Hơn 4h chiều, hai người đến văn phòng Vương Quốc Hoa, trên trán đầy mồ hôi. Chuyện tố không truyền ra cửa, chuyện xấu chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện trợ lý Vương đến phòng chiêu thương lúc này đã truyền khắp nơi.
Hai người ngoài cửa một là bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng du lịch Nhạc Đông Linh, một là chủ nhiệm khu công nghệ cao Cát Tiếu Mi. Hai người này đều là phụ nữ hơn 30 tuổi, khá xinh đẹp. Nữ cán bộ có không ít nhưng nếu muốn lên làm người đứng đầu thì có thể nói là rất hiếm.
Bây giờ một lúc xuất hiện hai người có thể thấy cựu bí thư và chủ tịch có phong cách dùng người.
- Trợ lý Vương… Hai người cùng nói như đã luyện tập. Vương Quốc Hoa bình tĩnh nhìn và gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay. Hai người phụ nữ nhìn nhay, trợ lý Vương không hề khách khí nói rõ chuyện gì?
Hai vị này rất tự nhiên nhớ đến lời đồn vừa nhận được, trợ lý Vương không ngờ chủ động đến phòng chiêu thương và còn chờ ở cửa văn phòng Tần Đại Hà hơn tiếng.
Hai người không khỏi thầm kêu khổ trong lòng, cũng do tên Tần Đại Hà đáng chết nên mình bị liên lụy.
- Vào ngồi đi. Lát sau Vương Quốc Hoa mới lạnh nhạt nói. Hai người cùng đồng thanh. - Cảm ơn trợ lý Vương. Lẽ ra là nữ cán bộ sẽ có ưu thế, ví dụ như gặp lãnh đạo thì thái độ có thể tùy ý một chút cũng không bị lãnh đạo để ý. Nhưng trước vị lãnh đạo trẻ này, hai nữ cán bộ xinh đẹp này lại thấy các chiêu trước đây có tác dụng bây giờ lại không hiệu quả. Vương Quốc Hoa nói một câu xong tiếp tục cúi đầu xem văn bản, không thèm để ý đến hai người.
Thực tế hai người không ít lần gặp lãnh đạo đang học, nhưng lãnh đạo thấy hai người thường cũng bỏ công việc trong tay, nói chuyện thân thiện. Hai người thường có thể hơi làm càn một chút, lãnh đạo cũng không phải gỗ đá nên chuyện thường thuận lợi hoàn thành. Dù không được cũng không bị trách mắng hiểu lầm.
Hai người đều là người đứng đầu của đơn vị, đến đây không thể không cúi đầu xem vẻ mặt người khác.
Cuối cùng Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên, mặt hơi khó coi. Hắn gõ gõ tập tài liệu trong tay. - Đây là tài liệu hai người trình lên? Toàn là lời nói chung chung, không thể hiện tình hình thực tế gì cả. Nếu như nhân viên bên dưới trình tài liệu cho hai vị đều như vậy, các chị nói xem mình nên làm như thế nào?
Thì ra trợ lý Vương đang xem tài liệu đơn vị mình trình lên, chẳng lẽ không phải vì việc ở phòng chiêu thương? Vậy càng không xong. Ngay khi hai người đang suy nghĩ làm như thế nào qua cửa, Vương Quốc Hoa nói tiếp. - Về làm tài liệu mới cho tôi, số biên chế, tình hình tài chính, báo cáo công việc mấy năm qua, sáng mai trình cho tôi. Được rồi, hai người về đi, đừng ngồi ở đây, tôi thấy cũng phiền.
Hai người cả đời chưa gặp lãnh đạo như vậy, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ. Vương Quốc Hoa lại tức giận nói: - Chờ chút, đem mấy thứ tài liệu chó má này về, sau này đừng viết mấy thứ đó nữa.
Không hề khách khí, hung hăng làm hai người mất mặt. Vương Quốc Hoa nhìn hai người run run rời đi mà nở nụ cười. Chuyện phòng chiêu thương đã nhắc nhở hắn, người lương thiện bị người khi dễ, đạo lý này ở đâu cũng thông dụng. Nếu làm theo thủ đoạn ôn hòa của Tằng Trạch Quang nhắc thì với độ tuổi của hắn nếu như dùng thủ đoạn như vậy để tạo uy tín sẽ khiến người ta cảm thấy quá âm trầm. Vậy lại không phù hợp với người trẻ tuổi.
Gần 12h hôm sau hai nữ đồng chí lại tới, trán đổ mồ hôi. Gió lạnh thổi qua làm hai người đều run lên. trợ lý Vương rốt cuộc là dùng dao giết người hay là vung gậy đánh? Vấn đề này phải làm rõ. Hai người cùng nhau xuống lầu, lên xe Nhạc Đông Linh nói: - Tiếu Mi, đi ngồi một chút. … Lão Lý hết giờ làm về thấy vợ đang mặt mày rầu rĩ ngồi với nhìn bàn đầy quà. - Anh về rồi à, anh xem xem, nên làm gì bây giờ?
Lão Lý nhìn bàn thấy có hai tút thuốc, bốn chai rượu, còn có một chút thứ linh tinh gì đó, tóm lại mấy thứ này không quá đắt tiền nhưng đối với lão Lý mà nói lại là lễ quý giá.
- Chuyện gì vậy… Lão Lý khá giật mình, cho đến bây giờ đều là hắn tặng người khác, đã bao giờ đến lượt người khác tặng hắn? Bà vợ buồn bã nói. - Trời mới biết bọn họ là loại người gì, vào không nói gì chỉ cười hì hì để đồ lại rồi đi ngay, nói gì chờ anh hết giờ bọn họ sẽ quay lại.
Lão Lý thành thật không phải kẻ ngu, vừa nhìn mấy thứ này là hắn biết người ta đến là vì mục đích gì.
- Em đi nấu cơm đi, con đói rồi, anh ra ngoài gọi điện rồi về ngay. Lão Lý chạy nhanh ra ngoài tìm quầy điện thoại gọi cho Vương Quốc Hoa.
Giờ phút này Vương Quốc Hoa đang đi dạo với Lưu Linh, hắn định tìm một quán nào đó vào ăn đặc sản. Nghe tiếng điện thoại, Lưu Linh chu miệng nói. - Chuyện đúng là nhiều…
Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích. Hắn rất kiên nhẫn nghe lão Lý nói xong mới nói. - Tặng thì anh cứ nhận, đừng khách khí với bọn họ. Cuộc sống sau này còn dài, loại chuyện này sẽ không thiếu. Vừa nói hắn dập máy nói với Lưu Linh: - Được rồi, không có việc gì. Em thích ăn gì. … Vương Quốc Hoa nói không sao nhưng lão Lý lại rất lo lắng. Đừng nhìn lãnh đạo nói dễ dàng thực tế mình càng phải cẩn thận đối đãi. Người tặng quà nếu không phải là đến đường cùng có thể nghĩ đến một lái xe như mình không? Đây không phải bên cạnh lãnh đạo chỉ có một mình mình thì bọn họ đã không làm thế.
Chuyện không khó nghĩ ra, lão Lý về nhà cũng nghĩ ra được biện pháp. … Lưu Linh chọn một quán hàng nhỏ khá sạch sẽ. Bốn năm học đại học vừa qua nên cả hai không quá cầu kỳ trong việc ăn uống. Chỉ cần quán sạch là được.
Ngồi xuống gọi đồ, Lưu Linh cười hỏi chuyện công việc. Vương Quốc Hoa vốn không muốn nói nhưng nghĩ Lưu Linh không ở địa phương nên không ngại nói.
Hắn nói qua việc phân công của mình.
Không ngờ Lưu Linh nghe xong nhíu mày nói. - Em có một người bạn kinh doanh du lịch. Đúng, khu công nghệ cao kia có phải cũng cần đưa nhà đầu tư tới không? Em nói với anh, thu hút đầu tư quan trọng nhất là có hệ thống phục vụ kiện toàn, rất nhiều nơi đều như vậy, tài chính thiếu thì phải có thái độ tốt, chờ nhà đầu tư tới là có tài chính. Đây là nguyên nhân tại sao lần trước anh nói đầu tư tới huyện Nam Sơn nhưng em không đồng ý. Không có hệ thống phục vụ kiện toàn dù là có kéo được tài chính cũng vô ích.
- Có lý … Vương Quốc Hoa thực ra không hiểu mấy nhưng Lưu Linh nói nhất định đều là thật. Nhà cô mở công ty nên nhất định đã gặp chuyện này.
Lưu Linh nói thêm: - Ở phương diện này bên khu vực duyên hải làm rất tốt. Người ta chẳng những nhiệt tình thu hút đầu tư, sau khi đầu tư tới cũng phục vụ chu đáo. Nhà em có công ty ở ngoại thành Thượng Hải, khi khảo sát hoàn cảnh đầu tư cũng phải rất cẩn thận. Lấy một ví dụ, Khu khai phát đưa ra quy định nếu nhận được điện báo cảnh sát thì trong năm phút đồng hồ sẽ có người đến hiện trường, công ty có khó khăn tìm chính quyền địa phương trong hai ngày làm việc sẽ có biện pháp giải quyết, nếu không lãnh đạo địa phương đó sẽ bị xử lý. Cho nên em cho rằng muốn thu hút đầu tư tốt thì phải thành lập hệ thống phục vụ kiện toàn.
- Ha ha, không ngờ em cũng biết về việc này, hơn nữa nói rất có lý. Về anh sẽ dựa theo ý của em mà viết một bản báo cáo. Vương Quốc Hoa thật lòng khen một câu. Lời nói của Lưu Linh quả thật làm hắn có phương hướng mới trong công việc.
Lưu Linh nghe xong cười hì hì nói. - Anh nếu thật sự có thể làm tốt thì em có thể kéo một ít nhà đầu tư đến cho anh. Thực ra ở trong nước có nhiều nơi có tiềm lực đầu tư nhưng chính quyền địa phương không biết phục vụ làm nhà đầu tư thất vọng dừng bước.
Ngày thứ ba khi Vương Quốc Hoa nhận chức, hắn cầm văn bản xuất hiện trước phòng Tằng Trạch Quang. Hắn thật ra rất nhớ thời đại ôm máy tính xách tay đi lại, đỡ phải viết tay như thế này.
Tằng Trạch Quang không hề kinh ngạc vì sự xuất hiện của Vương Quốc Hoa. Y cười nói: - Lại có việc gì thế? Mới sớm đã chặn cửa thế này vậy về làm thư ký của tôi đi, tôi để cậu làm phó chánh văn phòng Quận ủy.
Lưu Đông Phàm nghe xong rất hâm mộ, chỉ mình Vương Quốc Hoa mới có đãi ngộ này.
Vương Quốc Hoa lấy tập tài liệu ra đưa tới. - Sếp, ngài xem một chút. Tôi cảm thấy thứ này ở trong tay ngài sẽ có tác dụng lớn hơn. … Cửa văn phòng Vương Quốc Hoa lúc này cũng có ba người đang chờ, hai nữ một nam mặt mày tái lại đầy mệt mỏi. Tần Đại Hà không ngừng hắt hơi vì lạnh. Nhạc Đông Linh nhìn xuống lầu không thấy xe của Vương Quốc Hoa nên nói. - Lão Tần, tối qua ở trong chăn bị mệt à? Hai người làm bạn học từ hồi tiểu học nên nói chuyện khá tùy ý.
Tần Đại Hà nháy nháy mắt nói. - Tôi cũng muốn, hay là tối nay cô thể hiện phong cách cứu khổ cứu nạn, làm ấm thân hình lạnh như băng của tôi.
Nhạc Đông Linh ném cho ánh nhìn quyến rũ. - Được, tối ông tới, tôi bảo chồng tôi ra khách sạn ở.