Phu Nhân Của Giáo Chủ

Chương 15: Chương 15 Nữ Nhân Độc Ác…



Trời vừa hừng sáng, những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả gian phòng, mĩ nhân trong phòng đã thức giấc từ lâu. Dường như cả đêm qua nàng đã không chợp mắt.
Uyển Uyển nhíu mày mệt mỏi suy tư, nàng thật sự nghĩ không thông vấn đề này. Lúc trước khi tiếp cận Vô Tình, một phần vì hiếu kỳ về hắn, một phần vì phải tìm ình một phu quân.Thậm chí ngày đó để đạt được mục đích nàng đã phải uống cốt lệ ,khiến Tử Ni tin nàng yêu Vô Tình. Lười tìm một đối tượng khác, ván lỡ đóng thành thuyền rồi, gỡ ra để tìm một tấm ván khác vừa mất thời gian, vừa lằng nhằng. Nàng đành phải mặt dày đeo bám hắn, chẳng thèm để ý thái độ của hắn với nàng là yêu, là ghét….
Nhưng dạo gần đây nàng đặc biệt để ý thái độ của hắn với nàng. Thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc khi được hắn chăm sóc những ngày qua.
Uyển Uyển giật mình, tình cảm của nàng với hắn đã có thay đổi rồi, chẳng qua thay đổi từ khi nào nàng cũng không nhận ra. Hít sâu một hơi Uyển Uyển thầm hạ quyết tâm.Chỉ cần Vô Tình không ghét bỏ nàng, chỉ cần hắn vẫn đối tốt với nàng như hiện giờ. Nàng cam nguyện mặt dày tiếp tục đeo bám hắn.
Nhưng xem ra mọi việc không theo như tính toán của nàng. Vô Tình tới tìm nàng sắc mặt cực kỳ xấu vừa nhìn thấy nàng đã rít lên giận dữ.

- Yêu nữ, Sao nàng có thể độc ác như thế cơ chứ…..giao thuốc giải ra đây…Đoạn Vô Tình vừa Thấy Uyển Uyển đã nghiến răng gầm lên với nàng.
- Chàng đang nói gì ? Thuốc giải gì ? Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Vô Tình đang giận dữ một cách khó hiểu.
- Thuốc giải Đoản Thiên Mệnh…Đó chẳng phải chính là Độc môn của Ngũ Độc giáo sao ?
- Thuốc giải à ? không có….Đoản Thiên Mệnh vốn không có thuốc giải. Nói đến đây Uyển Uyển bỗng nhíu mày suy ngẫm. Đoản Thiên Mệnh là Độc môn của Ngũ Độc giáo ….
- Nàng….Nữ nhân nàng sao có thể độc ác như vậy…sao lại hạ độc Tiểu Mai cùng Tiểu Đào…họ chẳng qua chỉ là nữ tử yếu đuối….
- Nếu ta nói ta không hạ độc chàng sẽ tin không ?
- Không hạ độc ? Đoản Thiên Mệnh là Độc môn của Ngũ Độc giáo, chỉ có giáo chủ mới được phép dùng độc đó với kẻ khác,không phải nàng thì là ai chứ…. Vô Tình lại nghiến răng rít lên giận dữ.
- Ha..ha…Phải là bổn giáo chủ ta làm đó…ha..ha…ai bảo họ dám nói xấu ta…mười cái mạng của họ cũng còn không đủ nữa kìa……Uyển Uyển cười to nhưng trong mắt nàng lại là tức giận và đau lòng.
- Yêu nữ …sao nàng…sao nàng có thể ngang ngược như thế,hạ độc người ta chỉ vì họ nói xấu nàng…
- Ta hạ độc thì sao ? Bọn họ có gan nói xấu sau lưng ta hẳn nên có gan nhận lấy hậu quả hôm nay…trước kia trong giáo đừng nói là nói xấu ta….chỉ cần ta không vui thì mạng sống của kẻ đó cũng không thọ qua đến ngày mai. Uyển Uyển gắn giọng nói nàng ghét thái độ của hăn hiện giờ, nó làm nàng đau.

Không khí căng thẳng giữa cả hai thì bỗng nhiên một nha hoàn chạy vào bẩm báo :
- Đoạn phó tướng…Tiểu Mai cô nương đã tắt thở, còn Tiểu Đào cô nương thì hiện rất nguy kịch.
- Nữ nhân Độc ác kia….Nói…giải dược ở đâu ? Vô Tình Gầm lên trong phẫn nộ nhìn nàng căm tức. Uyển Uyển nhìn Vô Tình vì nữ nhân khác mà tỏ ra thù địch cùng nàng thì buốt giá cõi lòng. Thì ra nàng đối với hắn chỉ là một nữ nhân độc ác. Khoé miệng Uyển Uyển hiện lên một nụ cười thê lương. Nàng móc trong túi ra một viên thuốc nhỏ đưa cho hắn. Ngay sau đó, thân mình nàng lắc người biến mất, rời khỏi tướng quân phủ, rời khỏi hắn.
Giây phút Uyển uyển rời khỏi,Vô Tình bỗng nhiên cảm thấy bất an kinh khủng. Hắn giơ tay muốn bắt lấy nàng thế nhưng thứ hắn bắt được chẳng qua chỉ là không khí. Người trước mắt giờ đã biến mất không rõ tăm hơi.
- Đoạn phó tướng…Đoạn phó tướng…một binh sĩ thấy hắn thất thần vừa gọi vừa lay hắn.
- Hả ?? sao ??
- Tiểu Đào Cô Nương vẫn trúng độc…còn đang hấp hối….
- À..ngươi đem viên thuốc này cho nàng ta uống… Hắn đưa viên thuốc giao cho kẻ kia sau đó tiếp tực thất thần.
Tại tổng đàn Của Ngũ Độc giáo.
Trên chiếc ghế giáo chủ nữ nhân trên ghề khép hờ hai mắt nhưng vẫn lên tiếng hỏi Thanh Hồng bên cạnh
- Thanh Hồng bà nói xem ta có nên bẻ gãy cổ tên Đoạn Vô Tình kia hay không…Trong giọng nàng ẩn chứa những tức giận.

- Tiểu giáo chủ ta nghĩ nếu làm thế thì Giáo chủ hẳn sẽ tức giận…Thanh Hồng cung kính trả lời nàng ta đồng thời cũng hiền hòa mỉm cười cùng nàng. Đôi mắt Nhã Đường chớp chớp vài cái rồi yểu xìu nói…
- Tỷ ấy giận đáng sợ lắm….
- Muội biết sợ sao ? Biết sợ mà còn dám gây chuyện…. ?? Lời nói mang theo giận dữ cùng khí thế bức người khiến kẻ khác không dám thở mạnh.
- Là do bọn họ tự chuốc lấy….Dám mắng tỷ tỷ là lão Yêu bà….Hạ Đoạn Thiên Mệnh là còn tốt với họ rồi…ta còn tính cho chút dạ Nhan lên mặt hai ả kia …chỉ tiếc ta ra ngoài vội không đem theo.
- Câm Miệng…muội còn dám nói sao ? Chỉ mắng ta vài câu liền lấy mạng người ta. có phải nếu đánh ta thì muội giết cả nhà người ta không ?Uyển uyển lớn giọng quát…
- Dĩ nhiên không rồi…giết bọn họ thì thật quá tốt với họ…ít ra phải để họ sống còn trở thành độc nhân thử độc dược chứ…
- Câm miệng…Muội muốn làm ta tức chết hả ?? Uyển Uyển xoa xoa trán bực mình dựa vào ghế. Nếu không phải vì Nhã Đường là con gái duy nhất của sư phụ nàng, nàng sẽ lôi con bé này ra nhấn nước, gột rửa hết những ý nghĩ độc ác trong đầu con bé.