Ôn Tiểu Huy tỉnh dậy trong cơn mệt mỏi nghiêm trọng.
Cậu lâu rồi chưa mệt mỏi như vậy. Cho dù là khi cậu trong phòng tập tự ngược bản thân mà tập thể dục như một thằng điên cả ngày cũng không mệt như bây giờ. Cơ bắp của cậu như bị đè xuống hàng chục cân, thậm chí chỉ một ngón tay cũng lười di chuyển.
Từ thắt lưng trở xuống gần như không còn tri giác, cậu rất quen với loại cảm giác này. Mỗi khi cậu và Lạc Nghệ không biết tiết chế mà làm chuyện ấy cả đêm, ngày hôm sau cậu sẽ khó có thể động đậy. Tuổi trẻ và khả năng thể chất của Lạc Nghệ không cho phép cậu chịu đựng nhiều hơn một lần, trừ lần này.
Cậu miễn cưỡng đưa tay lên, che mắt mình lại. Ngoài cửa sổ là ánh sáng quá mức rực rỡ và chói mắt, tâm trạng của cậu lại nặng nề và u ám, cậu y như một con ma cà rồng đang trốn chui trốn nhủi trong bóng tối.
Ký ức về đêm qua rất mơ hồ, nhưng lần này không giống lần đầu tiên của cậu và Lạc Nghệ, lần đầu tiên hắn có làm màn dạo đầu, lần này, ít nhất cũng giúp cơ thể cậu nhớ rõ nếu hắn điên lên sẽ là như thế nào, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa lần này và lần đầu tiên không phải là cậu có nhớ hay không, mà là cậu rất bình tĩnh.
Cái gì mà tức giận, ảo não, khó chịu, hối hận, xấu hổ, không hề, chỉ có bình tĩnh, dẫu sao cậu biết ngày này sẽ xảy ra sớm thôi. Trong lúc cậu say đến ngu người thì Lạc Nghệ - kẻ đã đạt đến giới hạn chịu đựng của bản thân sẽ lộ ra răng nanh của mình, đến khi đó, nó cũng chẳng tốt cho bất kỳ ai trong cả hai người.
Cậu trợn tròn mắt nằm trên giường một lúc, cố gắng chịu đựng cơn đau bò ra khỏi giường. Trên người cậu rất sạch sẽ, chỉ có một mùi rượu và mùi chất tẩy rửa nhè nhẹ thoảng qua trong không khí. Hẳn là Lạc Nghệ đã rửa qua cho cậu rồi. Lạc Nghệ vẫn luôn chu đáo vô cùng, về chuyện này hắn gần như không có bất kỳ thói xấu nào. Mà nói tới chuyện này cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, một người sao có thể vừa ôn nhu vừa tàn nhẫn đến tận cùng như vậy chứ?
Sau khi mặc quần áo xong, cậu nhớ tới La Duệ, vì vậy cậu đi ra khỏi cửa.
Khi đi qua hành lang, Ôn Tiểu Huy thấy Lạc Nghệ đứng dậy từ ghế sofa, hắn buông máy tính xách tay trên đùi ra, đi tới, khuôn mặt là nụ cười rạng ngời không che giấu: "Anh đang làm gì vậy, nghỉ ngơi nhiều hơn chút đi."
"La Duệ đâu?" Vừa há miệng một cái liền giật mình, sao cổ họng của cậu lại có thể khàn đến mức này.
"Vẫn đang ngủ đi, anh ấy còn say hơn anh."
Ôn Tiểu Huy mở cửa phòng khách ra, thấy La Duệ thực sự đang ngủ trên giường, lúc này cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cứ có Lạc Nghệ ở đây thì cậu luôn lo lắng, vì bất cứ chuyện gì.
Lạc Nghệ nhẹ nhàng cài cửa lại, choàng tay qua bả vai cậu: "Dậy ăn chút gì đi. Ăn xong anh có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Tối qua mệt lắm phải không?" Lời nói và vẻ mặt cưng chiều kia vẫn giống hệt như lúc trước.
"Ừ." Ôn Tiểu Huy không dấu vết né tránh vòng tay hắn, đi vào phòng ăn.
Mở hộp giữ ấm ra, bữa sáng thanh đạm đã được đặt trước mặt cậu, Ôn Tiểu Huy im lặng ăn nó.
Lạc Nghệ ngồi đối diện với cậu, nhìn cậu thật sâu.
Ôn Tiểu Huy rửa qua loa hai cái bát, đứng dậy: "Tôi đi gọi cậu ấy dậy, cho cậu ấy uống thuốc giải rượu."
Lạc Nghệ nắm lấy cổ tay anh: "Để anh ấy ngủ một lúc đi, không cần phải uống thuốc đâu, như vậy rất dễ làm tổn thương cơ thể".
Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: "Cậu không cần phải giả vờ quan tâm quá nhiều như vậy đâu?"
"Anh ấy là người bạn tốt nhất của anh, tất nhiên là em phải quan tâm đến anh ấy rồi."
Ôn Tiểu Huy chỉ muốn bật cười. Vài chuyện trước kia Lạc Nghệ đã làm, lúc ấy hắn có từng cân nhắc đến chuyện La Duệ là bạn thân của cậu không? Cậu muốn hất tay Lạc Nghệ ra, nhưng lần này cậu không thành công.
Lạc Nghệ hất cằm: "Ngồi xuống."
Rõ là một câu bình thường, nhưng dường như cậu có thể ngửi thấy mùi ra lệnh trong câu nói này, Ôn Tiểu Huy vô thức ngồi xuống. Cậu cũng muốn nghe một chút, nghe xem Lạc Nghệ định nói gì.
Lạc Nghệ nắm lấy tay cậu, đặt lên môi, dịu dàng nói: "Đêm qua, anh không quên chứ?"
"Không." Ôn Tiểu Huy vô cảm nói.
Lạc Nghệ mỉm cười: "Thật tốt, em còn tưởng anh uống nhiều quá nên quên hết rồi. Tối qua em không kiểm soát nổi... Tí nữa em sẽ mát xa cho anh sau, OK?"
"Không cần."
Lạc Nghệ dùng môi vuốt ve bàn tay cậu, đôi mắt sâu thẳm như có ma thuật, tràn đầy mê hoặc: "Em rất hạnh phúc, sự ăn ý giữa hai chúng ta vẫn không thay đổi chút nào, đêm qua thật tuyệt vời, anh Tiểu Huy, anh cũng thích nó phải không?"
"Tôi chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm, cũng không bị lãnh cảm, tại sao lại không thích?" Ôn Tiểu Huy muốn rút tay lại nhưng Lạc Nghệ vẫn không chịu buông tay, cậu cảm thấy mỗi chỗ môi của Lạc Nghệ chạm vào y như bị đốt cháy vậy, quá nóng.
Lạc Nghệ nhìn khuôn mặt vô cảm của Ôn Tiểu Huy, khẽ cau mày: "Anh nhớ được bao nhiêu? Nhớ chúng ta đã làm bao nhiêu lần không? Chúng ta đã thay đổi bao nhiêu tư thế? Anh còn nhớ lúc hai chân anh quấn quanh eo em không? Anh rên nghe rất hay."
"Không phải tình dục chỉ có vậy thôi sao." Ôn Tiểu Huy châm chọc cười một tiếng: "Cậu đừng nghĩ chỉ có chúng ta làm chuyện ấy, cậu nên đi làm thử với người khác đi, kỹ thuật của tôi thực sự không tốt, thế giới bên ngoài lại rất rộng."
Khuôn mặt của Lạc Nghệ hơi thay đổi: "Anh đang cố tình làm em tức giận à?"
"Không, tôi chỉ muốn nói với cậu là nếu tôi làm điều đó với người khác, hoặc cậu làm với người khác thì cũng không khác đêm qua lắm đâu."
Lạc Nghệ khẽ nheo mắt lại, niềm vui sướng từ sâu trong đáy lòng hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn lại thay đổi.
"Ồ, còn một chuyện, người bình thường không có thể lực tốt như cậu." Ôn Tiểu Huy nhân lúc hắn ngẩn người đột nhiên rút tay ra, dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nhìn Lạc Nghệ.
Ngực của Lạc Nghệ phập phồng lên, hắn nhìn khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt ám ảnh hắn từ sâu trong giấc mơ, càng nhìn càng cảm thấy lồng ngực đau đớn, một cơn buồn bực không ngừng dội từ dưới chân lên đỉnh đầu hắn. Hắn tuyệt vọng kìm nén sự thôi thúc, thấp giọng nói: "Sớm biết anh không quan tâm thì em đã không kìm nén lâu như vậy."
"Ừ, câu này nhất định phải là thật rồi." Ôn Tiểu Huy đứng dậy: "Lạc Nghệ, bây giờ cậu muốn gì có đó rồi đấy, xin chúc mừng." Cậu nghiêng đầu, "Không, phải nói là, cậu đã sở hữu gần hết những gì mình muốn rồi đó."
Lạc Nghệ cúi đầu, siết chặt nắm đấm dưới bàn: "Em không muốn anh như vậy."
Ôn Tiểu Huy suýt bật cười ra tiếng: "Tôi cũng không muốn cậu của bây giờ, cậu có thể trả lại cho tôi không?"
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, cả hai đều sửng sốt một chút.
Ôn Tiểu Huy lau mặt, quay ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một người khiến cậu bất ngờ - Lê Sóc.
"Anh, anh Lê." Ôn Tiểu Huy chết lặng. Phản ứng đầu tiên của cậu là đóng cửa lại, nhưng cậu cảm thấy như vậy là quá bất lịch sự, tới khi cảm nhận được sau lưng như bị đạn bắn, cậu lại cảm thấy bất lịch sử có lẽ là kết quả nhẹ nhất.
Tuy nhiên, Lê Sóc không cho Ôn Tiểu Huy cơ hội đóng cửa, lững thững bước vào, khuôn mặt anh tái xanh, khí chất luôn lịch lãm hôm nay lại nhiễm một tia cáu kỉnh, Ôn Tiểu Huy chắc chắn anh đã giải quyết xong chuyện của Lý Trình Tú.
Lạc Nghệ đứng dậy, nhìn Lê Sóc như rắn độc dò mồi. Trước mặt Lê Sóc, rõ ràng hắn ta không cần phải giả vờ là một người yêu hoàn hảo.
Lê Sóc nhìn Ôn Tiểu Huy đang lo lắng, lại nhìn Lạc Nghệ một chút, bình tĩnh nói, "Lạc Nghệ, cậu nên trưởng thành đi."
"Từ khi nào anh có lập trường để dạy dỗ tôi?" Lạc Nghệ lạnh lùng nói.
"Từ khi cậu đe dọa bạn tôi."
Ôn Tiểu Huy thì thầm: "Anh Lê, anh không nên đến đây, anh đi đi."
Lê Sóc nhìn Ôn Tiểu Huy: "Tiểu Huy, anh ở đây để cho em cơ hội cuối cùng. Bây giờ em đi Mỹ đi, anh đảm bảo Lạc Nghệ sẽ không bao giờ tìm thấy em và mẹ em, cả đời cũng không tìm thấy." Anh rũ mi mắt xuống, trông rất buồn, "Anh không giúp được Trình Tú thì ít nhất, anh hy vọng anh có thể giúp em. "
Câu nói này rõ ràng đã kích thích Lạc Nghệ. Hắn bước lên vài bước. Sự thù hận và ghen tuông lâu nay với Lê Sóc đã bùng nổ chỉ trong khoảnh khắc mặt đối mặt. Đời này Lạc Nghệ hiếm khi có đối thủ, mỗi khi hắn cảm thấy một người thực sự có thể trở thành mối đe dọa cho hắn, hắn chỉ muốn xử tử người đó thật nhanh.
Ôn Tiểu Huy không biết Lạc Nghệ có thể làm gì, muốn chặn giữa hai người, nhưng lại bị Lê Sóc kéo ra sau lưng.
Hành động này khiến Lạc Nghệ càng tức giận hơn. Biểu cảm của hắn dữ tợn như sói đói. Hắn bước đến trước mặt Lê Sóc, tay trái của hắn từ từ nắm lấy cổ áo của Lê Sóc, quả đấm trong tay siết lại thật chặt.
Trước mặt Lê Sóc, Lạc Nghệ cuối cùng cũng mất đi phần trưởng thành kiên định, sự ghen tuông lần đầu tiên khiến hắn cư xử đúng như một đứa trẻ mới 20 tuổi đầu.
Lê Sóc không động, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngôi nhà này được Tiểu Huy thuê. Nếu cậu động thủ ở đây, cảnh sát sẽ đến. Tới lúc đó cậu định bắt Tiểu Huy chịu trách nhiệm à."
Lạc Nghệ vung tay phải lên, cánh tay ngọc ngà đáp xuống cổ Lê Sóc.
Lê Sóc chỉ cảm thấy làn da chợt lạnh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Ôn Tiểu Huy kêu lên, cậu không biết Lạc Nghệ đã lấy ra một con dao gấp sắc bén như vậy ở đâu, lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu, hắn vung tay qua, một ánh sáng bạc lạnh lẽo lóe lên, cổ của Lê Sóc bị vạch ra một vết máu nhỏ.
"Lạc Nghệ! Cậu đang làm gì vậy!" Ôn Tiểu Huy nhào lên.
"Đừng động." Lạc Nghệ nói với Ôn Tiểu Huy, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn Lê Sóc. Đôi môi mỏng phun ra từng lời khiến người khác cảm thấy lạnh buốt sau lưng: "Lê Sóc, tôi mà cắt một tai hoặc một ngón tay của anh, hoặc Thường Hồng thì tôi cũng chẳng bị sao cả, hoặc giả tôi thực sự tạo vài nét lên mặt anh thì tôi còn chẳng phải ngồi tù cơ...
"Lạc Nghệ cái thằng điên này!" Ôn Tiểu Huy nắm lấy tay Lạc Nghệ, run rẩy, "Cậu để anh ấy đi đi, nếu cậu dám chạm vào anh ấy, tôi sẽ liều mạng với cậu."
Lạc Nghệ mỉm cười tàn nhẫn: "Anh đã nói như vậy thì sao em có thể để hắn ta được rời đi an toàn."
Lê Sóc nheo mắt: "Thật đáng buồn, cậu và Thiệu Quần quả thực rất giống nhau. Càng cố làm càng đẩy người mình thích ra xa hơn. Sự thật đơn giản như vậy mà cũng không biết, đúng là đáng đời."
Đôi mắt của Lạc Nghệ lộ ra sát ý.
Ôn Tiểu Huy chợt cắn mạnh vào tay của Lạc Nghệ. Lạc Nghệ bị đau, thả lỏng dao trong tay xuống. Ôn Tiểu Huy đưa tay đẩy Lê Sóc ra. Lê Sóc nắm lấy cánh tay của Lạc Nghệ, dùng sức xoay nó ra sau lưng, giữa lúc hỗn loạn, Ôn Tiểu Huy chỉ cảm thấy bờ vai của mình tê rần, cậu đau đớn kêu lên một tiếng.
Cả Lạc Nghệ và Lê Sóc đều sững sờ. Lạc Nghệ thoát khỏi kiềm chế của Lê Sóc, quay đầu nhìn lại, con dao của hắn đã đâm vào vai của Ôn Tiểu Huy.
"Tiểu Huy!" La Duệ nghe thấy tiếng hét thì đi ra khỏi cửa, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
"Anh Tiểu Huy." Con dao của Lạc Nghệ rơi xuống đất, trong chốc lát, hắn muốn tiến lên nhưng lại bị Lê Sóc đấm mạnh một cú.
La Duệ chạy qua, cẩn thận cởi áo của Ôn Tiểu Huy ra, vết thương hơi dài nhưng rất nông, chẳng qua là cậu hơi sợ hãi nên mới tái mét mặt mày thôi.
Lê Sóc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Hộp thuốc ở đâu?"
Lạc Nghệ bò lên khỏi mặt đất, lau máu ở khóe miệng, chuẩn bị tiến lên đấm cho Lê Sóc vài cái.
"Anh Lê." Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc, nghiêm túc nhấn mạnh từng từ một, "Anh đi đi."
Lê Sóc kinh ngạc nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy cúi đầu, không dám nhìn anh: "Chuyện của chúng em, sau này anh đừng xen vào nữa... Em xin lỗi."
Lê Sóc nhắm mắt lại, thở dài một hơi, trông rất mệt mỏi. Anh tự giễu mỉm cười: "Tiểu Huy, bảo trọng." Nói xong, anh đi ra cửa.
La Duệ nắm chặt tay, đi ra ngoài theo Lê Sóc.
Khi chỉ còn lại Lạc Nghệ và Ôn Tiểu Huy trong nhà, sự im lặng như dao sắc cắt đứt trái tim họ.
Biểu cảm của Lạc Nghệ rất xấu hổ, hắn gỡ mái tóc rối bù trước trán, tìm một hộp thuốc từ trong tủ ra, đưa cho Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy giật lấy bông cồn, xoa lên vết thương, Lạc Nghệ đưa cho cậu một ít thuốc cầm máu, quấn hai vòng băng vải.
Sau một hồi im lặng, Ôn Tiểu Huy nói: "Ôn Tiểu Huy mà cậu muốn, Lạc Nghệ mà tôi muốn, tất cả đều đã biến mất rồi. Cậu khiến tôi thành ra thế này, hai người xa lạ lại muốn tìm thấy cái bóng của người quen trên người đối phương, cậu có thấy nực cười không, có hợp lý không? "
Lạc Nghệ nhẹ nhàng nói: "Bất kể anh trở thành cái dạng gì, em cũng yêu anh."
"Nhưng tôi không yêu cậu." Ôn Tiểu Huy bình tĩnh nhìn Lạc Nghệ: "Tôi ghét cậu, tôi sợ cậu, nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi hy vọng tôi không bao giờ quen biết cậu."
Lạc Nghệ chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng, nắm lấy tay của Ôn Tiểu Huy, nói rõ ràng từng chữ: "Em sẽ khiến anh yêu em của bây giờ, "em" chân chính."
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng, như thể trong mắt cậu chẳng có gì.
(kể cả tròng trắng?)
Lạc Nghệ cúi đầu xuống, hôn lên môi cậu: "Em sẽ đưa anh trở lại Bắc Kinh sau vài ngày nữa, chúng ta sẽ bắt đầu lại."
Ôn Tiểu Huy quay mặt đi.
Lúc này, La Duệ đã trở lại, Ôn Tiểu Huy nói: "Tại sao cậu đi ra ngoài mà lại không mang áo khoác, trời lạnh như thế này."
La Duệ lắc đầu: "Không lạnh, cậu thế nào rồi?"
"Không sao đâu, bị thương ngoài da thôi."
La Duệ trợn mắt nhìn Lạc Nghệ, nắm lấy cánh tay của Ôn Tiểu Huy, kiểm tra lại thật kỹ.
Ôn Tiểu Huy không nhịn được mà liếc con dao gấp rơi xuống đất, cậu vừa nghĩ tới chuyện Lạc Nghệ ở nhà mà cũng mang theo những thứ như này để phòng thân, cậu cảm thấy có hơi sợ hãi. Nếu Lê Sóc thực sự làm gì đó chỉ vì cậu bị thương, chỉ sợ anh sẽ bị tên điên kia xẻo mất vài miếng thịt. May mắn là lần này Lê Sóc thực sự đã từ bỏ cậu... Cậu nhớ lại vẻ mặt thất vọng của Lê Sóc trước khi anh rời đi, trái tim cậu khó chịu vô cùng. Cậu nợ tình cảm của Lê Sóc, có lẽ đời này cũng không trả nổi.
La Duệ nói: "Tiểu Huy, cậu đi thay quần áo đi."
Ôn Tiểu Huy gật đầu: "Tớ đưa cậu ra ngoài một chút."
Lạc Nghệ cũng đứng dậy: "Em sẽ đi cùng các anh."
"Xe của tôi chỉ có thể đi hai người."
Lạc Nghệ mở miệng, cuối cùng vẫn không nài nỉ: "Ra ngoài cẩn thận chút."
Ôn Tiểu Huy và La Duệ mặc quần áo tử tế rồi lái xe đi ra ngoài.
La Duệ hít một hơi dài: "Ở chung với Lạc Nghệ, cả người đều khó chịu."
"Cho nên tớ mới mang cậu ra ngoài."
"Chúng ta đi đâu."
"Đi gặp một người bạn, nếu... tớ có thể gặp được cậu ấy." Ôn Tiểu Huy rút điện thoại ra, có chút thấp thỏm gọi cho Lý Trình Tú. Điện thoại đã được kết nối. "Alo, Trình Tú?"
Giọng của Lý Trình Tú nghe có vẻ khá uể oải: "Adi?"
"Anh đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Tuyệt, Thiệu Quần cuối cùng cũng... Mà thôi, dù sao thì về nhà là tốt rồi."
"Ừ, anh Lê đưa tôi về."
"Bây giờ anh ấy có ở đó không?"
"Buổi sáng có ở, giờ đã đi rồi, anh ấy nói sẽ đi tìm cậu."
"Ồ, vừa nãy tôi không ở nhà. Tôi qua đó gặp anh nhé?"
"... Được rồi, cậu muốn ăn gì?"
Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Cái gì cũng được."
Cúp điện thoại, La Duệ hỏi: "Ai vậy?"
"Một người bạn mới, tớ nghĩ là anh ấy hơi giống cậu."
La Duệ nói đùa: "Có dễ thương như tớ không?"
"Giống cậu trước đây." Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Cậu chỉ biết làm bộ đáng thương thôi."
"Cho nên cậu lại phát tác cái bệnh nuôi gà mái* mới phải không?" La Duệ bĩu môi, "Tớ sẽ ghen tị."
*gà aka bitch
Ôn Tiểu Huy nhéo mặt cậu ta một cái: "Cậu gặp anh ấy sẽ thấy thích thôi."
Đến nhà của Lý Trình Tú, cả hai mua một ít trái cây ở tầng dưới.
Người của Lý Trình Tú cũng xanh xao và yếu đuối như giọng nói của cậu vậy. Không phải là yếu đuối về thân thể mà là yếu đuối về tinh thần. Xương gò má mỏng hơi nhô lên, trông rất đau khổ.
Nhìn thấy La Duệ, Lý Trình Tú phản ứng như ngay lập tức, dò xét nhìn Ôn Tiểu Huy: "Đây là..."
"Đúng vậy, cậu ta là La Duệ, La Duệ, đây là Trình Tú."
La Duệ cười chào cậu: "Hi, xin chào."
Lý Trình Tú nhìn nụ cười rạng rỡ của La Duệ, trong lòng có hơi ghen tị. Dường như những người xung quanh Ôn Tiểu Huy đều rất tự tin và chói mắt.
"Tôi đã mua trái cây cho anh, đến, anh mời chúng tôi ăn cơm đi."
"Hửm, sao cậu lại mua măng cụt, rất đắt..." Lý Trình Tú vừa lấy trái cây vừa lẩm bẩm.
Sau khi Ôn Tiểu Huy vào nhà, cậu nhìn quanh. Dấu vết lần trước Thiệu Quần tới quấy rối đã hoàn toàn bị xóa sạch. Lý Trình Tú là một người đặc biệt sạch sẽ và gọn gàng. Cậu đã dọn dẹp nhà cửa thật sạch đẹp, nhưng chỉ có một số thứ, ví như chiếc bình hoa đã vỡ hoặc chiếc ghế bị gãy, chúng sẽ không bao giờ được khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Lý Trình Tú cắt trái cây, pha trà rồi mang lên: "Tôi đang hầm nước cốt gà."
"Oa, thật là thơm nha." La Duệ nhăn mũi.
Ôn Tiểu Huy nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Trình Tú: "Anh.. anh quay lại khi nào?"
"Hôm qua."
"Thiệu Quần không làm khó anh chứ?"
Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể Lý Trình Tú rõ ràng run lên. Cậu nuốt nước bọt, không gật không lắc, chỉ im lặng.
Ôn Tiểu Huy thở dài: "Anh Lê đưa chị gái của hắn tới, hắn mới buông tay phải không?"
Lý Trình Tú gật đầu một cái.
"Hắn có định đến tìm anh nữa không?"
"Tôi không biết." Lý Trình Tú vặn tay: "Tôi dự định, chuyển đến thành phố khác."
"Ở đâu?"
"Sẽ không quá xa, tôi chưa nghĩ ra."
"Anh có cần tiền không?"
Lý Trình Tú lắc đầu: "Tôi... tiết kiệm được một chút."
"Nếu anh cần thì đừng khách khí với tôi." Ôn Tiểu Huy nhớ ra cái gì đó, viết một hộp thư bí mật ra rồi đưa password cho cậu. "Đây là một hộp thư bí mật. Nếu anh thay đổi số thì anh có thể sử dụng nó để liên lạc với tôi. Tôi cũng sẽ sử dụng nó để liên lạc với anh."
Lý Trình Tú gật đầu, cẩn thận cất đi.
Ôn Tiểu Huy không muốn tiếp tục nói về Thiệu Quần nữa, chính cậu cũng phiền não đầy đầu, không muốn đề cập tới những chuyện lung tung của người khác. Cậu phối hợp với La Duệ, cùng nhau nói về thời thơ ấu của họ, cuối cùng trên mặt Lý Trình Tú cũng nở vài nụ cười.
Cả ba người vui vẻ cùng ăn một bữa. Trước khi rời đi, Ôn Tiểu Huy nói với cậu rằng mình sẽ quay lại Bắc Kinh. còn bảo Lý Trình Tú nhất định phải liên lạc với mình qua hộp thư đó. Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: "Tiểu Huy, cảm ơn cậu. Có thể quen biết cậu thật tốt. "
Ôn Tiểu Huy xoa tóc cậu ấy, mỉm cười nói: "Không cần cảm ơn, tốt lắm, nếu có thể hãy thay tôi chăm sóc cho anh Lê thật tốt nhé."
Lý Trình Tú miễn cưỡng cười một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào. Ôn Tiểu Huy cũng biết rõ cậu ta không thể đưa ra một lời hứa, cậu nhìn Lý Trình Tú, sự do dự, lo lắng, bất lực và sợ hãi kia giống hệt chính cậu, y như hai mặt của một tấm gương. Chẳng qua Lý Trình Tú mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều.
Rời khỏi nhà Lý Trình Tú, La Duệ thì thầm: "Cậu có sợ không, quay lại đi."
Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Tớ thật sự rất nhớ mẹ mình".
"Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Ôn Tiểu Huy ôm vai cậu ta, mỉm cười: "Tớ biết."
Cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì khi trở về thủ đô, Lạc Nghệ sẽ càng ngày càng trở nên cố chấp hơn? Hoặc là Thường Hồng sẽ theo dõi cậu thật sát sao? Cậu chợt nhận ra mình chẳng còn quan tâm nữa, chỉ cần mỗi ngày đều sống tốt là được
Chỉ là Lạc Nghệ đừng bao giờ vọng tưởng bọn họ sẽ có thể trở về quá khứ như trước, không có thứ gì có thể "Làm lại từ đầu".