Phù Lam

Chương 8

Lam Úc hạ mắt, chăm chú nhìn Doãn Tiểu Đao, "A". Giọng hắn nói tràn ngập coi thường.

Nếu như tình huống cho phép, Lam Diễm sẽ chỉ vào trán Doãn Tiểu Đao, chửi bậy một tràng. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai Doãn Tiểu Đao, "Lại đây, giới thiệu cho cô một người, đây là anh trai tôi. Lam tổng" Hai chữ phía sau kính cẩn.

Doãn Tiểu Đao mới không quan tâm anh trai hay em trai, cô vẫn nắm chặt nắm đấm của Lam Úc không buông.

Tay Lam Diễm trên vai cô dùng lực hơn, ra hiệu cô thức thời, sau đó hướng Lam Úc cười đến rực rỡ, "Anh trai, đây là vệ sĩ của em. Đến từ cuối tuần trước."

"Ồ?" Lam Úc nhíu mày, thu nắm đấm lại.

Sức mạnh của hắn không còn, Doãn Tiểu Đao cũng thu tay về.

Lam Úc lấy ra một cái khăn, lau sạch chỗ tay bị Doãn Tiểu Đao chạm vào, "Chính là chú giới thiệu Tây Tỉnh quán gì đó?"

"Còn không phải sao." Lam Diễm khoác vai Doãn Tiểu Đao, bộ dang giống như người anh trai, "Cô ấy không nhận ra anh, anh đừng để bụng."

Lam Úc đánh giá Doãn Tiểu Đao. Ánh mắt hắn dừng trước ngực cô một giây, sau đó cười quái dị, "Vậy hiện tại đã biết rồi, cô nên xin lỗi như thế nào đây?"

"Anh trai, em sẽ bồi thường...."

Lam Úc nhẹ nhàng nói, " Cậu là chủ nhân còn muốn tự mình xin lỗi?"

Trong mắt Doãn Tiểu Đao hiện lên ánh sáng tàn nhẫn. Có điều cô không ra tay. Chủ nhân của cô không có chuyện gì, cô có thể nhịn.

Ngón tay Lam Diễm chụp lên vai cô, "Cô ấy đã nghe lời. Anh trai, nể mặt em."

Nếu như Lam Úc nghe lời Lam Diễm, vậy hắn cũng không phải Lam Úc rồi. Lam Úc đột nhiên nhấc chân đá Lam Diễm. Động tác là hướng về phía Lam Diễm nhưng ánh mắt Lam Diễm vẫn nhìn chằm chằm Doãn Tiểu Đao.

Doãn Tiểu nhanh chóng đánh trả đòn tấn công của hắn.

Ánh mắt Lam Úc đột nhiên lạnh lẽo.

Lý Dũng Hoa bên cạnh run lên. Chủ nhiệm phân xưởng này chưa bao giờ đến xưởng kiểm tra rốt cuộc có biết tình hình không? Cô đánh là tổng giám đốc Lam thị. Người đó vô cùng nham hiểm độc ác, là nhân vật tàn nhẫn không từ một thủ đoạn nào. Đắc tội hắn, đến cuối cùng cùng không biết chết như thế nào.

Mặc cho Lý Dúng Hoa lo lắng như thế nào, hắn cũng không có cách ngăn cản mọi chuyện sắp xảy ra trước mắt.

Thậm chí, ngay cả Lam Diễm cũng không kịp ngăn lại.

Tay phải Lam Úc cầm một con dao bổ về phía Doãn Tiểu Đao.

Cô xoay người né tránh đồng thời tấn công về phía cánh tay phải của hắn.

Lam Úc nhanh chóng dùng tay trái chặn lại, bị cô giữ chặt cổ tay kéo lại.

Hắn đổi thành chân tấn công.

Doãn Tiểu Đao linh hoạt tránh thoát, cong lưng hướng tới cái chân còn lại của hắn.

Dã tính của Lam Diễm bị khiêu khích. Trước kia khi luyện tập, đối phương đều kiêng dè thân phận của hắn, cố ý nhường. Mà cô gái trước mắt, không khách khí chút nào. Sức mạnh của cô không bằng hắn, nhưng lại rất linh hoạt. Hơn nữa cách đánh hóa giải rất đặc biệt, cùng với quyền anh phương tây mà hắn luyện tập hoàn toàn khác nhau. Những điều này càng khiến hắn quyết tâm muốn đánh bại cô.

Lam Diễm nhìn đôi trai gái qua qua lại lại, rất muốn tóm Doãn Tiểu Đao trờ về. Nhưng hắn không có cách nào tiến vào trận đánh, chỉ có thể đứng tại chỗ, biểu hiện lo lắng của bản thân.

Có điều nói đi nói lại, đây là lần đần tiên hắn nhìn thấy bản lĩnh của Doãn Tiểu Đao. Trước kia nghe đám lão gia hỏa kia nói, Hoành quán rực rỡ như thế nào. Hắn đều không coi là chuyện gì đáng kể. Cũng không phải võ hiệp cổ đại, còn có khinh công sao.

Bây giờ nhìn cô có thể kìm hãm Lam Úc, Lam Diễm không khỏi kinh ngạc.

Hơn nữa cô thực sự biết bay.

Không phải khinh công.

Hắn thấy cô dựa vào đống ống dẫn khí bên canh, một bước nhảy hai bước, lại nhảy ba bước, mỗi lần đều cao hơn trước hai, ba mét. Dáng người uyển chuyển này, lay động dưới ánh mặt trời chói chang như thành từng vòng ánh sáng.

Cô không cách hắn quá xa. Đến một phạm vi nhất định, cô sẽ vòng trở lại.

Xem ra cô luôn luôn nhớ được, nhiệm vụ của cô là bảo vệ hắn.

Hắn đáng nhẽ có thể bỏ mặc cô, nhưng không muốn làm Lam Úc tức giận vào buổi sáng.

Lam Diễm ngước mắt nhìn mặt trời nóng bỏng, đột nhiên nhắm mắt lại, ngã xuống.

Lý Dũng Hoa bên cạnh sợ hết hồn, "Giám đốc, Lam xưởng trưởng!"

Doãn Tiểu Đao nghe được tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, nhiệt độ trong mắt càng lạnh hơn. Cô mạnh mẽ tấn công Lam Úc hai lần, thoát khỏi dây dưa của hắn, chạy về phía Lam Diễm.

Lý Dũng Hoa sau khi xem trận đánh nhau, trong lòng thấy sợ cô, nói chuyện có chút lắp bắp, "Đao...Đao... chủ nhiệm, có khả năng giám đốc nhà máy bị say nắng rồi."

Doãn Tiểu Đao nâng Lam Diễm dậy, tìm mạch đập của hắn.

Lam Úc phía sau lập tức theo sát.

Lông mày cô cau lại, đột nhiên ôm lấy Lam Diễm, nhảy vọt về sau.

Lam Úc vồ hụt. Sau khi đứng thẳng người, bắt đầu vặn cổ tay, vang lên tiếng xương "khách khách, "Rất thú vị, thực sự rất thú vị. "Ánh mắt hắn u ám khát máu.

Hắn muốn giết chết cô.

Lam Diễm lúc này mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt trông thấy bầu trời cùng mặt trời rực rỡ, hắn lại nhắm mắt lại, "Đừng....đánh....nữa..."

Ba tiếng này kéo dài năm giây mới nói xong.

Lý Dũng Hoa đứng bên cạnh, cảm thấy việc ngày hôm nay rất kỳ lạ. Hắn suy đoán chuyện này có thể là ân oán giữa hai anh em nhà quyền thế. Thực sự muốn đứng về phía ai, hắn chỉ có thể chọn Lam Úc. Nhưng hắn càng muốn bo bo giữ mình, thoát khỏi nơi này.

Doãn Tiểu Đao ngồi xổm suống, đặt Lam Diễm bên cạnh đám cỏ.

Lam Diễm ho một cái, "Anh trai, cầu xin người....đừng đánh..."

Làm Úc làm sao nghe được những câu nói này, sự chú ý của hắn vẫn đặt trên người Doãn Tiểu Đao.

Mà cô chỉ đang để ý Lam Diễm.

Lam Diễm chống dậy, giọng nói hơi cao lên, "Anh trai..." Tiếp tục ho, ho xong lại nói, " Cô ấy là....chú mời tới.... Đừng....làm mất lòng chú..."

Tốc độ nói này thực sự quá chậm, Lý Dũng Hoa gấp đến nỗi muốn nói thay Lam Diễm.

"Anh bây giờ chỉ muốn uống máu cô ta." Lam Úc đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm môi, bộ dáng giống như một con rắn độc.

Doãn Tiểu Đao lập tức đứng lên, tư thế chuẩn bị khai chiến.

Lam Diễm thực đau đầu, khẩn trương gọi cô "Chủ nhiệm...dìu tôi dậy....tới." Nhân cơ hội cô đỡ hắn, hắn liều chết bắt được tay cô, thở hổn hển một lúc. Sau khi thuận khí, nói chuyện cũng không chậm nữa. "Anh trai, em luôn bị kẻ thù truy tìm……Anh phải thương em..."

"Hóa ra em trai phải trải qua tháng ngày khổ sở như vậy." Lam Úc cười thân thiết, "Sao không đến cầu cứu anh? Anh sẽ chọn nữ vệ sĩ xinh đẹp cho em."

" Xinh đẹp quá, em sợ em trai em không nhịn được. Giống con trai, em mỗi ngày đối diện mà nói. " Nói xong Lam Diễm nhìn về phía Doãn Tiểu Đao, " Loại không ra nam nữ này, là phù hợp."

"Xem ra chú đã tìm cho em người như ý." Lam Úc cũng nhìn về phía Doãn Tiểu Đao. Nghĩ lại trận đấu vừa rồi, hắn thấy, nêú chói cô lại làm bao cát cho hắn tập luyện, cũng rất có giá trị.

Sau khi nghĩ như vậy, Lam Úc ngược lại không vội vã muốn giết Doãn Tiểu Đao. Hắn muốn giữ lại từ từ chơi. Chơi đến khi cô khóc, chơi đến khi cô chết.

Lam Diễm đang muốn nói cái gì, đột nhiên co giật. Mấy giây sau, lại giật.

Lam Úc thấy vậy, nhẹ giọng nói, " Là anh em, nhìn cậu đau đớn như vậy, anh thật không đành lòng."

"Cảm ơn..." Lam Diễm nói không thành câu, hắn dùng lực nắm chặt tay Doãn Tiểu Đao, run rẩy để trong lượng cơ thể đến dựa vào cô.

Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao không thay đổi, trong lòng lại đang phán đoán hắn đang diễn kịch hay thực sự lên cơn nghiện.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen đến gần, hai tay nâng một chiếc điện thoại, hướng Lam Úc cúi thấp người, "Lam tổng, có điện thoại."

Lam Úc nhìn hiển thị trên điện thoại, miễn cưỡng nhận máy, "A, chú à."

"Hôm nay cháu đến Vượng thành làm việc, nhân tiện gặp em trai."

"Không ở lâu, chỉ dặn dò em cháu vài câu."

"Chú, hôm nào mời người uống trà." Lúc nói câu này, Lam Úc nhìn Doãn Tiểu Đao một chút. Sau đó cúp điện thoại. Hắn thấy bộ dáng Lam Diễm đau khổ như vậy, nhếch miệng, "Em trai, vì bản thân mình, anh khuyên cậu nên cai đi."

"Em sẽ....cố gắng." Lam Diễm lạnh run, hàm răng đập vào nhau vang lên khanh khách, "Cảm ơn...Cảm ơn....Anh."

Lam Úc ý tứ xâu xa nhìn Doãn Tiểu Đao, ôn nhu nói, "Chờ khi tôi muốn luyện gân cốt, lại tới tìm cô."

Doãn Tiểu Đao không trả lời.

Lam Diễm nhễ nhại mồ hồi, sắc mặt hơi tái nhợt, "Anh...có thời gian ở lại trò chuyện."

"Anh sẽ ở lại Vượng thành mấy ngày, cùng cậu ôn chuyện." Bời vì đánh nhau, Lam Úc chảy mồ hôi, dính vào người rất không thoải mái. Hắn nhìn nhà xưởng này chắc cũng không có phòng tốt để hắn tắm rửa, liền trở về về nội thành.

Sau khi mấy chiếc xe nhanh chóng rời đi, Doãn Tiểu Đao buông tay Lam Diễm.

Không ngờ, hắn nắm chặt cô không buông, mô hôi vẫn tiếp tục chảy.

Lúc này Lý Dũng Hoa rốt cục cùng nói, " Giám đốc nên nhanh chóng về nghỉ ngơi." Chẳng trách vị trưởng xưởng này luôn ngủ từ sáng đến tối, thân thể thực sự quá yếu.

Doãn Tiểu Đao quay đầu hỏi Lam Diễm, "Ngài thật sự không thỏa mái?" Sau khi cô chứng kiến khả năng của hắn, thấy nghi ngờ với vui buồn của hắn.

"Ừ." Lam Diễm kề gần tai cô, thành thực nói, "Tôi đau bụng, muốn đi vệ sinh."

Sắc mặt cô không thay đổi, đỡ hắn đi về phía tòa nhà văn phòng.

Lý Dũng Hoa nhìn theo bóng lưng hai người, không khỏi hoài nghi một phút trước có phải mơ hay không. Một người con trai ốm yếu thiếu ngủ, cùng một nữ hiệp võ công cao cường.

Đây là đang biểu diễn phim võ hiệp cổ đại sao.

-----

Thời điểm Doãn Tiểu Đao cùng Lam Úc đánh nhau, Lam Diễm đã nghĩ sẽ dạy dỗ Doãn Tiểu Đao một trận.

Sau đó Lam Úc quá nhân từ, không giải quyết DOãn Tiểu Đao tại chỗ, Lam Diễm thấy hơi an tâm. Nhưng mà hắn vẫn có ý định nghiêm khắc mắn mỏ Doãn Tiểu Đao.

Sau khi yên tâm, đột nhiên bụng hắn đột nhiên quặn đau. Thành công cho Lam Úc thấy là hắn lên cơn nghiện.

Lam Diễm nghĩ, chờ đi vệ sinh xong, nhất định phải hung ác gào thét Doãn Tiểu Đao.

Chẳng ngờ, sau quãng thời gian đi nhà vệ sinh, khí thế của hắn mất sạch.

Tòa nhà văn phòng chỉ có phòng vệ sinh chung.

Phòng quản lý ở tầng ba, vì vậy cô lao công đặc biệt chịu khó. Lam Diễm tuy rất bất mãn vì không có phòng riêng, nhưng vẫn tính là sạch sẽ, tạm chấp nhận vậy.

Mấy ngày trước trong xưởng, hắn chỉ đi tiểu. Vì vậy hắn không biết chuyện đi đại tiện cần tự chuẩn bị giấy.

Sau khi phát hiện, ngay lập tức rống lên, "Tôi thảo cả nhà các người! Nhà vệ sinh không có giấy, còn không biết ngại gọi là nhà vệ sinh sao?"

Nhà vệ sinh nam chỉ có mình hắn.

Hắn gào lên, chỉ có Doãn Tiểu Đao.

Hắn biết cô thẳng thắn, thế nhưng không biết, có thể đến mức này,

Bên ngoài, Doãn Tiểu Đao nghe được tiếng kêu của hắn, nhưng không nghe rõ, cho nên cô xông vào đạp cánh cửa ngăn ra.

Lãm Diễm thấy mình thật ngu ngốc.

Tại sao lại giải vây giúp cô ta?

Hắn nên để Lam Úc đánh chết cô!