Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Quyển 3 - Chương 46: Vương Gia Ngài Đừng Kéo



Là do thái độ của Tuệ Nhi đối với nàng, nàng đã cảm giác được. Lúc đi ra, Tuệ Nhi đối với nàng khách khí rất nhiều.
Có lẽ nàng làm như vậy là không muốn để cho người ngoài nói xấu ư?
Tuệ Nhi không phải là thiếp thân nha hoàn của nàng, nàng là do Hiên Vương cấp ình . Mặc dù rất hợp, rất thân thiết nhưng vẫn không coi là người của mình.
Lộ Nhi sẽ không giống những nữ chính vạn năng thường thấy trong tiểu thuyết xuyên qua, nhìn thấy nha đầu liền cùng bọn họ kết nghĩa tỷ muội, dựa vào cái gì mà có thể gọi nhau là tỷ muội. . . . . .

Nhưng trước mặt nàng lại cung kính như vậy, khách khí như vậy, xa lánh như vậy, Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cũng không thể nghĩ ra tại sao lại luôn có cảm giác không đúng.
Đang lúcâsuy nghĩ, Tuệ Nhi đã trở lại, trên mặt của nàng hiện ra một tia khó xử ——
Chẳng lẽ Vương gia hẹp hòi dã man kia, hắn còn cố ý sĩ diện, chần chừ không muốn gặp nàng sao?
Không phải như vậy chứ? Cảm giác hắn không phải là người dễ xấu hổ như vậy!
“Thế nào, Tuệ Nhi?”
Ánh mắt nhàn nhạt, nàng chuẩn bị tốt tư tưởng cho trường hợp xấu nhất rồi——
Nếu như hắn dám nói không muốn gặp nàng, nàng liền xông vào!

“Tiểu thư, Vương gia ngài. . . . . . ngài. . . . . .”
Nhìn mặt Lộ Nhi hơi đỏ lên, Tuệ Nhi không đành lòng ——
Tiểu thư đang mang thai vậy mà phải mất thời gian để đi một chặng đường dài như vậy, nàng nhất định sẽ tức giận!
“Hắn nói không muốn gặp ta?”
Đôi lông mày nhíu lại, thanh âm của nàng cũng là bình bình đạm đạm giống như thật sự không để ý!
Nhưng trong lòng nàng lại sớm đem Vương gia đáng ghét mắng chín chín tám mươi mốt lần. . . . . .
“Ấy… không phải, tiểu thư. Vương gia đang ở thư phòng. . . . . .”
Nhẫn nhịn!

Một ngọn lửa không tên muốn xông ra, nhưng Lộ Nhi ra lệnh cho chính mình phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!
Cái gì vậy, không phải là một Vương gia dã man tính tình nóng nảy sao?
Ngươi lại lôi kéo cũng không cần phải hành hạ một phụ nữ có thai như vậy chứ?
YYD, người ta là phụ nữ mang thai, người chồng nào mà chẳng nâng niu chăm sóc?
Mà nàng ——
Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?