Tôi lui vào góc tường, khe khẽ đẩy cái nôi như cái xác không hồn cứng ngắc. Chuông đồng hồ điểm sáu tiếng, tôi đứng dậy, lấy thức ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng, bày ra bàn rồi lên lầu. Trên đường đi ngang qua Phú Giang đang ngồi ở sô pha, ba khuôn mặt y như nhau cùng cười cười với tôi. Tôi rùng mình một cái, dời tầm mắt, lại cúi đầu tiếp tục bước đi.
Lúc đẩy cửa ra, hai hung khí một trước một sau đang từ người ba rút ra, tôi giả như không nhìn thấy, đem cơm nước đặt trên mặt đất rồi lui sang một bên. Cơ thể ba hơi co lại, hầu như không thể nhìn thấy. Đến khi Phú Giang rời đi, chỉ để lại tôi và ba ở lại trong phòng, tôi đi qua ngồi bên hắn, cúi đầu nói với hắn:”Ba ba, ăn cơm thôi.” Đôi mắt trống rỗng của hắn trong phút chốc lướt qua tôi, bên trong hiện lên một đốm lửa nhỏ, u tối khó hiểu. Hắn đột nhiên bắt lấy tay tôi, khàn khàn nói: “Cho ba thuốc… cầu xin con…” Tôi biết hắn chỉ chính là thuốc tránh thai. Cơ thể tôi run rẩy, nhớ tới lúc ba sinh, trong lòng dâng lên ghen tuông. Tôi dịu dàng ghé vào tai hắn nói: “Có một cách làm ba vĩnh viễn cũng sẽ không mang thai.” Đôi mắt hắn sáng bừng lên, tựa như hai ngôi sao nhỏ, khuôn mặt trong nháy mắt vui sướng, tràn ngập hi vọng, cổ họng nghẹn ngào không nói lên lời.
Khi Phú Giang đi vào, tôi đang khoét con mắt bên kia của ba, run run rẩy rẩy đưa lên miệng. Khuôn mặt tôi đầy nước mắt hòa cùng máu thịt tươi mới của ba. Tôi từ lâu đã không còn nếm ra vị đạo gì nữa, vị giác dường như đã biến thành một khối u thật lớn, xâm chiếm hết thân thể tôi, cuối cùng trở thành một cơn giận dữ châm ngòi phóng đi, tầng tầng lớp lớp hướng về phía quá khứ xa vời. Tôi nâng khối ruột lôi từ bụng ba, lung tung nhét vào miệng, vệt máu ẩm ướt quét lên mặt như mưa phùn rả rích sau trăm năm khô hạn, làm dịu trái tim khô cằn của tôi.
Phú Giang đứng thẳng tắp, mặt không có biểu cảm gì, qua rất lâu, hắn phát ra một tiếng gào khóc thê lương, tôi nghe không rõ hắn kêu cái gì, nhưng tựa hồ là tên ba. Tôi lạnh lùng cười – ngươi không yêu hắn, gọi hắn làm gì. Tôi thấy thất khiếu hắn (thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng) chảy ra máu đen, theo khóe mắt, miệng, mũi và tai chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt tung tóe trên mặt đất. Lục phủ ngũ tạng vì quá bi thương mà vỡ tung. Thế nhưng, tôi không rõ bi thương của hắn từ đâu mà đến, hắn ngay cả yêu cũng không có, sao lại bi thương.
Phú Giang khác nghe được động tĩnh, từ bốn phương tám hướng trong nhà tụ tới, tụ thành một vòng. Bọn chúng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, như thấy trái đất bị hủy diệt, thời gian đảo ngược. Tôi nghe một mảnh tiếng kêu như quỷ khốc lang gào, bọn chúng kéo tóc, chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng từng người một biến mất khỏi cửa, biến mất khỏi cuộc sống của tôi và ba. Bóng lưng chúng lộ ra thê lương như dân du cư hành khất, theo hướng mặt trời lặn tìm một nơi che gió che mưa, vì mất đi mục tiêu cuộc đời nên trôi dạt vô mục đích.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp Phú Giang nữa. Bọn chúng có lẽ đã chết, có lẽ như ly hồn du đãng trên từng xó xỉnh của thế giới này, sinh ra cùng là khuôn mặt đó, cùng cơ thể đó, cùng đôi mắt, mái tóc đó, cùng đi trên con đường đêm, trên đầu cùng là bầu trời không sao như vậy… Trong miệng thì thào mãi, cùng đúng một cái tên như thế.
Bọn chúng như thế nào cũng không liên quan đến tôi nữa. Tôi ôm xương trắng của ba trong ngực, trong nôi bên cạnh, một đứa trẻ đang say ngủ tên là Phú Giang. Nó lớn lên sẽ trở thành điều khiến tôi nhớ về quá khứ, thành một tấm gương. Qua tấm gương, tôi thấy khuôn mặt lạnh ngắt của chính mình, ba đứng phía sau cầm một cây lược gỗ, bình ổn từ trên đỉnh đầu tôi chải xuống, từ chân đến ngọn tóc, ngày này qua tháng khác.
Tôi cúi đầu, liếm hàm răng đã chuyển vàng của ba, liếm qua xương gò má lạnh tanh, cuối cùng đến hốc mắt đen kịt. Ở đây đã từng có hai ngôi sao sáng nhất, ánh sáng lưu chuyển, giống như con sóng vỡ òa phía xa. Cho tới khi chúng tiến nhập dạ dày tham lam của tôi, trở thành một phần thân thể tôi, không bao giờ tách rời.
Đứa trẻ say ngủ bên cạnh trở mình, mở mắt ra. Tôi thấy rõ nó có một đôi con ngươi yêu tinh, nhìn chằm chằm người yêu trong ngực tôi.