Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 1: Mới đến thành phố Vân

Chương 1: Mới đến thành phố Vân


Cuối tháng tám, mặt trời nhô lên cao, sóng nhiệt quay cuồng trong thị trấn nhỏ.


Một nữ sinh lười biếng dựa vào cạnh cửa nhà vệ sinh cũ nát trên tầng hai trung tâm y tế giữa thị trấn, cô mặc áo sơmi kẻ caro trắng đen đơn giản, lúc cúi đầu xuống, cổ áo hơi lệch đi.


Hai tay áo sắn lên có vẻ vô cùng ngỗ ngược.


Ở bên dưới là một chiếc quần bò cạp thấp hơi cũ, bởi vì động tác của cô, một đoạn eo mảnh khảnh tinh tế lộ ra.


Dáng vẻ đáng chú ý không chịu được.


Y tá nhìn một người đàn ông đi ngang qua nữ sinh kia đến lần thứ ba, bấy giờ cô ấy mới đưa cho nữ sinh một que kẹo, quay vào trong phòng bệnh bĩu môi, "Nhiễm Nhiễm, cha mẹ em đến à?"


Tần Nhiễm cúi đầu xé mở vỏ kẹo, hàng mi dài hơi rũ, đến khi cắn vào trong miệng, cô mới hơi híp mắt, "Chắc vậy."


Y tá hừm một tiếng, "Không nhận ra đấy."


Nói xong một câu liền cầm bệnh án vội vàng rời đi.


Bên trong phòng bệnh chính là cha mẹ ruột của Tần Nhiễm, Ninh Tình và Tần Hán Thu.


Hai người đã ly hôn từ mười mấy năm trước, Tần Nhiễm vẫn luôn đi theo bà ngoại, nửa tháng trước bà ngoại bị bệnh, trước mắt cần phải chuyển viện nên Ninh Tình và Tần Hán Thu mới trở về.


Tần Nhiễm dựa vào vách tường, một chân hơi cong lại, mặt không cảm xúc lắng nghe tiếng bọn họ cãi nhau truyền ra từ trong phòng bệnh.


Cách cửa cũng có thể nghe được giọng nói lạnh nhạt vô cùng của Ninh Tình, "Tần Hán Thu, xe đã đỗ ở dưới tầng, tình hình của mẹ tôi nghiêm trọng, tôi phải đưa bà ấy về thành phố Vân dưỡng bệnh, để Nhiễm Nhiễm theo ông đi."


"Sao Nhiễm Nhiễm lại theo tôi chứ?" Tần Hán Thu cười lạnh một tiếng, không hề khách khí, "Không phải bà gả vào nhà giàu sao, nhà giàu vậy mà chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con gái à?"


"Tôi đã mang Ngữ nhi gả vào nhà họ Lâm, ông còn muốn tôi lại mang một đứa con chồng trước nữa về?" Ninh Tình không kiên nhẫn mà lườm ông, "Mẹ tôi nuôi con gái giúp ông hơn chục năm nay, giờ bà ấy bị bệnh không chăm sóc nó được nữa, ông không đón nó đi chẳng lẽ lại để tôi đưa về nhà họ Lâm à?"


Nói đến việc này, Tần Hán Thu rõ ràng càng tức giận, "Lúc trước tôi muốn đưa Ngữ nhi đi, bà nhất quyết muốn tranh với tôi, giờ bắt tôi nhận Nhiễm Nhiễm cũng được, bà đưa cả Ngữ nhi cho tôi nuôi đi?"


Bọn họ có hai đứa con gái, Tần Nhiễm và Tần Ngữ, chỉ kém một tuổi, các phương diện lại khác nhau như đất với trời.


Lúc hai người ly hôn, vì tranh thủ quyền nhận nuôi Tần Ngữ mà cãi nhau đến long trời lở đất, sau cùng vẫn là do Tần Ngữ tự mình chọn đi theo mẹ, trận kiện tụng này mới tính là xong.


Khi đó không ai muốn nuôi Tần Nhiễm, hai người thoái thác cho nhau, cuối cùng ai cũng mặc kệ.


Bà ngoại Trần Thục Lan thấy đáng thương, một mình nuôi nấng Tần Nhiễm mười hai năm.


Trong phòng bệnh, Ninh Tình nhìn khuôn mặt trào phúng của Tần Hán Thu, trong lòng ngột ngạt.


Tần Hán Thu là một thằng nhóc nghèo bị lừa gạt đến thị trấn của bọn họ từ khi còn nhỏ, lúc trước Ninh Tình nhìn trúng ngoại hình đẹp trai của Tần Hán Thu, kết hôn vài năm cả hai đã không chịu nổi tính cách của đối phương, dứt khoát ly hôn.


Sau khi ly hôn Ninh Tình mang Tần Ngữ gả cho một kẻ có tiền ở thành phố Vân, sống như cá gặp nước.


Tần Hán Thu cũng nhanh chóng tái hôn, người vợ hiện tại của ông còn sinh một đứa con trai, cuộc sống trôi qua tốt đẹp.


Tần Hán Thu đầu trọc không sợ bị nắm tóc, Ninh Tình sợ đến lúc đó ông thật sự đến nhà họ Lâm làm ầm ĩ, vậy sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm mất mặt, đành nuốt xuống nỗi khổ tâm, không tình nguyện mà đưa Tần Nhiễm về thành phố Vân.


"Nhiễm Nhiễm, con cũng đừng trách cha." Tần Hán Thu vứt bỏ được một gánh nặng xong liền nhẹ nhõm, ra cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tần Nhiễm, ông dừng một chút, "Nhà họ Lâm có tiền, con đi theo mẹ, chắc chắn bọn họ có thể tìm cho con một ngôi trường tốt để học hết lớp 12."


Bây giờ Tần Hán Thu đang phải nuôi một đứa con trai, gánh nặng không hề nhỏ, nhà ở trong thành phố còn chưa mua được, nói chung cũng phải tính toán cho tương lai, trước khi đến đây vợ của ông đã dặn dò rồi.


Ông cũng chỉ có thể xin lỗi Tần Nhiễm.


Từ khi bắt đầu đến đây, ông chưa từng có ý định đưa Tần Nhiễm về.


Tần Nhiễm nhích về phía sau, trên hành lang của trung tâm y tế không có điều hòa, không khí oi bức như thể bị đông đặc lại, cô hơi cúi đầu, ngón tay chuyển động trên nút cúc cổ áo màu trắng thứ hai.


Ngón tay tinh tế, không dính bụi bẩn, giống như được ngưng kết ra từ ngọc thạch, bao bọc lấy ý lạnh.


Xinh đẹp vô cùng, mặt mày vừa lạnh lùng vừa không kiên nhẫn.


Cô cũng không để ý đến Tần Hán Thu, sau khi cởi bỏ được cúc áo, bỗng nhiên híp mắt, nhìn qua cửa sổ đối diện với mình trên hành lang, vẻ sắc bén hiện lên trong mắt.


Mấy mét phía bên kia cửa sổ là một văn phòng.


Văn phòng đối diện.


Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế mặc áo blouse trắng cấm dục, vẻ ngoài anh tuấn, dáng người đĩnh đạc.


Chủ nhiệm trung tâm y tế mới đến trong thời gian gần đây, Giang Đông Diệp.


Mắt Giang Đông Diệp nhìn sô pha đắt đỏ không xứng đôi cùng trung tâm y tế ở phía đối diện.


Trên sô pha có một người nằm, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc thon thả rõ ràng, sương khói hơi mờ nhạt bay lên, cánh tay vắt vẻo tùy ý, ánh mắt dường như đã dừng được nửa phút.


Giang Đông Diệp nhìn lại ra ngoài theo ánh mắt của đối phương, "Nhìn cái gì vậy?"


Người đàn ông mặc áo sơmi lụa màu đen, làm tổ trên sô pha, dựa lưng vào ghế cười, "Eo nhỏ rất mảnh mai."


Anh nghiêng đầu, mũi rất cao, làn da cực trắng, nửa híp mắt, lông mi cực dài che khuất đáy mắt, mơ màng mà lạnh nhạt vô cùng.


Dường như là vừa mới tỉnh lại, giọng nói khàn khàn mang vẻ lơ đãng như gió phất qua.


Bao gồm cả vài phần trong trẻo.


"Hả?" Giang Đông Diệp lật lật tờ bệnh án, không nghe rõ.


Ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy một khuôn mặt anh tuấn phong độ, cảm thấy những kẻ cả trai lẫn gái nơi thủ đô điên cuồng vì vị gia này cũng không phải là điều rất khó hiểu.


"Không phải chuyện của cậu." Trình Tuyển duỗi thẳng chân dài, dựa vào sô pha, cười khẽ một tiếng, sau đó mở miệng, "Hai ngày nữa nhiệm vụ bên này làm xong rồi, cậu có thể quay lại thủ đô."


"Anh thì sao?" Giang Đông Diệp phục hồi tinh thần hỏi lại.


Ngón tay với khớp xương rõ ràng ấn dụi điếu thuốc xuống gạt tàn.


Trình Tuyển đứng dậy, hai đùi thẳng tắp thon dài, con ngươi ẩn giấu sương mù mịt mờ, anh duỗi tay vỗ vỗ bụi bặm vốn không tồn tại trên quần áo, thờ ơ: "Có nhiệm vụ khác."


**


Xe nhà họ Ninh đỗ ở dưới tầng của trung tâm y tế trong thị trấn nhỏ.


Là một chiếc BMW màu đen, treo biển số xe thành phố Vân.


Sau khi Ninh Tình nói chuyện cùng bác sĩ xong liền trực tiếp đưa Tần Nhiễm và Trần Thục Lan về thành phố Vân.


"Nhà họ Lâm nhiều quy tắc, đừng mang những thói hư tật xấu kia của con đến nhà họ Lâm, hiểu không?" Ninh Tình nghiêng đầu, xoa nhẹ ấn đường.


Tần Nhiễm chỉ cầm theo một ba lô màu đen, đặt chiếc cặp ở trên đùi, nửa híp đôi mắt có chút buồn ngủ, không thèm để ý gật gật đầu.


Gập lại một đôi chân vừa thon vừa thẳng.


Toàn thân có một cỗ khí thế lưu manh bất cần, cũng không biết cô có không nghe vào hay không.
"Buồn ngủ đến vậy à? Tối hôm qua đi ăn trộm chắc?" Làm bà chủ nhà họ Lâm mười hai năm, hiện tại Ninh Tình từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều rất tao nhã.
Bà ta ghét nhất chính là dáng vẻ lưu manh bất cần rất giống Tần Hán Thu trên người của Tần Nhiễm.


Tần Nhiễm lấy từ trong túi ra một cặp tai nghe màu đen tự đeo lên, không để ý lắm, "Đi quán net chơi game cả đêm."


Tai nghe mới đeo được một nửa theo động tác cô ngẩng đầu mà trượt đến cổ áo, vắt ở trên cổ.


"Con...con, về sau không cho phép đến quán net!" Ninh Tình nhìn dáng vẻ như không bao giờ làm việc đàng hoàng này của cô, cắn răng, "Đừng có không nghe lời, nếu con bằng được một phần mười Ngữ nhi, mẹ cũng không cần phải cằn nhằn với con nhiều như vậy. Nhà họ Lâm không phải nhà bà ngoại con, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều sẽ ảnh hưởng đến em gái, chính mình không hẳn hoi thì thôi, đừng có liên lụy đến Ngữ nhi."


Nghĩ đến việc còn phải đi tìm quan hệ, nhờ Lâm Kỳ đưa Tần Nhiễm vào cấp ba, Ninh Tình càng thêm bực bội.


Theo tình huống hiện tại này của Tần Nhiễm, sợ là tìm khắp toàn bộ thành phố Vân, cũng không thấy nổi một ngôi trường tình nguyện nhận cô.


Năm đó bà ta ỷ vào ngoại hình xinh đẹp gả cho Lâm Kỳ, một ông chủ làm bất động sản mất vợ.


Tần Ngữ từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, lớn lên xinh xắn, biết gây thiện cảm với mọi người.


Thành tích xuất sắc, tài năng hơn người, chưa từng để người nhà họ Lâm phải lo lắng về việc học tập của cô ta một lần nào.


Bất kể đặt ở chỗ nào cũng đều là "con nhà người ta" trong miệng những người khác.


Người nhà họ Lâm rất hài lòng với Tần Ngữ.


Ninh Tình đưa Tần Ngữ theo lúc gả vào nhà họ Lâm đương nhiên là rất vui.


Nhưng nghĩ đến việc tới đây muốn đưa Tần Nhiễm về nhà họ Lâm.


Ninh Tình đến cơm trưa cũng không muốn ăn.


**


Bốn giờ chiều, BMW màu đen dừng ở trước biệt thự nhà họ Lâm tại thành phố Vân.


"Bà chủ." Mở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc áo trên màu lam, thấy Trần Thục Lan và Tần Nhiễm ở phía Ninh Tình, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.


Ngực Ninh Tình hơi nghèn nghẹn, bà ta bực dọc, "Thím Trương, chị dẫn mẹ tôi và Nhiễm Nhiễm vào đi, Ngữ nhi sắp tan học, tôi đi đón nó."


Tần Ngữ vẫn luôn được tài xế nhà họ Lâm đón đưa.


Hôm nay Ninh Tình tự mình đi đón, nói trắng ra là cảm thấy phiền lòng, không muốn ở nhà đối mặt với Tần Nhiễm, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.


Thím Trương nhìn theo Ninh Tình rời đi, bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.


"Chào bà, cô Tần" bà ta dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu quét hai người từ trên xuống dưới một cái, rồi mới mở miệng, "Vào đi."


Nói, khi trước nghiêng đầu dẫn đường phía trước, ở góc độ hai người nhìn không thấy mà bĩu môi.


Trần Thục Lan một đường đi qua, nhìn thấy kiến trúc được trang hoàng tinh xảo kiểu châu Âu.


Ngón tay vô thức nắm chặt góc áo.


Dừng ở cạnh cửa phòng khách, thím Trương vừa muốn lấy dép lê.


Lại thấy Trần Thục Lan cứ đi cả giày như vậy vào cửa.


Trần Thục Lan bước chân vào xong mới cảm giác được ánh mắt ngạc nhiên của thím Trương nhìn bà.


Bà tuy rằng là người nhà quê, nhưng vẫn luôn thích sạch sẽ, trên chân và trên quần áo cũng không có tro bụi gì.


Ánh mắt của thím Trương như kim chích trên lưng, nhưng cháu gái ngoại đang ở bên người, Trần Thục Lan cố hết sức làm lơ ánh mắt của thím Trương, sống lưng thẳng tắp.


Bà lùi về một bước, muốn đổi giày, lại thấy Thím Trương cất dép lê đi.


Nhà họ Lâm có rất nhiều phòng cho khách, thím Trương không rõ thái độ hiện tại của Ninh Tình, đưa hai người đến một căn phòng cho khách ở tầng ba.


Ở chỗ ngoặt tầng hai nhìn thấy một căn phòng có hơi hé cửa, bên trong lộ ra một góc của chiếc đàn violon quý báu.


Tần Nhiễm liếc mắt nhiều hơn một cái.


Thím Trương thấy Tần Nhiễm liếc mắt một cái, mặt không cảm xúc nói: "Đó là phòng đàn của cô hai."


Tần Nhiễm nhướng mày, uể oải đi theo phía sau thím Trương, không chút để ý mà nghĩ, xem ra Tần Ngữ rất được cưng chiều ở nhà họ Lâm.


Phòng cho khách trên tầng rất đơn điệu.


"Đây là toilet, biết dùng bình nước nóng chứ?" Thím Trương mở cửa nhà vệ sinh ra giới thiệu, cứ như thể hai người đối diện bà ta là người miền núi.


Tần Nhiễm ngồi trên một chiếc bàn thấp, một chân hơi hơi cong lại, một tay tùy ý gảy hoa tươi bày trên bàn thấp, tay áo xắn lên một đoạn.


Lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn.


"Hai vị nghỉ ngơi trước đi, cần cái gì thì gọi tôi một tiếng, tôi xuống tầng trước đã." Thím Trương nói vài câu về những việc cần chú ý, sau đó liền đi xuống phòng bếp hỗ trợ.


Sau khi bà ta rời đi, Tần Nhiễm khóa cửa.


Trần Thục Lan nhìn căn phòng xinh đẹp không có một hạt bụi, hơi suy tư, một lúc lâu sau mới cười nói: "Thím Trương này nhìn qua là người rất...khá dễ ở chung, về sau...cháu và mẹ cháu, ôi."


Tần Nhiễm dốc ngược ba lô, đổ hết đồ lên trên bàn.


Nghe vậy hơi nhướn mi, không mở miệng nói chuyện.


Trần Thục Lan nhìn Tần Nhiễm mải nghịch đồ của mình, cũng không quấy rầy cô, đứa cháu ngoại gái này có đặc biệt nhiều những thứ đồ kỳ quái.


Lần trước còn nhìn thấy một khẩu súng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bị vứt ở trên bàn, Trần Thục Lan thật sự bị dọa, có điều sau đó Tần Nhiễm nói kia chỉ là một khẩu súng đồ chơi mô phỏng.


Tần Nhiễm cong chân ngồi trên bàn, đùa nghịch với mấy đồ vật trong ba lô, một chiếc laptop không có logo, nhìn qua rất mới, cũng không có thương hiệu gì, cô tùy tay để trên bàn, không quan tâm.


Lại lấy thêm một cái di động vô cùng dày nặng.


Cô tiếp tục ném lên trên bàn.


Đồ đạc của cô vẫn luôn loạn, lấy ra một chai nhựa màu trắng từ trong đống bừa bãi.


Lúc cầm lên còn phát ra tiếng khi bị đong đưa, bên trong là chất lỏng.


Bên ngoài chỉ dùng bút màu đen ghi bừa một chữ Q viết hoa, còn dán một tờ ghi chú.


Tần Nhiễm xé ghi chú xuống, bên trên viết một chuỗi ký tự lung tung rối loạn, người khác nhìn chỉ thấy một đống ký hiệu lộn xộn, cô nhìn một lúc lâu mới ném sang một bên.


Trong tay chỉ cầm chai nhựa màu trắng, nghiêng đầu nhìn Trần Thục Lan liếc mắt một cái, rối rắm một lát xong vẫn nhét lại vào túi.


Không lâu sau, thím Trương đi lên gõ cửa.


"Ông chủ và cậu chủ đã về, đang ở dưới tầng, muốn gặp hai người."


**


Dưới tầng, Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên đang nhỏ giọng nói chuyện.


Dù sao cũng là muốn mang thêm một đứa con gái trở về, Ninh Tình không có gan mà tự tiện làm chủ, từ lúc ở trung tâm y tế đã gọi điện thoại cho Lâm Kỳ.


"Nghe nói tạm nghỉ học một năm, ở trường học cũ bị ghi lỗi rất nặng, là một đứa cứng đầu, xin vào Nhất Trung có chút khó." Lâm Kỳ nghĩ đến lời nhờ vả của Ninh Tình, lo lắng cau mày.


Ông ta vốn cho rằng Tần Ngữ ngoan như vậy, chị của nó cũng không kém là bao, lúc ấy cũng không hỏi nhiều.


Bây giờ cũng thật phiền toái, nhà họ Lâm còn chưa từng có ai lý lịch xấu như vậy.


Vẻ mặt Lâm Cẩm Hiên hờ hững, một tay dặt trên sô pha, nghiêng đầu ấn di động có vẻ như đang nói chuyện phiếm cùng ai đó.


Lúc Lâm Kỳ nói chuyện, thậm chí anh ta đến đầu cũng không ngẩng lên, không hề có chút hứng thú nào với