường Nam Sơn.
Mưa bắt đầu hắt ướt lên mặt. Trời đã biến thành màu xám tro, Tây Hồ trong màn đêmlại mang một dáng vẻ khác. Trong bóng tối của những lùm cây là những ánh đènnhấp nhánh như đèn đom đóm. Tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng phòng trà, tiếng quáncà phê văng vẳng đâu đây dưới ánh đèn huyền ảo.
Đoạn đường này rất dài. Nghenói đi bộ nhanh có lợi cho giảm béo, Phùng Hy cố gắng rảo bước thật nhanh. Côtham lam ngắm nhìn cảnh đêm ở Tây Hồ, trong đầu vạch nhanh kế hoạch tham quanHàng Châu. Cô muốn đợi đến sau khi qua Thanh Minh sẽ đi mua lô trà Long Tỉnhđầu tiên được đưa ra thị trường, và còn mua một chiếc nghiên Thanh Khê. Đầm lầyTây Khê chắc chắn sẽ phải đi, cô hy vọng sau khi để lãng phí phim sẽ chụp đượcmột hai tấm ảnh phong cảnh đẹp như tranh thủy mặc, đó là một trong những món đồkỷ niệm từ chuyến đi Hàng Châu.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, cô quyết định đi mộtchuyến Thiệu Hưng, đến đó để mua rượu Hoa Điêu về sưu tầm. Sang đến mùa đông, dùng nồi cơm điện hâm nóng lên, cóthể ngồi trong phòng chậm rãi thưởng thức. Theo kế hoạch này, cô có thể ở HàngChâu trong nửa tháng.
Phùng Hy vô cùng biết ơn vì có một công việc có thunhập cao, để cô có thể thoải mái tiêu xài ở Hàng Châu mà không phải đắn đo gìnhiều. Cô hy vọng dùng hai tháng để làm thay đổi mình, saukhi trở về một cuộc sống mới sẽ được bắt đầu. Mục tiêu mới nhất của cô là mộtcăn hộ, hay nói chính xác hơn là xây cho mình một cái tổ nương thân.
Khi về đến khách sạn, chân đã mỏi rã rời, người hơi toátmồ hôi. Phùng Hy vừa mệt mỏi, vừa sung sướng nghĩ, nhất địnhtrong hai tháng cô sẽ gầy đi. Lúc đó thời tiết đã nóng, cô có thể mua sắm thêmquần áo mới, có thể tận hưởng niềm vui trang điểm cho mình.
Thay phim xong, Phùng Hy điều chỉnh tiếng chuông điệnthoại, tập trung tinh thần tập yoga trên giường. Thángđầu tập yoga vô cùng khó, nhưng chỉ cần kiên trì, một tháng sau, những động tácmà hồi đầu tưởng không thể hoàn thành đã trở nên nhẹ nhàng. Giống như cô hiệnnay, gập người tập bụng hết sức dễ dàng.
Cô áp mặt xuống chân, nhớ tới buổi đến trung tâm thểdục thẩm mỹ, huấn luyện viên Trần ấn lưng cô xuống, nói bụng cô nhiều thịt thừaquá, Phùng Hy vừa cười vừa từ từ thở ra bằng miệng.
Bữa tối, vẫn là một quả táo, một quả chuối và một hộpsữa chua. Cô sờ bụng mình với vẻ vui mừng, gần đây đã thu nhỏđược thành công dạ dày, buổi sáng chiếc bụng mỡ sờ thấy lép kẹp, niềm vui nàyđã khiến cảm giác đói bay biến đi đâu mất.
Chuông điện thoại réo trong lúc cô còn đang ngất ngâyvới thành tích của mình, cô nhìn điện thoại, số của Phụ Minh Ý. Phùng Hy hơingần ngừ, cô không biết Phụ Minh Ý định nói gì. Nếukhông vì miếng cơm manh áo, chắc cô đã từ chức bỏ đi lâu rồi. Đi cách Phụ MinhÝ thật xa, tức là cách quá khứ thật xa.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục đổ, sau khi dừng lạilại tiếp tục vang lên, Phùng Hy cắn môi, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bópquai hàm tạo ra nụ cười, cố làm ra vẻ gấp gáp nghe máy: “A lô? Vâng, em vừa tắm xong, có việc gì không anh?”
Phụ Minh Ý cười: “Không có việc gì cả, em về nhà rồià?”
Phùng Hy thầm nghĩ, không có việc gì thì gọi đến làmgì? Nhưng cô không nói ra suy nghĩ này, tiếp tục để tiếngmình nói với vẻ cười cười: “Em đang chơi ở Hàng Châu, vài ngày nữa sẽ về thămbố mẹ”.
“Em đi một mình à?”, Phụ Minh Ý nhớ ngày trước PhùngHy không thích đi đâu một mình, đi đâu cũng phải có bạn cùng lớp đi cùng. Nghĩ tới hình ảnh cô một mình lẻ loi đứng bên Tây Hồ,Phụ Minh Ý thấy thương thương.
Tiếng Phùng Hy trong điện thoại rất vui vẻ, “Ngồi ởquán cà phê, ngắm phong cảnh, shopping. Lâulắm chưa đi chơi như thế này rồi, đi một mình cũng thích lắm”.
“Bao giờ em về?”
“Em chưa biết, để xem tình hình thế nào đã. Nếu vui thì chơi thêm vài ngày, không vui thì thu dọnhành lý quay về”.
Vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ trong giọng nói của cô khiến PhụMinh Ý thở phào.Anh dặn dò thêm một câu, hỏi: “Nơi em ở có an toàn không?”.
“Tốt lắm, ngay cạnh Tây Hồ trên đường Nam Sơn”. Phùng Hy vừa cười vừa nói dối, “Có người bạn ở gần đâyhẹn em tối đi chơi. Thế đã nhé, bye bye!”.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, tay sờ lên ngực, timđập thình thịch. Sự quan tâm của Phụ Minh Ý khiến lòng cô rối bời. Điềumà cô không cần nhất là sự quan tâm của anh, nó khiến cho cô không thể kìm nénđược và nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày xưa. Phùng Hy tự nhắc mình, anh đã kếthôn rồi, và người mà anh lấy lại là con gái của sếp tổng, cô không được dínhdáng gì với anh.
Phùng Hy của tám năm về trước sẽ không nghĩ như vậy,cô sẽ cảm thấy lãng mạn, cảm thấy ấm áp, sẽ cảm động rơi nước mắt. Hiện giờ, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là miếngcơm manh áo của cô. Cô nghĩ với vẻ bi ai, phải chăng cô đã bị xã hội tôi luyệnvà trở nên xảo quyệt, thực dụng rồi ư?
Hai tháng, Phùng Hy quyết định, chưa đến ngày cuốicùng quyết không lộ diện ở công ty, để Phụ Minh Ý và Vương Thiết đấu đá nhau. Chiến tranh, không phải đều bắt phụ nữ tránh xa đósao?
Quán cà phê, phòng trà, các thắng cảnh… Phùng Hy sắpxếp thời gian rất cân đối, nội dung duy nhất mà cô bỏ qua là các đặc sản củaHàng Châu. Cô nhìn các món khiến cô phải chảy nước miếng như bánh đậu xanh, gàhấp lá sen, vịt hấp lá sen, mì tôm sốt lươn, cá chua ngọt… mà lòng vô cùng hậmhực. Cô tự bảo với lòng mình, đợi cô gầy đi, gầy đi…
Cô ở Hàng Châu hai ngày, vẫn kiên trì sáu giờ sángtỉnh dậy, mặc quần áo thể thao chạy quanh Tây Hồ.
Lúc này đây khách du lịch quanh Tây Hồ rất ít, sươnggiăng khắp hồ, hơi thở xen lẫn với bầu không khí trong lành, mát lạnh. Phùng Hyđang chạy, thỉnh thoảng lại gặp người dậy sớm chạy thể dục, hai bên tươi cườichào nhau.
Phía trước có một người đang chạy, bộ quần áo thể thaomàu đen, bước chạy chắc nịch, gương mặt điển trai, vừa nhìn đã thấy chạy quagóc đường. Phùng Hy vừa chạy vừa ngoái đầu ra xem, người kia đã chạy xa rồi. Cônghĩ, chắc chắn là cô nhìn nhầm, người đàn ông đó trông rất giống Mạnh Thời.
Phùng Hy lại đi chơi một ngày, chập tối mới về đếnkhách sạn. Vừa bước vào đại sảnh cô liền sững người, Phụ Minh Ý đang đứng trướcquầy lễ tân, lưng quay về phía cô.
Anh mặc bộ quần áo complet màu tím than, dưới chân đặtmột chiếc va ly, vừa nhìn là biết mới đến Hàng Châu. Tại sao anh lại biết cô ởkhách sạn này? Phùng Hy vừa lùi lại vừa nghĩ. Cô không biết là mình đang vuihay đang sợ nữa, cô hoàn toàn né tránh theo bản năng, giác quan thứ sáu bảo vớicô rằng hiện giờ tuyệt đối không được gặp anh.
Chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ hỏi nhân viên quầy lễ tân sốphòng của cô, biết cô chưa trả phòng chắc chắn sẽ đến tìm cô. Dựa vào kinhnghiệm lăn lộn bao năm trên thương thường, cô đã áp dụng phương châm lùi theophản xạ.
Hành động diễn ra nhanh hơn những gì đang suy nghĩtrong đầu, Phùng Hy cấp tốc lùi ra khỏi cổng khách sạn. Mắt vẫn liếc nhìn quầylễ tân, sợ Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu khiến cô không kịp né tránh.
Bỗng có người vỗ vai cô một cái, suýt nữa thì Phùng Hyhét lên. Quay đầu nhìn thấy Mạnh Thời đang cười rất tươi, cô giơ ngay ngón taytrỏ lên đặt lên môi ra hiệu im lặng, nghiêng người trốn vào chỗ tối dưới bóngcây, nén giọng nói: “Rời chỗ này đã rồi tính sau”.
Mạnh Thời nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thấy Phùng Hytỏ vẻ sốt ruột, bèn rảo bước nhanh tới, nghĩ một lát rồi đi theo cô.
Phùng Hy vẫy một chiếc taxi, cúi người lên xe ngay,đang định bảo lái xe đi nhanh thì sực nhớ ra Mạnh Thời vẫn đang ở bên vệ đường,bèn nói với vẻ ngại ngùng: “Tìm chỗ nào ngồi nhé?”.
Cô chỉ mong Mạnh Thời từ chối, thế nhưng chỉ một giâysau Mạnh Thời đã chui vào xe ngồi ở hàng ghế sau, nhắc lái xe thay cô: “Đếnđường Bắc Sơn”.
Lúc đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạcở bên trong. Phùng Hy lùi một bước, nhìn lên tấm biển, đúng là quán cà phê thật,cô còn tưởng mình đang vào một quán bar.
“Bạn anh mở”. Mạnh Thời đứng ở cổng giải thích.
Phùng Hy liền cười, theo anh đi vào bên trong. Đập vàomắt là trên chiếc bàn gần quầy lễ tân, một cô gái tóc dài đang vừa nhấc chiếcváy dài nền trắng hoa xanh nhảy điệu flamenco. Dưới chiếc váy là cặp cổ chântrắng nõn nà đeo một chiếc dây chuyền có chuông nhỏ, tiếng giày gõ vào mặt bànnghe rất vui tai. Váy dài xòe ra, trông rất hấp dẫn, nụ cười rạng rỡ ngự trênmôi của cô gái khiến ai cũng cảm thấy ngất ngây.
Tất cả mọi người đều vây quanh cô gái vỗ tay, tiếngcười, tiếng huýt sáo vang lên từng hồi.
Phùng Hy tròn mắt đứng xem, bầu không khí náo nhiệtnày đã khiến cô trở nên bình tĩnh hơn.
Mạnh Thời lên tiếng chào đám bạn rồi đưa Phùng Hy vàongồi ở một góc, cười nói: “Bọn họ đang chơi, để anh đi đun cà phê nhé, em thíchuống loại nào?”.
“Ngoài cà phê Cappuccino và cà phê Viennese, còn lạiđều được”. Phùng Hy không thích cà phê có bọt sữa.
Mạnh Thời khẽ cười, một lát sau anh đã bưng ra hai cốccà phê Santos của Braxin.
Phùng Hy không cho đường, uống một ngụm lớn. Song songvới việc cảm nhận vị đắng, mùi thơm thuần khiết của cà phê đã kích thích thầnkinh của cô. Cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười và nói: “Saoanh cũng ở Hàng Châu?”.
Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên: “Việc làm ăn, anh buộcphải đi một chuyến. Buổi sáng lúc chạy bộ có nhìn thấy em, giải quyết xong việcthì đến tìm em”.
“Làm sao anh biết em ở khách sạn nào được?”
“Đường Nam Sơn, khách sạn nằm bên bờ Tây Hồ khôngnhiều”.
Người mà buổi sáng cô gặp hóa ra lại đúng là anh, anhnhớ kỹ thật. Phùng Hy nhủ thầm trong bụng, cảm thấy thế giới này quá khó bé,quá nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng. Cô bê cốc cà phê lên uống một ngụm thậtlớn.
Trên đường đi cô đã tắt điện thoại di động, bây giờ đãbình tĩnh trở lại, vừa nghe Mạnh Thời giới thiệu bạn bè anh và chủ nhân củaquán cà phê này, vừa suy nghĩ không hiểu Phụ Minh Ý đến đây để làm gì.
Tám năm đã trôi qua, dường như thói quen thích tạo sựbất ngờ cho cô của Phụ Minh Ý không hề thay đổi.
Sau khi yêu Phụ Minh Ý không lâu là đến sinh nhật củaPhùng Hy. Hôm đó trời mưa như trút nước, ngoài ký túc xá không còn thấy ai đilại. Phụ Minh Ý học ở trụ sở chính, cách địa điểm mới mà cô học rất xa. PhùngHy không thể ngờ rằng Phụ Minh Ý sẽ đến, tưởng anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tinlà cùng. Mãi cho đến khi Phụ Minh Ý đi xe đạp, người ướt từ đầu đến chân xuấthiện ở ký túc xá, Phùng Hy mới xông ra trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bètrong ký túc xá, ôm Phụ Minh Ý vừa khóc vừa cười. Sau đó Phụ Minh Ý nói: “Đâylà món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh tặng cho em”.
Phùng Hy lại nhớ đến trước kia, ý nghĩ bất chấp tất cảlại hiện lên trong đầu cô. Tay cô chạm vào điện thoại di động rồi lại rụt lại,lúc này đây, lý trí đã chiến thắng - anh đã kết hôn rồi, hiện nay anh còn làcấp trên của cô. Cô thầm cảm thấy xấu hổ và nói một câu: “Em xin lỗi…”.
Bất giác một cảm giác chua xót, đau đớn khó tả tràodâng trong lòng. Phùng Hy nghĩ, mình đã thực sự thay đổi rồi, sự lý trí nàykhiến cô cũng cảm thấy sợ chính mình.
Hiện giờ cô đã đưa ra quyết định không gặp mặt PhụMinh Ý nữa. Tay cầm chắc túi đựng máy chụp ảnh, Phùng Hy thấy may vì chứng minhthư, tiền, thẻ tín dụng đều mang theo bên người, nếu không được thì tối nay tìmmột chỗ khác để ngủ vậy.
“Em sao vậy?”. Nhìn thấy Phùng Hy luống cuống hồi lâu,bây giờ mới có phần bình tĩnh, Mạnh Thời mới hỏi câu đó. Nếu anh không nhìnnhầm, kể từ lúc gặp ở cổng khách sạn, vẻ mặt Phùng Hy như gặp phải ma.
“Anh ở khách sạn nào?”
Mạnh Thời hơi sững người, lúc này đây nhạc đã đổi sanggiai điệu chậm rãi, cô gái tóc dài khiêu vũ lúc nãy đã nhảy xuống. Mạnh Thờicùng với mọi người xung quanh vỗ tay, cười gật đầu chào, lúc này mới quay đầunói: “Anh ở nhà bạn anh”.
Lúc này, trong đầu Phùng Hy đã nghĩ ra một cách. Côngẩng đầu nhìn Mạnh Thời hỏi: “Anh có thể giúp em một việc được không?”.
Đúng dịp có một cuộc họp tổ chức ở Thượng Hải, PhụMinh Ý bèn xuất phát trước ngày dự định. Kế hoạch của anh là ở lại Hàng Châumột đêm, ngày hôm sau từ Hàng Châu về Thượng Hải. Biết tin Phùng Hy đã ly hôn,tiếp đó lại nghỉ phép hai tháng, Phụ Minh Ý cảm thấy cần phải gặp cô một lần.Anh thực sự có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều chuyện muốn nói trực tiếp với cô.
Sau khi đăng ký phòng ở khách sạn, cách nửa tiếng anhlại gọi điện vào phòng Phùng Hy một lần, nhưng đều không có người nghe máy. Anhnghĩ chắc là cô đi chơi ở bên ngoài, nên không gọi di động cho cô. Mười giờ bamươi phút tối, anh lại gọi một lần nữa, nghe thấy có người nhấc máy, anh liềndập máy, vội vàng cầm một bông hồng đã bó sẵn đến gõ cửa phòng Phùng Hy.
Anh nghe thấy bên trong có tiếng động, khóe miệng hơicười cười, cẩn thận giấu bông hồng ở sau lưng. Phụ Minh Ý đang tưởng tượng racảnh Phùng Hy trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Mạnh Thời mặc quần áo tắm, tóc ướt sũng, nhìn Phụ MinhÝ bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh tìm ai?”
“Anh là ai?”, Phụ Minh Ý thu nụ cười lại, lạnh lùngnhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng hẫng hụt. Người trongcông ty đã truyền tai nhau từ lâu, chồng Phùng Hy đã tìm được một cô gái trẻtrung xinh đẹp, đá Phùng Hy rồi, lẽ nào Phùng Hy cũng đã có người mới? Cô ấylại có sở thích sưu tập những anh chàng điển trai? Một anh chàng Điền Đại Vĩđẹp trai phong độ vẫn chưa đủ, lại còn thêm anh chàng khôi ngô cao lớn này,nhìn sắc thái cũng không phải là kẻ tầm thường.
Phụ Minh Ý chỉ muốn quay đầu đi ngay. Anh cố gắng kìmchế cảm giác khó tả trong lòng, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Phùng Hy ở đây phảikhông?”.
Mạnh Thời gãi gãi đầu tỏ vẻ như vỡ lẽ ra điều gì, “À,có phải anh tìm cô gái lúc đầu ở đây đúng không? Cô ấy đã rời Hàng Châu rồi,tiền phòng cô ấy nộp hôm nay, khách sạn không trả lại nữa, cô ấy nhượng lại giárẻ cho tôi”.
Phụ Minh Ý lập tức thở phào, mặc dù thất vọng nhưnganh có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Anh khẽ mỉm cười, lịch sự nói:“Xin lỗi đã làm phiền anh”.
Lúc Phụ Minh Ý liếc nhìn anh cũng là lúc anh đồng thờiquan sát người đàn ông khiến Phùng Hy trốn tránh không chịu gặp mặt. Vẻ giàdặn, chín chắn của Phụ Minh Ý, bộ complet trên người, vừa nhìn là biết giá tiềnkhông rẻ. Mặc dù Phụ Minh Ý rụt tay rất nhanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy bônghồng đó. Trong lòng anh tràn đầy nghi hoặc, một người đàn ông giàu có, biếtlãng mạn, tại sao Phùng Hy phải tránh mặt anh ta?
Anh nhấc điện thoại ở đầu giường và gọi cho Phùng Hy,cười ha ha nói: “Tất cả đều thuận lợi, ngày mai anh sẽ trả phòng cho em”.
“Cảm ơn anh”. Phùng Hy không biết Phụ Minh Ý sẽ dừng ởđây bao nhiêu lâu. Nếu anh đã tìm được khách sạn mà cô ở thì chắc chắn anh cũngcó thể tìm được cô ở khách sạn khác. Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn ởđường Bắc Sơn, căn phòng mà cô ở được đăng ký bằng tên của Mạnh Thời, cô và PhụMinh Ý chỉ cách nhau Tây Hồ mà xa như chân trời góc bể.
Mạnh Thời đắn đo một lát, cười nói: “Anh ta mang theomột bông hồng, chỉ tiếc rằng nhìn thấy anh nên không tặng nữa”.
Phùng Hy giật mình, thấy mình may quá, tựa như có mộttảng đá trong lòng rơi phịch xuống đất. Phụ Minh Ý tặng hoa hồng, cô biết phảinhận thế nào? Trai đơn, gái chiếc, người tình đầu tiên, sếp trực tiếp của mình,bao mối quan hệ với các thân phận khác nhau bảo cô phải từ chối thế nào? PhùngHy cười đau khổ. Cô lại nhớ tới câu nói cay nghiệt của Điền Đại Vĩ: “Gái bamươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa,Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Coi như là cô đa tình, nhưng cô không thể không nghĩcho mình. Dù sao đi nữa thì người mà anh lấy là con gái của sếp tổng, khôngtiện để từ chối cũng không tiện nhận, vậy thì, không cần thiết phải gặp mặtnữa.
“Xin lỗi về sự mạo muội của anh, đó là bạn trai của emà?”.
“Không, sếp của em, thuộc khu vực gài mìn, vẫn nêntránh là hơn. Cảm ơn anh”. Phùng Hy nói một cách nhẹ nhàng. Cô xử lý thế nàyvừa có thể tránh khỏi nguy hiểm dẫm phải mìn, vừa không để xảy ra chuyện khôngvui với Phụ Minh Ý, cô rất hài lòng.
Mạnh Thời liền cười, trêu cô: “Đến tận cả Hàng Châu,tình cảm chân thành thế mà không làm em bồi hồi à? Thời nay con gái khó cưathật”.
Phùng Hy trả lời rất hùng hồn: “Lãng mạn là chuyệnnhỏ, miếng cơm là chuyện lớn. Hoa hồng đâu có thể làm cơm để ăn được”.
“Ha ha, phụ nữ thời nay thực dụng thật, kiếm người yêuđầu tiên phải xem anh ta có xe hơi có nhà hay không, thu nhập mỗi năm baonhiêu? Theo như sự quan sát của anh, vị sếp này của em chắc chắn phải thuộcgiai cấp có tiền, em theo anh ta còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền hay sao?”.
Phùng Hy cười đáp: “Đúng là điều kiện của anh ấy khôngtồi, tướng mạo cũng tạm ổn, nếu tính địa vị thì cũng là tổng giám đốc công ty,tiền dĩ nhiên là cũng có. Thế nhưng, anh ấy có vợ rồi. Ngay từ hồi học lớp mộtem đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, sự giác ngộ này vẫn có đấy”.
Mạnh Thời cười ha ha, châm chọc Phùng Hy: “Xem ra tầmnhìn của em còn ngắn quá, anh bạn không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tới đây,khả năng được nâng lên làm phu nhân không phải là nhỏ, tại sao em không tranhthủ cơ hội, nắm chặt chiếc vé ăn dài hạn này?”.
Phùng Hy lườm một cái, nghiêm túc nói: “Em không cầntấm vé ăn dài hạn ăn ngon uống ngọt, em cần giảm béo”.
Mạnh Thời liền cười, đáp: “Thành phố Hàng Châu khônglớn, lại đều ở bên Tây Hồ, cẩn thận không lại chạm trán đấy”.
“Phiền anh ngày mai trả phòng thay em và xách hành lýlại đây cho em, địch tiến ta lùi, em đi Thiệu Hưng mua rượu!”.
Cúp điện thoại xuống, Phùng Hy thở phào một tiếng.Ngày mai hãy mở điện thoại, nếu có cú điện thoại gọi nhỡ nào của Phụ Minh Ý,thì nói với anh rằng, mình đã bay xuống Hải Nam rồi.