Tiết Trung thu rất nhanh sẽ đến, trong cung muốn tiến hành gia yến long trọng, mỗi phi tần đều phải có mặt, tham gia cái gọi là gia yến hoàng thất.
Bên trên cũng vì từng cung phi mà cắt may bộ đồ mới. Lúc phái đến tầng Hòa nữ, vải dệt còn thừa không còn bao, đều là thứ phẩm. Thứ phẩm này không so được với quần áo hồi Phù Lạc còn làm Phù phi, nhưng vẫn tốt hơn vật liệu may mặc ở ngoài cung rất nhiều.
Phù Lạc bắt đầu hoài niệm quần áo ban đầu, đều là quần áo tuyệt mỹ chính mình tỉ mỉ thiết kế, còn có trang sức mà Ngọc Chân quốc mang đến, hoàng thượng cũng không thưởng qua.
Đêm Trung thu.
Phù Lạc mặc một bộ quyên sa váy dài màu phấn đào điểm xuyết hoa lê trắng, bên trong là áo ngực hoa lê trắng, trên lưng buộc băng gấm màu phấn đào, ở sau người kết thành nơ con bướm.
Thật sự là băng cơ giấu ngọc cốt, sam áo lộ ngực sữa, lông mày vẽ thúy đại, mắt hạnh lóe sao sáng, khiến Lộng Ảnh nhìn đến ngơ ngác.
“Sao lại không biết ta rồi?”
“Tiểu chủ đẹp quá à.”
Phù Lạc đắc ý một trận trong lòng, tâm huyết lâu như vậy cuối cùng cũng không uổng phí.
Lộng Ảnh búi cho nàng Đồng Tâm kế đơn giản, tiểu nha đầu chưa từng hầu hạ qua cung phi, cho nên không biết chải đầu, Phù Lạc không khỏi hoài niệm tay nghề chải đầu của Bích Ngô.
Trên đầu chỉ đeo một cây trâm bích ngọc hồ điệp, trên búi tóc buộc một cái nơ con bướm bằng gấm màu phấn đào, là nguyên liệu mà Phù Lạc và Lộng Ảnh trộm từ Thượng Y Cục, một người thiết kế, một người chế tạo. Trên đuôi hồ điệp bằng băng gấm rũ xuống đến sau gáy, nhẹ bay theo gió thật là đáng yêu. Tối nay lộ tuyến Phù Lạc đi chính là thanh xuân đáng yêu, nhưng giữa khờ dại lại hiện lên mị hoặc, thiết kế trễ ngực để ngực nàng như ẩn như hiện, khiến Lộng Ảnh đỏ bừng mặt. Nguyên nhân trễ ngực cũng chính là do Phù Lạc cố ý kéo áo ngực xuống thấp. Nàng còn để Lộng Ảnh làm một cái áo trong tương tự áo lót hiện đại, đem bộ ngực vốn đã lớn lại càng thêm đầy đặn, Phù Lạc xoay tròn thân mình, vô cùng hài lòng, với tài nguyên trước mắt.
Gia yến bố trí ở quán Lê Nguyên của bờ đông Tiếp Thiên Trì.
Hôm nay cách ăn mặc của Phù Lạc tuy rằng xuất chúng, nhưng dù sao thân phận là một Hòa nữ, so với tần phi ở địa vị cao mà nói, cách ăn mặc của nàng được xem như tương đối mộc mạc.
Cùng vài tần phi cấp thấp không quá quen thuộc ngồi chờ đợi ở trắc điện của quán Lê Nguyên, những người đó mặc dù từng nhận thức Phù phi, nhưng cũng không quen thuộc, thấy Phù Lạc tuy rằng bị giáng chức, nhưng một thân quý khí không hề giảm, cũng không dám nói gì.
Trong trắc điện, xa xa truyền đến một trận tiếng cười duyên, chờ đến khi người đó đến gần nhìn kỹ, mới rõ là Lệ Tiệp dư đã lâu không thấy.
Nàng ta mặc một bộ sam hoa đào yên la, trên eo váy vân la buộc đóa mân côi đỏ thẫm, áo khoác màu trắng điểm mẫu đơn theo gió. Phong phong vận vận bày ra thân hình như rắn nước, cùng vài phi tần cấp thấp hơn vừa nói vừa cười mà đến.
Nhìn thấy Phù Lạc thì nhãn tình sáng lên, “Đây không phải Phù Tiệp dư sao? À, không, nên gọi là Phù Hòa nữ mới đúng.” Dứt lời che miệng cười duyên, cười đến run rẩy hết cả người, những phi tần khác cũng cười nhẹ theo.
Lệ Tiệp dư cũng không bảo nàng đứng lên, “Thật sự là khó được nha, muội muội cũng có một ngày hành lễ với tỷ tỷ.”
Khom lưng bảo trì tư thế hành lễ so với quỳ xuống đất phục lạy còn thống khổ hơn, nhìn thấy Lan Hiền phi đang rảo bước tiến đến, Phù Lạc hoan hô một trận, chưa từng thấy thích nàng ta như vậy. Cũng không chờ đợi Lệ Tiệp dư lên tiếng, Phù Lạc ngược lại hành lễ với Lan Hiền phi, “Tần thiếp vấn an Hiền phi nương nương.”
“Đứng dậy đi.”
Nếu Lan Hiền phi đã nói, Phù Lạc tất nhiên sẽ thản nhiên đứng thẳng người, ném một nụ cười dễ thương đến Lệ Tiệp dư. Lan Hiền phi sửng sốt, không nghĩ tới dung nhan Phù Lạc lại có thể tốt lên, phong tư càng hơn trước kia, bên trong mị hoặc còn mang theo một chút yếu đuối, thật sự là mị cốt trời sinh, ta thấy còn thương. Có điều Lan Hiền phi đối với đối thủ của mình từ trước đến nay đều phân chia rất rõ ràng, cho dù Phù Lạc đẹp lại, cũng sẽ không để ở trong lòng, lấy thân phận của nàng ta, chắc chắn sẽ không hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với tiền đồ của nàng, chỉ cần Dự vương phi còn, hai tỷ muội Ngọc Chân quốc này sẽ không có thời gian trở mình.
Hôm nay Lan Hiền phi vẫn là một thân lan sắc trên lụa lê văn, váy thêu tán hoa dưới ánh trăng vàng thiên thủy phú quý, tóc mai như sương xoã tung thành Đê Thùy kế, bên búi tóc cắm nghiêng một cành Kim tước trân châu bộ dao, một bên tóc khác cài mấy đóa hoa mai trân châu, làn da mượt mà, phấn quang nhã nhặn, khí chất ung dung lộng lẫy. Mặc dù không xinh đẹp bằng Lệ Tiệp dư, lại hơn mấy phần ý nhị tường hòa.
Đi theo sau là Ngọc phi, yên la quyên thường sắc tím, váy dài thêu tán hoa thủy vụ sắc trắng, thân mặc yên sa mỏng màu tím, vai như gọt thành thắt lưng thon thon, da nõn nà khí chất u lan. Khí chất ung dung hoa lệ trời sinh cũng không ở dưới Lan Hiền phi.
Tĩnh phi hôm nay lại là mắt ngậm xuân thủy gương mặt mịn màng, nhuyễn sa mẫu đơn yên la sắc trắng, váy hoa mai yên lung bách thủy màu trắng uốn lượn, thân buộc yên la mềm, thật sự có chút hương vị yêu kiều ướt át, quốc sắc thiên hương, vừa tiến đến tức khắc biến những tần phi khác làm nền, càng đáng quý chính là một thân thư quyển hương, cao nhã linh động, Phù Lạc thấy cũng không khỏi khuynh tâm.
Vũ Chiêu nghi nhẹ nhàng đi vào, mặc một bộ yên sa bích hà la thêu đóa mẫu đơn xanh biếc, váy tán hoa thuỷ tiên hồng nhạt lá xanh uốn lượn, thân mặc yên thúy lục sa tơ vàng mỏng. tóc mai rủ xuống cắm nghiêng cây trâm ngọc bích khảm trân châu, xinh đẹp như hoa sen mới nở.
Vân tần theo chân Vũ Chiêu nghi đi vào, cẩm cung sa xanh biếc, váy vân thủy buộc yên hồng mềm ở eo, yên lục mỏng màu xanh biếc, yếu đuối thon thon, chọc người thương tiếc.
Phù Lạc chờ tần phi cấp thấp hành lễ một lần với phi tần thượng vị, Ngọc phi đối với tư sắc hôm nay của Phù Lạc vừa là vui mừng vừa là ghen tị, vui mừng vì hi vọng nàng có thể được thánh sủng, như thế mới có thể kiên cố địa vị của mình, lại ghen tị dung mạo tuyệt sắc của nàng. Hiện trong cung là phái Dự vương phi và phái Tĩnh phi nắm quyền, ngay cả Vũ Chiêu nghi cũng hướng về Lan Hiền phi.
Tĩnh phi đối với Phù Lạc cũng không quá để tâm, phi tử tiến vào lãnh cung còn có thể phục sủng có thể nói là có một không hai, tỷ muội Ngọc phi không đáng để lo, Lan Hiền phi mới là lực cản lớn nhất đến hậu vị của nàng.
Chờ Long Hiên đế đi vào chính điện Lê Nguyên thì Lan Hiền phi mới dẫn một đám phi tần tiến lên hành lễ, theo đẳng cấp phân biệt tiến lên.
Đầu tiên là Lan Hiền phi, sau đó là Tĩnh phi cùng Ngọc phi, tiếp nữa là Vũ Chiêu nghi mang theo Yến Thục nghi cũng là một trong chín tần tiến lên hành lễ. Vân Tần cùng Như Tần hành lễ xong liền đến phiên phi tần hạ đẳng tiến lên, cũng không quá ba năm người.
Phù Lạc tao nhã đi tới trước mặt Long Hiên đế, cũng không nhìn hắn, lễ xong mới đứng dậy, lại hướng về Long Hiên đế nở một nụ cười xinh đẹp sáng rỡ, tươi cười kia ở trong mắt Long Hiên đế quả thực chính là so với ánh mắt còn sáng lạn hơn, sắc mặt trầm xuống.
Phù Lạc theo mọi người thối lui, ngồi xuống bàn tròn ở bên tay Long Hiên đế, phi tần của Long Hiên đế không nhiều lắm, phi tần thượng vị lại thêm hai vị thái phi của tiên đế ngồi cùng một bàn. Phù Lạc má phấn lúm đồng tiền mỉm cười, cùng mấy phi tử chung quanh thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng liếc thấy sắc mặt tối tăm của Long Hiên đế càng thêm vui vẻ.
Nàng biết, đối với địch nhân của mình, ngươi càng sống vui vẻ, đối phương càng khó chịu, quyết không thể để hắn chứng kiến một mặt bị thương của chính mình, vĩnh viễn bày ra một mặt tao nhã sáng rỡ nhất, tỏ vẻ không có ngươi ta sẽ sống rất tốt. Nụ cười kia không thể nghi ngờ là khiêu khích đối với Long Hiên đế. Đối với một quân vương tay cầm thiên hạ, đã quen chinh phục mà nói, còn có cái gì so với khiêu khích càng có thể khiến cho hắn chú ý đây?
Toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức ngay cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả chuyện này đều là biểu hiện sau khi thái giám tuyên “Dự vương, Dự vương phi yết kiến”.
Ngoài cửa một nam một nữ chậm rãi đến gần. Nam tuấn mỹ vô cùng, tao nhã, một bộ bạch sam, lại càng như tiên nhân hạ phàm, còn nữ tử bên cạnh đi ở bên người nam tử như vậy cũng không thấy kém cỏi, ngược lại càng thêm nổi bật.
Nàng, mi không cần họa, tự đen hơn tô, gò má không phấn, càng hồng hơn thoa. Eo thon uyển nhã, da thịt tuyết trắng. Nhã lệ tự nhiên, dung mạo như người trời, có cao quý của Ngọc phi, linh động của Tĩnh phi, xinh đẹp của Lệ Tiệp dư, thanh nhã của Như Tần, thiên hạ như vậy ở trên trời chỉ sợ cũng khó tìm, hôm nay được thấy, Phù Lạc mới biết được vì cái gì mà ngay cả người như Long Hiên đế cũng si tình với nàng ấy không thay đổi.
Nàng ấy mặc một bộ cung váy lam nhạt, hình thức bình thường, nhưng vải dệt lại đẹp rực rỡ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, Phù Lạc từng là Phù phi cũng chưa từng thấy qua vải dệt đẹp như vậy.
Sắc mặt Tĩnh phi khó coi rất lâu, tự chủ của Ngọc phi kém hơn nàng ta lại càng khó nhìn. Mỗi một nữ nhân ở đây đều vô cùng ghen tị hâm mộ nhìn nàng ấy, mỗi một người nam nhân ở đây đều quy phục nàng ấy.
Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang, thật sự là rất có đạo lý.
Về sau Lộng Ảnh càng ngày càng bát quái mới cho Phù Lạc biết, trên người Dự vương phi Thượng Quan Mật Tuyết chính là “Tuyết phù dung” hiếm có quý báu nhất của hoàng triều Viêm Hạ.
Vóc kia mỏng như cánh ve, lại lộng lẫy như gấm, trong sáng như tuyết, sáng lạn như phù dung, chỉ có Tuyết Châu nữ đương gia của Tuyết phủ mới biết dệt như thế nào, một đời chỉ truyền một người, truyền nhân này nhất định phải bị hủy hai mắt trước, chung thân không thể gả cưới, ba năm mới được một cuộn.
Phù Lạc kinh sợ cho huyết tinh của cuộn vải này, lại để cho người dệt hủy mắt không lấy chồng.
Lộng Ảnh còn nói Long Hiên đế thấy Dự vương phi thích màu lam, vì nàng xuất giá mà tặng một cuộn tuyết phù dung, toàn triều khiếp sợ, đều nói Long Hiên đế một mảnh cuồng dại đối với Dự vương phi.
Nghe đến đó, Phù Lạc chỉ cảm thấy châm chọc vô cùng, buột miệng cười, lúc này mới cắt đứt câu chuyện đồng thoại giống như huyễn tưởng về hoàng tử công chúa kia của Lộng Ảnh.
Lại nói quay về trên yến hội. Dự vương phi vừa xuất hiện, không cùng tranh phong.
Phù Lạc là một trong mấy người phục hồi tinh thần lại đầu tiên.
Trái xem phải nhìn thấy không ai chú ý mình, lập tức dùng cả hai tay đem thịt khô, điểm tâm, hoa quả linh tinh trên bàn vơ vào chiếc túi giấu ở trong tay áo mà trước đó đã để cho Lộng Ảnh may.
Sau khi mọi người hoàn hồn chứng kiến như mặt bàn bị gió quét, đều rất ngạc nhiên. Phù Lạc cũng làm ra bộ dáng khiếp sợ, sau đó cầm một khối bánh nướng bỏ vào miệng, giống như là đang thưởng thức trần nhà.
Xa xa Long Hiên đế yên lặng đem tất cả chuyện này nhìn vào trong mắt, ý cười trong mắt lóe lên, chỉ là không ai thấy.