Phù Diêu

Chương 91: Vương Quốc Hoa và chủ tịch quận (1 & 2)

11h sáng, xe Santana của Hồng Tồn Minh xuất hiện trong nhà Vương gia coi như là quan chức lớn nhất đến đây. Dân quê thấy chủ tịch xã đã là quan to, bây giờ thấy cả lãnh đạo mà chủ tịch, bình thường xã đều phải khách khí nên ánh mắt nhìn người Vương gia càng không cần phải nói.

Hồng Tồn Minh đến làm cho các quan chức đến trước đều đi ra chào. Không lâu sau xe Tằng Trạch Quang đến, lần này lại tạo ra xao động.

Đối với cán bộ, quan chức nhỏ mà nói hai vị bí thư, phó bí thư huyện ủy tuyệt đối là nắm quyền sinh sát của bọn họ. Năm phút sau khi Tằng Trạch Quang đến, một xe Mercedes-Benz mới mua xuất hiện trước cửa, hai thanh niên từ trên xe đi xuống.

- Sao thế này?
Du Phi Dương hơi ngây người vì thấy đông người như vậy chẳng qua rất nhanh hiểu rõ nên nói:
- Vương Quốc Hoa, ông không được, chuyện lớn như vậy sao không nói câu nào.

Vương Quốc Duy ở bên cũng gật đầu nói:
- Thằng này không được, lát phải cho hắn say.

Xe Mercedes-Benz ở huyện Nam Sơn có thể nói là hạc giữa bầy gà cho nên Hồng Tồn Minh liếc cái là nhận ra Du Phi Dương, Tằng Trạch Quang cũng lập tức có kết luận.

Vương Quốc Hoa đi ra đón, Du Phi Dương cười ha hả đưa hai tay ra, Vương Quốc Duy cũng học theo. Mấy tháng không gặp nhưng tình cảm anh em càng sâu hơn. Ôm xong, Du Phi Dương có chút buồn bực nói:
- Không cho phép lần sau.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Đừng, đừng có lần sau nữa. Lần này đủ mệt rồi, tôi vốn không định làm gì nhưng ông bố không chịu.

Du Phi Dương không nói nhưng thật ra Vương Quốc Duy lại nói.
- Chú không sai, ở thôn xây nhà là việc lớn, hơn nữa khổ cực cả đời cũng nên để cô chú được nở mày nở mặt một chút.

Làm khách quý nên mấy vị lãnh đạo huyện ủy được bố trí trên một phòng ở tầng hai. Lúc Vương Quốc Hoa dẫn Du Phi Dương và Vương Quốc Duy lên, mắt Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh đều trở nên khác lạ.

Lúc giới thiệu Vương Quốc Hoa không nói rõ thân phận của cả hai mà chỉ nói là bạn của mình. Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh đương nhiên sẽ không nói gì, cả hai đều khách khí với hai người Du Phi Dương. Vương Quốc Hoa cũng ngồi lại coi như tiếp khách, chuyện bên ngoài hắn không cần lo.

Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh đều là cao thủ giỏi giấu cảm xúc, mọi người ngồi xuống nói chuyện. Đủ tư cách ngồi ở phòng này còn có Cao Cận Giang và Chương Triệu Long. Rất nhanh hai người Cao, Chương nhìn ra chút mánh khóe. Hình như hai vị bí thư rất khách khí với hai thanh niên kia. Bình thường bí thư Tằng nói năng thận trọng cũng có thể nói cười vui vẻ, Hồng Tồn Minh mặt đen cũng luôn nở nụ cười.

Phát hiện này làm hai người thầm suy đoán, hơn nữa bọn họ cũng không có cơ hội nói chuyện chỉ có thể ngồi nghe.

Vốn không có chuyện gì của Vương Quốc Hoa; Lưu Bỉnh Khôn và Cổ Tuần mang người đến đã đủ hỗ trợ, hơn nữa người trong họ cũng đến giúp. Trưa ăn xong, Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh đứng lên về trước. Ở huyện Nam Sơn này chưa có quan chức nào được đãi ngộ như vậy. Sau lần này tên của Vương Quốc Hoa coi như truyền khắp các cơ quan huyện, chưa nghe cũng sẽ nghe thấy.

Hai vị bí thư rời đi những người khác cũng lục tục đi. Vương Quốc Hoa đón đưa khác thực tế không sao, chủ yếu miệng phải cười suốt nên cứng lại. Cuối cùng hắn cũng tiễn hết mọi người, còn lại chỉ là bà con trong thôn xã. Vương Quốc Hoa gọi Du Phi Dương, Vương Quốc Duy chuồn thẳng.

Đến khách sạn Nam Sơn, Vương Quốc Hoa mới thở hổn hển nói.
- Mệt chết tôi.

Vương Quốc Duy cười ha hả nói.
- Nhà ông trang bị rất bình thường, đồ điện cũng không quá tốt. Để mai tôi bảo người vận chuyển từ Thượng Hải đến coi như là quà.

Nhìn hắn đầy đắc ý, Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Du Phi Dương:
- Thằng này có phải phát tài không?

Du Phi Dương cười nói:
- Phát tài hay không thì bây giờ còn chưa nhìn ra. Tôi chỉ biết hắn vay 30 triệu ở ngân hàng mở ba cửa hàng ở Thượng Hải, Nam Kinh, Hàng Châu. Gần đây hắn mệt muốn chết, hại tôi phải chạy theo hắn không ít ngày. Nếu không lúc ông ở trường Đảng tôi nhất định đến thăm. Đúng rồi, dì tôi bảo sao ông không đến nhà ngồi chơi?

Nghe Du Phi Dương nói việc này, Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói.
- Tôi nghĩ như thế này, tôi hy vọng quan hệ giữa chúng ta đơn thuần một chút.
Câu này của hắn làm Du Phi Dương và Vương Quốc Duy đều im lặng không nói.

Du Phi Dương cười nói:
- Không nói cái này.
Vương Quốc Duy lại giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nói làm Du Phi Dương rất có cảm xúc, từ nhỏ ở bên cạnh đã có không ít người đến cạnh y, mục đích những người này gì thì Du Phi Dương cũng biết. Chỉ có Vương Quốc Hoa thì theo Du Phi Dương thấy là làm bạn với mình mà không mang mục đích gì.

Trên thực tế Vương Quốc Hoa nói câu này nhưng trong đầu cũng nghĩ thế. Hắn đã có cái nhìn mới với rất nhiều chuyện khác hẳn trước đây. Quan hệ với Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa càng lúc càng coi trọng tình bạn này. Bỏ quan thân phận con của bí thư tỉnh ủy ra thì Du Phi Dương đúng là người có thể là bạn lâu dài cho nên Vương Quốc Hoa mới nói một câu như vậy.

- Đúng rồi, hai vị bí thư kia là sao vậy?
Du Phi Dương nhìn ra mánh khóe. Y đã gặp nhiều quan chức nên không lạ với thái độ của Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh.

- Ông nói xem. Lớp học thanh niên xuất sắc tạo động tĩnh lớn như vậy, có thể không có chút tin gì truyền ra sao?
Vương Quốc Hoa cười cười giải thích. Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đúng, người làm quan rất nhanh nhạy nắm bắt thông tin.

Vương Quốc Duy gật đầu nói:
- Đúng thế, tinh anh đều vào nhà nước, điểm đơn giản như vậy không làm khó được bọn họ. Như vậy cũng tốt, đường đi của Quốc Hoa về sau càng thuận lợi hơn.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Lời này không đúng, càng như vậy thì về sau càng phải cẩn thận như đi trên băng mỏng. Muốn thành công trong chính trị rất khó, nhưng muốn hủy một người lại có nhiều biện pháp. Lần này trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy cũng tự mình nói chuyện với tôi, mấy lần ám chỉ trọng dụng tôi. Như vậy tôi đi xuống thì có nhiều người mất cơ hội tiến bộ vì tôi, bọn họ sẽ sinh hận. NÓi thật tôi hy vọng kết quả bổ nhiệm mình không cần quá tốt, nếu có thể đến phòng ban nào ít màu mỡ là hơn cả.

Du Phi Dương nói:
- Lời này cũng có lý, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo. Đáng lẽ nên để ông tới tỉnh đoàn, ở đó yên tĩnh hơn.

Vương Quốc Hoa thật ra không nghĩ Du Phi Dương sẽ nói như vậy. Hắn cười khổ nói.
- Vậy có gì khác nhau. Bỏ đi, tầm mắt của ông quá cao.

Du Phi Dương có chút đắc ý cười ha hả nói.
- Đúng, tôi chuẩn bị ra nước ngoài xem một chút, ông có đề nghị gì không?

Vương Quốc Hoa hơi giật mình nhớ lại trước kia. Nhưng hắn nghĩ Du Phi Dương bây giờ đã thay đổi thành người mới, mình quá lo rồi nên cười nói:
- Chuyện tốt nên đi xem, có thái độ học tập. Nếu có thể thì học cho có hệ thống. Tôi đề nghị ông đến phố Wall.

Du Phi Dương nói.
- Tôi cũng nghĩ tăng thu nhập kiếm được không ít tiền nhưng không dựa vào bản lĩnh. Đây là chuyện chung của nước ta. Thực ra sao một thời gian tiếp xúc tôi thấy trong vòng tròn này có quá nhiều điểm đen. Nhưng kinh tế Trung Quốc sớm muộn cũng đi theo hướng thế giới nên tôi muốn thừa dịp đi ra ngoài xem miễn cho sau này không kịp ứng phó.

Vương Quốc Hoa nhớ đến cơn lốc tài chính Châu Á vài năm sau nên trầm ngâm một chút:
- Có thể vừa học vừa áp dụng vào thực tế không chừng sau này có cơ hội kiếm lớn.

- Sao? Ông cũng có hứng thú với tài chính?
Vương Quốc Duy cười cười hỏi một câu.

- Làm quan cũng cần hiểu quy luật kinh tế, nếu không nhất định sẽ làm dân chúng khổ sở, như vậy sẽ thành tai họa. Trung Quốc thành lập chưa lâu nhưng chỉ nhìn vào quỹ tích phát triển là không khó đưa ra kết luận một quyết sách sai lầm còn đáng ợ hơn tham ô lãng phí.
Lừa dối vài câu, Vương Quốc Hoa đổi giọng.
- Bản chất thế giới là mạnh được yếu thua. Mỹ là trung tâm tài chính thế giới nên hội tụ nhiều nhân tài tài chính nhất. Bọn họ thấy được một ít nước nhỏ phát triển nhanh thì tương lai nhất định sẽ động tay động chân. Tôi dám khẳng định đến lúc ấy sẽ tạo thành khủng hoảng tài chính thế giới.

- Ông nói giống hệt một chuyên gia kinh tế.
Vương Quốc Duy trợn mắt há mồm nhưng lại có vẻ mặt đừng lừa anh. Du Phi Dương cho đến bây giờ vẫn luôn cẩn thận suy ngẫm lời Vương Quốc Hoa nói. Y suy nghĩ khá lâu mới nói.
- Khả năng này có thể nhưng không biết xảy ra vào lúc nào. Gần đây tiếp xúc nhiều với tạp chí tài chính phương tây nên tôi cũng hiểu đôi chút. Tôi thấy người thao túng tài chính quốc tế lại không phải là các gia tộc lên trên bảng Forbes.

Thái độ của Du Phi Dương làm hắn khá giật mình. Hắn có kinh nghiệm của mấy chục năm hơn nữa cũng là do trước theo ngành kinh tế nên mới hiểu được. Lần đầu tiên hắn nhận ra thiên phú của Du Phi Dương trong lĩnh vực kinh tế.

Vương Quốc Hoa tổ chức lại vài ý tưởng sau đó thản nhiên nói:
- Trong mười năm tới sẽ là mười năm ngành công nghệ cao phát triển cực nhanh. Sau này ông nên tập trung nhiều vào ngành này, nhất là ngành máy vi tính và các ngành nghề liên quan.

Lúc này Vương Quốc Duy cười ha hả nói:
- Quốc Hoa, tôi phát hiện mắt ông rất độc. Ông nói ngành điện tín có thể kiếm tiền, tôi không làm không biết được. Ông biết tháng trước tôi đầu tư 30 triệu thu về bao tiền không?

Vương Quốc Hoa khinh thường nói:
- Kẻ như ông cần gì phải có nhãn quan. Chỉ cần là ngành mang tính lũng đoạn ông có thể thò một chân vào là đủ kiếm tiền.



Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa ở hai ngày mới đi, trước khi đi Vương Quốc Hoa còn bày một bàn và gọi cả Tằng Trạch Quang tới ngồi cùng coi như tạo cơ hội cho hai người quen biết. Đối với việc này Tằng Trạch Quang rất hài lòng.

Một tuần rất nhanh kết thúc, Vương Quốc Hoa một lần nữa xuất hiện trước cửa Ban Tổ chức cán bộ thị ủy.

Trong một tuần gần đây quận Lưỡng Thủy gặp không ít việc. Tin bí thư quận ủy sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân không biết sao lộ ra, tân bí thư chưa xác định có thể nói là lòng người di động.

Chủ tịch quận Lý Dật Phong hai hôm nay khá xúc động, nguyên nhân là do bí thư rời đi. Bí thư Triệu Phong vốn là người rất khiêm nhường, thậm chí có thể nói tính cách mềm yếu, việc chính quyền về cơ bản Triệu Phong không nhúng tay vào. Triệu Phong rời chức mà trước đó không có tin gì. Lý Dật Phong cũng biết mình không có hy vọng lên làm bí thư vì y mới làm chủ tịch có hơn năm.

Lý Dật Phong xúc động chính là nếu đổi bí thư thì có ảnh hưởng đến công việc của quận không? Chủ tịch phụ trách tài chính, Lý Dật Phong trọng điểm thu hút đầu tư, cải cách công ty nhà nước. Hơn một năm cũng đạt được hiệu quả sơ bộ. Lúc Triệu Phong còn làm bí thư cũng rất ủng hộ Lý Dật Phong. Bây giờ đổi bí thư mới còn có thể thuận lợi như trước không? Lý Dật Phong quen làm việc thuận lợi sợ một bí thư tới thích ham công lao thì y sẽ rất đau đầu.

Xuống xe nhìn trụ sở thị ủy, Lý Dật Phong đi đến văn phòng Nghiêm Hữu Quang nhưng trong lòng lại thầm nghĩ lãnh đạo gọi mình đến làm gì?

Lý Dật Phong coi như người của Ôn Xương Thịnh nhưng lại không có ý dựa vào. Ông nội Lý Dật Phong từng là chiến sĩ tham gia Hồng quân rất lâu, sau khi Trung Quốc thành lập cũng về quê làm nông dân. Quan hệ của ông không phát huy trên người con mà lại phát huy tác dụng trên người Lý Dật Phong.

Tốt nghiệp đại học rồi được phân về địa phương, từng bước đi lên tới ngày hôm nay, Lý Dật Phong tuy nhờ ông nhưng chủ yếu là dựa vào năng lực của mình. Đương nhiên ở Trung Quốc có nhiều ngờ có năng lực, còn về phần dùng anh hay không lại là việc khác.

Thư ký Nghiêm Hữu Quang - Trần Lập Đông thấy Lý Dật Phong liền cười cười đi lên đón. Nghiêm Hữu Quang là người nghiêm khác, dùng thư ký cũng rất cẩn thận.

- Bí thư Lý tới, anh chờ chút.
Lý Dật Phong chào một tiếng sau đó xoay người đi vào trong, không lâu sau đưa tay ra mời. Lý Dật Phong gật đầu nói:
- Cảm ơn.

Vào phòng thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trên đó, Lý Dật Phong hơi giật mình.

- Đồng chí Dật Phong tới. Giới thiệu một chút, đây là trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa vừa tốt nghiệp lớp học thanh niên xuất sắc ở trường Đảng tỉnh về.
Nghiêm Hữu Quang lạnh nhạt nói.

Còn trẻ như vậy? Có phải đang đùa mình không? Ấn tượng đầu tiên của Lý Dật Phong chính là cái này, sau đó lại đau đầu. Một trợ lý chủ tịch còn trẻ như vậy, mình phân công công việc như thế nào? Chọn béo lấy gầy thì sao? Ỷ thế hoành hành thì sao? Không trách Lý Dật Phong nghĩ như vậy, trợ lý chủ tịch còn trẻ như vậy thì là ai chẳng có suy nghĩ đó.

- Chủ tịch Lý.
Vương Quốc Hoa đứng lên cung kính nói, thái độ rất đoan chính. Lý Dật Phong không cho là đúng thầm nghĩ đối phương đang đóng kịch.

Lý Dật Phong khẽ bắt tay đối phương sau đó nói:
- Đồng chí Quốc Hoa.
Giọng điệu này chính là ý đợi xem đã. Đừng nhìn bề ngoài chỉ là trợ lý chủ tịch nhưng thực tế chẳng khác nào phó chủ tịch quận. Trợ lý chủ tịch không khác gì là cấp phó huyện.

Lý Dật Phong không thích ra vẻ, điểm này cũng không phải là trước mặt Nghiêm Hữu Quang nên mới thế, bình thường y cũng có trạng thái này.

- Ngồi xuống nói chuyện.
Nghiêm Hữu Quang vẫn bình tĩnh nói, trên mặt không hề có chút xao động nào.
- Thông báo bổ nhiệm đồng chí Vương Quốc Hoa đã có, tỉnh ủy rất chú trọng xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ, tôi không hy vọn thấy một ít lão đồng chí xa lánh cán bộ trẻ. Đồng chí Dật Phong, hôm nay mời anh tới đây là có ý này. Thị ủy không có ý can thiệp công tác của quận mà chỉ là muốn tỏ thái độ này.

Nghiêm Hữu Quang nói nhìn như rất bình thường nhưng Lý Dật Phong lại thầm kêu khổ. Thái độ này còn chưa đủ sao? Mình là chủ tịch bị gọi tới để gặp mặt trợ lý chủ tịch trẻ tuổi, còn muốn mình làm chỗ dựa sao? Ngu cũng biết bí thư Nghiêm làm chỗ dựa cho thanh niên này.

- Xin tổ chức yên tâm, tôi nhất định nghiêm túc thi hành tinh thần của tỉnh ủy, lĩnh hội ý đồ của tổ chức, giúp đỡ đồng chí Vương Quốc Hoa làm tốt công việc.
Lý Dật Phong chỉ có thể tỏ thái độ như vậy. Trong lòng y đang thầm tính toán về phân công công việc như thế nào.

Nghiêm Hữu Quang lúc này mới gật đầu nói:
- Được, tôi luôn yên tâm vào anh. Anh đến văn phòng bí thư Ôn, bí thư muốn nói chuyện với anh.

Lý Dật Phong nặng nề đi ra. Đến cửa văn phòng Ôn Xương Thịnh, y thở dài một tiếng rồi mới gõ cửa. Kiều Hạo Nam ra thấy Lý Dật Phong liền cười nói:
- Đồng chí Dật Phong đến, mau mời vào, bí thư Ôn chờ anh lâu rồi.

Lý Dật Phong còn chưa tỉnh táo hoàn toàn vì vừa nãy thấy trợ lý chủ tịch còn tẻ như vậy, bây giờ vào y lại thấy Tằng Trạch Quang.

- Đồng chí Dật Phong, giới thiệu một chút, đây là đồng chí Tằng Trạch Quang.
Ôn Xương Thịnh nở nụ cười giới thiệu, mặc dù không nói rõ nhưng Lý Dật Phong biết rõ đây chính là tân bí thư quận ủy quận Lưỡng Thủy.

Bên phía Nghiêm Hữu Quang vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, thị ủy đã phải đứng dưới nhiều áp lực khi đề bạt cậu, rất nhiều người có thái độ nghi ngờ với cậu. Hy vọng sau khi cậu nhận chức có thể khiêm tốn, cố gắng giúp đỡ đồng chí Lý Dật Phong làm tốt công việc.

Vương Quốc Hoa về cơ bản đã tiếp nhận sự thật bổ nhiệm này. Trước đó hắn rất giật mình, vốn nghĩ mình cùng lắm có thể làm trưởng phòng ở một phòng nhàn hạ nào đó, không ngờ chực tiếp lên chức trợ lý chủ tịch, đây chính là trọng dụng. Mặc dù hiện nay vẫn chỉ là hưởng đãi ngộ cấp phó huyện nhưng có thể chỉ cần đạt chút thành tích trong công việc là chức phó huyện sẽ danh chính ngôn thuận. Có thể nói đó chỉ là quá trình chờ đợi ngắn ngủi.

Vương Quốc Hoa biết rõ mình vừa qua sinh nhật 24 tuổi, ở tuổi này mà có người dám dùng hắn như vậy cũng nói rõ một vấn đề, có chỗ dựa ở trên cao đúng là tốt.

- Cảm ơn tổ chức tin tưởng tôi. Nói thật trong lòng tôi rất lo lắng, lo không làm tốt công việc, phụ sự tin tưởng của tổ chức đối với tôi, làm tổ chức mất thể diện.
Vương Quốc Hoa biết rõ ám chỉ của Nghiêm Hữu Quang nên lập tức tỏ thái độ.

Nghiêm Hữu Quang mặc dù vẫn lộ vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng lại rất hài lòng. Thái độ này nói rõ Vương Quốc Hoa biết ai giúp hắn. Nghiêm Hữu Quang hôm nay nói rõ thái độ chính là muốn Vương Quốc Hoa nhớ ơn. Về phần nói đến lãnh đạo cấp trên thì thật ra không hy vọng người ta nhớ nhân tình, lúc quan trọng nhất lãnh đạo có thể nói một câu :”Đồng chí Nghiêm Hữu Quang rất được, làm việc nghiêm túc, có cái nhìn đại cuộc” đã là đủ rồi.

Lý Dật Phong gặp Vương Quốc Hoa lần thứ hai là lúc cùng ra khỏi trụ sở thị ủy.

- Chủ tịch.
Vương Quốc Hoa đoạt trước hỏi một câu, Lý Dật Phong gật đầu. Y do dự một chút sau đó nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, có rảnh chúng ta ngồi một chút?

Nếu chỉ là một chủ tịch không muốn làm việc chỉ lo luồn cúi lên chức thì Lý Dật Phong không cần làm thế, cấp trên nói gì thì làm đó. Nhưng là người muốn làm thành sự nghiệp, Lý Dật Phong cảm thấy cần phải nói chuyện với vị trợ lý chủ tịch này.

- Vâng.
Vương Quốc Hoa lập tức nhận lời. Giờ phút này hắn đã tiến vào cảnh giới mới, sau đây đi như thế nào có thể nói là rất quan trọng đối với tương lai. Dù Lý Dật Phong không mời, Vương Quốc Hoa cũng sẽ muốn nói chuyện với đối phương.

Vương Quốc Hoa lên xe Lý Dật Phong, xe đến quán café ven sông. Quán khá vắng có thể do vẫn trong giờ làm. Tìm bàn gần cửa sổ, hai người ngồi đối diện với nhau.

- Đồng chí Quốc Hoa, tôi vẫn nói câu kia, kiên quyết chấp hành ý đồ của tổ chức hưng tôi muốn biết cậu có suy nghĩ gì về công việc của quận?
Lý Dật Phong ném ra vấn đề chờ Vương Quốc Hoa đáp lời.

Vương Quốc Hoa hơi suy nghĩ, đề tài này hơi rộng, làm trợ lý về nguyên tắc chỉ cần làm tốt công việc được phân công là đủ. Nhưng Lý Dật Phong hỏi thì hắn không thể không trả lời.

- Nói thẳng tôi không biết tình hình của quận, chủ tịch muốn hỏi quan điểm của tôi thì tôi chỉ có thể nói theo suy nghĩ của mình.
Vương Quốc Hoa nói khá chậm làm Lý Dật Phong có cảm giác rất trịnh trọng. Lý Dật Phong thầm nghi ngờ, thầm nghĩ tên này có vẻ lão thành. Người trẻ tuổi thường thích nói chứ không nghĩ tới hậu quả, đâu giống tên này.

- Ừ, cậu nói đi.
Lý Dật Phong nói.

- Tôi xuất thân nông dân, quận Lưỡng Thủy thậm chí cả thị xã có nông dân chiếm trên 90%, có thể nói chúng ta không có sản xuất công nghiệp ra hồn. Vì thế theo cái nhìn của tôi chính quyền làm như thế nào đứng ở góc độ của người nông dân, giải quyết vấn đề giúp bọn họ chính là trọng tâm công việc.

Lý Dật Phong không cho là đúng với câu nói này nhưng y lại giật mình vì xuất thân của Vương Quốc Hoa. Chẳng lẽ mình đoán sai? Hắn sao có thể là con nhà nông dân?

- Cậu đã kết hôn chưa?
Lý Dật Phong đột nhiên hỏi một câu, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Ngay cả bạn gái chính thức còn chưa có nói gì kết hôn. Chủ tịch sao lại hỏi việc này.

- Ồ, không có gì, cậu nói tiếp đi.
Lý Dật Phong càng khó hiểu hơn. Y quyết định về phải điều tra rõ đối phương mới được.

- Trung Quốc từ lúc thành lập đến nay vẫn đều là nông thôn bơm máu cho đô thị, ngược lại nông dân chính là nhóm quần thể đông đảo nhất, là quần thể sống ở tầng thấp nhấ, tôi cho rằng đó là không công bằng. Muốn thay đổi cuộc sống của bọn họ thì chính quyền phải có hành động. Chính quyền để mặc nông dân sinh tồn thì chính là không làm tròn chức trách.
Vương Quốc Hoa nói.

- Ý của cậu là làm tốt sản xuất nông nghiệp?
Lý Dật Phong có chút khinh thường nói.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Ý tôi là trong quá trình phát triển kinh tế thì chính quyền cần phải cảm nhận và chú trọng lợi ích của nông dân.