Phù Hành Mạt Thế

Chương 18: 18 Sùng Linh


『 Cảm ơn đã khích lệ.


"Vậy còn đồng đội của các người, cái tên trộm rời đi kia, còn có ý định làm gì đó với xe của tôi tính như thế nào?" Tạ Dư Trì khẽ cười một tiếng, nói.
"Tên khốn kiếp kia!...! Hắn, ngài giết hắn cũng được! Không giấu giếm gì ngài, nếu không phải hắn ồn ào than mệt muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi cũng sẽ không tới đây nghỉ ngơi, hắn phụ trách dọn dẹp tang thi xung quanh, thế nhưng hắn không phát hiện Ma Nhân kia —— Nếu không, nếu không..."
Tuy nhìn Tạ Dư Trì còn nhỏ, nhưng phương pháp giết Ma Nhân kia khiến bọn họ không dám lỗ mãng, chỉ cúi đầu chờ xử lý.
Tạ Dư Trì không có ý định giết người, nhưng có chút ngạc nhiên khi biết họ chối bỏ quan hệ nhanh như vậy.

Ừm, cũng đúng, đã là mạt thế...
Kệ đi, nên làm chính sự thôi.
"Tôi là phó căn cứ trưởng thành phố Z, đến thành phố Q để ngoại giao." Tạ Dư Trì lấy thẻ ra cho người đàn ông dẫn đầu nhìn thoáng qua, "Nếu các người muốn quay lại căn cứ, an phận một chút, tôi có thể mang các người theo."
"Chỉ, chỉ một mình ngài?"
"Ngoại giao xong tôi sẽ đi rèn luyện một mình." Tạ Dư Trì nhẹ giọng nói, "Căn cứ trưởng cảm thấy rất hứng thú với việc quý căn cứ xuất hiện cường giả 3 Sao rưỡi, hy vọng sẽ được kết minh với thành phố Q."
"Đồng ý đi! Lần ra ngoài này đã có hai người chết rồi!" Một nữ hài tử kêu lên, "Chúng ta chỉ có một mình anh là 2 Sao, vạn nhất lại gặp phải 2 Sao..."
"Phiền toái ngài." Người đàn ông 2 Sao thập phần cung kính.

Tạ Dư Trì mang sáu người ra ngoài, thấy Khiếu Thiên đang ghé vào trên người một người đàn ông, người đó sợ tới mức không dám cử động.
"Bé ngoan." Thấy Tạ Dư Trì đi ra, Khiếu Thiên đột nhiên nhào qua, Tạ Dư Trì lấy nước khoáng ra rửa sạch vết máu cho Khiếu Thiên, đút nó mấy viên tinh hạch 1 Sao, mở cửa xe, Khiếu Thiên rất thông minh nhảy lên ghế phụ.
Lúc để xăng, hàng ghế sau đều được tháo ra nên vẫn đủ chỗ cho 7 người.
Nhìn 6 người kia dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía người đàn ông vừa bị Khiếu Thiên ngăn chặn qua kính chiếu hậu, Tạ Dư Trì cười cười.
Hệ thống, hôm nay là ngày thứ mấy ta rời căn cứ rồi?
『 Ngày thứ 14.


...!Đã lâu vậy sao...
Tạ Dư Trì hơi cảm khái, trong thời gian này nàng cũng không liên hệ với căn cứ, không biết Thuật Dung bọn họ thế nào rồi, Thanh Hòa đã thành công thăng cấp lên 3 Sao chưa.

Tiểu tử Mạc Thiển Kiến kia có ra ngoài làm nhiệm vụ không, Mạc Hi Văn và Từ Duệ có huấn luyện ra hiệu quả gì không...
Không biết Hạc Niên từng được Thuật Dung bọn họ nhắc đến đã về căn cứ chưa, trì hoãn lâu như vậy, lúc Tạ Dư Trì rời căn cứ cũng chưa gặp được bọn họ.

Mạt thế a...
Cảm giác có căn cứ cũng thực không tồi.

Lợi dụng cũng được, dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi.
Tạ Dư Trì đâm bay một tang thi, nhìn máu xanh trên kính, có chút cạn lời...
Chậc, nên lái xe cẩn thận hơn một chút...
Nơi này vẫn còn cách thành phố Q một đoạn, gác đêm là đám người kia chủ động gác đêm, vậy nên Tạ Dư Trì cũng an tâm ngủ.

Dù sao thì Khiếu Thiên cũng sẽ bảo vệ nàng.
Mỗi ngày Tạ Dư Trì sẽ ăn trái cây đỡ đói, những người đó vẫn còn một ít bánh quy khô, Tạ Dư Trì cho bọn họ hai bình nước suối và không đòi hỏi gì từ họ.

Khiến họ rất biết ơn.
Ừm...!Ở mạt thế, được biết ơn vẫn là rất không tồi.
Ba ngày sau, cuối cùng cũng đến thành phố Q.
Bên ngoài căn cứ thành phố Q là một tấm lưới bảo vệ dày đặc, phía trên có gác pháo hay gì đó, trông có vẻ lợi hại hơn của Thuật Dung...
Ờmmm...!Nhưng Thuật Dung có thông điện cao thế.
Kiểm tra lệ hành, Tạ Dư Trì và những người kia được đưa vào phòng giám sát.

Những người trở về sau khi ra ngoài căn cứ phải ở lại đây trong một giờ, xác nhận không có vấn đề gì mới được vào căn cứ.
Nhớ đến Thuật Dung bọn họ...!Có vẻ như cao tầng có đặc quyền.

Bình thường ra ngoài làm nhiệm vụ có cần như vậy hay không Tạ Dư Trì cũng không biết rõ.
Có lẽ là có.
Ba lô của Tạ Dư Trì cũng bị kiểm tra một lần, phát hiện chỉ có súng và đạn cùng với hai túi bánh mì và một bình nước, quả thực khiến nhân viên kiểm tra sợ ngây người.
Tạ Dư Trì lấy thẻ thân phận ra, "Phó căn cứ trưởng thành phố Z, đến thành phố Q ngoại giao, hy vọng có thể kết minh."
"À, vâng, mời ngài đi bên này." Nhân viên kiểm tra giật mình, đưa Tạ Dư Trì qua một bên để nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng đi báo cáo.
Ngay sau đó, Tạ Dư Trì đã được đưa đến phòng cho khách quý.
"Chào ngài, Tạ tiểu thư phải không? Tôi là căn cứ trưởng thành phố Q, Tống Dự." Người tới ăn mặc rất lịch sự, khoảng 27-28 tuổi, lúc hắn thấy Tạ Dư Trì, có hơi ngẩn ra một chút, hiển nhiên là không ngờ phó căn cứ trưởng lại còn trẻ như thế này.


Tuy nhiên, hắn cũng không có bất kỳ thất lễ nào mà bắt tay với Tạ Dư Trì.
"Chào ngài, Tống căn cứ trưởng, căn cứ trưởng chúng tôi rất có hứng thú với tin đồn từ quý căn cứ ngài." Tạ Dư Trì ngồi thẳng người, "3 Sao rưỡi trong truyền thuyết, thật vậy chăng?"
"A, Sùng Linh a..." Đáy mắt Tống Dự hiện lên một tia khó xử cùng chán ghét, nhưng hắn vẫn mỉm cười, "Đương nhiên là thật.

Quả thực Sùng Linh chưa bao giờ dùng tinh hạch, bởi vì cô ấy cho rằng những người dùng tinh hạch để tăng lên thực lực...!Đều là rác rưởi."
Tạ Dư Trì nghẹn một chút, nàng đây là bị trào phúng sao?!
"Đừng trách cô ấy, tính cách cô ấy chính là như vậy." Tống Dự mỉm cười, "Tạ tiểu thư có thể tùy ý đi dạo trong căn cứ Q, chuyện kết minh xin cho phép tôi thương nghị với những người khác một chút."
"Được rồi, nhưng tôi có thể gặp vị cường giả kia một lần không? Suy cho cùng thì...!Tôi quá tò mò."
"Tôi e rằng có chút khó, Sùng Linh được hưởng tự do cao trong căn cứ, đối với cường giả...!Chúng tôi không khống chế." Tống Dự thấp giọng nói, "Nếu ngài muốn gặp, e là cần sắp xếp, chờ một đoạn thời gian."
"Không sao." Tạ Dư Trì đứng lên, "Tĩnh chờ tin lành."
Tạ Dư Trì vừa được tiễn đi, Tống Dự lập tức phân phó, "Sùng Linh đang ở đâu?"
"A...!Quán bar, khi cô ấy không lên cơn nghiện, chỉ cần không ra căn cứ sẽ ở quán bar."
"Nói với cô ấy có người muốn gặp cô ấy, trong mấy ngày này phải tới tìm tôi một lần! Sau đó kêu phó căn cứ trưởng, triệu tập mở hội nghị."
"Vâng!"
Tạ Dư Trì được đưa đến một phòng riêng, được trang bị rất chu đáo và sạch sẽ, nói tóm lại, Tạ Dư Trì rất hài lòng.
Nàng đi ra ngoài mang Khiếu Thiên trở lại, vừa đến phòng cho khách quý, Khiếu Thiên không thể vào, bị nhân viên công tác tạm thời trông giữ.

Tùy tiện ném ba lô hai dây lên sô pha, Tạ Dư Trì ôm Khiếu Thiên vào phòng tắm, tắm cho mình và tiểu đồng đội sạch sẽ!
Hệ thống, mi có thể tìm được vị trí của Sùng Linh không?
『 3 tích phân 』
Cho mi cho mi! Tạ Dư Trì nghe thấy "Ting" một tiếng, số tích phân biến thành 30.
『 Quán bar Bóng Đêm.


Nói xong, một bản đồ nhỏ đột nhiên xuất hiện ở góc trên bên phải.

Ngoài mũi tên nhỏ màu xanh đại diện cho Tạ Dư Trì, còn có thêm một lá cờ nhỏ màu đỏ.
Vãi chưởng?! Căn cứ này còn có một quán bar?!

Cao cấp cao cấp!
『 Căn cứ Q: Sau khi trở về từ nhiệm vụ, chè chén cả đêm ở quán bar mới là thú vui thực sự.


Ha! Dù sao thì ta cũng không biết uống rượu.
Tạ Dư Trì thay quần áo, mang túi hai dây lên, để Khiếu Thiên ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, đi tới quán bar Bóng Đêm.
Có lẽ là vì Tạ Dư Trì đeo túi hai dây nên trông có vẻ đặc biệt non nớt, vô cùng giống một học sinh, vừa bước vào quán bar, đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn sang.
Không dấu vết nhíu nhíu mày, nàng không thích mùi của quán bar cho lắm.
Đây không phải là quán bar trước mạt thế, tuy rằng quán bar này cũng có quầy bar, có bàn ghế, nhưng bày trí rất đơn sơ.

Một cái bàn, một vài băng ghế dài, trong góc còn có rất nhiều băng ghế nhỏ tùy người dọn.

Chỉ...!Không khác gì quán ven đường ở chợ đêm???
Người trong quán la hét, uống rượu, chơi xúc xắc, thật hỗn loạn.
Cũng có người ăn mặc bại lộ đứng lẫn trong đám đàn ông, như đang giao dịch gì đó.
Nhịn xuống ý muốn chạy ra ngoài, Tạ Dư Trì chọc chọc hệ thống.
Người ở đâu?
『 Quầy bar.


Tạ Dư Trì hiện lên một tia hiểu ra, thảo nào quầy bar bên này không có ai, cũng không có người dám tới gần, hóa ra là bởi vì đại lão ở đây a.
Có một người phụ nữ ngồi ở vị trí thứ hai của quầy bar.
Mái tóc vàng xõa sau người, trong tay còn có rượu, có lẽ cô đã ngủ rồi, hoặc có lẽ cô chỉ đang ngẩn người, tóm lại Tạ Dư Trì không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Dáng người...!Thực không tồi?
Tạ Dư Trì đeo túi đi đến quầy bar, quán bar đột nhiên trở nên im ắng.
Nàng ngập ngừng dừng lại nhưng vẫn tiếp tục đi qua.
Nàng ngồi bên cạnh người phụ nữ kia, "Một ly...!Trừ rượu thứ gì cũng được."
...
"Phụt...!Con bé đó nói cái gì vậy? Nhỏ đó bị bệnh à? Mới tới?"
"Lớn lên non nớt như vậy, đại khái là mới tới, rất lạ mặt."
"Không chừng là ai bao dưỡng ——"
"Lá gan cũng lớn ghê, dám ngồi ở chỗ đó."
...
Quán bar lại trở nên ồn ào, Tạ Dư Trì có chút xấu hổ, lấy ra một túi tinh hạch trả tiền.

Ừm, một ly nước chanh.
"Xin chào, xin hỏi chị là Sùng Linh phải không?"
"Hửm?" Người phụ nữ giương mắt liếc nhìn Tạ Dư Trì một cái, con ngươi màu lam trong suốt sạch sẽ, khiến Tạ Dư Trì ngẩn ra.

Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ có vẻ phờ phạc xanh xao, một kiểu xanh xao của triệu chứng bệnh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào...
Người phụ nữ uống cạn ly rượu, rất nhanh có người rót đầy cho cô, "Uống." Cô tạm chấp nhận bị đẩy đến trước mặt Tạ Dư Trì.
"...!Không, tôi không uống rượu..."
"Không phải em muốn gặp tôi sao? Tiểu cô nương...!Từ thành phố Z?"
Tạ Dư Trì nghẹn một chút, không ngờ Sùng Linh đã biết thân phận của nàng?! Nhưng...!Nàng nhìn ly rượu đầy này, mím môi, "Tôi muốn nói chuyện với ngài."
"Uống xong rồi nói."
Tạ Dư Trì: "..."
Tạ Dư Trì muốn cầm lấy ly nước chanh của mình, nhưng vừa mới động, ly nước chanh đã bị Sùng Linh cầm trong tay, một ngụm uống sạch.
Tạ Dư Trì trợn mắt há hốc mồm.
Nàng ngập ngừng cầm lấy ly rượu, "Tôi uống xong, ngài có thể cùng tôi đến nơi tôi ở hiện tại nói chuyện không?"
"Uống."
"Tôi không biết uống rượu..."
"Uống." Đôi mắt Sùng Linh nửa khép nửa mở, có vẻ như đã say.
Tạ Dư Trì thở dài, nhìn dáng vẻ người phụ nữ này, có lẽ nếu mình không uống rượu, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện với mình, nói gì đến chuyện mượn sức...
Aaaaa!!! Phiền quá đi!
Tạ Dư Trì hít một hơi thật sâu, uống cạn ly rượu, mặc dù đã cố hết sức để không nếm được mùi vị của nó, nhưng nàng vẫn cảm thấy cay, nàng nghĩ độ cồn của rượu này khá cao...
Bởi vì mới vừa vào bụng được một chút, nàng đã cảm thấy hơi nóng.
Rất khó chịu.
Tạ Dư Trì thật sự không thể uống rượu.
Nàng khó chịu nhéo nhéo mũi mình, đứng lên, "Ngài có thể nói chuyện với tôi được không?"
"Tên."
"Tạ Dư Trì..."
Sùng Linh đứng lên, "Đi thôi."
Thành thật mà nói, Tạ Dư Trì có chút choáng và mệt rã rời, nàng biết là tửu lượng mình không tốt cho nên phải đưa Sùng Linh về phòng trước khi say.

Nàng rất xa lạ với căn cứ này, nàng không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình say ngã ven đường.
Mở cửa phòng, Sùng Linh nhìn Tạ Dư Trì khó chịu ghé vào sô pha, thản nhiên đóng cửa lại.
Thành phố Z? Phó căn cứ trưởng?.