Lúc trời gần sáng Long Hiên đế mới mang theo một thân mỏi mệt trở về, không giống tinh thần sáng láng từ trước đến nay của hắn.
Hắn cởi áo nằm xuống, Phù Lạc cũng không nói nhiều.
Một ngày này là đại hội đua ngựa của tộc Gia Nhung, trên bãi cỏ đã sớm có tiếng người sôi nổi, tiếng ngựa hí vang.
Đan Tát thúc ngựa chạy nhanh đến một hàng Long Hiên đế trước mặt, dừng ngựa một cách xinh đẹp, “Tuyên huynh, muốn tới thử một chút hay không?”
“Tại hạ vẫn nên không bêu xấu.”
Đan Tát cũng không phải quá khó, Na Nhĩ Tháp phía sau hắn khinh thường nhìn Phù Lạc một chút, lúc chuyển hướng Long Hiên đế thì mang vẻ ngượng ngùng của nữ tử, “Tuyên đại ca, chờ ta một chút lại tới tìm huynh nha.”
Bọn họ đi rồi, Long Hiên đế hơi nhăn mày một chút.
Đoàn người đi đến một bãi đất, dừng lại xem cuộc chiến.
Ánh mắt Long Hiên đế rất nhanh bởi vì tranh đấu kịch liệt mà sáng ngời, khóe miệng rất hài lòng chứa tia tươi cười.
Lộng Ảnh chứng kiến thân ảnh ổn định nắm chắc của Đan Tát La Nhĩ thì kích động.
Nhìn thấy “Nam phụ” dần dần cách xa mình, tâm tình Phù Lạc không được tốt lắm.
Trận đua ngựa này không hề trì hoãn do Đan Tát giành được thứ nhất, dẫn tới nữ tử lớn tiếng thét chói tai.
Kế tiếp là đại hội nữ tử đua ngựa.
Na Nhĩ Tháp cưỡi một con ngựa cao lớn cường tráng sắc đỏ thẫm, tiến vào nghênh ngang kiêu ngạo. Phù Lạc nhìn ở trong mắt mà không ngừng hâm mộ, địa vị của nữ tử tộc Gia Nhung so với nữ tử địa phương khác thì cao hơn, việc nam nhân có thể làm, các nàng cơ hồ đều làm được.
Nữ tử trên lưng ngựa mỗi người đều hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, còn hơn nữ tử ngày thường đều quen mềm mại uyển chuyển hàm xúc, có một phen phong tình khác. Gien của cả nhà La Nhĩ thật sự rất tốt, tư thế Na Nhĩ Tháp ở trên ngựa, tao nhã mà không mất khí khái anh hùng, thật sự có một loại cảm giác anh thư.
Ngựa của nàng cùng nữ tử hào sảng khác cùng đồng tiến, lúc trước lúc sau, thấy người ở trên trường đua đều rơi mồ hôi, loại trận đấu hồi hộp này mới đẹp mắt. Trên trường đua tiếng gọi ầm ĩ quả nhiên so với lúc trước nhiệt liệt không ít, tiếng hô “Na Nhĩ Tháp” tựa gió truyền đi, mà đội cổ động viên bên nữ tử “Đức Giai” kia cũng không cam chịu yếu thế, tiếng hô rung trời.
Phù Lạc cũng bị nhiệt tình khơi dậy, kéo Lộng Ảnh cùng Bích Ngô chạy nhảy cổ vũ nữ tử trên trường đua. Thậm chí lao xuống dốc nhỏ, đi đến điểm cuối của đua ngựa, chen vào trong đám người hò hét các nữ tử cố lên, bàn tay vỗ đến đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn.
Thời điểm Na Nhĩ Tháp thắng, Phù Lạc cảm thấy nàng ấy giống như nữ thần trong lòng mình, cao lớn xinh đẹp. Si mê nhìn phía nàng ấy, cái loại ánh mắt này khiến Na Nhĩ Tháp cùng Bích Ngô Lộng Ảnh bên người đều rùng mình.
Trở lại bên người Long Hiên đế, nghênh đón nàng là ánh mắt quái lạ của hắn.
“Đấu vũ” buổi tối lại dâng lên một vòng cao trào khác.
Cả nam lẫn nữ vây quanh đống lửa giữa sân, tạo nơi nhảy múa. Đấu vũ, chính là nam nữ thanh niên tộc Gia Nhung vì tìm kiếm người yêu hoặc biểu đạt tình yêu mà múa. Giống như đạo lý Khổng Tước vì tranh đoạt phối ngẫu mà xòe đuôi.
Trên sân Đức Giao hào phóng nhảy múa với Đan Tát, nếu Đan Tát đáp lại nàng, thì chính là có hi vọng, hai người kế tiếp có thể trong quá trình nhảy múa dùng thân thể để nói đến bản thân, đó so với ngôn ngữ càng rõ ràng hơn. Không tính Na Nhĩ Tháp, trước mắt Đức Giai hẳn là cô nương xuất sắc nhất tộc Gia Nhung, phụ thân là thủ lĩnh bộ lạc “Cáp Kỳ Kỳ”, bản thân lại là bộ dạng kiều diễm như hoa, dáng người như liễu, nhiệt tình hào phóng, rất có nhân duyên.
Bất luận xuất phát từ ích lợi cá nhân hay là tập thể, Đan Tát đối với Đức Giai hẳn rất có hứng thú.
Phù Lạc không thể hiểu được chính là, một nữ tử dung mạo xuất chúng, xinh đẹp hào phóng như Na Nhĩ Tháp sao lại rối loạn thần kinh coi trọng Long Hiên đế, thực không muốn nhiệt tình cùng trong sáng của nàng bị phai mờ trong hậu cung, vậy quá tàn nhẫn.
Na Nhĩ Tháp vây quanh Long Hiên đế nhẹ nhàng nhảy múa, điệu múa nhiệt tình đến mức ngay cả Phù Lạc tới từ hiện đại cũng có chút ngượng ngùng. Người bên cạnh liên tục ồn ào, Long Hiên đế không hề đáp lại, Na Nhĩ Tháp có thể lý giải thành hắn không biết nhảy, cho nên ánh mắt của nàng rất tự nhiên chuyển hướng về phía Phù Lạc, đây là một loại khiêu khích.
Phù Lạc không hề cử động nhắm mở hai mắt, không có hứng thú vì một nam nhân như Long Hiên đế mà nhảy điệu múa tìm phối ngẫu này.
Nhưng sau khi nghe được lời nói bên tai, nhất thời ý chí chiến đấu trào dâng.
“Nhảy, 1000 lượng, nhảy thắng, 3000 lượng.” Long Hiên đế ở bên tai nàng khẽ thổi.
Trong mắt Phù Lạc lóe ra ánh sáng so với kim cương còn chói mắt hơn, ba ngàn lượng, Phong Tiêm Tuyết, tâm Phù Lạc ngọt ngào như hoa nở, lưu lại Long Hiên đế một người buồn bực mị lực của mình lại có thể kém hơn ba ngàn lượng bạc.
Người khác biệt đối với sự vật khác biệt sẽ có mẫn cảm khác biệt, ví dụ Phù Lạc vừa vặn có sự nhạy cảm cùng nhiệt tình trời sinh đối với vũ đạo. Sau khi xem qua cô nương tộc Gia Nhung múa, nàng có thể linh hoạt uốn éo người nhảy ra điệu múa nhiệt tình, lẫn vào điệu múa Latin cùng điệu múa Ấn Độ mà bản thân học được, đã sáng tạo ra một kiểu thức mới.
Không giống với Na Nhĩ Tháp xấu hổ mang e sợ mà nhiệt tình nhảy múa, điệu múa của Phù Lạc hoàn toàn cuồng dã mị hoặc của thục nữ, lúc giơ tay nhấc chân đều lay động người khác, Na Nhĩ Tháp căn bản không thể tưởng được Phù Lạc có thể nhiệt tình thuần thục múa ra điệu múa của các nàng.
Nàng khi thì giống con báo nhỏ, kiêu ngạo khó tuần, cuồng dã tràn trề, ngọc kim linh ở cổ tay cùng trên chân theo di chuyển của nàng, phát ra tiếng vang mê người, êm tai dễ nghe.
Nàng khi thì giống như rắn lắc uốn vòng eo rất nhanh, gần như là không biết xấu hổ mà vặn vẹo cái mông, rèm tua kim linh ngang hông theo cái mông của nàng mà phập phồng, tạo nên từng đợt cuộn sóng, lay động vào trong lòng của mỗi người, gợn lên từng đợt sóng.
Ánh mắt của nàng híp lại, mê mỵ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mị hoặc. Ánh mắt của nàng khóa lấy ánh mắt Na Nhĩ Tháp, Na Nhĩ Tháp cảm thấy nữ tử trước mắt giống như đang dùng thân mình nói lên lời âu yếm ngượng ngùng với chính mình.
Phù Lạc phóng thích nhiệt tình không phải vì người khác, mà là vì Na Nhĩ Tháp, nữ tử hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng đó.
Đôi chân thon dài của nàng vạch trên không trung những vòng tròn mê người, làn váy như hoa của nàng ở trước mắt Na Nhĩ Tháp họa ra một biển hoa, nàng từng bước ép sát, mềm mại đáng yêu lui về phía sau, Na Nhĩ Tháp cảm giác mình như sắp đắm chìm vào trong sự nhiệt tình đó.
Ngón tay mê người của nàng chỉ hướng chính mình, nói ra sự chiếm giữ đối với chính mình. Mông nàng lắc lư kéo bước tiến của nàng đi đến trước mặt mình, Na Nhĩ Tháp trầm mê trong mê hoặc của nàng, nhiệt tình vặn vẹo thân thể đáp lại nhiệt tình của nàng, nàng giống như rắn uốn éo thân mình lấy Na Nhĩ Tháp làm cột, quấn lấy nhảy múa, mỗi một nhịp trống, là một lần ánh mắt dây dưa.
Tay nàng kéo Na Nhĩ Tháp, hai người bước đến tiến lui phối hợp, vốn đấu vũ lại có thể biến thành hai người cùng múa, mọi người toàn sân ngừng lại, nhìn hai nữ nhân xinh đẹp bay múa.
Cuối cùng, Phù Lạc dưới cánh tay mạnh mẽ của Na Nhĩ Tháp chống đỡ, vòng quanh nàng bay múa lên, giống như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, lại giống như thải điệp kiếm hoa bay lượn.
Lúc ngừng lại, Na Nhĩ Tháp giống như đóa hoa kiều diễm nhất thế gian, mà Phù Lạc thì giống như thải điệp tràn ngập sức sống tràn ngập tình ý mê người nhất thế gian, hai người không coi ai ra gì nhìnn hau, dung nhan tươi cười sáng rỡ.
Phù Lạc quay người lại nhìn đôi mắt trong suốt của Long Hiên đế, trong lòng dâng lên một tia mất mát quái dị.
Nàng đi trở về ngồi xuống, “Thế nào? Ba ngàn lượng bạc.” Phù Lạc vươn lòng bàn tay ra.
Long Hiên đế từ trong tay áo rút ra khăn trắng nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Phù Lạc, trong mắt tình ý toát ra khiến Phù Lạc có chút run rẩy, tùy ý ngón tay của hắn chậm rãi lướt qua hai má mình. Tâm Phù Lạc có một tia bối rối.
“Bạc.” Phù Lạc lại cường điệu.
Kết quả Long Hiên đế từ cổ tay áo lấy ra một thỏi mười lượng bạc, đặt ở lòng bàn tay Phù Lạc.
“Sao người có thể nói mà không giữ lời chứ.” Phù Lạc bất mãn kêu to.
“Ta nói chuyện đương nhiên giữ lời. Hôm nay ngày đầu tiên coi như xong, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày nàng từ chỗ Vạn quản gia lĩnh một lượng bạc tốt đi.” Long Hiên đế hài hước nhìn bộ dáng ngốc nghếch trợn mắt há hốc mồm của Phù Lạc.
“Ngươi, ngươi, vậy đến khi nào thì ta mới có thể lĩnh xong chứ?” Phù Lạc thiếu chút nữa muốn túm lấy cổ áo Long Hiên đế.
“Ừ, hơn chín năm đi, đừng sợ, nàng nhất định có thể lĩnh hết.” Long Hiên đế an ủi vỗ vỗ Phù Lạc.
“Không được, cấp luôn một lần cho ta.” Phù Lạc không thuận theo. Mỗi ngày một lượng cùng không có thì có cái gì khác nhau chứ.
“Không được, nàng rất biết tiêu tiền, không như vậy ước thúc sao được.” Long Hiên đế rất nghiêm túc nói.
Phù Lạc nhìn thần sắc của hắn, vậy khẳng định sẽ không một lần trả hết tiền nợ. Phù Lạc tức giận đến phát run.
Long Hiên đế yêu thương ôm Phù Lạc vào trong lòng, dưới sự ngạc nhiên của người bên cạnh hạ xuống gương mặt của nàng một nụ hôn, hành động thân mật trước mọi người như vậy là chưa từng có.
“Nàng nhảy tựa như yêu tinh vậy.” Nói xong lại từ trong tay áo lấy ra mười lượng bạc, “Đây là ta thêm cho nàng.”
Thật sự là không thể nhẫn, không thể nhẫn được mà. Phù Lạc nhảy lên, ở trên mông rồng của Long Hiên đế hung hăng đá một cước, sau đó chạy vội đi.
Nàng đi rồi, Long Hiên đế quay đầu hướng về phía Đan Tát La Nhĩ đang đến gần khẽ cười.
“Tôn phu nhân thật sự rất thú vị.” Đan Tát cười nói.
“La Nhĩ huynh suy nghĩ như thế nào?” Long Hiên đế chứa ý cười.
“Có thể hợp tác với Tuyên huynh là vinh quang và may mắn của tiểu đệ. Tiểu đệ còn có một chuyện muốn nhờ.” Dứt lời nhìn Na Nhĩ Tháp phía xa đang hướng tới nơi đây ngóng nhìn.
Trên mặt Long Hiên đế hiện lên một tia không hờn giận.
“Tuyên huynh đã có thê tử như thế, tiểu đệ cảm thấy Na Nhĩ Tháp vẫn thích hợp đứng ở trên thảo nguyên hơn, Tuyên huynh nghĩ sao?”
Long Hiên đế lại cười một tiếng, “Ta sẽ nói rõ với Na Nhĩ Tháp.”
Đan Tát La Nhĩ gật gật đầu, nếu hắn ta không tự mình nói với Na Nhĩ Tháp, sau này Na Nhĩ Tháp nhất định sẽ oán giận ca ca hắn đây.
Long Hiên đế đi về hướng Na Nhĩ Tháp, không biết nói cái gì, chỉ thấy nàng rưng rưng gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.