Phụ Gia Di Sản

Chương 8

Buổi tối trước khi ngủ, Lạc Nghệ gửi tin nhắn cho Ôn Tiểu Huy: Tiểu Huy ca, anh đang làm gì?

Ôn Tiểu Huy trả lời: Chuẩn bị ngủ, còn có thể làm gì.

Lạc Nghệ hỏi: Duỗi chân chưa? Em tìm được hướng dẫn ở trên mạng cho anh, nếu anh không có thời gian tới phòng tập, có thể tập theo video.

Ôn Tiểu Huy nhịn không được cười lên một tiếng, đứa nhỏ này vừa thông minh, lại lễ phép, tỉ mỉ, không có thói kiêu ngạo, trên dưới quả thực tìm không ra nửa điểm tật xấu, ban đầu hắn còn các loại lo lắng, sau đêm ở cùng Lạc Nghệ, đã không còn sót lại chút gì, hắn thậm chí thấy may mắn có thể quen biết Lạc Nghệ. Hắn bấm điện thoại gọi qua.

Thanh âm dễ nghe của Lạc Nghệ từ trong điện thoại truyền đến: “Làm sao vậy?”

“Này, nói cho em một tin tốt.”

“Tin gì tốt?”

“Mẹ anh đồng ý.”

“Ồ.” Thanh âm của Lạc Nghệ nghe rất vui vẻ, “Thật tốt quá! Vậy khi nào thì anh dọn qua đây?”

“Không phải dọn qua, ý anh không nói là dọn hẳn. Là như thế này, anh một tuần ba lần làm ca tối, tan ca tầm chín rưỡi, mười giờ, lết về nhà thì mệt muốn chết, anh nói với mẹ anh, mẹ đồng ý cho qua nhà đồng nghiệp, những hôm anh làm ca tối, sẽ không về nhà, mẹ đã đồng ý.”

“Như vậy thật tốt, Bà Phùng cũng không phải lo lắng cho anh về muộn.”

“Đúng vậy, nếu không anh cũng không an tâm mẹ anh.” Ôn Tiểu Huy cười hì hì nói, “Video kia cứ để đấy, ngày mai anh tới sẽ xem.”

“Không thành vấn đề.”

“Đúng rồi, lại nói với em một tin tốt.”

“Ừm, em nghe.”

“Ông chủ của anh muốn dẫn anh đi tiệc từ thiện tối, có siêu nhiều ngôi sao, ông ấy là lần đầu tiên mang anh theo, bởi vì trợ lý của hắn ra nước ngoài, không thì chẳng tới lượt anh, anh hưng phấn đến độ vui không ngủ được!”

Lạc Nghệ cười nói: “Tiểu Huy ca, anh thật lợi hại.”

“Cũng không có gì lợi hại, số hên thôi.” Lời nói tuy khiêm tốn, nhưng khẩu khí đã đắc ý dào dạt.

“Cơ hội chỉ đến với người có sự chuẩn bị, bởi vì anh đã chuẩn bị đầy đủ, mới không vụt mấy cơ hội.”

“Em thằng nhóc này nói thật ngọt.” Ôn Tiểu Huy nhịn không được cười.

“Ngày mai anh tới đây, em làm đồ ăn ngon cho anh, chúng ta chúc mừng chúc mừng.”

“Được.” Ôn Tiểu Huy trong mắt tràn đầy ý cười, hắn nhịn không được cảm thán một tiếng, “Kỳ quái a, tuy rằng mới gặp em, nhưng giống như đã quen từ lâu, anh cho tới giờ chưa có cảm giác này với ai.”

“Có lẽ vì trong thân thể em có dòng máu của người anh thân thuộc.”

Ôn Tiểu Huy trong đầu hiện lên gương mặt Lạc Nhã Nhã cùng Lạc Nghệ, trái tim mềm xuống: “Chắc chắn là thế!”

Tối hôm sau, Ôn Tiểu Huy tan ca liền tới nhà Lạc Nghệ.

Tuy rằng đã mười giờ tối, biệt thự đèn vẫn sáng, vừa vào cửa, thức ăn cùng điểm tâm tinh xảo bày đầy bàn.

Ôn Tiểu Huy oa oa kêu lên: “Em thật sự làm nhiều đồ ăn như vậy!”

Lạc Nghệ nói: “Anh không phải nói anh buổi tối ăn cũng không yên sao, nếu vẫn còn khách, ngay cả cơm hộp cũng không kịp ăn.”

Ôn Tiểu Huy cảm động quá rồi, mẹ hắn còn chưa chăm hắn thế này, hắn nhịn không được nhéo nhéo mặt Lạc Nghệt: “Em thằng nhóc này nha, ai gả cho em tuyệt đối là phúc tám đời.”

Lạc Nghệ cười cười: “Nhanh ăn cơm đi.”

_Hết chương 8_

Ôn Tiểu Huy lết đến trước bàn, không khách khí mà vui vẻ ăn uống, vừa ăn vừa nói: “Lần sau đừng làm nhiều như vậy a, buổi tối ăn dễ béo, eo của anh nhất định phải khống chế ở trong khoảng 70.”

“Hay buổi sáng anh dậy đi chạy bộ với em.”

Ôn Tiểu Huy dùng sức lắc đầu: “Không được, anh dậy không nổi.”

Lạc Nghệ híp mắt suy nghĩ: “Em khiêng anh ra ngoài? Anh lập tức sẽ tỉnh.”

Ôn Tiểu Huy giật mình, cảm giác như điện giật, hắn định thần rồi “hứ’ một tiếng, “Kiên quyết không đi, một ngày phải ngủ đủ.”

Lạc Nghệ cười lắc lắc đầu.

Cơm nước xong, Ôn Tiểu Huy vuốt cái bụng nằm trên sô pha xem chương trình giải trí, vừa xem vừa cười ha hả, công phu rửa bát của Lạc Nghệ thật tốc độ, còn ép cho hắn một ly nước trái cây. Ôn Tiểu Huy được hầu hạ vui vẻ cực kỳ, nếu ở nhà hắn, cơm nước xong lại nằm ườn, mẹ chắc chắn cầm giầy quất.

Đang mải xem vui, Lạc Nghệ đột nhiên ngồi chắn phía trước bàn trà, vóc người gần một mét tám, chắn hết cả màn hình TV.

“Ai nha, em đừng có che chứ.”

Lạc Nghệ từ sau lưng lấy ra một hộp quà: “Tiểu Huy ca, tặng anh quà.”

Ôn Tiểu Huy mắt sáng lên, từ sô phâ bật ngồi dậy: “Oa, sao lại tặng anh quà.”

“Chúc mừng sự nghiệp của anh tiến triển, cũng kỷ niệm chúng ta quen biết.”

Ôn Tiểu Huy có chút ngượng ngùng mà chà xát chà xát tay: “Anh cũng chưa chuẩn bị thứ gì cho em......”

Lạc Nghệ đem hộp quà đặt vào tay hắn, ánh mắt xinh đẹp thâm thúy nhìn hắn, vẻ mặt chân thành không ngớt: “Anh đến bên cạnh em, chính là món quà tốt em nhận được đời này.”

Ôn Tiểu Huy cảm giác một luồng nhiệt khí xông thẳng, ầm ầm đánh đến, hai má nóng bừng, hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, chính mình lại thẹn thùng trước một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn khẩn trương cầm lấy hộp quà: “A, rất có tâm, cám ơn! Là, là cái gì thế.”

“Anh mở ra nhìn xem a.”

Ôn Tiểu Huy tháo nơ thắt con bướm, mở hộp quà, bên trong là áo sơ mi màu đen của Armani, chất liệu thoải mái, sờ vào cảm giác rất mịn, hoa văn da trâu lờ mờ có thể thấy được, cúc áo màu đen lờ mờ thấy được vẻ sáng bóng, sự tỉ mỉ xa hoa đều hợp vào một chỗ. Ôn Tiểu Huy há miệng, sau một lúc đứng hình, hét to một tiếng:”Ều, thật đẹp!” Hắn nhấc áo lên, cọ cọ vào mặt, cẩn thận cảm nhận được xúc cảm mềm mịm: “Ô, thật thoải mái, thật đẹp.”

Lạc Nghệ lại cười nói: “Anh thích là tốt rồi.”

Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ, ánh mắt sáng trong suốt: “Em sao không chọn món khác, áo sơmi này đẹp chớt mất, chắc chắn đắt tiền.”

“Tàm tạm, anh lần đầu tiên đi tham gia tiệc tối, mặc vào hẳn là hợp với anh.”

Ôn Tiểu Huy trong không trung cho hắn một cái hôn gió: “Lạc Nghệ anh thật sự là yêu em chết mất! Anh thử luôn!” Ôn Tiểu Huy hưng phấn mà cởi áo phông, ngay tại chỗ thay áo.

Ôn Tiểu Huy dáng người hơi gầy, làn da trắng nõn non mịn, như bông vải không chút tì vết, so với thứ đắt tiền khác càng khiến người ta mê muội.

Lạc Nghệ cứ thế nhìn hắn thay áo, áo sơ mi đen càng tôn lên nước da trắng của hắn.

Ôn Tiểu Huy nhảy xuống sô pha, vào soi gương to, ngó trái ngó phải đều thấy đẹp: “Ều, quá đẹp trai, anh như thế nào mà đẹp thế này! Chỉ là mặc với quần bò này có chút không hợp.”

“Không rõ cỡ quần anh mặc, nên em không mua.”

Ôn Tiểu Huy vội nói: “A, ý anh không phải thế, anh vốn định ngày mai đi mua quần áo, ông chủ dặn anh mua đồ đẹp, lại không muốn chi tiền, hừ.”

Lạc Nghệ cười nói: “Để em trả cho.”

“Kia không được, sao có thể làm thế.” Tuy nói hắn có thể sắp xếp tiền sinh hoạt của Lạc Nghệ, nhưng hắn chưa đến mức không biết xấu hổ mà dùng cho bản thân, nhất là mua đồ đắt tiền này nọ, da mặt hắn chưa dày như thế.

“Trong nhà còn âu phục năm trước của em, anh muốn thử không? Vóc dáng em năm trước cũng tương đương anh bây giờ.”

“Được nha, nếu ổn càng đỡ tốn tiền mua.”

So với phòng của Lạc Nghệ thật khác biệt, tủ quần áo của Lạc Nghệ rất đơn giản, quần áo xếp theo mùa, sự kiện, màu sắc, phân loại ngăn nắp, số lượng không tính là nhiều, nhưng rất chất lượng.

Lạc Nghệ lấy ra hai quần tây đưa cho Ôn Tiểu Huy: “Anh thử xem đi.”

Ôn Tiểu Huy tùy tiện thay tại chỗ, Lạc Nghệ xoay người sang chỗ khác sắp xếp lại tủ quần áo, không nhìn.

“Hí hí, vừa vặn thích hợp.” Ôn Tiểu Huy soi gương sửa sang lại quần áo, càng nhìn càng vừa lòng, “Anh lúc đấy sẽ chụp một đống ảnh đăng weibo, tức chết Luca.”

Lạc Nghệ nói: “Đồng nghiệp kia còn gây khó dễ anh sao?”

“Dù sao mỗi ngày đều là vẻ mặt muốn ăn phân, lần này anh đi tiệc tối từ thiện, cũng không nói cho hắn, nếu không chắc chắn phải đau đầu vài ngày.”

Lạc Nghệ cười nói: “Yên tâm, hắn sẽ không làm phiền anh lâu đâu.”

“Sao em biết?”

“Chờ đến lúc anh tiến cao hơn hắn, hắn chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn.”

Ôn Tiểu Huy nhịn không được cười nói: “Em tuổi còn nhỏ, nói chuyện sao cứ như ông già, thiên tài có phải đều thế không nha.”

Lạc Nghệ cười mà không nói.

Ôn Tiểu Huy hai tay đút túi quần, còn đang ngắm nghía vẻ đẹp trai của mình, đột nhiên, hắn cảm giác ngón tay sờ trúng cái gì, theo bản năng lấy ra: “Ầy, trong túi có gì đây.” Hắn lấy ra nhìn, là một mảnh giấy nhỏ.

Ánh mắt Lạc Nghệ tối tăm, hắn vươn tay, nhẹ giọng nói: “Đưa em.”

Ôn Tiểu Huy giật mình, hắn vốn cũng không định xem, nhưng ngữ khí cùng vẻ mặt Lạc Nghệ, đột nhiên làm cho hắn có chút căng thẳng, hắn vội đem tờ giấy đưa qua.

Lạc Nghệ mở giấy, lướt mắt nhìn qua, liền ném vào trong thùng rác, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không biết ai đưa số điện thoại cho em, cũng không biết nhét vào lúc nào.”

Ôn Tiểu Huy cười nhạo nói: “Chắc là em gái nào thầm mến rồi, sao em không thử gọi?”

“Không được, không cần thiết, Tiểu Huy ca, còn muốn thử quần khác không?”

“Không cần, cái này rất tốt.”

“Cũng không còn sớm, anh nhanh tắm rửa đi thôi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn làm sáng.”

“Đúng vậy, anh đi tắm rửa.” Ôn Tiểu Huy có mang theo vài bộ quần áo của mình, cùng vật dụng hàng ngày, liền đi vào tắm rửa.

Chờ lúc hắn đi ra, Lạc Nghệ đã tắm xong, tựa đầu giường đọc sách. Ôn Tiểu Huy đi qua thùng rác, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, liếc mắt một cái, tờ giấy trong thùng, đã không thấy. Ôn Tiểu Huy thầm nghĩ, Lạc Nghệ vẫn là để ý đi, nói không chừng thật sự gọi điện qua, nhưng sâu trong lòng, vẫn cảm giác có chút kỳ quái.

Lạc Nghệ đặt sách xuống, hướng hắn lộ ra tươi cười hoàn mỹ: “Đến đây vận động đi.”

Ôn Tiểu Huy rất nhanh vứt việc kia ra khỏi đầu, hắn nhảy lên giường: “Cái video dạy duỗi chân đâu, mau đưa anh xem.”

Lạc Nghệ mở iPad, đưa video cho Ôn Tiểu Huy xem, hướng dẫn kia phải kéo căng chân, căng ngón chân, còn phải phối hợp nhịp thở, khiến hắn ngu người rồi.

Lạc Nghệ dứt khoát đặt iPad sang một bên: “Em đã xem rất nhiều lần, để em chỉ anh.”

“Ờ.”

Lạc Nghệ vươn tay, bắt được mắt cá chân Ôn Tiểu Huy: “Hít một hơi sâu rồi đưa chân lên......”

Ôn Tiểu Huy không đâu lại thấy hồi hộp.

“Anh đừng nín thở, là hít vào.”

“Ờ, ờ.”

“Lúc chân hướng lên trên......” Ngón tay thon dài của Lạc Nghệ đang nắm mắt cá chân Ôn Tiểu Huy chuyển qua bàn chân, nhẹ nắm lấy ngón chân hắn, “Phải dồn sức vào ngón chân, đến lúc chân đã duỗi thẳng, căng ngón chân ra.” Nói xong, tách ngón chân Ôn Tiểu Huy ra, kéo hướng phía trước, “Lúc này thở ra......”

Ôn Tiểu Huy thật sự nhịn không nổi nữa, mạnh rút chân về, hai thủ cũng không tự giác mà nắm chặt, tim bồn chồn đập nhanh.

Lạc Nghệ chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Anh làm sao vậy?”

“Á, căng cơ...... hơi đau.”

“Động tác này không khó, thử vài lần là quen.”

“Anh nhớ rồi, để anh tự làm.”

Lạc Nghệ giống như không tin: “Anh thật sự nhớ?”

Ôn Tiểu Huy rất nhanh mà nói: “Nhớ, rất đơn giản thôi, em không cần phải xen vào, ngủ đi, anh làm xong liền ngủ.”

Lạc Nghệ “Nga” một tiếng: “Không có việc gì, không gấp, anh tập đi, em giúp anh sửa động tác.”

Ôn Tiểu Huy hít sâu mấy hơi, nhớ lại động tác trong video, bắt đầu duỗi chân, chỉ sợ có bước nào sai.

“Tiểu Huy ca, anh không cần nín thở, lúc hạ chân xuống phải thở ra.” Lạc Nghệ nói xong nắm cẳng chân Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy hét to một tiếng: “Anh đã biết!”

Lạc Nghệ ngẩn ra, bật cười nói: “Anh biết gì?”

“Anh nhớ hướng dẫn, anh biết phải làm thế nào.”

“À, vậy là tốt rồi, anh tiếp tục đi.”

Ôn Tiểu Huy lúc này dồn sức làm ra một động tác chuẩn mực nhất đời hắn, thành kính mà duỗi chân ba lần.

Lạc Nghệ tán thưởng nói: “Không tồi, làm thực tiêu chuẩn, em ngày mai đi mua nệm yoga cho anh, tập ở trên đệm không tốt cho thắt lưng.”

“À, cám ơn.” Ôn Tiểu Huy chui vào chăn, ngáp lớn một cái: “Ngủ đi ngủ đi, thực mệt nhọc.”

Lạc Nghệ tắt đèn, cũng chui vào chăn, mềm nhẹ nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Giường rộng hai mét, hai người đắp riêng chăn, ai cũng không đụng phải ai, nhưng Ôn Tiểu Huy đưa lưng về phía Lạc Nghệ, lại có cảm giác tưởng như Lạc Nghệ dán sán phía sau, bên cạnh có một người, cho dù không mở mắt nhìn, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại ấm áp của đối phương, điểm này so với ngủ một mình tuyệt đối không giống.

Ôn Tiểu Huy lặng lẽ vươn tay, sờ sờ mặt mình, nóng quá.

Hắn ở trong lòng thầm mắng chính mình, khó trách Luca cả ngày chê cười hắn là tiểu xử nam đói khát, xem ra hắn thật sự nghẹn đến phát nổ rồi, liên tiếp mặt đỏ tim đập với một thằng nhóc, cũng quá mất mặt. Hắn phải kiếm bạn trai, nghiêm túc yêu đương một trận, nếu không đống lửa này không chỗ phát, hắn sớm muộn sẽ nghẹn đến nổ tung.