Phu Nhân Giả

Chương 16: Chương 16


Thời tiết rất đẹp, ánh nắng vàng rực xuyên qua kẽ lá, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.

Dỏng tai lên còn nghe được tiếng lá trúc bị gió thổi xào xạc, hình như còn có tiếng suối chảy róc rách giữa khe núi đá.

Chắc vì tôi ăn quá no, nhạc công mà Nghiêm Thù Lân gọi tới đàn quá êm tai nên nghe một hồi tôi lim dim ngủ gật, khi mơ màng mở mắt ra mới phát hiện mình ngồi trong lòng Nghiêm Thù Lân từ lúc nào không hay.

Tôi giật thót tim, vội vàng đứng dậy nhưng hắn ôm trọn eo tôi, chân tôi không chạm tới đất nên tạm thời chưa có điểm tựa để đứng dậy.

Khi nắm lấy cánh tay hắn, mặt tôi vẫn áp vào lồ ng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, đầu óc trở nên mụ mẫm, cảm thấy được ôm như vậy thật dễ chịu, thân thể căng cứng từ từ thả lỏng, cũng không định chạy trốn nữa.

Hắn nâng cằm tôi rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mắt tôi, sau đó lại li3m chóp mũi và gò má.

Tôi bị hắn li3m ướt mặt, ngẩn ngơ muốn nói chuyện với hắn nhưng vừa há miệng ra thì đầu lưỡi nóng ướt của hắn lập tức luồn vào, sau khi mạnh mẽ đâm chọc bên trong thì lại quấn chặt lưỡi tôi.


"Nghiêm Thù Lân, ngươi đừng! ! " Tôi thở hổn hển, bị ép nuốt nước bọt của mình hòa lẫn với hắn, đầu lưỡi bị hắn m*t vừa tê vừa nóng, "Thị nữ! ! "
"Các nàng đi rồi," Nghiêm Thù Lân đưa ngón tay lau sạch tơ bạc chưa kịp nuốt trên khóe môi tôi rồi lại cúi đầu hôn, "Chỉ có hai chúng ta thôi, đừng lo.

"
Đây, đây không phải càng làm người ta lo hơn sao!
Tôi nói nhiều như vậy mà hắn chẳng nghe lọt tai câu nào cả!
Tôi đoán chắc từ mặt đến cổ mình đã đỏ bừng, rõ ràng trong đầu nghĩ không nên làm chuyện này với hắn, nhưng môi hắn mềm mại nóng bỏng, áp vào cũng không gây khó chịu, hôn lâu còn làm đầu óc tôi mụ mị, khi hắn buông tôi ra, tôi mơ màng thè lưỡi li3m môi hắn.

"Sướng không?" Nghiêm Thù Lân nắm lưỡi tôi xoa nhẹ mấy lần, sau đó thò hai ba ngón tay vào miệng tôi khuấy động.

Tôi xấu hổ ngậm ngón tay hắn, nói không nên lời, miễn cưỡng nuốt nước bọt tiết ra vì bị hắn cọ xát.

Tôi không thể! !

Hắn nổi hứng nhất thời với tôi thì sao chứ, nếu hắn có cơ hội quen biết Khương Nhược Châu thì sẽ quên tôi ngay.

Đương nhiên hắn đừng nhớ tôi vẫn tốt hơn, tôi chỉ muốn rời khỏi đây để yên ổn sống thêm một kiếp thôi.

"Sao lại không chứ?" Hắn rất thích cắn thùy tai tôi, từ từ m*t vào, còn phát ra tiếng nước khiến người e lệ, "Vuốt v e thế này không sướng à?"
Khi hắn xoa eo tôi, bụng dưới tôi thít chặt, dù đã mím môi nhưng vẫn rên lên một tiếng ngắn ngủi.

Tôi áp mặt vào vai hắn rồi nói hết lời với hắn: "Ngươi tìm người khác làm phu nhân đi, ta, ta là kẻ lừa đảo, vừa tham sống sợ chết vừa ham tiền nữa, ngươi đừng! ! "
Tôi còn chưa nói hết thì Nghiêm Thù Lân đã nâng mặt tôi lên rồi hôn chụt môi tôi mấy cái.

Tay hắn nắm trọn gáy tôi, sau đó cúi đầu li3m yết hầu tôi.

Tựa như có một dòng điện đột ngột chạy qua sống lưng khiến tôi vô thức rùng mình, bị k1ch thích làm nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm chặt.

"Doãn Hoàn Từ, hôn sự của ngươi và ta đã định, sau này phải gần nhau hiểu nhau," hắn nói, "Những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

".