Sống cả đời trong nhung lụa, cứ ngỡ bản thân mình đã có tất cả nhưng hóa ra mọi thứ chỉ là hư vô.
Phụ mẫu mất sớm, gia tộc không còn, đệ đệ ruột lại vì báo thù mà bỏ mình. Còn nàng, vì tình yêu mà chịu sự ghẻ lạnh của cha mẹ, sự xa lánh của đệ đệ, sự khinh bỉ của người trong gia tộc mà lựa chọn đứng bên hắn. Vốn tưởng rằng, hắn có được giang sơn thì sẽ từ bỏ mỹ sắc, không ai ngờ người trong lòng hắn lại là muội muội mà nàng hết mực yêu thương.
Đến tận lúc chết, tiếng cười cay nghiệt, cao ngạo vẫn văng vẳng bên tai nàng, đâu còn là dáng vẻ nhút nhát trước kia:
- Huyên An a! Cả đời này ngươi chỉ biết sống thanh cao, xuống âm phủ gặp lại cha mẹ chắc hẳn họ sẽ hận ngươi lắm, họ không thể ngờ được đứa con gái mà họ nhận nuôi nay đã thành hoàng hậu, còn đứa con gái ruột vì tình yêu mà phản bội gia tộc lại có kết cục như ngày hôm nay. Ngươi biết không, độc mà ngươi và cha mẹ trúng đều do Hầu Nghiên sai ta hạ. Thế nào, thử mùi vị côn trùng cắn , sống không bằng chết chắc ngươi khổ sở lắm? không sao, ngươi sắp được đoàn tụ với cha mẹ mình rồi.
Dùng hơi thở cuối cùng, nàng cắn răng hỏi:
- tất cả không phải sự thật, hoàng thượng đâu?
- Hoàng thương bây giờ đang nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đại lễ phong hậu của ta ngày mai, người không có thời gian tới để xem ngươi chết như thế nào.
- Câm miệng - nàng hét lên - cho ta gặp hoàng thượng
Tuệ mẫn cười một cách khinh miệt, lắc mình bước ra xa rồi nói:
- Ta cho ngươi xem vật này, ngươi nhận ra chứ? Đây chính là ngọc bội đính ước năm đó của ngươi? ngươi có biết vì sao hoàng thượng chưa bao giờ đeo nó không? Không phải vì người sợ thái hậu mà vì năm đó hắn đã sớm đưa cho ta. Ta luôn giữ nó cho đến tận ngày hôm nay, để cho tôn nghiêm của ngươi mặc ta chà đạp..Ha Ha..
Rồi Tuệ Mẫn vứt ngọc bội xuống đất khiến nó vỡ tan giống như lòng của nàng bây giờ.
-Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Cha mẹ luôn thương ngươi, ngươi lại nhẫn tâm như vậy?
- Thương ta? Thương ta mà coi ta như một người hầu, chỉ vì các ngươi bố thí cho ta chỗ ăn ngủ sao? còn ngươi là đích nữ phủ thừa tướng mà ta thì chỉ là đứa con nuôi? Đằng sau các ngươi luôn chế nhạo ta, cười ta - Tuệ Mẫn ánh mắt hiện lên tia máu tức giận gằn lên.
Tuệ Mẫn bước đi, để lại Huyên An với miếng ngọc bội vỡ nát, nàng nhắm mắt tưởng nhớ lại lời mẫu thân nàng lúc còn sống:
- Huyên An, đây là vật mẫu thân cho con, con nhất định phải trao cho người con yêu thương, ngọc này là ngọc như ý, mẫu thân mong con cả đời bình an.
Nàng nở nụ cười chua xót, nếu được sống lại một lần nữa, nàng nhất định không ngu ngốc vì người kia mà từ bỏ cha mẹ, từ bỏ đệ đệ, phản bội lại gia tộc, nàng sẽ đem tất cả vẽ lại một lần nữa..
Chỉ cần được sống lại.