Bàn tay lại duỗi ra ngoài, Lộ Nhi sợ liền bảo vệ cổ mình, người này không thể nói lý, vẫn là cùng hắn nói thật đi! “Dã chủng của người nào? Của anh . . . . . .” Hừ, con của ngươi mới là dã chủng hả? Lão nương hối hận, hối hận mang thai con của ngươi lâu như vậy. . . . . .
“Ta? Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .” Hắn chợt cười to, Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, người này làm sao vậy, coi như là cao hứng, cũng không cần phải vui vẻ như vậy chứ?
“Này! Mặc dù là của anh, nhưng anh cũng không cần phải cao hứng như thế. Tôi còn không có ý định gả cho anh đâu? Anh không phải là chồng tôi, đứa bé cũng chỉ có thể dùng họ của tôi, cùng anh cũng không có bất kỳ quan hệ gì. . .” Nam Cung Hiên đột nhiên ngưng cười, nghe nàng nói những thứ không giải thích được, nghĩ một chút cũng hiểu ý tứ Lộ Nhi.